Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 17 : VÀO VAI TÌNH NHÂN TỚI HÔN LỄ CỦA EM

0 Bình luận - Độ dài: 2,838 từ - Cập nhật:

Mấy độ này tiết trời Sài Gòn se lạnh, hai bên đường quanh khu Nhà thờ lác đác xuất hiện những hang đá, tiểu cảnh cùng đèn led được trang trí sáng bừng. Một mùa noel nữa lại tới với miền đất này. Từ công ty trở về chạy qua con đường quen, phía xa "Góc Đà Lạt" được cô chủ tiệm trang trí thêm cây thông noel cùng dải ruy băng đỏ trông thật ấm cúng, nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối, nghĩ ngợi một lúc vẫn tranh thủ ghé vào.

Quán nằm vắng lặng trên một con dốc cao nơi hẻm nhỏ, bên trong đơn sơ mà sạch sẽ với vài món đồ derco bé xinh, ngày sinh viên mỗi lần cần một khoảng lặng tôi vẫn thường ghé qua đây ngồi một mình. Nơi nhỏ xinh này được mở vào thời điểm tôi đang năm hai Đại Học. Cô chủ hiện tại sống cùng con gái ba tuổi của mình, nàng ta còn chẳng buồn đặt tên cho quán nhỏ thế nhưng tôi thích gọi là Góc Đà Lạt bởi cái bầu không khí mang lại. 

Từ xa nhìn thấy tôi ánh mắt cô chủ quán hiện lên tia sáng nhỏ, cả hai nhìn nhau gật đầu xem như lời chào. Tôi tiến lại bàn gỗ có hướng nhìn xuống đường bên dưới con dốc. Một lúc sau cô chủ mang cho tôi một món nước quen thuộc cùng vài câu hỏi bâng quơ rồi nhanh chóng rời đi... Tôi liếc nhìn một giây, ít ai biết rằng cô gái đang ngồi phía xa kia đã từng là nữ DJ có vòng eo nhỏ hút mắt khiến mọi chàng trai ngoái nhìn theo.

Trên radio một bản nhạc với chất giọng quen thuộc của Phạm Hồng Phước phát lên:

"Tối nay đông sang thật rồi

Anh lại nhớ đến em thật nhiều

Em giờ đang sống sao

Có hạnh phúc hay nghĩ đến anh nhiều không. 

Nhớ xưa đôi ta có nhau

Mùa đông choàng thêm áo ấm khăn len

Rồi anh chở em đi dạo quanh trên chiếc xe máy màu xanh

Em ngồi sau ôm lấy lưng anh.

Việt Nam xứ sở nhiệt đới làm gì có tuyết rơi

Vậy mà thành phố như mơ

Em chỉ cần yêu anh thôi cả thế giới để anh lo

Lạnh đường phố co ro

Ngày xưa ta từng nói về một mai sau.."

Nhiều năm về trước, khi còn là cậu nhóc mười tám Sài Gòn đón tôi bằng một cơn mưa, cũng năm đó lần đầu tiên tôi được hoà mình vào bầu không khí mùa Noel. Thấm thoắt đã sáu năm trôi đi, ngồi lặng một lúc điện thoại khẽ rung...

- Chồng eo chưa về nhà hả? - Giọng Hoàng Linh vang lên.

Nhìn em qua màn hình điện thoại, tôi nhẹ giọng:

- Không đi hẹn hò với đám Đỗ Quyên hả?

Hoàng Linh lắc đầu rồi bảo:

- Không nè chồng! Gặp một hai hôm đầu thôi. Đi nhiều vợ ngại ra ngoài lắm!

Nói tới đây giọng con bé có chút trầm xuống:

- Giá mà Tết năm nay nay chồng có thể trở về nhỉ! Mà chồng yên tâm...

Hai đứa trò chuyện một lúc lâu, hỏi han đủ thứ chuyện trên đời, em ấy bảo rằng đã báo với ba mẹ năm nay sẽ vào Sài Gòn có công việc. Thực tế cả gia đình ai cũng hiểu em vào ăn Tết cùng tôi. Mẹ ẻm đẩy thuyền nhiệt tình đồng ý ngay tức thì, còn ba cái Linh sau ngần ấy năm vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh với tôi. Chắc có điều gì đó ở tôi khiến ông không ưng, thế nhưng chiều ý con gái cũng đành giả vờ như không biết.

Noel rời đi, Tết Nguyên Đán tới nhanh sau đó. Gia đình Phong, Mạnh Hào về quê ăn Tết hết cả. Trong đám anh em thân thiết mỗi tôi ở lại. Thật may còn Hoàng Linh - cả thế giới của tôi lúc này ở đây. Hai đứa tập tành gói bánh chưng, tôi theo trí nhớ gói theo kiểu của cụ đồ Tiên, gói xong trông đẹp mắt làm sao. Lần đầu được Hoàng Linh khen tôi lấy làm khoái chí.

Mỗi hai đứa vẫn sửa soạn đầy đủ từ cúng lễ, thủ tục theo phong tục Tết cổ truyền giống như trước đây ở nhà. Tôi dù sao cũng là đứa cháu đích tôn của dòng họ nên những điều này xưa được dạy khá kỹ, Hoàng Linh thì khỏi bàn ẻm đảm đang nữ công gia chánh đó giờ.

Kỳ nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng, Hoàng Linh tạm chia tay tôi và ra lại Hà Nội. Dù con bé không đi con đường cũ nhưng có lẽ em vẫn chưa hết duyên với thành phố ấy...

Sau Tết Nguyên Đán công ty nhanh chóng hoạt động trở lại, vào một ngày đầu xuân tôi tới văn phòng như mọi lần. Dịp đầu năm mới bầu không khí làm việc có phần nhàn nhã. Sau màn lì xì toàn thể nhân viên tôi bước vào phòng làm việc với nụ cười trên treo trên môi. Ngồi còn chưa ấm chỗ Phong bước vào mang theo tấm thiệp mời cưới đặt lên bàn:

- Mỹ Linh kết hôn ngày 23 tháng này con bé nhờ tớ gửi cho bạn!

- Ồ! Em á khôi tới gặp anh trai và không gặp tình cũ nhỉ!!

Tôi mỉm cười trêu chọc lại Phong. Năm xưa gã bạn thân tán tỉnh cô Á Khôi trước, khi hắn ta bỏ cuộc ít lâu ngỡ ngàng khi em ấy trở thành người yêu tôi. Phong trừng mắt nhìn tôi không nói không rằng bước ra ngoài. Thế cũng nổi nóng, tôi cười trêu chọc hắn nhưng trong lòng cũng có chút dư vị khó tả. Nhìn gã giám đốc điều hành thét ra lửa kia khuất sau cánh cửa tôi quay sang  cô trợ lý chủ tịch:

- Sophia!

- Dạ! Cô nàng đang chăm chú vào màn hình máy tính liền ngước lên.

- Cuối tuần này em bận gì không?

- Cuối tuần ạ? - Sophia suy nghĩ một giây, có lẽ cô đang nhớ xem lịch làm việc của tôi tuần này. Sau cùng cô trợ lý đáp lời:

- Có lịch đột xuất à Chủ tịch?

- À! Việc riêng thôi cô. Đi đám cưới người yêu cũ với anh!

- Hihi! Thế thì em không có bận gì! - Sophia lúc này ánh mắt như hiểu ra, vẻ thích thú khó giấu trong giọng nói của em, khẽ cười:

- Nhưng Chủ tịch cho em lợi ích gì đây nào!

- Muốn gì cứ nói!

- Chốt đơn nhé! Nào nghĩ ra em nói Sếp!

Màn thương lượng được Sophia chốt deal nhanh chóng. 

Màn đêm buông, tôi ngồi một mình trong căn nhà rộng. Đôi mắt lơ đãng nhìn vào đống áo đấu kèm chữ ký của các danh thủ của đội bóng nước Anh. Thời gian qua tôi có sở thích nhỏ sưu tầm áo đấu cùng các mô hình hiện vật về Quỷ đỏ xứ sương mù Manchester United.

- Ting! - Âm thanh quen thuộc phát ra từ điện thoại.

Đang lướt facebook trong vô thức, bấm vào kiểm tra tin nhắn từ Mỹ Linh. Đại loại con bé bảo bận không trực tiếp treo thiệp tận tay được nên nhờ Phong gửi hộ mong tôi không trách.

Chợt nghĩ về những ngày xưa cũ. Mỹ Linh giờ đã là một nữ Bác Sĩ làm việc tại một bệnh viện danh tiếng. Em ấy kết hôn với một đồng nghiệp chung chỗ làm.

Năm đó ra trường bỗng nhiên Mỹ Linh chuyển vào Sài Gòn làm việc. Ngày mới vào Sài Thành mọi thứ đều xa lạ, em có nhờ tôi dẫn đi chỗ này chỗ kia. Tất nhiên tôi cảm thấy vui lòng vì điều đấy. Thứ tình cảm tôi dành cho Mỹ Linh lúc này được xác định rõ ràng. Sau tất cả những gì hai đứa trải qua cùng nhau trong những năm tháng đó. Thời điểm này, tôi xem em như một người em gái, một người thân trong gia đình. Tôi thực sự muốn làm bất cứ điều gì để bù đắp cho cô gái này. 

Ngày đám cưới của Phong cũng là tôi qua đón em cả hai đi chung tới hôn lễ. Hai đứa đi cạnh nhau vào lễ đường, trong mắt người lạ chúng tôi thật giống đôi tình nhân đáng ngưỡng mộ. Bạn bè của cả hai trông thấy tới nói lời chúc mừng. Mỹ Linh chỉ khẽ cười không phủ nhận trong đáy mắt em có nỗi buồn khó thấy. Cũng có một vài thời điểm con tim tôi phần nào bị nữ bác sĩ trong sáng này làm cho rung rinh thêm lần nữa. Cuối cùng sau tất cả chỉ vài lời nói yếu mềm của Đan Quỳnh tôi lại bỏ rơi em ấy.

Ngày cuối tuần, tôi mặc lên bộ đồ lịch lãm phóng xe tới đón Sophia. Đám cưới Mỹ Linh tổ chức tại Trung tâm tiệc cưới The Adora trên đường Nguyễn Kiệm, không quá xa chỗ ở của Sophia.

Dừng trước cổng nhà cô trợ lý vài phút, có tiếng chân bước xuống.

" Hú hồn tưởng đâu chờ make up mấy tiếng! "

Tôi nghĩ thầm rồi mỉm cười.

Ngồi trong xe nhìn vào nhà, đôi chân dài thẳng tắp trên đôi cao gót dần bước xuống từng bậc thang.

" Ôi trời! Thứ gì chịu nổi đôi chân ấy! "

Sophia nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế bên cạnh. Tôi chẳng vội vã, ngắm nhìn cô nàng một lúc.

- Sao? Ổn không? Không làm Chủ tịch của tôi mất mặt chứ!

Con bé khúc khích cười bảo tôi cho ý kiến về trang phục hôm nay.

- Đẹp! 100/10 chẳng có chỗ nào chê nổi! Thần thái này hoa hậu chào thua cô ạ! 

Sophia cười híp mí, giọng em trong trẻo: 

- Hihi! Làm tóc, ngồi make up nguyên buổi. Váy hiệu, trang sức, giày, túi vừa sắm mới chỉ mang đúng một lần vì sếp thôi ấy!

- Haha! Xứng đáng mà, mê quá trời! Để anh bảo kế toán chi công tác phí!

- Hứ! Người ta không nói vấn để đó. Muốn cho Chủ tịch biết đã hy sinh rất nhiều. Thế nên anh phải chấp nhận một yêu cầu của em dù vô lý thế nào! Okey?

- Oke! Rồi rồi. Lên núi đao xuống chảo dầu cũng làm. Haha! Mà nói vậy chắc đã nghĩ ra yêu cầu gì rồi đúng không?

- Chưa nè!!! Hihi! Có lời này của Sếp là ổn rồi.

Năm phút sau cả hai xuất hiện ở sảnh tiệc cưới Trung tâm The Adora, cơ quan của Mỹ Linh ở gần đây nên bạn bè mời rất đông. Sophia khoác tay tôi cùng tiến vào, cô dâu chú rể cười tươi đứng chụp ảnh cùng quan khách. Tôi nhìn xung quanh toàn gương mặt quen học chung trường Trần Phú năm xưa. Sài Gòn đúng là mảnh đất lành, anh em Nam tiến kiếm cơ hội thật đông. Lúc mới vào Sài Gòn thú thực ra đường nhìn thấy một biển số xe quen thuộc tôi cũng thấy ấm lòng.

Giám đốc Phong hôm nay đi với vợ, cái Hà vốn là hàng xóm chị em thân thiết của Mỹ Linh. Lâm Mạnh Hào cũng dẫn người yêu theo hai đứa chắc sắp sửa kết hôn. Tôi ghi lời chúc hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ rồi bỏ thiệp mừng. Sau đó cùng Sophia chậm rãi tiến về phía cô dâu chú rể. Mỹ Linh ngày hôm nay thật xinh trong bộ váy cưới màu trắng, em nhìn tôi ánh mắt cười híp mí:

- Em cảm ơn anh đã tới với vợ chồng em! Chị xinh quá Hihi! Nào tính kết hôn cho nhà em ăn tiệc đây!

Mỹ Linh nhìn sang Sophia, hai người đẹp nhìn nhau cười tươi cảm tưởng như chị em thân thiết lâu ngày vậy. Tôi bắt tay chồng Mỹ Linh ngó chân dung chàng trai em từng bảo có nét giống tôi này lâu một chút:

- Chúc mừng hai vợ chồng! Trăm năm hạnh phúc!

Đi qua chỗ vợ chồng Phong, Sophia tới chào Thu Hà. Vị phu nhân giám đốc tươi cười, đáy mắt có chút không hài lòng. Không giống với chồng, Hà che dấu cảm xúc không giỏi. Hai đứa chúng tôi khoác tay nhau đi vào bên trong. Sophia ghé tai tôi nhỏ giọng:

- Tại anh mà vợ Sếp Phong không ưa em đấy!

- Hả? Liên quan. Em với Hà thì liên quan gì?

- Ai mà biết! Chắc chị nghĩ em lẳng lơ quấn lấy anh đại loại thế. Cái nghề trợ lý này bị mạng xã hội đồn thổi làm phòng nhì này kia. Anh không biết à?

- Anh? Nào có diễm phúc được phục vụ đâu mà biết.

- Hứ! Anh giỏi lắm...

Sophia trừng mắt nhìn tôi rồi nhanh chóng thay đổi sang nét mặt e thẹn, khẽ nép mình sát bên khi có ai tới chúc rượu. Đám đông quen biết ghé qua chạm ly hỏi thăm nhau vài ba câu xã giao, khen tôi có người yêu xinh quá thể. Sophia vờ cúi mặt e thẹn tủm tỉm cười nhìn con bé lúc này thật quyến rũ làm sao. Cô nàng vào vai thật quá là đạt, không đi làm diễn viên thực sự phí phạm.

Kết thúc buổi tiệc tâm trạng có phần hơi lâng lâng, chứng kiến Mỹ Linh hạnh phúc tôi thực sự rất vui đã phá lệ uống hơi quá chén.

- Hôm nay anh vui lắm! Chứng kiến cô ấy gặp được người tốt anh vui lắm Sophia à!

Giọng tôi có chút lè nhè.

- Anh chồng em uống hơi nhiều, em đưa ảnh về trước. Mọi người ngồi lại vui vẻ nhé ạ!

Thấy bộ dạng tôi sắp sửa nói nhảm, Sophia lễ phép chào rồi nhanh chóng dìu tôi ra tận xe, có lẽ con bé sợ tôi nói gì lúc tỉnh men say lại ảnh hưởng.

- Em cứ để đấy! Anh chưa say! Anh lái được! Ơ con bé này không tin anh à???

- Không! Ngồi im đấy. Em nói phải ngoan. Bé ngoan mí có quà!!!

Sophia đặt tôi qua ghế phụ rồi chở tôi về. Đi đôi giày cao gót phải cỡ mười hai phân trên chân thế mà con bé lái xe phóng nhanh như bay. Ôi mẹ ơi! Bán xăng cho phụ nữ là một tội ác. Lúc này tôi chợt hiểu lý do nhà nó tận cuối Phạm Văn Đồng đi làm tận Quận 9 mà không bao giờ muộn.

Gió đêm khiến bụng tôi cồn cao, mặt mũi cứ hoa hết cả lên. Bao nhiều trong dạ dày lúc này chỉ muốn lao hết ra bên ngoài. Ơn trời cuối cùng cũng nhìn thấy con đường quen.

- Em cứ lấy xe anh về đi! Mai anh đón grap đi làm!

Tôi nói vội chưa hết câu đã lao thẳng vào nhà để gặp em huệ. Ói bằng sạch mọi thứ trong dạ dày. Mùi rượu lúc này nồng nặc khắp cơ thể. Tôi dựa của suy nghĩ mông lung một lúc lâu. Nhìn thấy gã trong gương tôi chợt tỉnh mộng, tắm vội cho sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

- Trộmmm! Hả? Sao em ở đây!

Vừa ra tới phòng khách thấy Sophia ngồi sẵn ở đấy. Chút xíu tim cũng nhảy ra ngoài.

- Sao em không được ở đây? Sophia trả lời tỉnh bơ.

- Ý anh là tưởng nãy em về rồi ấy!

Tôi hơi chóng mặt nhìn con bé trả lời. Lúc này nhớ ra mặc mỗi quần dài bên dưới. Cả cơ thể khoe ra sạch sẽ trước mặt con bé. May sao cũng chăm chỉ tập gym chạy bộ có múi này múi kia nên đỡ mất mặt.

- Sếp đi mặc áo rồi ngồi xuống đây đi.

Sophia liếc đôi mắt đẹp nhìn tôi trong thoáng chỗc rồi lên tiếng.

Khi quay trở ra Sophia bày ra vài món có sẵn trong tủ. Mang chai vang rót vào hai ly thuỷ tinh sóng sánh ánh vàng.

- Anh! Uống cùng em thêm lát!

Giọng nói trong vắt ngày hôm nay pha chút ngọt ngào. Khi tiếng gọi " Anh " khẽ ngân dài khiến tôi có chút mơ màng. Có chút gì đó khó hiểu, điều gì đó sai sai chỗ này nhưng chẳng nghĩ ra nổi. Tôi ngồi ăn mấy miếng thịt xông khói lấp đại cái bụng.

Hai ly rượu khẽ chạm nhau, tạo nên thứ thanh âm vui tai...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận