QUYỂN 4: CHUYỆN CỦA CHỦ TỊCH TRẺ
Chương 03 : "Bố quay lại với mày lần nữa bố làm con chó!"
0 Bình luận - Độ dài: 2,636 từ - Cập nhật:
Cứ nghĩ Trúc Quỳnh sẽ phản ứng theo một cách nào đó. Không ngờ con bé bình thản lạ lùng:
-Tao nhận ra mà? Mày dễ đoán lắm. Cảm xúc của mày luôn khắc lên trên mặt. Ví dụ như mày mê con Yến Vi ai cũng nhận ra, và mày cũng có tình cảm với tao hay không tao còn không biết. Mỏ tao hỗn chứ tao đâu có bị ngu....hừ.
Nói đoạn Trúc Quỳnh kéo tôi quay sang, mắt nhắn lại rúc vào ngực tôi nhỏ giọng:
-Thôi kệ đi. Tao với mày đằng nào cũng không hợp nhau đâu. Giờ nằm im giúp tao một lát.
Trúc Quỳnh không nói gì thêm, vươn tay ôm lấy tôi. Dấu cả khuôn mặt đẹp vào bờ ngực rộng hít hà lấy.
-Chả hiểu sao tao lại có tình cảm với một đứa khốn như mày Gia à? Mọi người bảo tao là đứa hư hỏng, ngủ với thằng này thằng kia. Cũng đúng thôi, mối tình đầu tiên và duy nhất của tao vào năm lớp 9 với một người bạn của ba tao. Lúc đó tao ngây thơ mộng mơ lắm. Cứ nghĩ tình yêu luôn mày hồng. Gã khốn nạn đó lấy đi đời con gái của tao. Mối quan hệ cứ kéo dài tận mấy năm cho tới ngày tao phát hiện ra hắn ta kết hôn.
Có lẽ nhắc lại chuyện buồn khiến Trúc Quỳnh nghẹn lại một giây rồi tiếp tục:
-Gã khốn nạn đó kết hôn rồi vẫn còn níu kéo tao cơ. Lão muốn tao làm tiểu tam cho thằng chó đó. Ban đầu tao không dứt ra được. Mãi sau này tao mới quyết đoán. Hức! Hức! Tao cô đơn lắm, những năm đó chỉ có hắn ta hiểu và quan tâm tới tao thôi. Thứ tình cảm đó tao chưa từng được thấy. Hức hức!
Trúc Quỳnh lúc này bắt đầu khóc, những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào cơ thể tôi.
Khẽ thở dài. Đa số chúng ta nghĩ cứ lớn lên trong gia đình giàu có sẽ luôn hạnh phúc. Nào đâu biết hạnh phúc của một gia đình tới từ ba mẹ yêu thương nhau là điều tiên quyết.
Trúc Quỳnh từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm. Cha mẹ nó đều có tình nhân bên ngoài bởi thế chẳng ai quan tâm tới. Có lẽ cái ngày gã đàn ông lớn tuổi kia xuất hiện khiến con bé ngộ nhận tình cảm và dễ dàng bị thao túng.
Tôi chẳng biết an ủi làm sao cho phải. Đành chọn cách im lặng nằm như thế ôm con bé vào lòng. Khóc chán chê con bé có vẻ hơi mệt nên ngủ thiếp đi.
Lúc này lác đác vài người chụp hình đi ngang qua nhìn hai đứa với ánh mắt kỳ lạ. Tôi lấy chiếc mũ úp lên mặt rồi cứ ôm con nhỏ thật chặt. Lỡ có bị đăng lên mạng thì cũng chẳng ai thấy mặt mũi.
Lúc con khùng tỉnh giấc bầu trời cũng đã nhá nhem tối. Phía xa xa mấy cột đèn sáng mờ.
Ngủ một giấc, có vẻ đã khoẻ hơn miệng Trúc Quỳnh đã liên thanh:
-Sao mày đéo gọi tao dậy về thằng kia?
Tôi liếc con nhỏ không thèm trả lời, cánh tay tôi lúc này tê rần chẳng có tý cảm giác gì.
"Thế mà trên phim cô gái gối lên tay chàng trai rúc vào ngực ngủ nó hạnh phúc lắm cơ. Đúng là không tin được vào ba cái phim hàn xẻng."
Tôi rủa thầm trong lòng, đứng lên vươn vai trái phải một lúc cánh tay mới có cảm giác, tôi quay qua nhìn nó:
-Ôm mày thích quá nên không nỡ đánh thức đó.
Trúc Quỳnh cười hì hì trêu ngược lại tôi:
-Biến tháiiiii! Không làm gì tao chứ?
Tôi trao cho nó ánh mắt xỉ nhục IQ rồi thu dọn đồ đi ra xe. Được một lúc đã thấy nó lẽo đẽo theo sau ôm chặt tay tôi mè nheo:
-Tao chọc mày tý mà. Đừng nói giận tao đó? Đàn ông gì nhỏ nhen hông hà! Hihi!
Thấy tôi lặng im liền dụi lên người tôi miệng lúc này ngọt sớt:
-Tối mẹ rồi đi kiếm gì ăn đi. Đi Giaaaaa! Đi mà Giaaaaaa!
Con bé lại bắt đầu học ra đâu thói nũng nịu của ai đó. Nghe nổi cả da gà nên tôi đành chiều theo ý nó.
Hai đứa ghé một quán đồ ăn kiểu Hàn đâu đó ở quận 2. Quán này có vẻ khá quen hình như nhóm chúng tôi có ghé ít lần. Đồ ăn chẳng có gì đặc biệt được cái bài trí đẹp. Đó giờ tôi chỉ mê đồ ăn Việt, ẩm thực Việt Nam muôn màu muôn vẻ. Hàn Quốc tôi chỉ chấm mỗi món kim chi.
Bước vào quán con bé gọi đủ thứ còn tôi chỉ ăn đúng cơm trộn. Về cơ bản trong mắt tôi món này là cơm trứng chiên thêm tùm lum thứ. Quán bỏ thêm rong biển hay gì đấy khiến mùi hơi khó ăn.
Sau buổi đi chụp hình ngày hôm đó Trúc Quỳnh lập tức đăng bộ ảnh lên facebook. Tất nhiên là con bé không có gắn thẻ tôi vào.
Thế nhưng có xuất hiện một số tấm hình con bé tựa vào cánh tay, rồi rúc vào lồng ngực chàng trai nào đó. Dù không có xuất hiện khuôn mặt gã kia nhưng cái hình xăm trên cổ tay kia đã dễ dàng khai ra danh tính.
Thật khó để mà qua nổi mặt của những chuyên gia phân tích trong nhóm bạn của hai đứa. Tin nhắn báo liên hồi có lẽ chúng tưởng hai đứa chuyên đấu võ mồm là tôi và Trúc Quỳnh nay quen nhau.
Thằng cu Hoàng tag tên tôi dưới bình luận:
-Kakaka chúng mày kinh khủng khiếp quá @ĐặngGia.
=> Tao vô tội!
Tôi liền nhanh tay reply bào chữa. Dường như càng chữa lại càng đen đám bạn vào bình luận càng rôm rả hơn.
Điều thú vị là có lẽ trong lúc tôi bình luận bức ảnh hiện lên bảng tin của Đan Quỳnh. Cạnh nhau bao năm con bé dễ dàng nhận ra bờ vai trong ảnh là tôi. Thêm nữa Đan Quỳnh có thói quen đi đọc bình luận facebook dạo. Em ấy thả like tất cả những bình luận tôi trả lời bạn bè trong bài đăng đó một cách khó hiểu.
-Êk! Chính thất đánh ghen kìa mày! Hahaa!
Trúc Quỳnh chụp lại màn hình nhắn tin chọc tôi.
-Bọn tao chấm dứt lâu rồi!!!
-Ba xạo đi mày. Tao thấy hai đứa mày thả like qua lại nhau suốt. Còn bình luận bài đăng nhau cơ mà.
-Ghê! Mày soi cỡ đó cơ à?
-Haha. Bệnh con gái. Tao với con Mây soi cùng nhau đấy. Mày quen con nào thế nào bọn tao soi bằng hết. Đứa nào có người yêu hai đứa tao tìm info một nốt nhạc.
-Haha... Mây trông hiền mà cũng kinh nhỉ?
-Kỹ năng của con gái mà lị. Mây nó soi còn tỉ mỉ hơn cả tao đấy.
Tám chuyện một lúc i như rằng Quỳnh Công Chúa (Facebook Đan Quỳnh) nhắn tin tới.
Tôi chẳng hiểu nổi, lần nào cũng thế. Chúng tôi đã chấm dứt từ ngày đó thế nhưng hễ tôi có tương tác qua lại ngọt ngào với ai đó trên MXH là kiểu gì Đan Quỳnh cũng sẽ chủ động liên lạc lại. Và tất nhiên trong tim tôi nhiều năm qua luôn dành một chỗ trống chờ cô ấy trở về.
Biết nói sao nhỉ? Một kẻ nổi tiếng phong lưu như tôi chẳng thể ngờ có ngày luỵ Đan Quỳnh tới vậy. Mấy năm qua số lần chúng tôi hợp tan quá một bàn tay.
Mỗi lần bị Đan Quỳnh đá thế giới xung quanh tôi dường như sụp đổ, dẫu Hoàng Linh, Trúc Quỳnh, Mây hay bất kỳ ai cũng không thể làm tôi nguôi nhớ em. Những ngày đó cứ như dính phải bùa yêu vậy, đâu đâu đều nhìn thấy bóng dáng Đan Quỳnh xuất hiện giày vò tôi trong nỗi nhớ.
Sau này tôi cũng dần quen cảm giác mỗi lần hai đứa quay lại ít lâu lại bị Đan Quỳnh bỏ rơi. Tôi không thể lý giải nổi vì sao Đan Quỳnh lại thích lấy tim tôi ra chơi như thế?
Sau này tỉnh táo nghĩ lại có lẽ con gái có tính cách vậy. Dù không còn yêu thế nhưng món đồ thuộc về mình chẳng hề trân trọng bỗng bị ai đó giành về lại không vui. Một chút trẻ con, chút sở hữu, chút ích kỷ mà không ít lần cô ấy làm thế.
Còn bản thân tôi suốt bao nhiêu năm chẳng thể nào dứt ra khỏi em ấy. Có lẽ năm đó khi ở Kim Nghê Cổ Tự, trong lúc dâng hương tôi đã cầu mong rằng Đan Quỳnh sẽ là cô gái của mình. Sau này tôi được như ý thế nhưng lại lăng nhăng bắt cá hai tay. Tôi đã gieo xuống một nhân không tốt và bây giờ là quả mà bản thân nhận lại. Ngần ấy năm tôi vẫn yêu em ấy một cách điên cuồng, vẫn nhớ em ấy không ngừng trong mỗi cơn say.
Có phần hơi tâm linh thế nhưng mọi người lưu ý khi đi chùa chiền với cô gái chàng trai của mình. Hạn chế ước nguyện lung tung nếu bản thân chưa sẵn sàng.
Quãng thời gian sau đó Đan Quỳnh liên tục tương tác qua lại trên mạng xã hội với tôi nhiều hơn. Những tin nhắn giữa hai chúng tôi với tần suất nhiều hơn.
Ai đã từng yêu một ai đó khắc cốt ghi tâm, yêu tới mức không phân biệt được đúng sai như tui đã từng thì có thể sẽ hiểu cho tôi lúc này. Những ngày đầu tôi cố gắng giữ một khoảng cách với em. Lý trí nhắc tôi rằng Đan Quỳnh chỉ đùa giỡn. Cuối cùng tình cảm giữa hai chúng tôi cũng sẽ giống như những lần tái hợp trước đây mà thôi.
Vào một buổi tối Đan Quỳnh gọi cho tôi, em ngồi trong một góc. Trông con bé lúc này lạ lắm.
-Em làm gì đấy?
Đan Quỳnh lặng im, trong lòng tôi có chút bất an.
-Em sao thế? Nói anh nghe nào?
-Anh vui vẻ bên ai kia rồi đâu còn quan tâm đến em nữa đâu.
Đan Quỳnh nói câu đầu tiên giọng có chút dỗi hờn. Hai tay ôm lấy gối, khuôn mặt đẹp dấu phía sau.
-Haha. Em mà cần tới anh sao? Có cả tá anh trai, bạn thân, chân chạy vặt bên ngoài kia cơ mà.
Nghĩ về những điều đã xảy ra bỗng nhiên có chút bực mình. Tôi lên tiếng cố tình đá đểu em.
Đan Quỳnh hạ tông giọng:
-Gia! Trong mắt anh em là đứa con gái như vậy à? Ừm mà cũng đúng. Miễn sao anh thấy hạnh phúc là em vui rồi.
"Vẫn những câu nói quen thuộc, lần thứ bao nhiêu rồi ấy nhỉ. Lần này đừng hòng bố mày mủi lòng mà quay lại."
Tôi nghĩ thầm. Có lẽ những suy nghĩ kia chưa đủ tỏ rõ quyết tâm:
"Bố mà quay lại với mày lần nữa bố làm con chó. Nam nhi đại trượng phu nói được làm được."
Tôi gật đầu vẻ mặt kiên định, trong mấy giây đã nghĩ ra đủ thứ.
Thấy tôi im lặng Đan Quỳnh liền tiếp tục:
-Em cô đơn lắm, thành phố này, ngôi trường này, em không có ai quan tâm em giống như anh đã từng. Dạo gần đây sức khoẻ em yếu lắm, em đã nghĩ về chuyện hai đứa rất nhiều, nhan sắc em giờ tệ lắm. Em luôn đóng cửa trong phòng không dám gặp ai hết. Cảm giác giống như cả thế giới quay lưng với em.
Giọng Đan Quỳnh lúc này nghẹn lại như sắp khóc. Lúc này tôi có phần hoảng loạn. Giờ mới nhớ ra cả cuộc gọi con bé cứ thu mình trong góc chẳng hề ngước mắt lên một lần. Lo lắng con bé có vấn đề gì tôi liền gặng hỏi:
-Em sao thế? Quay mặt lại anh em nào!!!
Đan Quỳnh lấy tay che mặt.
-Không!!! Không đâu.
Sau một lúc dỗ dành con bé cũng ngước lên nhìn tôi. Khuôn mặt con bé lúc này chi chít mụn, viêm , vết mới vết cũ đè lên nhau. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo khiến tôi say đắm ngày nào chẳng thấy đâu.
Nếu người lạ gặp con bé lúc này chắc che miệng nôn cũng không quá. Còn bản thân tôi có phần xót xa, bảo sao con bé kỳ lạ vậy. Con gái càng đẹp lại càng chú ý tới nhan sắc bị như vậy hẳn con bé stress lắm.
Đan Quỳnh lại trốn đi, lần này khóc lớn hơn.
-Hức, hức anh thấy rồi đấy. Em chẳng dám ra khỏi phòng. Có lẽ lúc này anh cảm thấy hài lòng lắm.
Em ấy im lặng một lúc:
-Anh là người quan trọng nhất với em, lúc này ngay cả anh cũng bỏ rơi em đó à!
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi tan vỡ. Tôi đón chuyến bay gần nhất về Vinh ngay đêm đó. Không thể để em cô đơn một mình như vậy được.
Cũng giống như nhiều năm trước thằng nhóc 18 tuổi chạy xe gần 100km để đem mấy que kem giữa đêm cho con bé 17 tuổi kia.
4 năm sau, vào một đêm mùa lạnh chàng trai kia vượt qua chặng đường 1000km đáp xuống thành Vinh vì một câu nói của cô.
Lần này tôi bí mật về thế nên chẳng có ai ra đón. Qua tới cầu Bến Thuỷ cũng đã 23h đêm rồi. Thành Vinh về đêm ngày đó không quá nhộn nhịp. Vẫn là thành phố êm đêm gắn liền với biết bao kỷ niệm.
Tôi đón xe tới khu vực Đại Học Vinh, sau đó đi bộ tìm đường xung quanh. Đang nói chuyện điện thoại để Đan Quỳnh chỉ thì có người gọi:
-Là cậu phải không Gia?
Một giọng nữ vang phía xa. Gần nửa đêm trời tối đen như mực. Ai lại gọi tôi giờ này nhỉ? Thành Vinh dù khá xa nơi tôi sống thế nhưng trong lòng có phần hơi đề phòng.
Một bóng con gái dong cao chạy tới, giọng có chút vui mừng:
-Tớ biết ngay cậu mà.Hihi.
Lúc này tôi nhìn kỹ lại hoá ra Ngọc Thảo cô hot girl 12A3 năm nào.
-A, Thảo hả? Cậu cũng ở đây à.
-Ừ hihi. Tớ được giữ lại làm trợ giảng từ đầu năm nay.
Thảo cười. Trông nét trưởng thành lắm.
-Hihi! Sao cậu nhận ra được tớ thế. Trời tối đen mà hay thật.
-Hihi. Chất giọng của cậu sao tớ quên được. Vừa nghe cái tớ nhận ra ngay. Mà Gia đi đâu giờ này?
Nói chuyện một lúc cả hai tạm biệt nhau. Nhanh thật đấy, mới là đám trẻ năm nào giờ đã lớn hết rồi. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ánh mắt trách móc của Thảo trong ngày cuối cùng chúng tôi đến trường.
Tạm biệt cô ấy tôi đi tìm kiếm một lúc từ xa thấy Đan Quỳnh đang đứng chờ trước căn nhà ở đường PD. Đêm đã khuya em ấy gầy đi nhiều lắm, trên người mặc mỏng manh đứng co ro giữa tiết trời giá lạnh.


0 Bình luận