Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 12 : Sophia Saigon Saigon

0 Bình luận - Độ dài: 2,657 từ - Cập nhật:

Ngay sáng hôm sau, Hoàng Linh lập tức phải quay trở ra Hà Nội. Những lần gặp ngắn ngày thế này cả hai vốn đã quá quen. Hiện tại đứa nào cũng bận rộn với ước mơ của bản thân. Thật khó để có những lần ở cạnh nhau suốt cả một tuần như nhiều năm về trước.

- Bái bai chồng yêu nhá! Tháng tới nhớ ra Phú Quốc với vợ đó!

Hoàng Linh vẫy tay chào, con bé không quên đưa nắm đấm nhỏ lên rồi đe doạ:

- Nhớ đó! Không là coi chừng! 

Thấy Hoàng Linh chu chu cái mỏ làm hành động đe doạ khiến tôi bật cười. Đứng lặng nhìn hình bóng em khuất sau cổng an ninh, nụ cười trên môi chợt tắt trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó hiểu.

Trên đường về lại công ty, qua ô cửa xe nhìn rõ trên bầu trời chiếc máy bay nhỏ xíu hướng về phương Bắc.

- Đã bao nhiêu lần đón đưa cô ấy tại chốn này rồi nhỉ?

Tôi nhỏ giọng tự hỏi bản thân mình, trong phút giây bỗng dưng tôi có cảm giác muốn giữ Hoàng Linh ở cạnh tôi. Tôi muốn cô ấy sẽ là của riêng mình, muốn làm người đàn ông cuối cùng của em.

- Không biết con bé có cảm xúc như thế nào với mình nhỉ?

Có cả ngàn vạn câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu ngay lúc này. Theo lẽ thường một người con gái có những hành động như Hoàng Linh dành cho tôi, chắc hẳn trong lòng cô ấy người đàn ông kia quá đỗi quan trọng.

- Có lẽ là thế! Chắc là trong lòng em cũng có chút cảm tình với mình mà đúng không? 

Ngần ấy năm bên nhau Hoàng Linh cũng chưa từng nói rằng cô ấy thích hay mến tôi thì phải? Cô ấy cũng luôn ủng hộ, giúp đỡ khi tôi tán tỉnh cô này cô kia. Liệu rằng trên thế giới này có cô gái nào có thể vô tư giúp đỡ chàng trai trong lòng đến với người con gái khác hết lần này sang lần khác không?

- Có khi nào tình cảm Hoàng Linh dành cho tôi nó giống tình thân? 

Nghĩ tới vấn đề này tôi chợt giật mình, trong tim có chút lỡ nhịp. Con bé là con gái độc nhất trong gia đình lại tự lập khá sớm thế nên tính nữ rất lớn. Gặp tôi dù luôn tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng thế nhưng hành động có phần lông bông khi bên cạnh cô ấy.

Có lẽ nào bởi thế nên cô ấy mới muốn bên cạnh tôi? Chăm sóc, bảo vệ như một người em trai trong nhà????

- VKL! Nhức đầu quá đi. Ai đó có thể giúp tôi trả lời những câu hỏi được không?

Tôi đạp mạnh chân ga phóng vút về hướng văn phòng quận 9. Nghĩ nhiều nhức đầu làm sao. Đúng là vạn khéo ngàn khôn, yêu vô cũng có lúc trở thành kẻ ngốc.

Buổi sáng họp bàn với nhân sự xong xuôi, những năm nay mọi thứ khá thuận lợi. Thành phố phát triển quy hoạch mới liên tục, những mảnh đất nằm sâu tít trong góc chẳng ai thèm ngó tới. Có tin quy hoạch dân lại đổ xô đi mua chờ thời.

Giai đoạn này chứng kiến rất nhiều bước chuyển mình của đất nước, người dân cũng có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn. Dân mình từ ngàn đời chú trọng an cư lạc nghiệp, quan niệm người đẻ chứ đất có bao giờ đẻ thêm ra đâu. Bất động sản lại là một kênh hút lạm phát hiệu quả thế nên nhà nước cũng không có ý định kìm hãm. Bởi thế có trải qua chu kỳ lên xuống nào cuối cùng vẫn là kênh hái ra tiền cho kẻ chọn đúng thời cơ.

Những khoản hoa hồng khiến không khí làm việc bên ngoài càng thêm hào hứng. Trong văn phòng có mỗi tôi cùng Dung Hoàng. Hết bận rộn tôi lại ngồi suy nghĩ vấn đề vẩn vơ. Dung Hoàng ngồi góc kia chăm chú nhìn màn hình laptop chẳng rõ con bé đang làm gì. Tôi lên tiếng gọi:

- Bích Dung!

Không có tiếng trả lời, Sophia vẫn cúi đầu gõ lạch cạch trên laptop...

- Ừm! -Tôi ho khẽ. Tiếp tục gọi với âm lượng lớn hơn:

- Cô Hoàng Bích Dung aka Sophia!!!

Chắc con bé đang chú tâm việc gì đấy gọi tới lần hai mới ngước lên nhìn sang. Cái ánh mắt lơ đãng cùng gọng kính mảng trên sống mũi kết hợp với bộ đồ công sở cảm giác thanh tao làm sao.

-Sếp gọi em hả?

-Anh hỏi cái.

-Dạ!!!

Tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, mấy chuyện này xưa giờ dễ như ăn kẹo không hiểu sao đối tượng lần này là Hoàng Linh khiến tôi có phần lo lắng. Thú thực tôi có nỗi sợ to lớn rằng bao năm qua cô ấy xem tôi là đứa bạn thân, tệ hơn là đứa em trai cần được bảo bọc và thương hại.

Sophia có chút ngạc nhiên khi bắt gặp thái độ ngẩn ngơ của tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời thấy ông Sếp trẻ lại thất thần đến vậy. Trong ánh mắt tinh anh của con bé dường như loé một tia sáng nhỏ. Cô thư ký lên tiếng hỏi tôi bằng chất giọng trong vắt mà ngọt ngào:

 - Sếp! Hôm nay có chuyện gì không dạ???

Tôi ngước mắt nhìn, nhỏ giọng:

- Ừm...Này! Sophia! Em nghĩ, con gái khi thích một chàng trai sẽ biểu hiện ra thế nào?

Cô chỉnh lại gọng kính nhìn sang ánh mắt dường như hiểu rõ:

- À! Sếp đang muốn tỏ tình với cô nào cần em giúp ạ? À! Cô hoa khôi hôm rồi đúng hơm?

Thật khó để dấu được con bé này. Tôi không thừa nhận cũng chẳng thèm chối liền hỏi tiếp:

- Thế em nếu yêu một chàng trai sẽ có biểu hiện thế nào?

Dung Hoàng nhìn tôi, ánh mắt có điều gì khác lạ. Con bé bỗng cười duyên:

- Em chưa tìm được đối tượng nên chẳng rõ. Đó giờ đàn ông tán tỉnh em, chưa gặp đúng gu em bỏ qua. Còn nếu có ngày em gặp được chàng trai đó, em sẽ mãnh liệt theo đuổi. Kể cả có đập chậu cướp bông. Hihi!

Nhìn cô ả khoe hàm răng trắng xinh mỉm cười, tôi có chút ngẩn người. Thảo nào đám trai trong văn phòng mê mẩn cô ta. Mấy đứa em cũng thường hay than vãn em Dung Hoàng này khó gần. Hoá ra vì lý do đó. Tôi nhìn con bé nói ra điều thắc mắc:

- Em nghĩ nếu một cô gái ở bên một chàng trai suốt 8 năm trời, cô ấy xem gia đình của chàng trai như gia đình mình, sẵn sàng dành cả kỳ nghỉ ngắn của mình để ở cạnh nấu ăn cho gã đó, có điều gì vui hay buồn luôn chia sẻ với hắn ta đầu tiên. Như thế cô ta có yêu hắn không hay là thứ tình cảm khác? Ví dụ như ...tình thân chẳng hạn?

-À!!! Ra là thế. -Dung Hoàng như hiểu ra điều gì. Tôi hỏi dồn:

-Thế là sao bé?

-Hihi! Dù không đành nhưng Sếp nên cưới gấp đi!!!

-Cưới gì cô? Anh còn trẻ lắm. Ngoài 30 anh mới có thể kết hôn được !

Tôi ngay lập tức gạt cái suy nghĩ kết hôn ra khỏi đầu. Cả hai chúng tôi đều còn quá trẻ, không lý nào kết hôn sớm vậy. Cơ mà trước mắt phải xem cô ấy có yêu tôi không đã. 

- Thế nhưng mà anh thấy có đôi lúc cái cảm giác giống như người thân trong gia đình ấy. Có khi nào cô ấy chỉ xem anh...à xem gã kia là em trai hay anh trai. Chứ làm gì có ai yêu mà không ghen, lại còn chỉ cách cho gã kia tán tỉnh rồi làm lành gái nữa.

Dung Hoàng nhìn tôi chợt hiểu:

- Anh có chắc là cô gái ấy không có ghen bao giờ không?

Tôi nheo mắt khó hiểu nhìn con bé. Có lẽ đọc được suy nghĩ trong ánh mắt tôi, Sophia lập tức nói một hơi dài:

- Sếp em vốn thông minh, thế mà lâu lâu cũng có thời điểm...HiHi! Nhiều lúc do anh vô tâm nên không thấy đó thôi ông sếp ạ. Anh chưa bao giờ xem trọng cảm nhận của người ta thì sao mà biết có ghen hay không? Như em nè! Em dù đang tư vấn tâm lý miễn phí cho Sếp tán gái nhưng sếp nào biết em trong lòng cũng ghen quá chời.

- Ngon! Lại trêu anh! Bảo kế toán trừ lương bây giờ! Mà cảm ơn em nhé! Xem như được khai sáng Haha!

Tôi bật cười trước cách nói chuyện hóm hỉnh của Sophia. Ngẫm lại nhiều năm qua quả thật toàn Hoàng Linh chăm chút cho tôi, chiều ngược lại có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu được cô ấy nghĩ gì.

- Cảm ơn xuông thôi à? Em đã chết lặng nhiều nhiều cảm xúc mới tư vấn cho Sếp đấy! 

- Ha Ha! Thế này nhé, Tối em bận gì không? Đi làm ly với anh. Dạo này rối rắm quá!

Nói chuyện với Sophia xong tôi có phần hiểu mà có phần lại như không hiểu. Thôi kệ nó đi, nghĩ nhiều nhức đầu có lẽ cần một tý men say.

Ý định rủ Phong như mọi lần thế nhưng lập tức gạt ra. Giám đốc Phong nay đã là người đàn ông của gia đình. Dù trên cương vị công việc hay mối quan hệ bạn bè cũng phải tỏ ra làm sao cho vợ hắn không đánh giá nhân phẩm của tôi. Rủ chồng người ta đi nhậu hoài cũng không phải phép.

Ngẫm lại chỉ có Sophia là thích hợp nhất, một công đôi việc, nói chuyện với một cô gái thú vị như cô thư ký chân dài này cũng không tồi chút nào.

Hoàng hôn dần buông, Dung Hoàng rủ tôi ghé vào một quán bar rooftop nằm ở trung tâm quận nhất. Hoà vào dòng người tấp nập nơi xa lộ Hà Nội sau gần một giờ chạy xe cả hai đứng trước khách sạn có tên CaravelleSagon nằm ngay trên đường Công Trường Lam Sơn.

Khu phố này năm xưa là nơi tập kết của cánh nhà báo phương Tây và các sĩ quan Pháp, thế nên kiến trúc mỗi toà nhà xung quanh đều mang hơi thở Châu Âu cổ điển.

Sophia chọn một bàn kế bên ban công, hai anh em ngồi xuống ngắm nhìn hoàng hôn buông thật đẹp. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên làn tóc cô ấy một sắc vàng lung linh. Vẫn phong thái hút hồn quen thuộc Dung Hoàng vuốt làn tóc nhìn sang tôi:

- Hoàng hôn đẹp quá đi. Phía kia là nhà hát lớn kìa anh.

Tôi ngước mắt nhìn theo:

- Ừm! Đêm xuống chắc ở đây lung linh lắm. Khách Tây qua du lịch chắc thích nơi này.

Dung Hoàng đưa điện thoại ra chụp cảnh hoàng hôn vừa nói chuyện với tôi:

- Một trong những quán yêu thích của em. Từ góc này có thể ngắm nhìn thành phố. Anh thấy không? Các toà nhà xung quanh đều mang phong cách cổ điển, góc này cứ như đang đứng ở Paris.

Nhìn ngắm nhà hát lớn và khách sạn Continental kế bên nổi bật với màu sơn trắng ngà cùng vàng nhạt đặc trưng của lối kiến trúc tân cổ điển Pháp, tôi chợt nhớ tới căn nhà nơi có mảnh vườn kế bên sông nơi xa. Giọng tôi trầm ngâm:

- Căn nhà anh sống ngày bé cũng dựng theo phong cách này. Nó được xây dựng lên từ thời Pháp thuộc. Toà khách sạn Caravelle Sagon mình đang ngồi đây khác một chút, anh được biết nó được dựng lên trong những năm 1959, từ xưa là địa điểm đón tin chiến sự mỗi tối. Các quan Tây, nhà ngoại giao và cả tình báo ta rất thích những chốn thế này ấy!

Con bé nhìn tôi ánh mắt sáng lên:

- Woa! Sếp em biết nhiều vậy. Giỏi quá à. Em thích tìm hiểu về những chủ đề này lắm. Có dịp anh phải chia sẻ với em nhiều hơn đấy.

Đón nhận ánh mắt háo hức của Dung Hoàng tôi cười ngại ngùng:

- Đâu có. Anh biết một chút học lỏm từ ông nội thôi. Ông anh mới thực sự hiểu biết sâu. Ông nói được mấy thứ tiếng cơ. Đến đời anh là thuộc kiểu con cháu bất tài đấy. Haha!

Phục vụ lúc này mang nước ra, Dung Hoàng gọi một ly Manhattan - một loại whisky & vermouth đỏ. Tôi gọi một ly bia thủ công. Hình như không có ăn nhập với nhau lắm thì phải. Mà thôi kệ đi, miễn vui là được mà.

Hai anh em cụng ly, Dung Hoàng nhấp môi, màu son đỏ nổi bật cùng làn môi căng mọng thật khó cưỡng. Thật may nhiều năm nay tiếp xúc với đủ kiểu người nhất là thường xuyên tiếp xúc gần với Hoàng Linh định lực của tôi được con bé luyện tới cái tầm sắt đá.

Đêm dần buông, quán bar trên sân thượng bắt đầu đón khách đông dần lên. Đa số là khách nước ngoài ngồi kín các bàn lân cận.

Hai chúng tôi ngồi tâm sự đủ chủ đề, quả thực Dung Hoàng với tôi nói chuyện với nhau rất hợp ý. Từ kinh tế chính trị xã hội cho tới chuyện phim ảnh, showbiz, tình yêu tình báo...

Dung Hoàng từng có chuyến du lịch tới nước Pháp lần đầu tiên vào năm con bé đậu vào Đại học, có lẽ bởi thế đặc biệt thích nói về nước Pháp từ kiến trúc, hội hoạ, cho tới nhạc Jazz. Về sông Sein, tháp Eiffel hay chiều Paris.

Tôi cũng biết chút xíu đủ phụ hoạ con bé một hai điều. Con bé khéo đưa đẩy thế nên với kiến thức gà mờ của tôi cả hai quả thực có một buổi tối rất vui.

Nghĩ về Pháp à? Quả thực tôi cũng mơ về nơi đó thế nhưng nơi tôi muốn tới là công viên các hoàng tử ở cạnh rừng Boulogne, thuộc phía tây nam của Paris. Ở đó là đại bản doanh của đội bóng Paris Saint-Germain nơi có vị thánh bảo hộ Zlatan Ibrahimovic cá tính.

Có hơi men hai anh em chia sẻ với nhau nhiều vấn đề hơn. Con bé Dung Hoàng cũng thật lạ kỳ, có lúc nó hồn nhiên dễ gần như trẻ con, có lúc lại quý phái kiêu kỳ. Nó có thể ngồi quán vỉa hè ăn xiên bẩn tám chuyện với cô hàng nước. Cũng có thể ngồi ở tầng thượng khách sạn 5 sao bàn về những vấn đề cao xa.

Dù còn trẻ thế nhưng nghiệp vụ của con bé cũng khá chắc, thêm lợi thế ngoại hình tốt. Tôi chợt nghĩ không rõ Phong moi móc đâu ra con bé này. Thời điểm Sophia vào công ty tôi còn bận rộn với mấy thứ linh tinh. Mọi công việc giai đoạn đó hầu hết qua tay Phong, tôi không trực tiếp phỏng vấn thế nên chẳng tìm hiểu sâu. Xem chừng cái miếu nhỏ của anh em tôi có khi lại khó giữ con bé lâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận