Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 4: CHUYỆN CỦA CHỦ TỊCH TRẺ

Chương 08: LUẬT NGẦM

0 Bình luận - Độ dài: 2,028 từ - Cập nhật:

- Hả?  - Tôu kéo cổ áo lên ngửi, chẳng ngửi thấy gì. Con bé này giỏi thế hay nó hỏi dò tôi nhỉ? Thôi kệ cứ vào tắm cái đã.

Tắm rửa xong xuôi cảm giác sảng khoái trong người. Tôi ngồi vào bàn, Hoàng Linh mang đồ ăn lần lượt bày biện lên. Món cháo cá lúc này bốc lên nghi ngút khói, trông ngon mắt thực sự.

-Moaz ngonnnnn! Vị không khác gì ở quán O Vân xưa tao hay ngồi Linh ạ!

Tôi vừa ăn vừa tấm tắc khen, con bé này trời cho nó có đôi tay làm gì cũng tuyệt. Không biết thằng khốn nào về sau may mắn được hưởng hết.

 Nghĩ tới lúc đó cứ tức tức trong lòng mà biết sao được. Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, tôi chẳng phải ông cụ thân sinh ra nó vẫn biết điều đó.

Con bé Hoàng Linh thì vẫn chống cằm nhìn tôi mơ màng. Ngày hôm nay nó ít nói hơn thường lệ, vừa nhìn đã biết có tâm sự.

Vừa ăn xong con bé đã đứng dậy dọn dẹp sạch. Cảm giác con bé nó cứ chu đáo quá tôi cũng ngại, nhiều lúc muốn nó nấu ăn thì tôi giành rửa bát, Hoàng Linh làm này tôi phụ kia. Thế nhưng dường như trong suy nghĩ con bé không cho là vậy. 

Cứ có cảm giác sau ánh hào quang nơi sân khấu con bé thích những điều giản dị để cân bằng bản thân thì phải. 

-Có mấy cái chén ngâm đó mai lại rửa. 

Biết Hoàng Linh không đời nào để tôi làm nên đành lên tiếng.

-Ăn xong phải rửa gọn luôn, ngâm đấy tớ thấy bứt rứt trong người không ngủ được.

Con bé vừa trả lời đôi tay đã thoăn thoắt rửa sạch, nhìn Hoàng Linh dịu dàng trong căn bếp tôi thấy cảm giác không thực kiểu gì ấy.

Đứng ngẩn người chút con bé đã rửa xong, chờ nó cất xong đống chén dĩa. Lúc này tôi mới bước vào phòng:

-Chúc người đẹp ngủ ngonnnn!

Cả ngày leo núi mệt mỏi, thả người xuống chiếc giường thân thuộc cảm giác nó sướng gì đâu. Vua chúa cũng thế là cùng.

-Sướngggggg quá!

Tôi vươn người, nhắm mắt tận hưởng lại tiếp tục có thứ êm ái lao vào lòng tôi. 

-Tớ ngủ cùng với!

-Ờ! 

Tôi trả lời trong vô thức, mùi hương từ cở thể em cùng da thịt mát mẻ khiến suy nghĩ rối bời. Lúc ngủ tôi có thói quen xấu sẽ cởi sạch quần áo mới ngủ ngon được.

Tối nay trong nhà có Hoàng Linh thế nên tôi lịch sự hơn mặc mỗi chiếc quần mỏng. Vừa tắm xong bên trong chẳng mặc thêm gì. Hoàng Linh lao vào lòng theo phản xạ tự nhiên thằng em phản ứng, nó đứng lên mãnh liệt ngóc đầu kiêu hãnh.

"Lạy! Đệ à mày xuống dùm tao cái. Đồ cúng! Đồ cúng không ăn được cụ ạ!"

Tôi vừa lẩm bẩm vừa nghĩ lo lắng đủ thứ, nghe đâu những lúc thế này nghĩ về thứ lo lắng nhất thằng em sẽ ngoan.

Chẳng biết đúng sai thế nào nghĩ loạn đủ thứ thế quái nào thằng em càng mạnh mẽ hơn.

Tôi lặng im, he hé mắt nhìn xuống Hoàng Linh trong ngực. Dưới ánh đèn ngủ không rõ sắc mặt nó ra làm sao. Có điều cái thứ cấn giữa bụng cả hai thì có bệnh mới không cảm nhận được.

Không khí ngại ngùng cứ thế kéo dài, một lúc lâu sau tôi nghe tiếng thở nhẹ nhàng. Ngó xuống Hoàng Linh với khuôn mặt thiên sứ rúc vào lòng tôi ngủ tự bao giờ.

"Ặc! Trai khoả bán thân thế này mà Hoàng Linh nói ngủ là ngủ!"

Tôi nghĩ thầm có chút luyến tiếc, nhưng chắc từ lâu Hoàng Linh cũng xem tôi là đồ cúng rồi. Biết sao được xem ra bản thân Hoàng Linh không có cảm xúc trai gái với đứa bạn thân này hoặc có lẽ những ngày này con bé mệt mỏi lắm rồi.

Mang theo mớ cảm xúc miên man tôi hôn nhẹ lên trán Hoàng Linh. Dường như khi môi khẽ chạm đôi mi con bé he hé, cũng chẳng rõ có phải ảo giác không nữa. Tôi đưa tay kéo Linh sát vào lòng chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm, nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ. Tiếng ồn ào của người đi đường đánh thức tôi dậy. Cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, hoá ra Hoàng Linh dậy từ bao giờ rồi.

Mắt nhắm mắt mở, đi ra bên ngoài. Hoàng Linh đang ngồi lên thảm tập cơ thể tạo tư thế yoga nào đó mắt lim dim.

Ngáp ngắn ngáp dài, tôi hướng về phòng tắm đánh răng rửa mặt tỉnh táo hơn hẳn.

Quay trở lại Hoàng Linh vẫn giữ nguyên cái tư thế đó. Đành kéo ghế ngồi xuống chống tay lên cằm ngắm thiên sứ trong bộ đồ tập có phần gợi cảm vào buổi sáng quả là trải nghiệm bổ mắt.

Tôi bắt đầu soi:

- Ừm! Ờ! Ngọt!

Dõi ánh mắt vào nơi tuyệt đẹp nào đó gật gù ra điều ưng ý lắm.

-Tiểu dâm tặc!

Có lẽ không chịu nổi ánh mắt sói đói soi mói con bé đành lên tiếng. Khuôn mặt ủng hồng nhìn tôi cố làm ra vẻ tức giận lắm.

-Hehe! Con gái xinh đẹp gợi cảm để làm gì? Là để đàn ông ngắm chứ sao? Không có đàn ông con gái đẹp để làm gì cơ chứ!

Tôi mặt dày vừa ngắm vừa trả treo chọc  Hoàng Linh.

Con bé nhắm mắt đổi qua tư thế khác. "Chắc nó đồng ý với triết lý nhân sinh này. Hoặc cũng có thể biết cãi không lại đứa mặt dày như tôi đành im lặng." Tôi nghĩ thầm.

Ăn sáng xong Hoàng Linh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, soi camera điện thoại thấy mặt không dính gì cả liền quay sang nó trêu:

-Bộ nay tao đẹp trai lắm à? HeHe!

Hoàng Linh vẫn im lặng, một lúc giọng nó vang lên chậm rãi:

-Hai ngày qua cậu ở với ai?

Tôi cười giả lả, đầu óc xoay chuyển tính bịa ra cái cớ hợp lý. Hoàng Linh trước giờ tôi yêu ai con bé cũng ủng hộ duy Đan Quỳnh là nó không ưng. Tôi bị Đan Quỳnh đá rồi quay lại bao nhiêu lần là bấy nhiều lần Hoàng Linh thất vọng về tôi. Thế nên lần lén về Thành Vinh này tôi không dám nói thật ra.

-Con bé ở Thành Vinh kia? -Hoàng Linh nhìn thẳng vào mắt tôi. Chẳng hiểu sao cảm giác cứ có chút lo lắng như hồi cấp một bị người lớn hỏi viết thư tình cho em nào vậy.

Có trốn cũng không thoát được tôi đàng chống chế:

-Em ấy gặp vấn đề sức khoẻ, suy sụp tinh thần lại chỉ có một mình. Thế nên tao đành ra đấy an ủi nó một ngày. Tao biết mày không hài lòng về Đan Quỳnh sợ mày buồn nên mới giấu chứ không có ý gì khác.

Hoàng Linh nhìn tôi bằng đôi mắt sáng, khẽ thở ra:

-Lâu nay tớ không muốn làm cậu buồn nhưng kiểu con gái đó có bao giờ thiếu những gã trai vây quanh xum xoe. Tay nam vương TT dạo trước quay quảng cáo ngắn với tớ cũng một trong số đó đấy. Cách cô ta nói chuyện với hắn chẳng khác gì cách nũng nịu với cậu đâu. Tỉnh táo đi Gia!

Tôi nhìn sang Hoàng Linh:

-Tao biết gã đó mà. Biết từ nhiều năm về trước cơ... Nhiều năm trước Đan Quỳnh từng mang tao theo giới thiệu. Tao cũng biết mối quan hệ đó không đơn thuần.

Hoàng Linh nghe thế thì tức giận ra mặt, nói bao nhiêu lần tôi vẫn chứng nào tật nấy thế nên con bạn thân này của tôi giọng ngán ngẩm:

-Thế mà cậu vẫn....

-Đây là lần cuối cùng! -Tôi ngắt lời, ánh mắt Hoàng Linh hiện rõ vẻ không tin lời. Khẽ thở dài tôi liền nói tiếp:

-Nhờ chuyến đi lần này giờ tao cảm thấy cảm xúc dành cho Đan Quỳnh không còn như xưa nữa. Linh! Mày yên tâm đi. Tin tao lần này!

Hoàng Linh đưa tôi một ánh mắt kỳ lạ rồi đáp lời:

-Hy vọng không như những lần cậu hứa trước đây!

Tôi tiến lại sát bên, ngồi dựa lên bàn nhìn thằng vào khuôn mặt đẹp còn vương nét mệt mỏi của con bé.

-Giờ nói chuyện của mày đi! Cuộc thi sắp diễn ra rồi mày đã chuẩn bị cả năm trời giờ đột ngột vào thăm tao. Nói tao nghe nào?

Ánh mắt tôi lúc này nhìn thẳng như muốn xuyên thấu suy nghĩ của con bé.

Hoàng Linh nhìn ra ngoài đường, dòng người xe mỗi lúc tấp nập. Con bé lúc ngồi thu mình lên ghế hai tay ôm lấy đầu gối, dáng vẻ cô đơn mong manh làm sao. Vào giọt long lanh bắt đầu vương trên đôi mắt đẹp.

Chứng khiến Hoàng Linh ôm mặt nước mắt rơi lả chả tôi như xé lòng. Con bé không phải là đứa dễ khóc trước mặt người khác, bản thân là đứa gần gũi Hoàng Linh có khi còn hơn cả người thân trong gia đình đây cũng chỉ là lần thứ ba tôi biết con bé rơi nước mắt.

Lần đầu tiên chính vào tai nạn của tôi năm đó. Khi ấy chỉ nghe Dũng Khùng kể lại lúc tôi bất tỉnh Hoàng Linh tới và khóc nhiều lắm.

Lần thứ hai nước mắt em ấy rơi trong dịp Tết hai năm về trước. Cái Tết tôi từng nghĩ sẽ mở đầu cho một năm may mắn khi bà nội đội nhiên hồi phục.

Ngay lúc này trong suy nghĩ của tôi vẽ ra cả vạn lý do, cả vạn viễn cảnh.

"Nó gọi tôi vào lúc 1h sáng, lại bảo vừa đi ăn với nhà tài trợ..."

Tôi thầm nghĩ linh cảm có điều chẳng lành, mong là do bản thân nghĩ nhiều. 

Thời điểm đó dù đã phần nào tiếp xúc với mặt trái của xã hội thế nhưng tôi vẫn còn giữ nguyên bản tính hiếu chiến của đứa trùm trường năm xưa.

Không giống vẻ ngoài có phần nhẹ nhàng khi sở hữu khuôn mặt có phần thanh tú này. Với tôi ngày đó đứa không có gì trong tay mới là đứa đáng sợ nhất. Còn mạng của một kẻ sở hữu vài chục tỷ nếu đổi ngang mạng một đứa sở hữu trăm tỷ hay nghìn tỷ lúc đấy bản thân kẻ vài chục tỷ có nằm xuống vẫn lãi to. 

Mang cái suy nghĩ cực đoan ấy vậy nên bất cứ ai động tới Hoàng Linh việc gì trên đời tôi cũng dám làm.

Tôi đứng lên tiến sát, cho con bé dựa vào người xoa lưng an ủi Hoàng Linh. Thút thít lau nước mắt, nước mũi chán chê con bé cũng ngừng khóc.

-Nói tao nghe! Đứa nào làm gì mày?

Giọng tôi trầm khàn như nghiến qua kẽ răng khiến Hoàng Linh cũng giật thót. Con bé ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn thẳng vào tôi rồi nói:

-Không! Không phải như cậu nghĩ đâu...

Con bé vừa lau nước mắt vừa thút thít bào chữa. Có lẽ ở với nhau ngần ấy năm con bé chỉ cần nhìn lập tức biết tôi đang nghĩ gì. Điều chỉnh lại tâm trạng Hoàng Linh nói tiếp:

-Trong nghề này ai cũng tới thời điểm phải nhận những lời đề nghị sổ sàng thôi. Tại tớ hoang mang, không nghĩ điều này sẽ xảy ra với bản thân. Thực sự lúc nghe người khác kể lại và lúc bản thân mình là nhân vật chính của câu chuyện khác biệt hoàn toàn khiến tớ ngỡ ngàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận