Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: GIÀU TRƯỚC 30 CHỚ VỘI MỪNG

Chương 14 : ĐI QUA NHỮNG MÙA HOA

0 Bình luận - Độ dài: 2,854 từ - Cập nhật:

Tôi ngắm nhìn em thật khẽ, trong giấc mơ những lời mạt sát từ những kẻ ngoài kia dường như vẫn chưa thôi buông tha. Hoàng Linh nhíu mi, khuôn mặt đẹp khẽ nhăn, miệng nói mớ những điều vô nghĩa.

- Không sao! Ngoan... không sao mà! Có tao ở đây rồi!

Bằng thanh âm nhẹ nhàng và ấm áp nhất tôi đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt tinh xảo của em giọng thủ thỉ vào tai. Một giây sau, khuôn mặt con bé giãn ra, đôi môi chúm chím, trông hệt như em bé.

Khẽ gỡ tay em, tôi đắp lại tấm chăn, nhẹ bước chân ra ngoài ban công, căn nhà em ấy sống có hướng nhìn xuống con phố nhỏ. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn thành phố này.

Hà Nội - trái tim của cả nước, thủ đô ngàn năm văn hiến. Có lẽ với mỗi người sẽ có cảm nhận riêng về thành phố có lịch sử lâu đời này. Với riêng tôi thì đó là những con phố cổ, là mùa thu mang những giấc mơ quay về, là đoá cúc hoạ mi trên gánh hàng rong. Thế rồi Hà Nội dần trở nên đặc biệt hơn cả vì có cô ấy ở đây.

Nhiều ngày qua em đóng cửa trong phòng đọc những lời bình luận tiêu cực, cơ thể em trông mệt mỏi như không có sinh khí. Khi thức giấc, phải thuyết phục mãi em mới chịu ra khỏi nhà cùng tôi.

Hai đứa chúng tôi bước cạnh nhau giữa hàng cây xanh, nắng chiều trải một lớp vàng trên con phố nhỏ, bên đường có cô gái ngồi bên mủng gói cốm xanh trong những bọc lá sen.

- Êk! Tao nhớ mày rủ tao ra ngắm Thu Hà Nội bao nhiêu lần. Nay tao ra mày hổng có vui hay sao xị mặt vậy. Cười lên nào con vợ.

Tôi vừa bước lùi quay lại trêu con bé, đưa tay lên miệng làm một khuôn mặt hài. Hoàng Linh ngó lại cũng phải bật cười, nụ hoa hé trên khuôn mặt ảm đạm nãy giờ thoáng chốc khiến tôi ngẩn ngơ.

Con bé cười chút lại xịu mặt khoác tay đi sát bên. Hai đứa ghé vào một xe cúc hoạ mi chụp chung một tấm hình.

- Hai đứa đẹp đôi quá! Mới cưới hả em?

Cô bán hoa khen hai đứa đẹp đôi. Tôi cười khoái chí nháy mắt đôi má Linh ửng hồng.

Đi dạo cùng nhau một lát, ngắm nhìn khung cảnh trên phố nhỏ. Thấy em ổn hơn chút tôi liền hỏi chuyện, muốn cho Linh nói hết nỗi lòng:

- Ba mẹ phản ứng sao về chuyện này vậy?

Hoàng Linh giọng nhỏ nhẹ:

- Ba tớ hẳn rất buồn thế nhưng chỉ bảo tớ về luôn. Mẹ thì cậu biết rồi đấy. Từ trước mẹ đã phản đối chuyện tớ đi theo con đường này rồi. Cả hai bảo tớ về làm cho gia đình. Phía Ban tổ chức cũng đã kiểm tra chụp x-quang lại và lên tiếng thế nhưng dường như cộng đồng mạng họ không quan tâm tới lời phân bua.

