Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 03: VẪN LÀ NHỮNG KỶ NIỆM CÙNG ĐÊM THÀNH VINH

0 Bình luận - Độ dài: 2,090 từ - Cập nhật:

Trong khoảnh khắc đó bao nhiêu trách móc, bao nhiêu uất hận, bao nhiêu câu hỏi ngần ấy năm đều theo gió đêm bay đi hết. Tôi tiến về phía em, cởi vội áo khoác quàng lên bờ vai gầy của em:

-Bên ngoài lạnh thế sao em ăn mặc kỳ vậy?

-Em chờ anh!

Đan Quỳnh lên tiếng, giọng nói này chẳng phải vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ mỗi tối hay sao. Tôi nhìn em ánh mắt lúc này có lẽ chưa từng dịu dàng đến vậy:

-Em...đợt này gầy quá. Lại không chịu ăn uống đúng bữa rồi phải không?

-Em sắp chết rồi!

Đan Quỳnh trả lời tôi với chất giọng bất cần, trong bóng đêm em đứng đó bóng dáng cô đơn làm sao.

Nãy giờ gặp tôi Đan Quỳnh vẫn đeo khẩu trang lớn kín mặt, tôi liền bảo em:

-Ăn nói bậy bạ, anh đánh cho bây giờ. Mà gặp anh còn đeo khẩu trang làm gì?

-Đợt này mặt em nổi tan nát, làm mọi cách càng nặng thêm. Nhan sắc giảm sâu. Mặc kệ em chẳng quan tâm, em giờ không cần bất cứ gì nữa!

Con bé trả lời tôi bằng chất giọng buông xuôi. Tôi có phần ngây ngốc. Có lẽ phải là con gái mới hiểu nhan sắc quan trọng thế nào. Tôi cũng chẳng rõ tình trạng tệ đến mức nào có thể khiến một cô bé xinh đẹp hoạt bát trở thành hiện tại, liền lên tiếng dỗ dành:

-Thế mở khẩu trang ra anh xem nào? Không sao đâu

-Khồngggggg! Gớm lắm. Anh thấy mắc công không ăn nổi cơm.

-Không tin anh à? Mở ra cho anh xem tình trạng thế nào. Trong mắt anh em có thế nào vẫn là người con gái xinh đẹp nhất thế gian.

Nói câu này giọng tôi có phần thất lạc. Không phải lẻo mép của một đứa vốn đào hoa đâu. Trong mắt tôi Đan Quỳnh luôn xinh đẹp là như thế.

Tôi vẫn thường hay mơ về một ngày hai đứa về chung nhà. Chúng tôi sẽ có những đứa con xinh đẹp và vâng lời. Chúng tôi sẽ già cùng nhau, sẽ tới thời điểm ốm đau bệnh tật lúc đó Đan Quỳnh không còn là cô công chúa nhà Đan Khanh xinh đẹp khiến bao chàng vây quanh nữa.

Lúc đó có thể tóc em bạc trắng, khuôn mặt có đầy nếp nhăn, em có già đi, xấu đi trong mắt người khác. Tôi vẫn sẽ mỗi sáng gọi em thức dậy và nói rằng:

-Dậy đi công chúa xinh đẹp. Anh yêu em!

Gạt đi dòng suy nghĩ ảo ảnh trong tim, tôi nhẹ nhàng và từ tốn nói chuyện với em. Sau một lúc thuyết phục Đan Quỳnh cũng chịu mở khẩu trang ra.

Trong ánh đèn mờ ảo vẫn nhìn rõ những vết sẹo, những mụn bọc còn mưng mủ trên khuôn mặt em. Chúng nó mọc chi chít chồng lên nhau. Quả thực chẳng thể nhìn nổi bóng dáng của cô gái khiến mọi chàng trai say mê ngay lần gặp đầu trên khuôn mặt em hiện tại.

Đan Quỳnh quay đi chỗ khác, bộ dạng hấp tấp cúi đầu như cố trốn tránh:

-Giờ thì anh thấy rồi đấy!  Tởm lợm không. Anh có thể về! Anh về đi!

-Hở?  -Mải ngắm em nên tôi mới kịp phản ứng lại. Có lẽ thấy tôi đứng ngẩn người con bé tủi thân. Ngay lập tức tôi đáp lời:

-Anh thấy cũng bình thường mà. Để anh liên hệ mấy người quen xem tình trạng em sao. Trước bạn anh có đứa bị giống em mà khỏi nhanh lắm.

Tôi đành bịa chuyện an ủi con bé. Chắc hẳn Đan Quỳnh đã làm đủ mọi cách trị liệu nhưng tình trạng không khỏi trong một sớm một chiều nên con bé mới stress thành ra vậy.

-Thật á? -Đan Quỳnh thốt lên, mắt con bé lúc này sáng lắm. Gần như muốn lao về phía tôi để hỏi han.

Chẳng hiểu sao trong mắt tôi lúc này con bé vẫn đẹp, dáng người đó vẫn quyến rũ. Chẳng có bất cứ ai xinh hơn em ấy. 

Có lẽ trong mắt kẻ tình si cô gái của hắn có ra sao vẫn là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian. Dù sao trong mắt Chí Phèo Thị Nở của hắn vẫn là cô gái quyến rũ cơ mà.

Không vội vào nhà, chúng tôi đi dạo cạnh nhau. Vâng bạn không nghe nhầm đâu. Gần một giờ sáng giữa đêm lạnh chả ai muốn ra đường hai chúng tôi vai kề vai đi dạo giữa thành Vinh.

Thành Phố đêm nay thật đẹp và yên bình. Sau 5 năm trở lại đêm thành Vinh vẫn thế. Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vội cuốn theo những chiếc lá cuối cùng rơi xuống nền gạch. Đường phố vắng tanh chỉ còn mỗi một quán ăn khuya còn sáng đèn. 

Em sánh vai bên tôi đi qua phố vắng, những hàng cây cao im lặng nghe tiếng con tim đập khẽ.

Đi một đoạn tôi cố tình bước đi chậm lại, rồi đứng nép sau gốc cây to. Đan Quỳnh vẫn hồn nhiên đi về phía trước, đột nhiên giật mình nhìn quanh không thấy ai.

Hơn 12h đêm, đường vắng tanh và đột nhiên phát hiện ra mình bị bỏ rơi giữa khung cảnh đó...

Ánh mắt em có phần hốt hoảng, vội vã nhìn trái phải rồi đứng lặng gọi tên tôi:

-Anh ơi!

-Gia ơi! Anh đâu rồiii?

-Em sợ ấy...

Không gian lặng im,

-Anh ơiii, nửa đêm rồi nha. huhu! Em không giỡn đâu.

Đáp lại Đan Quỳnh vẫn là bóng đêm im lìm. Lúc ra cổng đón tôi con bé không mang cả điện thoại. Ngay lúc này có lẽ nếu khóc để ông bụt hiện lên và nói vì sao con khóc để được về nhà hẳn con bé cũng khóc sạch nước mắt đấy.

Sau cùng tôi nghe giọng Đan Quỳnh reo lên:

-A! Em thấy anh rồi ấy. Anh bước ra đây đi đừng trốn nữa em thấy anh rồi!

Tôi biết thừa con bé làm trò, cơ mà thấy em sắp khóc tới nơi, nãy giờ như thế là đủ rồi nên vẫn bước ra:

-Anh đứng sau gốc cây to, chỗ này tối vậy em nhìn được giỏi ta!

Đan Quỳnh lúc này cười phá lên:

-Haha! Anh bị lừa rồi! Già đầu bị trẻ con lừa. Em vờ nói vậy để a ra đó.Chứ làm gì thấy được Hihi.

-Bị dụ rồi Lêu Lêu! -Con bé che miệng cười vui như một đứa trẻ.

Tính tình con bé vẫn hồn nhiên như xưa, chỉ một trò đùa nhỏ cũng khiến Đan Quỳnh vui vẻ trở lại. Thấy một trò đùa nhỏ đã thay đổi không khí thành công, Đan Quỳnh tâm trạng đã khác hơn, Tôi ngồi xuống ghế đá bên đường nhìn em hồn nhiên kể những câu chuyện vẩn vơ.

Cả hai đang tâm sự vui vẻ không chú ý lúc này xuất hiện hai vị khách không mời đang tiến gần.

Hai gã đàn ông trung tuổi nồng nặc hơi men, thấy bóng lưng quyến rũ của Đan Quỳnh từ xa liền đi tới. Mặc dù khuôn mặt tàn phá nặng nề thế nhưng từ phía sau bóng lưng của Đan Quỳnh vẫn khác biệt lắm. Người đẹp đôi lúc chỉ cần bóng lưng cũng đủ.

Còn hai gã kia len lút tiến lại gần có lẽ lợi dụng đêm khuya vắng ý định làm điều gì đó sai trái. Một giọng nói hèn mọn pha lẫn tiếng nấc của rượu:

-Em gái! Đi theo bọn anh...ức...vui vẻ đi!

Đan Quỳnh giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn lại hai kẻ trước mặt. Em run run tay bám vào góc áo tôi.

Tôi nhìn qua, khuôn mặt lạnh lẽo bình tĩnh lạ thường. Thế nhưng máu trong cơ thể dường như sôi lên. Khó lắm mới dụ được Đan Quỳnh vui lên một chút. Hai kẻ chán sống nào lại xuất hiện lúc này?

Tôi đứng im, thủ thế như báo chuẩn bị vồ mồi. Chỉ chờ hai gã đó tiến lên ngay lập tức ra đòn để bẻ nhẹ vài lóng xương. Quả thật lúc đó chỉ chờ có thế. Không hiểu sao trong đầu lúc này chỉ nghĩa tới viễn cảnh máu me và độc ác như có thứ gì đó thôi thúc. Dường như có dòng máu tàn bạo ẩn sau nhiều năm nay có dịp toả ra chiếm lấy cơ thể.

Hai gã đàn ông từng bước tiến lại gần. Tôi nhếch môi và chờ đợi.

-ĐM xấu thế! 

-Dáng ngon mà nhìn mặt muốn ói. ĐM đi thôi mày! Đi quá quán chơi đĩ tạm thôi mầy.

Hai gã đàn ông bỏ lại câu nói rồi nhanh chóng đi thẳng. Tôi lao theo, một bàn tay lạnh lẽo giữ lấy tôi. Cứ ngỡ con bé sẽ buồn lắm chẳng ngờ lúc này khuôn mặt em bình tĩnh lạ thường:

-Thôi mà anh! Họ đi rồi. Đừng anh!

Tôi quay lại nhìn em ngạc nhiên, không rõ vì lâu này thường xuyên nghe những lời chê bai hay lo sợ tôi gặp chuyện nên Đan Quỳnh tỏ ra bình thản đến vậy. Trong trí nhớ của tôi cô công chúa nhà Đan Khanh không hề dễ chọc. Cách hành xử hiện tại chẳng hề giống Đan Quỳnh mà tôi biết đến chút nào.

-Nhưng mà hai thằng đó dám...Tôi vẫn chưa nuốt được cơn tức, thế nhưng ngẫm lại sợ em suy nghĩ nhiều đành ngồi xuống ghế cùng em.

-Họ nói đúng mà anh. Em giờ còn không dám soi gương nói gì người khác.

Đan Quỳnh nhỏ giọng.

Tôi ngay lập tức phản bác:

-Tào lao đi, anh thấy em luôn xinh đẹp. Nhất là đôi mắt em. Từ cái ngày đầu tiên thấy em anh đã lạc vào đôi mắt em rồi!

-Hihi. Anh lại an ủi em rồi! -Đan Quỳnh nở nụ cười có phần chua chát.

-Thật đấy cho anh ngắm kỹ đôi mắt em thêm nào.

-Đừng hònggg nhen!

Tôi sát lại gần bên, Đan Quỳnh liền nhắm mắt lại, có lẽ tính trẻ con nổi lên con bé che đi để không cho tôi ngắm mắt em. Thế nhưng có lẽ em cũng chẳng thể hiểu được hành động nhắm mắt lại miệng mỉm cười trước mặt tôi lúc này quyến rũ tới nhường nào.

Và gần thật thật gần, khoảng cách giữa tôi và em lúc này chỉ vài cm. Tôi nhìn rõ từng sợ lông mi em đang run lên. Dưới ánh đèn đường tôi tự hỏi sao trên đời có người con gái xinh đẹp tới vậy...

Từng chút, từng chút một. Tâm trí tôi như bị thôi miên, nhẹ nhàng không cưỡng lại được môi tui chạm nhẹ lên đôi môi Đan Quỳnh.

Em vẫn nhắm mắt như vậy thật lâu...

Hai bờ môi mơn trớn nhau trong đêm lạnh giá. Thật lâu sau đến khi chuông điện thoại của tôi rung lên kéo hai chúng tôi trở về thực tại.

Đan Quỳnh lặng im ngồi cạnh tôi giọng nhỏ xíu mà cố lắm tôi mới nghe thấy:

-Anh không kiểm tra điện thoại à? Ai gọi anh cho anh giờ này chắc hẳn có việc quan trọng đấy.

À! -Tôi lúc này đờ người, mở điện thoại ra xem.

"là Hoàng Linh... Con bé gọi cho tôi giờ này làm gì nhỉ."

Ngó đồng hồ gần 1h sáng tôi có chút giật mình thầm nghĩ.

Điện thoại lại rung lên, lập tức bắt máy:

-Nghe nè Linh!

Giọng nói quen thuộc của con bạn thân của tôi vang lên trong loa.

-Gia ơi...tớ vào đó ở cùng cậu ít ngày được không? -Hoàng Linh nói từng chữ nặng nề khiến tôi có phần hốt hoảng:

-Sao thế? Có chuyện gì à?

Những năm qua, sau vài cuộc thi và tham gia mấy MV ca nhạc, Hoàng Linh dần có chút tiếng tăm trong giới.

Trước hay sau khi dự sự kiện nào đó con bé đều giữ thói quen video call cho tôi. Cũng có vài lần có những cuộc gọi khá muộn nhưng thật hiếm khi gọi vào thời điểm này. 

Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, suy nghĩ khiến tôi có phần hốt hoảng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận