Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 19 : RỜI ĐI

0 Bình luận - Độ dài: 2,257 từ - Cập nhật:

- Hoàng Linh?

Tôi giật mình nhìn quanh, rồi chạy theo hướng cầu thang. Có tiếng xe ô tô chạy ra khỏi toà nhà. Tôi chạy ngược ra ban công nhìn xuống biển số quen thuộc của chiếc xe tôi vẫn thường để ở nhà.

- Linh! Linh ơi!

Tôi ngớ ngẩn gọi theo. Chợt nhớ ra điều gì lấy điện thoại ra gọi. Sau mấy hồi chuông rung điện thoại cũng thuê bao.

- Ai vậy anh?

Sophia lúc này từ trong văn phòng bước ra. Tôi nhìn con bé quần áo xộc xệch chẳng muốn nói gì thêm. Sau một lúc ôm vò đầu bứt tai tôi chạy xuống tầng hầm phóng xe đuổi theo. Có lẽ Hoàng Linh sẽ đợi tôi ở nhà thôi.

Phóng xe như bay qua cả đèn xanh đỏ nút giao Phạm Văn Đồng lập tức có bồ câu chạy theo. Nhìn qua gương chiếu hậu mặc kệ tôi đạp ga phóng vút đi...

Về tới Tô Ngọc Vân rẽ vào nhà phía sau lưng cả một đoàn xe CSGT cùng cơ động đèn nháy sáng cả khu phố đuổi theo đằng sau.

- Chào! Yêu cầu anh hợp tác!

Thổi nồng độ cồn lên, ký biên bản rồi các anh dẫn hộ xe đi lên đồn cất dùm. Mấy nhà hàng xóm thấy lạ mở cửa ra hóng đầy. Tôi nhìn thấy trong đoàn pikachu có người quen thế nhưng lúc này chẳng quan tâm, căn nhà cửa nẻo mở toang, chiếc xe dựng ngay trong sân còn chẳng kịp tắt máy.

Tôi đóng cửa rồi đi vào bên trong.

- Linh ơi!!! 

Tôi cất tiếng gọi, im lặng bất thường.

- Linhh!!!

- Ở đâu đấy?

Cuối cùng khi bật công tắc đèn phát hiện con bé ngồi thu mình trong căn bếp tối om. Tôi lại gần ôm con bé vào lòng.

-Tránh ra! - Lần đầu tiên trong đời Hoàng Linh quát tôi lớn tới vậy. Tôi có phần ngỡ ngàng, vẫn cố lại gần.

-Tớ báo tránh ra! Tránh ra đi!!! Đừng động vào người tôi!

Hoàng Linh quát lớn bằng chất giọng 25 năm cuộc đời tôi chưa từng nghe. Khuôn mặt em lúc này thẫn thờ, đôi mắt dường như không còn chút niềm tin nào. Tay tôi đặt vào khoảng không mà chẳng biết nên làm sao. Đành im lặng ngồi bên cạnh. Một lúc lâu sau con bé đứng lên và nói câu đầu tiên:

- Tớ xin lỗi!

- Hả?

- Tớ xin lỗi đã vào không đúng dịp. Vốn định nấu ăn mang lên gây bất ngờ cho cậu, không báo trước lặng lẽ vào thăm lại phá chuyện tốt đẹp của câu!

Hoàng Linh vừa lau nước mắt vừa nói, lần này thái độ dần trở nên bình thản khác thường.

-Không, không...

Tôi chẳng biết phải nói điều gì cho tốt lúc này. 

- Dù sao tớ và cậu vốn dĩ cũng chưa từng có gì! Mình cũng chẳng là gì của nhau. Có lẽ vậy cũng tốt, tớ ghét phải mập mờ thế này mãi.

Hoàng Linh vừa nói nói vừa đi vào phòng ngủ xếp mấy món đồ vào vali.

- Đi ngủ đi! Sang mai tớ có chuyến bay sớm!

- Rầm!

Cánh cửa phòng ngủ đóng lại... Thái độ của Hoàng Linh lúc này bình tĩnh một cách kỳ lạ khiến tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu. Thà con bé khóc mắng chửi còn khiến tôi có chút dễ chịu.

Cánh cửa lại mở ra Hoàng Linh nhìn tôi, đang muốn mở miệng con bé đã cắt ngang:

- Ngủ tạm phòng bên cạnh đi. Tớ mượn phòng cậu lần cuối!

-Rầm!!! Tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Tôi trằn trọc cả đêm nghĩ cách giải thích với Hoàng Linh. Cứ lăn qua lăn lại rồi mở lại camera xem lại. Hoá ra em tới từ đầu chiều, lau nhà xong vừa nấu ăn vừa hát xem chừng vui lắm. Cuối cùng con bé muốn làm tôi bất ngờ thì người bất ngờ lại là cô ấy.

Sáng sớm, có tiếng kéo vali tôi liền bật dậy. Hoàng Linh nhìn tôi chẳng nói gì taxi đã chờ săn bên ngoài.

- Linh...Tớ...

Hoàng Linh nhìn tôi ánh mắt thất vọng rồi lên xe, một kẻ lăng nhăng bị bắt quả tang như tôi dám nói gì bây giờ. Chiếc xe từ rời khỏi tầm mắt hoà vào dòng người đông đúc.

Từ cái ngày đó tôi và Hoàng Linh bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Kẻ Bắc người Nam hai chúng tôi cứ im lặng để mọi thứ trôi đi. Tôi lao vào công việc một cách điên cuồng, chuyển hắn lên sống tại văn phòng làm ngày đêm. Cũng nhờ đó tôi còn chẳng có nổi thời gian để nhớ em.

Trời quả không phụ lòng người công việc kinh doanh lên như diều gặp gió. Cảm tưởng khi bước vào giai đoạn thuận lợi của cuộc đời không thứ gì có thể cản nối. Giai đoạn đó làm bất cứ điều gì đều thuận lợi một cách đáng kinh ngạc. Công ty thuê dài hạn thêm hai tầng lầu bên dưới cho anh em nhân viên. Các phòng ban cũng bắt đầu thu hút thêm những nhân tài.

Và cuộc vui nào cũng tới lúc tàn, sau nhiều bất đồng về đường lối phát triển Phong cũng ra lập công ty riêng mang theo vài nhân sự thân tín. Lâm Mạnh Hào - cậu đồng hương khoá cũng là người phụ trách phòng truyền thông cũng ra ngoài mở công ty riêng từ năm trước. Cu cậu vẫn làm bên mảng truyền thông. Anh em vẫn nói chuyện bình thường với nhau tuy nhiên trong lòng cảm tưởng đã có vết nứt vô hình nào đó.

Sau sáu năm có người đi người ở lại lâu năm nhất có Sup Công nay là giám đốc kinh doanh. Và Sophia chuyển làm giám đốc điều hành cũng từ ngày Phong rời đi. Cả hai gần như là hai cánh tay trái phải của tôi. Sophia nghiệp vụ vững và thực sự giỏi quán xuyến mọi việc. Công dù không quá xuất sắc thế nhưng hắn quen việc và điều quan trọng là người tôi tin tưởng được.

Vị trí trợ lý giám đốc tuyển thêm người mới vào. Một em chân dài mang nickname Jenny. Thật khó để thay thế được chỗ trống Sophia thế nhưng hiện tại công ty cũng đã đâu vào đấy. Tuyển một bình bông, nghiệp vụ tạm ổn là đủ.

Theo công việc thăng tiến tôi dần có những mối quan hệ xã hội mới chạm tới những tầng lớp cao hơn. Tôi- một doanh nhân trẻ có mọi thứ ở trước tuổi 30 cơ mà. Tôi đầu tư cho bản thân những món đó để thể hiện địa vị xã hội theo lời mấy "ông anh ruột" giám đốc A quan chức B.

Những căn nhà, đổi xe sang, đồng hồ tiền tỷ dần lấp đầy bộ sưu tập. Ngày tân gia nhà mới quan khách tới đông kín, xe hơi dừng nối đuôi cả một chặng đường. Chiếc xe moto màu xanh gắn bó nhiều năm kia được tôi tân trạng lại thật đẹp xây một bệ cao trưng bày nó ngay giữa sảnh.

Tôi xem đó như một chiến tích nhắc nhớ về quãng thời gian huy hoàng ngày trẻ... Phía hầm để xe gần chục chiếc moto các hãng, vài con xế hộp xịn mang biển số đẹp.

Cảm tưởng lúc này hắt xì có thể là rung chuyển được một cõi. Còn về phía công ty tôi bắt đầu trắng trợn làm nhiều thứ hơn. Công ty tuyển hẳn một đội ngũ gái xinh được đào tạo bài bản để chuyên đi tiếp khách vip cùng các vị quan chức. Bộ phận này trả lương cao chỉ yêu cầu ngoại hình và ngoan. Cô nào cô nấy xinh như thí sinh hoa hậu.

Có cả một giám đốc được tuyển về để phụ trách vấn đề này. Tôi gọi đó là phòng Quan hệ Khách hàng VIP.

Sophia dường như không mấy hài lòng về vấn để này thế nhưng vì xu thế công việc cô ấy cũng chẳng đưa ra ý kiến phản đối. Chỉ là ánh mắt em ấy nhìn tôi dần khác đi khi bắt gặp hai ba cô nhân viên quần áo xộc xệch cùng lúc bước ra từ phòng giám đốc sau cả tiếng đồng hồ đóng kín.

Cùng với mấy lão bạn kia tôi bắt đầu thích thú với vài thú vui có phần xa xỉ và biến thái. Sau cùng cũng tới cái ngày Sophia tới phòng tôi với lá đơn từ chức.

Tôi ngồi trên ghế,vắt chéo chân miệng ngậm điếu cigar:

- Dung! Cho anh lời giải thích!

Sophia khoanh tay trước ngực, ánh mắt kiên định:

- Không có gì cả? Chỉ là em cảm thấy bản thân có những dự định khác cần thực hiện!

- Em có vẻ bất cần nhỉ? Nói thử xem em bất mãn anh ở điều nào? Mọi thứ anh làm đều đang khiến công ty tốt lên em không thấy sao?

Ánh mắt đẹp của Sophia lúc này đanh lại, trong đôi mắt đó dường như muốn nói bất cứ mọi điều hiện tại cô ta đều cảm thấy bất ổn. Thế nhưng Sophia vẫn lặng im. Có lẽ con bé biết có nói ra cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Thấy con bé tỏ thái độ đó tôi càng bực mình lúc này lớn giọng:

- Em tưởng em giỏi lắm sao? Em nhìn ra bên ngoài có ai trả mức lương giống như anh trả cho em?

- Anh cho em có cơ hội thể hiện cái tôi bản thân! Cho em tiền bạc! Cho em địa vị! Em mở to mắt nhìn ra bên ngoài kia đi Dung! Núi cao còn có núi cao hơn. Không có em anh có thế ngay lập tức tuyển về một người mới giỏi hơn em. Không có anh em chẳng là gì cả!

- Dạ!

Sophia dường như cũng không bất ngờ với những lời nói của tôi. Ánh mắt chỉ có tràn đầy thất vọng.

- Em sẽ hoàn thành nốt công việc rồi bàn giao lại cho người mới trong thời gian sớm nhất.

- Không cần. Trong hôm nay anh sẽ bảo người khác tới tiếp nhận công việc của em. Nội trong tuần sau em được phép nghỉ...

Tôi ngắt lời con bé với giọng bực dọc.

Sophia nhìn tôi thật sâu, cái khí chất của con bé từng khiến tôi đánh giá cao lúc này đáng ghét quá thế. Mẹ kiếp tỏ ra thanh cao gì chứ, gái thế loại này ngoài kia kiếm cả chục cô còn được.

- Anh thay đối rồi!!!

Sophia để lại một câu nói rồi quay đi!

Tôi cười khẩy nhìn theo, gọi thư ký bên cạnh cố lớn tiếng để Sophia nghe thấy:

- Gọi Hân Huỳnh, Dung Hằng, Jessica bên QHKH vào phòng anh. Cả em nữa... Vào xong nhớ đóng cửa lại...

Phòng làm việc của Sophia và tôi kế bên nhau, lúc bốn cô gái đi vào tôi cố tình để hé cửa để để âm thanh của cuộc vui có thể tới tai con bé.

Năm chúng tôi đang vui vẻ có tiếng gõ cửa, nhìn qua lớp kính tôi nhận ra bóng dáng cao gầy của Sophia...

- Vào đi!!!

Con bé bước vào phòng xem như mấy cô gái đang chui bên dưới bàn là vô hình. Bỏ qua cả ánh mắt có phần trêu tức của Jeny - cô thư ký mới sau ngày Sophia thăng chức. Con bé bình tĩnh để tập hồ sơ lên bàn tôi rồi quay ra. Cái thái độ dửng dưng của con bé làm tôi tức điên lên. Chẳng còn hứng thú tôi đuổi hết đám nhân viên nữ ra ngoài.

Hết tuần sau đó Sophia cũng dọn đồ đạc rời khỏi tòà văn phòng. Một giám đốc điều hành mới nhanh chóng thay thế vào.

Bên cạnh tôi lại mất đi một người thân thiết, Sophia ở đây đã bốn năm rồi nhỉ? Ban đầu con bé dự tính làm vài tháng thì phải? Sau cùng thế mà gắn bó tới tận bây giờ.

Công việc vẫn thế thiếu đi một Sophia cũng chẳng biến chuyển quá nhiều. Những năm nay người đến người đi đâu phải số ít. Chỉ là công ty mất đi một người hiếu rõ đường đi nước bước và cũng là người duy nhất có thể phản đối lại những quyết định của tôi mà khiến bản thân bị thuyết phục.

Một năm nữa lại qua, dịp Tết nguyên đán nhà nhà quây quân bên mâm cơm gia đình còn bản thân tôi cùng với mấy lão bạn chơi bài trong phòng kín của một khách sạn danh tiếng. Tôi dường như không còn là tôi, mọi trò tiêu khiến dù tốn kém và biến thái nó luôn được hợp thức hóá bằng lý do hoàn hảo:

- Đó là cách giữ mối quan hệ làm ăn mà, những hợp đồng béo bở, những thủ tục pháp lý nhanh chóng đều từ đây mà bôi trơn.

Con người ta luôn nghĩ ra cả vạn lý do thiên kinh địa nghĩa để bào chữa cho những điều sai trái của bản thân mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận