QUYỂN 4: CHUYỆN CỦA CHỦ TỊCH TRẺ
Chương 05: CHUYỆN CỦA LINH
0 Bình luận - Độ dài: 2,007 từ - Cập nhật:
Tôi khẽ thở ra một hơi, lên tiếng hỏi Hoàng Linh bằng giọng nói từ tốn nhất:
-Linh! Tối nay có chuyện gì đúng không?
Ngừng một giây, Hoàng Linh trả lời tôi một cách ngập ngừng:
-Không! Không có!
Hai đứa chúng tôi đã quen nhau năm thứ tám, đã quá hiểu rõ về đối phương. Hoàng Linh càng như thế khiến tôi thêm phần lo lắng liền gặng hỏi.
Thời điểm này là gần giữa năm 2014, tôi chợt nhớ Hoàng Linh sắp tới tham dự cuộc thi hoa hậu lớn, vòng chung kết diễn ra ở Phú Quốc.
Vòng sơ loại đã bắt đầu từ cuối năm ngoái con bé đã làm thực sự tốt được đánh giá cao. Tôi còn dự tính bảo Phong sắp xếp vào tháng 6 cho cả công ty ra Phú Quốc team building tiếp sức cho Hoàng Linh.
-Tớ không có... Chỉ thấy áp lực công việc quá thôi. HiHi. Cậu yên tâm đi.
Hoàng Linh trả lời giọng nói lúc này bình thản lạ lùng, sau nhiều năm lăn lộn với nghề dường như Linh học được cách che giấu cảm xúc không còn là cô bé ngây ngô ngày nào. Nó càng tỏ ra bình thản bao nhiêu càng khiến tôi thêm phần lo lắng bấy nhiêu, giọng tôi lúc nay có chút gắt gỏng:
-Đó giờ có bao giờ mày gọi tao vào lúc 1h sáng đâu? Nói tao nghe có vấn đề gì, tao tính toán dùm cho. Đừng làm ba cái trò tỏ ra ổn với tao!
-Tớ chỉ thấy nhớ cậu thôi. Hôm nay dự event về bên công ty có đi ăn với nhà tài trợ nên về hơi muộn hơn ngày thường.
-Mày không được dấu tao chuyện gì đấy! Nên nhớ tao là bạn thân mày. Dù gặp bất cứ vấn đề gì, dù mày đúng hay kể cả mày có làm sai đi nữa. Tao vẫn ủng hộ mày bằng mọi giá... Nhớ lấy!
Tôi trả lời Hoàng Linh một cách nghiêm túc, trong lòng mơ hồ nghĩ về điều gì đó. Tôi tiếp tục:
-Mà cái nghề đó, theo tao thấy nó phức tạp quá. Đám showbiz hào nhoáng thế chứ tạp nham bỏ mẹ ra. Ý tao không bảo mày giống thế nhưng mày nếu không phù hợp về đây với tao.
-Hức...hức...- Nghe tôi nói vậy Hoàng Linh im lặng một giây, hình như tôi nghe thấy con bé khóc. Tim tôi hẫng đi một nhịp vội vàng lên tiếng:
-Mày sao thế? Còn dám bảo không sao?
-Tớ không có... Tớ áp lực công việc quá thôi, có lẽ tớ không quá phù hợp với công việc này. Tớ nhớ cậu quá, tớ muốn vào ở cùng cậu ít ngày được chứ?
Lúc này tôi có phần giật mình, Hoàng Linh nó từng đam mê tới mức bỏ ngoài tai lời phản đối của mẹ. Nó từ chối tiếp nhận công việc của gia đình, con đường rải sẵn để một mình ra Bắc tiến thân. Vẫn còn nhớ như in đêm cuối tiễn nó ra Hà Nội vào 5 năm trước.
-Cậu nghĩ tớ có thể nổi tiếng được không? Hihi!
Ánh mắt con bé lúc hỏi tôi câu đấy thực sự kiên định lớn lao. Giờ đây sau 5 năm cố gắng, Hoàng Linh đã có một số thành tựu nhất định. Lúc này con bé lại nghi ngờ đam mê của bản thân với công việc hiện tại khiến tôi có phần ngỡ ngàng.
Hoàng Linh muốn vào Sài Gòn ở cạnh tôi như rất nhiều lần trước đây. Bất giác tôi quay lại nhìn Đan Quỳnh đang ngồi trên ghế đá phía xa. Thấy tôi nhìn qua em liền vẫy tay về phía này khuôn mặt tươi tỉnh lên nhiều so với lúc vừa gặp nhau. Có lẽ sự xuất hiện của tôi trong lúc này khiến tâm trạng Đan Quỳnh tốt lên một chút.
-Cậu sao thế? Mai tớ đón chuyến bay sớm đấy!
Thấy tôi ngập ngừng, Hoàng Linh lúc này lên tiếng giọng vang lên trong điện thoại.
Hai năm nay Hoàng Linh bay qua bay về giữa Sài Gòn và Hà Nội như cơm bữa. Con bé có tham gia vài dự án phía miền Nam dù không nhiều.
Sài Gòn năng động vẫn là mảnh đất dễ dàng phát triển sự nghiệp con bé hơn Hà Nội. Tuy nhiên vì lý do gì đó Hoàng Linh vẫn chưa dám quyết định Nam tiến.
Hai năm qua, sau cái Tết buồn năm đó tôi chưa từng về quê. Đó cũng là lý do khiến Hoàng Linh xuất hiện ở Sài Gòn với tần suất nhiều hơn hẳn. Hai chúng tôi vẫn có những ngày sống cạnh nhau theo cách "trong sáng" khó tin ở cái mảnh đất Sài Thành.
-Tao đang dính chút công việc. Mày lùi lịch hai hôm thứ 6 này hãy vào được không?
Tôi liền trả lời, nói tới đây bỗng dưng tôi ngập ngừng, một dòng suy nghĩ thoáng qua khiến tôi đổi ý:
-Mà thôi sáng mai vào đây đi Linh. Để tao đặt vé giúp mày nhé. Tao xử lý công việc trong ngày mai. Muộn nhất sáng thứ 5 tao bay vào với mày.
Hoàng Linh là đứa luôn biết lo nghĩ, từ những năm trung học đã tỏ ra là đứa có trưởng thành trước tuổi. Con bé chẳng hề lông bông giống tôi. Đã 5 năm trong giới, Linh đã nếm trải không ít đắng cay ngọt bùi, cũng va chạm không ít con bé cũng chẳng phải là đứa dễ yếu lòng.
Tôi nhớ năm đó có lần con bé bị đối thủ chơi xấu, dấu nhẹm trang phục nó vẫn tự tin hoàn thành tốt phần thi. Ngày mới ra Hà Nội không quan hệ, chẳng kinh nghiệm có thời điểm đi casting ròng rà cả tháng trời trượt liên tiếp vẫn cứ make up thật tươi và tiếp tục tìm kiếm cơ hội.
Ngày hôm nay cô ấy đã thốt lên nghi ngờ với đam mê của bản thân hẳn có chuyện xảy ra.
Kết thúc cuộc gọi tôi đi về phía Đan Quỳnh.
-Ai gọi giờ này vậy anh?
Đan Quỳnh nhẹ nhàng hỏi.
-À Phong nó gọi em ạ. Có chút công việc ở công ty. Nó gọi anh vào lại Sài Gòn.
Tôi nói dối Đan Quỳnh, trong lòng có chút thẹn ánh nhìn bâng quơ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt em. Đan Quỳnh nhìn tôi mặt buồn đi hẳn:
-Anh phải vào lại rồi ạ! Ở lại với em thêm được không anh?
Khuôn mặt em hơi cúi xuống, ánh mắt thất lạc. Con tim cứ nghẹn lại, tôi chẳng dám đem ánh nhìn đối diện em. Bởi hơn ai hết tôi hiểu rõ khi nhìn vào đôi mắt long lanh ấy sẽ chẳng có chàng trai nào có thể chối từ yêu cầu của em.
Đành tiến tới vuốt lên tóc em, giọng trầm xuống:
-Ngày mai anh vẫn ở cùng em mà. Anh sẽ dành cả ngày bên cạnh Quỳnh Công Chúa.
Đan Quỳnh níu tay tôi:
-Không! Em muốn anh ở đây với em thêm cơ...Hức hức.
Con bé được nuông chiều nên tính cách luôn là như thế, trẻ con, bướng bỉnh. Có có đôi lúc Đan Quỳnh trong trẻo dịu dàng giống như những ngày ở Viêng Chăn, cũng có lúc em bướng bỉnh cứng đầu chẳng bao giờ đặt mình vào vị trí của người khác.
Có lẽ trong mắt nhiều người em sáng nắng chiều mưa, đỏng đánh khó chiều. Nhưng bởi thế mà em chính là em, là Đan Quỳnh mà tôi mãi chẳng thể quên nổi.
Về tới căn nhà em ở cũng đã gần hai giờ sáng. Ngày con bé lên Đại học lão Đan Khanh tìm kiếm cho cô con gái rượu một căn nhà không quá xa trường học.
-Ngồi im anh rửa qua vết thương cho, nãy giờ đi dạo bên ngoài bụi bặm lắm.
Bước vào phòng tôi nấu nước ấm, nhúng khăn sạch vắt khô và chườm nhẹ lên những nốt mưng mủ trên mặt Đan Quỳnh.
Con bé cứ nhìn tôi suốt buổi rồi lên tiếng:
-Anh không thấy mặt em ghê tởm à?
-Anh không có! Em nghĩ đi nếu hai đứa mình sau này có duyên tới năm mình bảy tám mươi tuổi. Hai chúng ta già đi xấu đi, thậm chí tới lúc ốm đau có kẻ ngồi một nơi một người chăm sóc còn hơn thế này nhiều. Trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp nhất.
-Èo! Anh nghĩ đi đâu xa thế nhỉ!
Đan Quỳnh đáp lại một câu khá chưng hửng.
-Hihi! Anh luôn mong chúng ta thế mà!
Tôi nở nụ cười thật tươi trong đáy mắt có một chút xót xa, nghĩ về những ngày tháng qua. Đan Quỳnh luôn dửng dưng thế, trong suy nghĩ của con bé nó lạ lắm. Sau rất nhiều lần cam tâm tình nguyện cho em lấy con tim ra chơi. Tôi có phần đoán biết được lối suy nghĩ của em.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng, thật vui vì có thể nói hết được những suy nghĩ trong lòng cho Đan Quỳnh nghe. Dù biết tính cách không tim không phổi Đan Quỳnh cũng quên nhanh ngay sau đó.
-Giá mà xung quanh em. Ai cũng đối xử với em như anh thì tốt biết mấy nhỉ.
Đan Quỳnh nói khẽ, ánh mắt ngây ngô nhìn tôi.
-Haha! Mọi người vẫn luôn đối xử với em thế mà. Ông Hoàng, thằng Nam vương T, rồi cả gã M anh nghĩ em có ra sao họ vẫn tốt với em chứ.
Đan Quỳnh vẫn hồn nhiên kể tôi nghe:
-Anh Hoàng (anh trai kết nghĩa) nay có người yêu nên quên mất đứa em gái này rồi. Thằng TT (bạn thân) nó đi diễn suốt mấy khi thấy mặt đâu. Mấy gã kia em đang tệ thế này không dám gặp ai.
Nói xong còn bé quay sang tôi chu môi:
-Mà anh không ghen như ngày xưa chứ? Ghen là xấu tính lắm đó Gia. Em với những người đó không có gì thật. Lúc em tàn tạ xấu xí nhất em chỉ muốn cạnh anh thôi là anh biết anh quan trọng với em thế nào rồi.
"Chỉ mập mờ giống với anh thôi đúng không?"- Tôi nghĩ thầm nhưng chẳng nói ra.
-Xong rồi!
Tôi dọn bớt đồng khăn trên bàn rồi mang vào nhà tắm. Lúc trở ra Đan Quỳnh lấy sẵn bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng đặt cạnh sofa rồi nhìn tôi giọng nũng nịu:
-Em mệt quá. Anh thay đồ cho emmm...
Tôi tiến tới bên cạnh, cúi đầu mở nhẹ lần lượt từng nút áo con bé xuống. Làn da trắng mịn quyến rũ dần xuất hiện trước mặt tôi. Trong lòng như sóng trào thế nhưng tôi vẫn kìm lại tiếp tục công việc.
Cởi lần lượt từng món rồi mặc bộ đồ ngủ con thỏ hồng lên che đi đường cong nóng bỏng. Khẽ nuốt khan nước bọt, có chút tiếc nuối khi kéo vạt áo che đi.
Đan Quỳnh lúc này mắt ầng ặc nước nhìn tôi vẻ khó tin:
-Ra là em xấu xí tới mức đó rồi!! Hức...
Tôi mỉm cười gõ đầu em, bế bổng con bé lên dịu dàng rồi từng bước tiến vào phòng ngủ:
-Trong cái đầu bé nhỏ của em toàn nghĩ mấy thứ vẩn vơ không à! Anh đã cố kiềm chế đừng chọc con "mãng xà" của anh dậy.
Tôi đặt em xuống gường, cúi đầu chạm nhẹ lên môi thật khẽ, nằm xuống cạnh bên.
-Ngủ đi công chúa! Trễ rồi. Mai anh đánh thức em dậy nhé.
Kéo sát Đan Quỳnh vào lòng, mùi thơm cả hai quấn lấy nhau vấn vương trong không gian. Khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.


0 Bình luận