QUYỂN 4: CHUYỆN CỦA CHỦ TỊCH TRẺ
Chương 07: LỜI KHẤN NGUYỆN
0 Bình luận - Độ dài: 2,038 từ - Cập nhật:
Em mỉm cười thật khẽ, đôi chân tung tăng nhìn trái ngó phải, hái một bông hoa sim tím đeo lên tóc rồi ngân nga hát bài gì đó.
Trong lòng tôi hạnh phúc ngập tràn, cảnh này đã thấy trong mơ cả ngàn lần. Có thời điểm tôi nghĩ rằng duyên đã tận cả hai sẽ chắc bao giờ còn gặp lại nhau. Không ngờ có ngày hiện ra ngoài đời thực.
Tôi vuốt ve bộ lông trắng tuyết của Tiểu Hồ Ly và ngắm nhìn Đan Quỳnh trong không gian của rừng thông reo ngút ngàn nơi Phượng Hoàng Trung Đô.
Cảnh tượng đó tới khi về già có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên...
Leo hết những bậc thang đá dài hai đứa bước tới cổng chánh điện. Thật tiếc sau khi Quang Trung mất sớm thì Phượng Hoàng Trung Đô vẫn còn dở dang như cuộc đời Ngài ấy.
Trải qua mấy trăm năm với những thăng trầm lịch sử, Kinh Đô này nào chỉ còn lại một số dấu tích lưu giữ nhưng cũng đủ làm ta cảm nhận được sự hùng vĩ và tầm nhìn chiến lược của bậc tiền nhân.
Núi Quyết là bức thành tự nhiên chắn ngang tuyến đường huyết mạch, cách đều Thăng Long cùng thành Phú Xuân 300km. Vị trí thuận lợi cho việc di chuyển quân dọc đất nước. Đứng ở đây tầm mắt có thể bao phủ hết thành Vinh dưới chân.
Đền thờ Quang Trung Đại Đế nằm trên di tích cũng hiện gồm: Hạ điện, Trung Điện, Thượng Điện, Nghi nội môn, Nghi ngoại môn theo kiến trúc cổ truyền của dân tộc Việt.
Cả nguyên quãng đường Đan Quỳnh cười nói vui vẻ. Nhưng khi vào tới điện hai đứa nhẹ nhàng hơn, đôi mắt em chăm chú ngắm nhìn, có lẽ em cũng như tôi dành sự tôn trọng cho bậc tiền nhân có công lao vĩ đại như Quang Trung - Nguyễn Huệ.
Em nắm tay tôi lặng lẽ đi qua Trung Điện và Thượng Điện ngắm nhìn tượng thờ Ngài cùng Voi chiến, đại pháo khi xưa đã làm khắp cõi phải nể sợ.
Sau cùng, Đan Quỳnh dẫn tôi bước ra bên mỏm núi, ngắm nhìn quang cảnh của cả Thành Vinh hút vào mắt.
Đan Quỳnh nhìn về phía xa, mắt sáng lên long lanh, miệng nở nụ cười dường như phát hiện chuyện thú vụ. Em kéo tay tôi chỉ về hướng đó:
-Anh nhìn kìa! Chỗ kia là Đại Học Vinh đấy. Phía kia là nhà mình. Đi xa mà đứng đây thấy gần anh nhỉ? Hi Hi!
Tôi nheo mắt cười, miệng có ngàn điều muốn nói cùng em thế nhưng tới lúc này hẳn đã không quá quan trọng. Trong tiết trời mát mẻ tôi và Đan Quỳnh ngồi kế bên nhau, Tiểu Hồ Ly ngủ ngon trong vòng tay em. Lòng tự hỏi vì sao tôi lại yêu điên cuồng cô gái trước mặt này đến thế?
Tôi chẳng thể có câu trả lời chắc chắn. Nhưng chỉ biết rằng hễ bên em mọi cảnh giác, mọi nghi ngờ, mọi phòng tuyến trong lòng đều tan theo mây bay.
Chẳng quan tâm tới quá khứ, hiện tại và trong tương lai chúng tôi sẽ ra sao, chỉ trân trọng từng giây phút được ở bên em ấy.
Tôi nhắm mắt thật sâu hoà tâm hồn vào chốn linh thiêng, phát ra những lời tận đáy lòng:
- Thật mong rằng nếu con và cô gái trước mặt thực sự có nhân duyên mong tất cả ủng hộ chúng con được trở về bên nhau. Còn nếu quả thật kiếp này chúng con vô duyên mong rằng cả hai sẽ đứt đoạn duyên sau hôm nay. Mong cho em ấy sống một kiếp này vui vẻ an nhiên gặp được người đàn ông như em hằng mong muốn. Con xin nguyện dùng tất cả để đánh đổi.
Ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, khi đó Đan Quỳnh mới 16 tuổi tại Kim Nghê Cổ Tự một đoạn duyên được gắn kết. Sau 5 năm bao biến cố, bao lần hợp tan chúng tôi lại có mặt nơi đây cũng trên một đỉnh núi linh thiêng. Chẳng hiểu vì sao trong tim tôi có thôi thúc thành lời khấn nguyện như thế.
-Đan Quỳnh này!
-Dạ!
-Muốn nghe anh kể một câu chuyện cổ không?
Đan Quỳnh dựa vào vai tôi, em vuốt ve bộ lông trắng tuyết của Tiểu Hồ Ly và cất tiếng:
-Anh kể đi, em nghe đây!
Và tôi đã kể cho em nghe một chuyện tình năm xưa xảy ra dưới triều Tây Sơn. Câu chuyện được lưu truyền trong dân gian mà chẳng rõ thật giả.
"Chuyện rằng hàng trăm năm về trước có chàng trai họ Đặng văn võ song toàn. Chàng thường xuyên tiêu dao khắp cõi Đại Việt hành hiệp trượng nghĩa. Năm 1789, Khi Quang Trung Đế dừng lại mảnh đất Nghệ An tuyển quân thì chàng có cơ duyên gặp ngài. Với tài năng nổi bật chàng được giao trọng trách nắm Hữu Quân.
Khi theo chúa thượng vào Thăng Long đại phá 29 vạn quân Thanh.. Viên tướng họ Đặng với chiến công của mình được người đời tôn là Bạch Y tướng quân.
Chàng may mắn được công chúa nhà Tây Sơn tên một chữ Quỳnh mến tài. Chàng tuy cũng mến mộ nàng nhưng năm đó việc quân trăm bề, chàng chỉ muốn chuyên tâm vào phụ giúp đại mộng của Quang Trung Đế nên nhiều lần khiến nàng đau lòng.
Khi nhà Tây Sơn sụp đổ, Quỳnh cùng những anh chị em mình chịu cảnh lăng trì. Phận là công chúa sinh ra trong nhà Đế Vương nàng ta không một tiếng kêu than.
Nàng ra đi khi tuổi 16 mắt hướng về Phương Bắc nơi chàng đóng quân mắt chẳng thể nhắm lại.
Nhận được tin dữ, viên tướng nọ mang quân từ Bắc Hà tiến xuống quyết sống mãi với quân nhà Nguyễn. Sau khi đại bại vốn mến tài quân Nguyễn muốn thuyết phục chàng về dưới trướng.
Viên tướng một lòng trung từ chối mọi lời dụ dỗ ngon ngọt đầu nhập. Sau năm ngày tuyệt thực, chàng ra đi nơi chốn lao tù bỏ quên lời hứa nguyện bảo vệ nàng cả cả một đời với cô Công Chúa triều Tây Sơn.
Mấy trăm năm sau vật đổi sao dời, chàng ở kiếp này chỉ mong được ở cạnh nàng dù nhiều lần phận duyên trắc trở chỉ mong bù đắp duyên nợ từ năm xưa.
Thật tiếc nợ duyên năm đó chưa rõ nông sâu liệu rằng chàng có thể cùng nàng ở trọn bên kiếp này, hay chỉ là là trăng nơi đáy nước bên nhau một khắc rồi chia xa."
Đan Quỳnh nghe xong câu chuyện em lặng im không nói, rúc mình vào vai tôi. Thành Vinh dưới chân vươn mình trong nắng vàng dịu.
Chiều dần buông, những sinh viên của các trường Đại Học lân cận bắt đầu xuống đường. Không ít trong đó là những đôi lứa yêu nhau hò hẹn.
Tôi và Đan Quỳnh ghé một quán ăn lâu năm nơi góc đường Nguyễn Tiến Tài. Quán ăn nhỏ này có đặc sản bánh xèo và phở cuốn.
Ngồi ngắm một cuốn phở trắng xinh bên trong đầy những rau thịt, đặt cạnh nước chấm tỏi ớt chua ngọt thật khó cưỡng.
Đan Quỳnh nhìn thấy đồ ăn mắt con bé sáng lên. Con bé cắt khúc nhỏ để lên đĩa cho con gái rồi chấm một cuốn đút lên miệng cho tôi.
Cắn một miếng lớp bánh phở mềm mịn tan dần trong miệng, phần nhân bên trong thịt thơm phức, rau sống xanh non mát lành. Tất cả hoà quyện trong thứ nước chấm chua ngọt sóng sánh, cay nhẹ đầu lưỡi, khiến vị giác như bừng tỉnh.
Không rõ đặc sản phở cuốn này bắt nguồn từ đâu. Nhưng nhớ lần đầu tiên được Đan Quỳnh dẫn đi, sau này vào Sài Gòn tôi có tìm kiếm vài chỗ. Thế nhưng cái hương vị này chẳng bao giờ tìm lại được.
Sân bay Vinh, 22h30 đêm.
- Anhhhh! Không thể ở cạnh em thêm ít ngày sao.
Đan Quỳnh cất tiếng giọng như sắp khóc.
Khẽ xoa đầu con bé, tôi mỉm cười:
- Anh phải trở về. Em nhớ lời anh dặn, nhớ ăn uống đầy đủ.Sau này dù ở hoàn cảnh nào Đan Quỳnh của anh cũng phải vui lên. Em nhé!
-Hức! Có phải em không ngoan nên anh mới không chịu ở lại cùng em lâu hơn không. Em hứa sau này em sẽ ngoan mà. Anh đừng về được không?
Tôi nhìn em, có cả vạn suy nghĩ. Sau nửa ngày cùng nhau trên đỉnh Dũng Quyết nơi Phượng Hoàng Trung Đô dòng suy nghĩ của tôi bất chợt sáng rõ. Thật ra con bé vốn có nhiều bạn bè và vô vàn mối quan hệ. Thêm hay bớt một mình tôi cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của em. Miễn sao con bé không bỏ rơi chính mình thì thật lòng tôi cảm thấy an tâm.
Máy bay cất cánh, Thành Vinh dưới chân dần nhỏ bé đi, những ánh đèn vàng từ dòng xe cộ như những vệt sáng bé xíu.
Dường như tôi nghe được tiếng tim mình vỡ, thực sự lúc đó tôi cảm thấy âm thanh đó. Có chút hoảng hốt sau đó lại yên bình như mặt sông phẳng lặng. Nhiều năm về sau nghĩ về ngày hôm đó có lẽ lời nguyện cầu nơi Kim Nghê Cổ Tự dường như đã vỡ tan.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng. Tôi bước nhanh qua bãi gửi xe, một lúc sau hoà vào dòng người thưa trên đường Phạm Văn Đồng.
Giờ này có lẽ Hoàng Linh đã say giấc tôi cũng không có gọi điện làm phiền nó nữa. Dù sao tôi cũng báo nó tới sáng ngày mai mới vào lại.
Sau cuộc gọi đêm hôm đó, từ sáng sớm cô ấy đã bay vào Sài Gòn. Tôi có thói quen dấu đống chìa khoá sơ cua vào chậu cây cảnh trước nhà. Những năm qua Hoàng Linh ở lại nhà tôi không ít lần, tính tình em ấy hoà đồng lại thích làm đồ ăn sang biếu hàng xóm thành ra mối quan hệ còn tốt hơn cả tôi.
Người ta bảo Sài Gòn không bao giờ ngủ nhưng khu ngoại ô quận Thủ Đức của tôi thì khác. Ngoại trừ phía chợ đầu mối nông sản xe vào ra tấp nập, anh em khuân vác chờ sẵn mỗi lần có xe hàng tới, còn phía khu phố tôi sống vắng tanh.
Đêm đã khuya dưới ánh đèn vàng mờ soi bóng hàng me bên đường lay nhẹ trong gió. Chạy xe vào sân, vừa bước xuống một mùi thơm quen thuộc nhẹ nhàng lan vào mũi. Có thứ gì đó mềm mại lao vào lòng, ôm chầm lấy tôi.
-Tao tưởng mày ngủ rồi nên không gọi! Sao biết tao vào mà đợi hay vậy?
Tôi lên tiếng, cứ ngỡ đâu Hoàng Linh tầm này phải ngủ rồi cơ. Con bé ăn uống, ngủ nghỉ, tập luyện tuân thủ chế độ kỹ lắm.
Linh không nói gì cứ cúi đầu trên vai tôi rồi ôm chặt như thể lúc này bản thân nó đang chới với cần điểm tựa vậy. Có lẽ hiểu ra điều gì đó tôi cứ đứng im.
Một lúc lâu sau Hoàng Linh cũng buông tôi ra rồi lên tiếng:
-Tớ mở sẵn nước nóng cậu vào tắm qua đi. Chờ tớ làm nóng thức ăn, cậu ăn nhẹ hãy ngủ.
Hoàng Linh nhắc tôi mới nhớ ra hình như lúc đầu chiều ăn mấy bánh phở cuốn giờ bụng có phần đói cồn cào.
- Cậu vào tắm qua chút đi. Trên người toàn mùi con gái không.
Nhìn ánh mắt Hoàng Linh tôi có chút chột dạ.


0 Bình luận