Khẽ đưa tay xoa đầu, vuốt nhẹ lên làn tóc Linh tôi lên tiếng:

- Ừm. Cộng đồng mạng mà, người ta luôn thích những tin giật gân, thích thuyết âm mưu. Họ luôn nghĩ rằng bản thân mình là kẻ thông minh hơn đám đông khi luôn nghĩ ra cả tá thuyết âm mưu. Cuối cùng lại là những con bò của cánh báo chí.

Giọng tôi lúc này có chút xúc động: 

- Người ta chỉ tin những thứ họ muốn tin thôi. Từ xưa vẫn vậy. Những tin tức chính thống được đính chính rõ ràng thế nhưng không đúng với suy nghĩ lớp chồi của họ thì sẽ bảo là nguỵ biện. Sau đó lại truyền tai nhau những tin tức vô căn cứ từ "người bạn mình làm ở..." hay "ông chú mình nói rằng" để mạt sát người bản thân chẳng hề hiểu rõ.

Dưới cơn gió cuối Thu mang chút hơi lạnh man mác buồn. Tôi ôm Hoàng Linh vào lòng, cố dùng tấm thân này che chở cho tâm hồn yếu ớt đang bị đám người ngoài kia mạt sát.

- Cũng không mấy khi có dịp tao ra miền Bắc. Chủ nhà dẫn chồng yêu đi đâu đó cho khuây khoả nào. Ở miền Nam chồng chỉ ngắm sông Nho Quế, vườn chè Mộc Châu qua ảnh được thôi! 

Tôi đưa ngón út nghéo tay Hoàng Linh rồi thủ thỉ:

- Linh xinh yêu dẫn chồng đi nhé!

Sau một lúc dụ dỗ, năn nỉ, lôi đủ chuyện tình cảm cuối cùng cũng nhận lại được cái gật đầu đồng ý. 

Những tháng cuối năm công ty có cả tá công việc đang chờ tôi giải quyết thế nhưng mặc kệ. Nhắn cho Sophia cùng Phong một tin dặn dò mấy vấn đề quan trọng rồi tắt nguồn điện thoại. Chúng tôi dự tính sẽ cùng nhau mất tích trong khoảng ba hôm.

Sau nửa ngày dạo quanh phố cổ giữa trưa hai đứa trở về. Hà Nội đẹp thật đấy nhưng có điều gì đó không hợp với kiểu người như tôi. Có lẽ do thời tiết, nhà cửa san sát hoặc vì lý do nào đó, tôi cứ có cảm giác Hà Nội có phần ngột ngạt và hối hả hơn Sài Gòn. 

Cứ có cảm giác mọi thứ đều vội vàng. Những hàng cây xanh, thu Hà Nội, hương hoa sữa có lẽ cũng chỉ kịp nâng niu tâm hồn trong thoáng chốc thế rồi họ lại trở về với phồn hoa.

Sáng sớm khi trời còn ngủ mơ, những con phố nhỏ phù một lớp sương mỏng. Hai chúng tôi soạn đồ đạc ra xe chuẩn bị rời Hà Nội. Lên xe tôi mở bản nhạc Đưa nhau đi trốn của Đen. Bản thu dạng rough draft đơn sơ này được phát hành thời điểm đó, mãi tới hơn một năm sau mới được nhiều người biết tới trở thành hiện tượng giúp Đen tới gần hơn với khán giả.

Trên xe Hoàng Linh nghiêng đầu nhìn qua ô cửa kính, ánh sáng đầu ngày vẽ một đường viền mềm mại quanh mái tóc em.

Nửa ngày sau chúng tôi tới được Mộc Châu, trời trong vắt như nước hồ thu. Cánh đồng hoa dã quỳ nằm nghiêng dưới ánh nắng. Người dân ở đây còn gọi Hoa Dã Quỳ là loại Hoa báo Đông. Khi Hoa Dã Quỳ nở đầy cũng là lúc mùa Đông tới với miền đất này.

Loài hoa này mọc tự nhiên trên các sườn núi, khắp hàng rào quanh nhà hay quanh nương rẫy. Hoa dã quỳ Mộc Châu không to và không đậm màu như ở Đà Lạt mà mang màu vàng có phần hơi bàng bạc vì vương màu của gió và sương giá.

Hoàng Linh bước xuống, váy trắng bay theo làn gió. Khuôn mặt trong trẻo dấu sau chiếc mũ rộng vành. Em bước nhẹ đưa tay chạm lên những cụm hoa vàng.

Tôi đứng cách đó vài bước chân cố chọn một góc thật ưng ý, máy ảnh trên tay đưa lên chụp lại những khoảnh khắc.

- Đẹp quá chồng nhỉ? Hoa vàng mọc đầy luôn!

Hoàng Linh nheo mắt nhìn tôi cười, đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ tâm hồn con bé cũng được vuốt ve trở nên dịu dàng hơn.

Tôi nhanh tay chụp lại khoảng khắc em và hoa vàng rồi mỉm cười:

- Những tháng này lên đây vừa lúc đón mùa hoa. Cảnh đẹp còn ở phía sau bạn vợ ơi!

Chiều xuống, hai đứa ngồi bên nhau trên đồi chè. Hoàng Linh mang lên váy xoè thổ cẩm sặc sỡ hoá thân thành cô gái Hmông mang ô tạo dáng bên những luống chè. Cả cánh đồng chè xanh bạt ngàn như ôm lấy đôi trẻ mà chở che.

Cuối ngày tôi và em ghé vào một homestay nhỏ nằm giữa những cánh rừng mơ. Hoàng Linh ngước đôi mắt đẹp, nhìn lên những cành cây khẳng khiu, trong giọng nói có chút luyến tiếc bảo tôi:

- Nếu đi muộn ít tháng nữa hoa mơ nở trắng đẹp lắm í chồng! Lúc đó cả khu vườn này như tiên cảnh luôn đấy.

- Thích thì mấy tháng nữa mình lại đi nè!

- Thật á? - Con bé mắt tròn xoe hỏi lại.

-Thật! - Tôi gật đầu. Lúc này hai đứa bước tới đứng trước căn homestay. Căn phòng tách biệt có tường mang màu nâu đất của ván gỗ, mái phủ màu rêu lẩn khuất dưới tán cây mơ đang mùa rụng lá. Tấm nệm trắng tinh được trải lên sàn gỗ giữa căn phòng, cửa chính cùng cửa sổ bằng kính.

Đêm đầu tiên ở Mộc Châu dần buông. Tôi nhìn sang Hoàng Linh mỉm cười:

- Lạnh thế nhỉ? Mùa Đông ở quê mình cũng không đọ lại nơi đây. Ở Miền Nam nhiều năm không thể tưởng tượng ra cái lạnh dạng này luôn.

- HiHi! - Ánh mắt em ánh lên ý cười, kéo tay tôi lại thổi một hơi, đôi tay mềm mại của em bao quanh tay tôi xoa nhẹ lên. Giọng em thủ thỉ:

- Èo, tay chồng lạnh như băng. Xem tay vợ ấm chưa này. Người ta bảo bàn tay lạnh là đa tình tay ấm là chung tình á chồng.

Tay con bé quả nhiên ấm áp, mềm mại, thon dài lại mang hơi ấm lạ lùng. Tôi ngẫm lại câu nói của Hoàng Linh rồi thầm nghĩ:

"Hình như cũng có phần đúng. Các cụ ngày xưa tổng kết toàn câu chân lý."

Khẽ cười cho qua vấn đề khó xử này, tôi chui vào trong chăn nằm cạnh con bé. Linh nằm xuống gối đầu lên ngực tôi cả hai nhìn ra khu vườn đầy sương phía bên ngoài.

Buổi sáng ở Mộc Châu nhẹ tênh làm sao. Hai đứa thức dậy khi mặt trời vừa gõ nhẹ vào cửa kính homestay. Sau bữa sáng đơn giản với bánh và trà nóng, hai đứa rời bản nhỏ trên con xe máy thuê của chủ nhà chạy men theo triền núi.

Sau một quãng đường đất có phần khó đi. Một thung lũng hoa cải trắng trải ra trước mắt. Hoàng Linh cởi giày, để chân trần trên nền đất mát lạnh, bước giữa những vạt hoa cao ngang đầu gối.

- Gia ơi! Nhanh lên nào. Hihi! Nhìn kìa đằng kia có đám hoa mọc cao chưa kìa chồng!

Em gọi tên tôi giữa cánh đồng. Hai tay dang rộng bước từng bước nhỏ đón làn gió mát lành. Tới lúc này có lẽ những nỗi buồn nơi thành phố bận rộn kia mới lắng xuống.

Linh ngồi xuống cạnh một luống hoa mọc cao. Tôi hái một nhành hoa nhỏ cài lên tóc em. Đưa máy ảnh lên:

- Nhìn qua trái nha, cười lên...Đúng! Đúng vậy! 1, 2, 3 chụp nha...

- Hihi! Ngồi xuống chụp chung đi chồng. - Em cài một nhành hoa lên tóc tôi rồi khúc khích cười. Nụ cười trong trẻo như buổi sớm mai trên mảnh đất yên lành này.

Buổi trưa chúng tôi dừng ở một quán ven đường ăn cơm lam. Hoàng Linh kiếm đâu ra một chiếc lá kỳ lạ đặt vào lòng bàn tay tôi em thủ thỉ:

- Giữ kỹ nha chồng!

Chiều muộn, hai đứa về lại homestay trả phòng lên đường đi Hà Giang.

- Chụp cho vợ tấm ở đây!

Hoàng Linh ngồi bên chiếc ghế gỗ màu trắng đặt bên cửa phòng bảo tôi chụp một tấm toàn cảnh căn nhà. Có lẽ em ấy muốn ghi lại khung cảnh cái nơi mang đi lần đầu tiên thiêng liêng.

Trong ánh hoàng hôn cuối cùng của cao nguyên, tôi chăm chú lái xe. Chạy vài tiếng Hoàng Linh ngủ gục bên cạnh, tôi với tay nhẹ nhàng chỉnh chiếc khăn khỏi tuột khỏi bờ vai em.

Ban đầu dự tính chạy xe xuyên đêm chúng tôi sẽ tới Quản Bạ trước sáng sớm. Thế nhưng sau cái đêm đầu tiên ở Mộc Châu con bé có phần hơi mệt nên cứ đi mấy tiếng tôi lại dừng lại nghỉ ngơi. Tới được Quản Bạ lúc này đã gần trưa.

Những ngày này mặt trời dường như trốn đâu mất. Mây trôi lững lờ dưới chân đèo. Bản làng mờ xa có tiếng gà gáy vọng từ bên kia thung lũng. Nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ sau hai đứa tiếp tục chuyến hành trình hướng về Đồng Văn.

Đoạn đường chưa tới trăm cây số theo bản đồ thế nhưng thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi chụp hình tới nơi cũng đã đầu chiều.

Giữa những đỉnh núi chen chúc một thung lũng gió reo hiện ra, từng cánh đồng tam giác mạch phủ kín cả triền đồi thoai thoải. Năm xưa tôi cứ nghĩ rằng loài hoa này mọc dại hoá ra những cánh đồng được dân bản gieo trồng.

Từ cây non, thân cây người dân vùng cao luôn biết cách sử dụng. Hạt của cây tam giác mạch là nguyên liệu quý giá trong ẩm thực vùng cao, được dùng để làm bánh, nấu cháo, rang ăn vặt hoặc nấu thành rượu tam giác mạch thơm nồng.

Những đoá hoa Tam Giác Mạch trắng, hồng thắm tô kín cả thung lũng. Hai đứa ngồi dựa vai nhau đón cơn gió lành:

- Linh!

- Dạ!

- Muốn nghe hát một bài không?

- Hihi! Được ạ!

Thế rồi tôi bắt đầu hát một ca khúc của Phan Đình Tùng, giọng hát vờn cùng gió núi và hoa. Quấn quanh làn tóc mây của Linh:

"Ngồi bên em nghe gió ru êm đềm

Ngồi bên em mưa rơi không ướt vai

Những kỷ niệm, những nụ cười

Anh vẫn mong đừng vội tan biến

Ngồi bên em hạnh phúc sao ngọt ngào

Ngồi bên em thời gian trôi quá mau

Những yêu thương phút giây này

Anh vẫn mong đừng là giấc mơ

Ngồi bên anh ấm áp không rời xa nhé em

Để vòng tay anh ôm lấy em bình yên

Để anh mơ trong tình yêu của riêng đôi mình

Đánh thức vội chi hỡi em?

Ngồi bên anh mãi mãi không rời xa nhé em

Để vòng tay anh che chở em ngày đêm

Chẳng mong thêm điều chi, chẳng mong thêm điều gì

Chỉ mong có em kề bên mãi tươi cười...

- Chồng hát hay quá! - Vừa hết bài Hoàng Linh tức thì vỗ tay khen ngợi. Có lẽ giọng tôi có ra sao lọt vào con tim em đều là bản tình ca hay nhất.

- Chuyện! Xưa tao hát tặng cô nào là cô ấy nhận lời làm người yêu luôn đó.Haha!

Được Hoàng Linh khen có phần hơi hớ miệng. Hậu quả là một cái véo đau điếng nơi eo. Chợt nhận ra mình lỡ lời tôi nhanh chóng chống chế lập tức:

- Hehe! Đó là ngày xưa thôi bạn ạ. Xin giới thiệu trai ngoan 5 năm chưa từng có cô người yêu chính thức nào?

Hoàng Linh liếc nhìn tôi:

- Thế không chính thức?

- Hả? Không có luôn!

Tôi gãi đầu gãi tai. Hoàng Linh chẳng nói gì chỉ mỉm cười. Tôi nắm tay dẫn con bé về lại xe. Cả hai tiến về sông Nho Quế cách đây tầm hơn một giờ chạy xe. Chặng này có những đoạn đường khó đi kinh khủng tuy thế điều đó xứng đáng với cảnh sắc nơi đây.

Đi qua đèo Mã Pì Lèng quanh co, một bên là núi cao bên kia là vách đá dựng đứng. Thỉnh thoảng lại được tô điểm bởi sắc hoa Tam Giác Mạch.

Nơi đây mây ôm núi, dốc quanh co, cảnh đẹp không tranh nào vẽ được. Ở trên tuyến đèo này nhìn góc nào cũng đẹp. Thiên nhiên hùng vĩ cảm giác hư thực như bản thân lạc vào một tựa game phiêu lưu nào đó.

- Woa!!! Woaa đẹp quá chồng ơi. Nhìn kìa!

Tôi chăm chú lái xe sợ cả hai bay thẳng xuống bên dưới còn Hoàng Linh không ngừng trầm trồ với cảnh sắc hai bên cung đường Mã Pì Lèng này. Con bé trước giờ chỉ thích đi biển cùng những thành phố hiện đại để thả dáng, mua sắm. Trải nghiệm thế này có lẽ nếu không phải tôi rủ chẳng mấy khi Hoàng Linh sẽ đi.

Chúng tôi lại tiếp tục kiếm chỗ dừng lại chụp ảnh. Gió thổi qua, những cánh hoa vờn bay qua làn tóc em. Chạy một lúc dòng Nho Quế phía xa, dòng nước như dải xanh màu ngọc bích ôm lấy những vách núi cheo leo. Hoàng Linh dựa vai tôi cả hai ngắm dòng Nho Quế chảy xuôi dưới hoàng hôn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận