Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 15 : TEAM BUILDING DỊP CUỐI NĂM

0 Bình luận - Độ dài: 2,639 từ - Cập nhật:

Sau mấy ngày dạo chơi tôi cùng em quay trở về Hà Nội vào sớm mai có nắng nhẹ. Tôi mở nguồn điện thoại lên tin nhắn, báo cuộc gọi nhỡ MCA rung liên hồi. Theo dự tính ban đầu hai đứa sẽ mất tích cùng nhau trong khoảng ba ngày, cuối cùng cảnh Hà Giang quá quyến rũ lòng người đã khiến chuyến đi kéo dài tới năm ngày bốn đêm.

- Mày còn sống hả?

Vừa nhấc máy giọng Phong như hét lên trong điện thoại.

- Haha! Bạn hiền làm gì đấy? Hôm nay bầu trời thật đẹp!

Tôi cười giả lả và bắt đầu màn giả khờ. Và tất nhiên tiếp theo là những lời hay ý đẹp bắn liên hồi từ miệng vị Giám đốc điều hành Mr Phong:

- Làm ăn như con c**! Chơi chán lập tức vào lẹ hộ tao cái đi. Còn biết cuối năm cả tá công việc đang chờ chữ ký của mày không?

Tôi vẫn cười hề hề, ai lại nỡ đánh mặt kẻ đang cười cơ chứ:

- Bạn cưới vợ bế con phải tạo điều kiện cho mình đúng không? Đang trên đường ra sân bay rồi đây.

- Vì tạo điều kiện nên tao mới bê hết việc cho mày đấy thằng chó. Mẹ kiếp chơi xong rồi thì cút vào lẹ không tao kệ mày luôn ấy. Con Sophia nó không liên lạc được mày mấy ngày nay sắp báo công an đi kiếm rồi kìa!

- Haha. Oke bạn hiền của tớ! Moaz!

Tắt máy xong mà ù hết cả tai. Mấy năm nay quen làm Sếp chửi nhân viên quen miệng Phong nó ăn to nói lớn hẳn ra.

- Vợ giờ tính sao? Có vào Sài Gòn với chồng không?  Tôi quay sang hỏi ý kiến Hoàng Linh.

Con bé suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:

- Vợ về quê thời gian đã chồng ạ. Mấy năm qua vợ về ít lắm, mỗi lần đều ghé nhà được một hai hôm đã bay vào thăm chồng rồi. Lần này ba mẹ chắc lo lắm. Với lại vợ cần ở một mình giai đoạn này để suy nghĩ lại nhiều thứ...

Tôi gật đầu, hai đứa chúng tôi tách ra từ buổi đấy. Hoàng Linh tiễn tôi ra sân bay, trước khi rời đi em bảo rằng đã quyết định xin rút lui khỏi cuộc thi, lần này về em sẽ suy nghĩ nghiêm túc hơn về con đường sắp tới. Có thể em sẽ vào Sài Gòn thăm tôi sớm.

Nhận được lời hứa từ em tôi vui vẻ về lại Sài Thành. Sophia ra sân bay đón tôi với ánh mắt dỗi hờn, cả chặng đường con bé chẳng nói chẳng rằng. Cuối cùng tôi đành lên tiếng trước:

- Ôi! Dung xinh đẹp của anh nay hẹn hò hay sao mặc xinh nhờ!!!

Sophia lơ đãng lái xe đáp lời với ánh mắt lạnh tanh:

- Hẳn ngày thường trong mắt Chủ tịch ả culi này mặc xấu lắm nhỉ?

" Ặc!!! Gì vậy chời???"

Tôi có phần bối rối, vốn Sophia luôn giữ phong thái chuyên nghiệp pha chút nghịch. Chưa bao giờ cô thư ký đốp chát với tôi đúng kiểu "chị em hờn dỗi" này. Tới đây tôi hèn hẳn ra:

- Anh có mua Ô Mai về cho em đây. Gớm chạy khắp nơi để mua cho người đẹp đấy.

- Ứ thèm!

Trước giờ Sophia luôn giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Lúc gần mà có lúc lại rất xa. Cô thư ký chân dài hiếm khi tỏ thái đội dỗi hờn dạng này đâu. Có lẽ lần này tôi mất tích gần một tuần khiến em lo sốt vó cả lên. Những ngày qua Phong không liên lạc được hẳn sấy đám nhân viên trong phòng không ít.

Nghĩ tới đây thấy bản thân hành động có phần cảm tính quá thể. Cân bằng  hoàn hảo giữa công việc và tình cảm là điều thật khó ai đó có thể vỗ ngực đảm bảo sẽ luôn hoàn thành tốt. Tất nhiên dù có chọn lại có lẽ tôi vẫn muốn đi cùng Hoàng Linh thế nhưng sai vẫn hoàn sai. Trước mắt đành dỗ dành cô thư ký ruột này cái đã, còn gã nóng nảy Phong kia tính sau.

Với chất giọng có phẩn bông đùa khác với ngày thường tôi chọc Sophia:

- Ôi trời ô mai mận, ô mai sấu, ô mai mơ, ô mai đào chua chua ngọt ngọt. Ai mua ô mai tôi bán ô mai đâyyyyy!!!

Giọng tôi kéo dài cố ý, nói tới ô mai bản thân cũng chảy cả nước miếng. Mấy chị em quả thực thứ đặc sản Hà Nội này quả là khó cưỡng.

- Dung không ăn thật hả em? Thế anh tặng mấy đứa bên phòng kế toán nhá. Trời thật tiếc đi kiếm mấy cả ngày trời mới tới được cửa hàng nổi tiếng nhất...

Tôi vờ tiếc rẻ chém gió liếc sang Sophia đang lái xe con bé  bĩu môi.

- Ai cho anh tặng người khác! Để đó em. - Cuối cùng con bé Sophia cũng chịu. Nói đoạn nó liếc sang tôi:

- Sao anh tắt nguồn?

- À! Chỗ anh đi không có sóng điện thoại.

Sophia giọng ngờ vực:

- Bộ anh lên rừng sống hay sao mà không có?

- Thì anh lên rừng thật mà!!! Haha! Mà không nghĩ em có một mặt này cơ đấy. Trông em lúc này dễ thương điên ra...

- Hứ! Anh bảo đi 3 ngày sao đi tận 5 ngày dzậy? Làm em cứ tưởng anh ra đó đi kiếm người ta ăn thua bị xử đẹp rồi.

Tôi nhìn cô thư ký ánh mắt ngơ ngác:

- Ôi trời em tôi! Anh là doanh nhân làm ăn lương thiện chứ có phải đại ca giang hồ đâu mà em nói thấy ghê!

Sophia chu môi lườm tôi:

- Em hỏi Sếp Phong rồi. Anh đừng hòng dấu em quá khứ dữ dội kia. Hôm trên đường ra sân bay anh gọi điện cho anh nào em ngồi bên cạnh nghe hết mà.

Hoá ra là thế. Hôm đó có chút xúc động gọi điện cho Dũng Khùng. Sau bình tĩnh lại mấy năm qua đã mất đi quá nhiều anh em. Ai lại làm ba cái chuyện lợi bất cập hại trong bóng tối đấy.

" Mà mấy chuyện này Phong sao mà nói ra được? "

Tôi thầm nghĩ chợt nhớ ra cái đôi môi mỏng lá lúa của hắn lại đứng trước cô gái khéo léo như con bé này thì quả thực. Khẽ thở dài, không rõ đứa bạn quý của tôi lộ ra những vấn đề gì. Lúc chửi đám nhân viên thì cũng gắt lắm cơ, cuối cùng vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Sophia thấy tôi trầm ngầm có lẽ em hiểu nhầm ông Sếp không hài lòng về chuyện cô ả quan tâm sâu vào vấn đề riêng tư lập tức lên tiếng:

- Sếp đừng hiểu nhầm. Em chỉ lo cho anh thôi. Em không cố ý tò mò mấy vấn đề đó.

- Ồ! Lo cho anh thôi à? - Tôi nhìn sang Sophia với ánh mắt ẩn ý cố làm ra bầu không khí mập mờ trêu chọc con bé.

Không ngờ Sophia lại luống cuống giải thích:

- Chứ sếp nghĩ sao? Sếp trả lương cho em, tốt với em, còn bao em đi ăn chơi suốt lại không cho em share bill. Sếp tốt vậy đốt đèn kiếm đâu ra?

- Haha! Anh lại tưởng miếu nhỏ của anh không chứa nổi tượng Phật linh như em đấy!

Nhìn con bé luống cuống tôi bật cười giọng nửa đùa nửa thật. Không ngờ cô gái lại nghiêm túc hẳn:

- Ban đầu đúng là em có dự tính thế thật! Vốn dĩ em vào đây làm bởi ý định sau ba tháng sang Pháp học tiếp. Tới lúc này em đã đổi ý định.

Nói tới đây Sophia liếc mắt nhìn sang tôi:

- Có Sếp đẹp trai bao nuôi đi đâu mà vội! Sếp nói phải khônggg?

Con bé nhìn tôi cười nói dụ dỗ người ác thật. Chắc mẩm do sếp đẹp trai, khổ quá mà. Tự sướng chút cũng không chết ai nên thỉnh thoảng tôi có hay ảo tưởng trong lòng đôi ba thời điểm.

Về tới văn phòng ngồi chưa ấm chỗ đã thấy Phong bước vào ca một bài dài. Chưa nói xong bài sớ hắn đã lật đật đeo cà vạt chạy đi gặp đối tác. Hình như xung quanh tôi ai cũng trưởng thành hết cả, Phong cũng không còn là đứa trẻ lông bông năm đó. Có mỗi tôi vẫn vậy chả khác gì thôi.

- Sếp mệt vào phòng ngủ tý đi! 

Sophia thấy tôi có vẻ mệt mỏi liền lên tiếng.

- À! - Đi chơi suốt mấy ngày liền thiếu ngủ chẳng mệt, hiện tại mới ngấm đòn. Xem báo cáo một lúc mà đã suýt ngủ gật mấy lần. Thật là mất mặt quá thể, tôi đành lên tiếng chữa thẹn:

- Anh đang suy nghĩ mấy vấn đề quan trọng. Em làm việc của em đi.

Giờ nghỉ trưa, công ty bao ăn cho tất cả nhân viên, suất ăn được đặt ở một nhà hàng đối diện ngay bên kia đường. Cứ sáu nhân viên lại ngồi chung một mâm đặt trước. Cơm ở đây rất ổn, có đầy đủ món cùng trái cây tráng miệng.

Nhìn chung từ đầu xác định các Sếp có thịt thì anh em nhân viên cũng húp được chút canh. Phúc lợi cho anh em nhân viên cố gắng đầy đủ. Làm nghề này chủ yếu dựa vào hoa hồng chứ lương cứng chẳng đáng bao nhiêu. Mà hoa hồng không phải lúc nào cũng đều đặn, có tháng lãnh lương 8 số 0 có tháng lại ăn lương cứng xăng xe, cafe khách hàng hết sạch.

Thế nên từ phụ cấp đi lại, ăn uống, bảo hiểm cho tới nhỏ nhặt như gửi xe hay trợ cấp này kia công ty đều ráng đầy đủ để anh em gắn bó lâu dài.

Ngó đồng hồ đã 12h30, anh em nhân viên đã rủ nhau đi ăn hết cả. Trong văn phòng còn lại một mình tôi vẫn ngồi gõ phím lạch cạch, tranh thủ xem kỹ lại mấy bản báo cáo.

Ngồi được một lúc anh em lục đục lên kiếm chỗ ngủ tạm. Qua lớp kính trong Sophia đang cá cược gì đấy với mấy anh em bên phòng truyền thông.

Nghe loáng thoáng thách đấu gì đó thì phải. Lâm Mạnh Hào - trưởng phòng truyền thông để gối ngủ lên trên đầu. Sophia tiến tới thủ thế tung một cú đá bay luôn chiếc gối trên đầu hắn ta khiến cả đám ngỡ ngàng.

- Vãi thật!!!

Tôi xem mà có phần ngao ngán. Hào cao tới gần một mét tám thế mà Sophia tung luôn một cú đá không cần đà nhiều cao cỡ đó. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Đứa nào lấy con mắm này về chấp nhận nằm kèo dưới chắc luôn.

Đã thế đá xong con bé còn đứng im đưa một chân lên cao quá đầu rồi giữ nguyên tư thế. Hôm nay Sophia mặc quần âu chứ mặc váy thì...phỏng quần nó rách một cái là không biết lấy gì đội luôn. Tuy thế con bé tạo tư thế này trên đôi cao gót cứ kích thích sao ấy. Đám con trai ánh mắt lúc này cũng nhìn bậy bạ. Sophia cũng biết điều đấy lập tức bỏ chân xuống rồi cầm túi đồ ánh mắt vui vẻ hướng về văn phòng.

- Anh không ăn trưa ạ?

Lúc bước vào trông nó hiền ngoan hẳn ra. Giọng nói có chút dịu lại, trong trẻo vô cùng.

- Anh dở chút việc.

- Em bảo nhà hàng làm phần cơm cho sếp. Anh ăn tạm đi cho nóng hãy làm tiếp.

Sophia vừa trò chuyện với tôi đôi tay thoăn thoắt dọn đồ ăn ra chỗ bàn trà. Hương thơm của đồ ăn hoà cùng hương nước hoa nhàn nhạt lan ra khắp phòng. Vốn đang nhạt miệng chẳng muốn ăn gì thế nhưng con bé mời nhiệt tình quá tôi đành đứng dậy. Ngồi lâu xương khớp cứng cả lại vươn vai mấy cái rồi ngồi vào bàn.

- Ừm! Anh cảm ơn!

Sophia xé khăn lạnh cẩn thận đưa cho tôi lau mặt cho tươi tỉnh lại.

- Không sợ rách quần à? - Tôi cầm đũa lên nhớ ra điều gì lên tiếng trêu chọc.

- Rách gì sếp? - Con bé mắt tròn xoe ngơ ngác hỏi lại. Nói tới đây nhìn qua lớp kính trong nhận ra điều gì rồi cười:

- Hehe! Sếp cứ trêu em.

Tôi cười gắp miếng cá rồi hỏi con bé:

- Em có tập võ à. Sao đá khiếp thế?

- Em học taewondo từ bé, đen bốn đẳng đấy sếp! Em thích những đòn chân thế này nè!

Sophia trả lời tôi bằng ánh mắt hào hứng, không quên tung một đòn bằng đôi chân dài kia. Tôi theo phản xạ nhìn xuống đôi chân của con bé. Cặp kiếm nhật của cô thư ký này mà kẹp cổ thì...

" Adidaphat! Lại nghĩ bậy bạ rồi! "

Tôi nhanh chóng ổn định lại suy nghĩ tiếp tục dùng cơm. Cơm thầy vợ bạn gái cơ quan, dính vào mệt mỏi lắm. Nhất lại là vị trí quan trọng như Sophia. Dung Hoàng hiện tại không chỉ là cô thư ký bình thường nữa rồi. Nghĩ tới đây tôi gạt mớ cảm xúc hỗn loạn ra khỏi tâm trí: 

- Thế anh bỏ tiền thuê em về được cả thư ký lẫn vệ sĩ nhỉ? Nào dạy anh mấy đòn tự vệ cái.

- Sếp Phong bảo anh đánh nhau ngon lắm cơ mà!

" Vãi thật! Con bé này có phải SGBB của thằng khốn nạn Phong không mà gì cũng kể ra. Lát phải gọi lão vào tâm sự riêng mới được! "

Tôi chửi thầm trong lòng, Phong hắn vốn khá nghiêm khắc trong công việc thế nhưng xem ra với Sophia hắn hiểu tầm quan trọng thế nên có cách đối xử khác biệt những người còn lại.

Sophia ngồi vào bàn mở laptop lên rồi quay sang bảo tôi:

- Em vừa gửi mail chi phí ước tính và lên chương trình Team building kết hợp Gala Dinner ở Phú Quốc tháng sau. Sếp vào xem qua đi.

Tôi khẽ gật đầu nhìn vào màn hình máy tính. Sophia tiếp tục:

- Theo ý kiến của Sếp đoàn mình sẽ đi từ 5/12 tới 7/12. Gần cuối năm nên chi phí tăng nhẹ so với ngày thường, vé máy bay khứ hồi cùng chi phí ăn uống chiếm khoảng một nửa tổng chi. Em đã liên hệ giữ chỗ vé máy bay bên hãng.

Tôi lại nhớ tới Hoàng Linh, ngày 6/12 cuộc thi tiến vào chung kết ở Phú Quốc thế mà sau bao cố gắng con bé lại bỏ thi giữ chừng. Thế là những chuẩn bị của tôi cố tình dành cho cô ấy đành bỏ lỡ.

- Ok Dung! Mấy vấn đề này em gửi anh xem qua được rồi. Một lát hết giờ nghỉ trưa Dung gửi cho Hà Linh bên Nhân sự cùng Lena bảo kế toán tạm ứng. Nếu cần thêm ai phối hợp em cứ bốc thêm vài đứa.

- Dạ!!! - Sophia khe khẽ gật đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận