Những tiếng động ồn ào ở bên ngoài đánh thức Sơn Nam khỏi giấc ngủ mê mệt sau một đêm kinh hoàng.
Sơn Nam mở mắt và ngáp dài. Cậu chưa tỉnh ngủ hẳn. Cậu vẫn muốn ngủ thêm nhưng không sao trở lại giấc ngủ được nữa.
Vẫn nằm trên giường, Sơn Nam đảo mắt một vòng quanh căn phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ, trần khá thấp so với chiều cao của Sơn Nam. Cảm giác cậu chỉ cần đứng thẳng người rồi đưa một tay lên là đụng phải trấn nhà. Đến cái cửa sổ duy nhất trong phòng cũng nhỏ bé. Ánh nắng lấp ló sau những cái nan của bộ rèm cuốn cho thấy trời đã sáng bảnh mắt rồi.
Căn phòng có nội thất siêu đơn giản với hai cái giường đơn đặt ở giữa phòng. Những cái giường được ngăn cách nhau bởi một cái rèm vải màu trắng.
Kê sát cạnh giường Sơn Nam nằm là cái tủ đầu giường nhỏ xinh. Sơn Nam thấy điện thoại của cậu được đặt ngay ngắn trên mặt tủ. Nó đang được sạc pin tại ổ cắm gần tủ đầu giường.
Toàn bộ căn phòng - từ tường, sàn cho đến tất cả nội thất đều có màu trắng tinh. Ngay cả bộ quần áo mà Sơn Nam đang mặc trên người cũng có màu trắng vậy. Và mùi cồn sát trùng phảng phất trong không khí làm Sơn Nam nhớ ra cậu đang ở bên trong Bệnh Viện Dã Chiến.
Sơn Nam ngồi dậy. Cậu kiểm tra điện thoại đầu tiên. Thấy pin đã đầy nên cậu rút dây sạc ra rồi bật điện thoại lên.
Đã 7 giờ sáng... Vậy là Sơn Nam mới ngủ được khoảng 4 tiếng. Tuy chưa đủ cho một giấc ngủ tiêu chuẩn nhưng nó cũng giúp Sơn Nam tỉnh táo hơn nhiều.
Tiếng cãi cọ ngoài cửa phòng Sơn Nam ngày một to dần. Dù Sơn Nam chẳng có ý định nghe lén, nhưng nội dung của cuộc cãi vã cứ dội thẳng vào đôi tai của cậu.
“Từ đầu tháng 8 đến bây giờ là hơn hai tháng. Vậy mà đã có tới tận 50 thường dân bị biến thành Infected. Trong đó, bắt buộc phải triệt hạ đến 10 Infected vì bọn họ không thể trở lại làm người được nữa… Ông có lời bào chữa nào không, ông Tài Lộc?
Một giọng nói rất gay gắt và đầy sự tức giận của một người đàn ông ở độ tuổi trung niên vang lên.
“Ông Trung Thành này, phía chúng ta cũng đã phải chịu thương vong kha khá đấy. Đám nhóc đi làm nhiệm vụ tuần đêm ấy… Có đứa gần như suýt mất mạng còn gì.”
Trái ngược với nộ khí đang bùng nổ trong giọng nói của người đàn ông tên Trung Thành - người đàn ông có tên Tài Lộc đáp lại bằng một chất giọng nam trầm - điềm tĩnh, nhẹ nhàng và ngân nga như hát.
”Và từ tuần trước, phía các người đã tìm được một manh mối. Rõ ràng thủ phạm có thể là một trong những Vampire nữ đang học ở trường Harmony. Vậy mà các người vẫn chưa tìm ra được nữ sinh nào là thủ phạm ư? Hay là các người đang cố tình che giấu cho nhau đấy?”
“Ta đã thẩm vấn tất cả những Vampire mà phía con người các ông nghi ngờ. Sau đó ta còn cho bẻ hết răng nanh của họ rồi bắt họ phải tiêm AntiVamp. Kể cả những đứa con gái cưng của ta cũng không ngoại lệ. Chính ông cũng đã có mặt trong buổi thẩm vấn. Ông cũng đã nhìn tận mắt những cái răng nanh của bọn chúng và cả của ta rơi xuống còn gì.”
“Chuyện đó không thuyết phục được tôi. Tôi biết các người sẽ sớm mọc răng nanh trở lại.”
”Nhưng như ông thấy đấy - số con người thành Infected vẫn tăng lên đáng kể trong tuần qua - cái tuần mà bọn ta không thể cắn cũng như không thể cho ai uống máu của bọn ta được cả. Cho thấy thủ phạm chắc chắn không phải là những Vampire mà ông đang nghi ngờ!”
Sơn Nam nhíu mày. Cậu tiến về phía cánh cửa rồi đứng sát vào đó để nghe cuộc tranh cãi cho rõ hơn.
“Thế thì tôi muốn ông tiếp tục thẩm vấn nốt số Vampire còn lại trong thị trấn.”
Ông Trung Thành quyết liệt đưa ra yêu cầu.
“Không Không…! Nực cười thật! Loài người các ông luôn kêu gào đòi hỏi nhân quyền cho bản thân. Nhưng các ông lại không hề coi trọng nhân quyền của ‘loài người khác’ chút nào. Ta hay ông hoặc bất cứ Trưởng Lão nào trong Hội Đồng đều không có quyền thẩm vấn những Vampire - mà ở họ không có bất cứ dấu hiệu đáng nghi nào cả.”
Giọng ông Tài Lộc nghe sắc lạnh dần. Đáp lại, ông Trung Thành nói luôn một tràng không ngừng.
“…Không có bất cứ dấu hiệu đáng nghi nào ư? Chẳng có Vampire nào tại cái thị trấn Nhân Hòa này mà không uống máu người cả! Tại sao các người không thể chuyển sang… uống máu nhân tạo hay uống máu động vật như bọn Vampire ở thị trấn kế bên? Như vậy sẽ bớt đáng nghi hơn đấy!”
“Thị trấn Nhân Hòa đã có quá nhiều Vampire rồi. Tôi không có ý kiến chuyện các người tiếp tục sinh con đẻ cái. Nhưng việc các người cứ liên tục thu nhận đám Vampire từ nơi khác đến là không thể chấp nhận được.“
“Nếu các người không thể quản lý được bộ răng nanh của chính những đồng loại thì các người nên trục xuất chúng về nhà của chúng. Hoặc giả như các người yêu quý chúng quá thì các người cứ cút khỏi thị trấn Nhân Hòa theo chúng luôn đi.”
Sự phẫn nộ của ông Trung Thành có vẻ đã đạt tới đỉnh điểm. Còn ông Tài Lộc cứ mãi im lặng, tưởng như ông ta đã hết lý lẽ.
“Hừm! Ông Trung Thành này, năm nay ông bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Câu hỏi của ông Tài Lộc xem ra chẳng liên quan mấy tới cuộc tranh cãi của hai người bọn họ.
“Hả? Tôi 45 tuổi.”
“Ông nội của ông, nhóc Đại Nghĩa cũng đã gần 90 tuổi rồi đấy nhỉ? Nhóc đó vẫn khỏe chứ?”
“Nhóc… Ý ông là sao?”
“Nói chuyện với đám trẻ ranh như ông thực sự làm ta rất khó chịu. Ông không chịu tìm hiểu gì về tập tính sinh học và lịch sử của giống loài chúng ta mà cũng đủ tư cách làm một Trưởng Lão ư?”
Ông Tài Lộc cười khẩy. Ông ta không thèm che giấu sự mỉa mai trong giọng nói nữa. Ông Tài Lộc đang coi ông Trung Thành như một đứa con nít của con nít.
”Ông nên về nhà hỏi lại ông nội của ông - nhóc Đại Nghĩa - về Giao Ước giữa giống loài của ông và chúng ta. Bao giờ ông hiểu rõ hơn lợi ích của chính các ông khi bọn ta còn ở đây - thì chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp với nhau được.”
“Cái gì? Ông dám…!”
“Chào nhóc Trung Thành nhé. Giờ ta phải đi có việc.”
Ông Tài Lộc lướt đi như một cơn gió. Để lại ông Trung Thành trong cơn cuồng nộ. Ông Trung Thành chỉ biết chút nỗi tức giận lên bức tường bên cạnh ông ta.
Từ đằng xa, có tiếng bánh xe đẩy đang lại gần. Rồi tiếng bánh xe dừng hẳn. Nhường chỗ cho một giọng nói con gái nghe trong veo như của thiên thần.
“Ngài Trưởng Lão, tay Ngài sao thế ạ? Ngài có cần cháu giúp băng bó…”
“Việc duy nhất mà các người có thể giúp được tôi ấy… là tránh xa tôi ra!”
Ông Trung Thành buông những lời cộc cằn ấy vào chủ nhân của giọng nói thiên thần trước khi rời đi.
Có tiếng gõ cửa. Liền sau đó, Hồ Thu bước vào căn phòng với một xe đẩy chở thiết bị y tế.
“Cậu thức dậy lâu chưa, Sơn Nam?”
Hồ Thu cười rạng rỡ, đem lại sinh khí cho căn phòng đang lạnh ngắt.
“Tớ cũng vừa mới ngủ dậy thôi.”
”Còn cái má… của cậu thế nào rồi?”
Hồ Thu ái ngại nhìn vào má trái của Sơn Nam. Khuôn mặt của cậu vẫn còn dấu vết hơi mờ từ cái tát như trời giáng của bà chủ nhà trọ mấy tiếng trước.
“À, tớ không cảm thấy gì hết. Mà… bộ váy áo y tá này là thế nào đây? Cậu được phép làm y tá sao?”
Trông Hồ Thu nữ tính hơn bao giờ hết. Cô nàng đang mặc trang phục y tá với cái váy liền màu trắng - ôm trọn những đường cong trên cơ thể nhỏ nhắn.
“Haizzz! Đây, cho cậu xem chứng chỉ của tớ.”
Hồ Thu ngồi xuống bên cạnh giường của Sơn Nam. Cậu hoa hết cả mắt với những chứng chỉ mà Hồ Thu khoe ra trong điện thoại của cô nàng. Hồ Thu dù mới 16 tuổi nhưng đã có được chứng chỉ hành nghề của nghề y tá, pha chế, huấn luyện cá nhân, chuyên gia vật lý trị liệu…
“Tất nhiên, những chứng chỉ và bằng cấp này chỉ có giá trị sử dụng trong các Cộng Đồng Vampire thôi. Mẹ bắt tớ học hết để sau này tớ có thể tự mình kiếm tiền và mua… máu người một cách hợp pháp - khi thật sự cần thiết.”
“Ừm. Tớ hiểu rồi.”
“Cậu ngồi chơi nhé. Tớ phải làm việc tiếp đây.”
Hồ Thu đứng dậy. Cô nàng đẩy chiếc xe y tế sang giường bên cạnh.
Bấy giờ Sơn Nam mới để ý việc giường bên cạnh có người. Một người bệnh thực sự - chứ không phải người chỉ nằm ngủ nhờ phòng bệnh một đêm như cậu.
Sơn Nam thấy tò mò. Cậu đi theo Hồ Thu sang khu vực giường bên cạnh.
Và Sơn Nam vô cùng bất ngờ…
… Nằm trên giường là thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn…
Cách đây hơn một tháng, chính Sơn Nam tận mắt chứng kiến thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn nằm chết trên một vũng máu - với cái cổ họng rách toạc và trái tim thì bị bóp nát.
Tuy hiện tại Hoàng Anh Tuấn nhìn trông nhợt nhạt và yếu ớt một cách thảm hại - nhưng thằng nhóc rõ ràng vẫn còn sống nhăn răng.
“Thằng nhóc này… tớ tưởng nó đã… chính mắt tớ trông thấy!”
Sơn Nam lắp ba lắp bắp mãi không nên lời. Thật khó để xâu chuỗi nổi ngôn từ trong tình huống thấy người chết sống lại như thế này.
“Vào hồi đầu tháng 9, Anh Tuấn bị một Vampire lạ mặt tấn công bất ngờ trong khi làm nhiệm vụ tuần đêm. Theo các bức ảnh chụp hiện trường của Nhật Vương và khám nghiệm từ anh Vũ Xuân thì thằng bé còn không có lấy một cơ hội để chống trả lại.”
Hồ Thu giải thích qua với Sơn Nam.
“Nghĩa là thằng nhóc còn chưa kịp bật răng nanh lên để chiến đấu phải không? Đó là lý do Nhật Vương đã vén môi Anh Tuấn lên để kiểm tra kỹ bộ răng của nó nhỉ?
“Ừ! Cậu quan sát kỹ thật đấy.”
“Bây giờ sức khỏe của Anh Tuấn như thế nào rồi?”
“Cũng may là thằng bé được phát hiện kịp thời. Cơ thể của nó vẫn còn nguyên vẹn. Máu của nó vẫn chưa cạn hết. Trái tim thì hơi… khó phục hồi chút. Nhưng bây giờ đã có công nghệ hiện đại. Thằng bé đã được anh Vũ Xuân cấy ghép một quả tim nhân tạo. Tim thật của nó thì sẽ được trị liệu riêng bằng phương pháp cổ truyền.”
“Phương pháp cổ truyền là…?”
“Thông thường phải mất cả trăm năm cùng rất nhiều máu người để một trái tim trong tình trạng như thế có thể tự tái tạo trở lại. Giờ thì đã có máu nhân tạo tổng hợp từ tế bào gốc của con người. Và cũng may là Nhật Vương đã thu gom đủ các mảnh vụn tim cho nó. Khả năng cao là tiến trình phục hồi cũng như chi phí sẽ được rút ngắn. Tim thật vẫn tốt hơn tim nhân tạo mà.”
“Bảo sao Nhật Vương đã bước đi rất cẩn thận để không dẫm chân lên bất cứ vật chứng nào trong hiện trường hôm đó.”
Những chi tiết kinh dị của hiện trường hôm đó hiện lên rõ ràng trong tâm trí Sơn Nam như một bức tranh. Nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy dạ dày biểu tình đòi nôn nữa. Bao nhiêu chuyện xảy ra gần đây đã khiến sức chịu đựng của Sơn Nam đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Xem ra cậu đã không bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào… Cậu thật nguy hiểm đấy nha, Sơn Nam.”
“Tại hiện trường vụ Hoàng Anh Tuấn, ngoài mùi máu tanh nồng của thằng nhóc ra, còn có một mùi hương hoa gì đó nữa. Mùi này khá giống với mùi hương của nữ Vampire đã tấn công chúng ta trong con ngõ tối một tuần trước. Cậu có nghĩ thủ phạm hai vụ là một không? Và có khi nào cô ta là một người mà chúng ta đều quen biết không?”
”Suỵt! Vụ đó chúng ta nói chuyện sau nhé. Tớ cần phải làm việc tiếp đây.”
Hồ Thu mỉm cười nhẹ nhàng và đưa ra một lý do rất hợp lý để Sơn Nam phải ngừng suy luận. Dường như Hồ Thu luôn cố gắng tránh né việc phải nghi ngờ KẺ ĐÓ.
“Em bé của chị hôm nay thế nào rồi?”
Sơn Nam suýt ngất xỉu với chất giọng ngọt lừ của Hồ Thu dành cho Anh Tuấn.
Em bé? Thằng cu 15 tuổi này ư?
Anh Tuấn phải cao hơn Hồ Thu ít nhất 15 cm. Thế mà Hồ Thu lại nựng nịu Anh Tuấn như thể thằng nhóc mới có 2 tuổi.
Anh Tuấn từ từ mở mắt ra sau tiếng gọi của Hồ Thu. Nhưng đôi mắt đẹp với hàng mi dài của thằng nhóc cứ đăm đăm nhìn lên trần nhà. Anh Tuấn nằm im lìm với hai tay để trên ngực và đan vào nhau. Trông nó cực giống với mô tả về Vampire ngủ trong quan tài của các tiểu thuyết gia dòng Gothic.
“Ca phẫu thuật ghép tim tuy thành công nhưng không hiểu sao cả tháng nay em ý luôn trong trạng thái như này. Hình như em ý vẫn còn bị shock sau vụ tấn công. Khổ thân nhờ!”
Hồ Thu giải thích trong khi đo huyết áp cho Anh Tuấn.
“Ờ. Khổ thân!”
Sơn Nam đáp hờ hững. Cậu chăm chú quan sát từng cử chỉ chăm sóc của Hồ Thu tới Anh Tuấn.
(Hừm, đó chỉ là công việc của cô ấy thôi mà)
“Chị thay ga giường cho bé nha?”
Hồ Thu nói rồi thoăn thoắt tháo những dây chun của ga khỏi cái đệm. Rồi vèo một cái, ga giường đã được tháo khỏi đệm trong khi Anh Tuấn vẫn còn đang nằm trên giường - y như cách những nhà ảo thuật làm trò với khăn trải bàn và đồ ăn.
Sau khi đã bỏ ga giường cũ vào một cái giỏ đựng đồ bẩn ở góc căn phòng, Hồ Thu lấy ra một tấm ga mới trong tủ quần áo. Cô nàng nhanh chóng lồng dây chun của ga vào hai góc đệm.
“Cậu có cần tớ giúp….”
Sơn Nam chưa nói hết câu thì đã thấy Hồ Thu nâng nhẹ Anh Tuấn lên - để cô nàng có thể kéo nốt tấm ga qua lưng thằng nhóc.
“Em bé này coi thế mà cũng nặng phết!”
Hồ Thu hơi mất đà khi cô nàng đặt lại Anh Tuấn xuống giường. Thân hình nhỏ nhắn của Hồ Thu có đè qua người của Anh Tuấn một chút.
Và Hồ Thu tự dưng cuống quýt hết cả lên.
Hồ Thu chạy ào ra cái xe đẩy chở thiết bị y tế. Rồi cô nàng lấy ra cái máy đo nhiệt độ hồng ngoại và nhanh chóng dí cái máy vào thái dương của Anh Tuấn.
“Trời! Những 40 độ! Sao em bé toàn bị sốt vào ca trực của chị thế này?”
Hồ Thu kêu lên trong thương cảm. Còn Sơn Nam thì không thấy tội nghiệp thằng nhóc Anh Tuấn chút nào. Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn cho lắm, nhưng cậu không sao lý giải được.
Anh Tuấn vẫn nằm im thin thít. Nhưng khuôn mặt không có lấy một biểu cảm nào của nó đang đỏ phừng phừng lên - giống như người bị sốt cao thật.
“Cậu tính làm gì thằng nhóc đấy, Hồ Thu?”
Hồ Thu đã cởi xong hàng khuy áo của Hoàng Anh Tuấn. Thân hình săn chắc không tì vết - thậm chí không có cả vết sẹo phẫu thuật - với cái bụng sáu múi của thằng nhóc lộ ra. Thật lạ khi một người có thể vừa mảnh mai lại vừa cơ bắp. Bảo sao hồi Anh Tuấn còn đi học, đám nữ sinh Harmony cứ gọi là chết mê chết mệt thằng nhóc.
“Tớ phải giúp thằng bé hạ thân nhiệt xuống. Tớ sẽ lau người cho em ý bằng nước ấm trước. Rồi sau đó, tớ sẽ thay quần áo sạch cho em ý.”
“Lau… toàn bộ? Mọi thứ?”
“Tất nhiên. Từ trên xuống dưới. Nhất là các phần cơ thể tích nhiệt như nách, cổ, bẹn…”
“Nó là con trai đấy. Nó cũng đã 15 tuổi rồi. Mọi thứ trên người nó không còn nhỏ nhít nữa đâu!”
Sơn Nam đã phải rất cố gắng để giữ giọng mình điềm tĩnh hết sức có thể.
Nhưng dường như bên trong Sơn Nam đang hình thành một con quái vật thô lỗ. Và nó đang đòi giải phóng hết sự xấu tính của nó ra ngoài.
“Con trai thì sao nhỉ? Bọn con trai từ Vampire đến loài người đều giống nhau mà. Ý cậu là sao hở, Sơn Nam?”
Hồ Thu đã vắt xong cái khăn. Đôi mắt nâu trong veo của Hồ Thu ánh lên vẻ tinh nghịch khi nhìn vào Sơn Nam. Nó khiến Sơn Nam nhớ lại về cuộc thi chạy trong Giờ Thể Chất giữa cô nàng và cậu. Ký ức về khoảnh khắc trong phòng y tế - mà Sơn Nam những muốn quên hết đó lại quay trở về - và nhuộm đỏ đôi gò má của cậu.
“Thôi, để tớ giúp cậu việc này cho! Cả đêm qua cậu phải làm việc và cậu chưa được ngủ tí nào phải không, Hồ Thu?”
Sơn Nam giật lấy cái khăn ẩm trên tay Hồ Thu trong sự ngỡ ngàng của cô nàng. Từ trước tới giờ, Sơn Nam luôn cư xử dịu dàng, nhưng lúc này cậu lại hành động hơi nóng nảy.
Sơn Nam mới chỉ chạm cái khăn ẩm lên phần ngực của Hoàng Anh Tuấn thì thằng nhóc đã nhảy ngay xuống giường. Sau đó, nó la hét ầm ỹ như thể nó chưa từng nằm liệt giường cả tháng qua.
“Khôngggg. Đừng chạm vào tôi!”
“Ôi! Thật là kỳ diệu. Em bé đã tỉnh lại rồi kìa. Tất cả là nhờ cậu đó. Cám ơn cậu nha, Sơn Nam!”
Hồ Thu mừng rỡ reo lên.
Sơn Nam cũng mừng không kém. Nhưng lý do của Sơn Nam khác hẳn lý do của Hồ Thu. Cậu thấy mừng vì từ nay Hồ Thu không phải chăm sóc cho Anh Tuấn như một em bé nữa.
Còn Anh Tuấn thì nhìn trông sầu thảm vô cùng. Nó lảo đảo bước trở lại cái giường. Rồi nó nằm úp mặt xuống gối một cách hờn dỗi. Nó chẳng muốn trở dậy nữa.
Những chuỗi ngày được Hồ Thu chăm sóc tận răng của thằng nhóc đã kết thúc như vậy đó. Tất cả chỉ vì sự phá bĩnh của gã trai loài người gầy còm tên Sơn Nam kia!
Ông anh mắt xanh của Hồ Thu đến phòng bệnh của Anh Tuấn nhanh như một cơn gió sau khi Hồ Thu ấn nút khẩn cấp trên đầu giường của thằng nhóc.
“Trời! Hồ Thu! Cậu bất cẩn ghê! Cậu sắp xếp cho một Bloodbound thơm phức chung phòng với một Vampire vừa bị mất máu nặng. Cậu không sợ Anh Tuấn sẽ đè Sơn Nam ra hút máu để bù cho số máu nó đã mất à? Cậu có muốn tớ ghi cho cậu thêm một vé phạt nữa không?”
Cô gái tóc trắng đi cùng với anh Vũ Xuân trừng đôi mắt xám tro và nghiêm giọng trách cứ Hồ Thu.
Thanh Trà hôm nay mặc một cái áo choàng dài màu đen có thêu một mẫu phù hiệu nhìn rất lạ mắt ở đằng sau lưng. Cô nàng đội trên đầu một cái mũ kepi kết hợp với đôi giày ống màu đen và đeo cả một cái roi da ở bên hông. Tổng thể bộ trang phục làm Thanh Trà nhìn ngầu như một chiến binh vậy.
“Bệnh Viện hết sạch chỗ rồi. Anh Tuấn lúc đó cũng vô hại mà. Hơn nữa, nếu Sơn Nam gặp nguy hiểm thì tớ sẽ biết ngay thôi.”
Hồ Thu vừa nói vừa kéo cái rèm ngăn cách hai cái giường bệnh lại.
Sơn Nam không rõ anh Vũ Xuân đang khám những gì cho Anh Tuấn mà bên kia tấm rèm - thằng nhóc bỗng nhiên gào rú lên nghe rất thê lương.
“Khôngggg! Nếu thế thì anh tháo ngay quả tim nhân tạo này ra cho em đi. Em không cần nó nữa. Em có thể đợi tim thật của em tái tạo lại. Em đợi bao lâu cũng được.”
“Muộn rồi nhóc ạ. Đã lắp vào người thì miễn trả lại. Vật tư y tế chứ có phải thiết bị điện tử bình thường đâu mà dùng không ưng thì đòi trả.”
“Anh cũng biết rõ em không còn cha mẹ mà. Em đào đâu ra 6 tỷ VNĐ trả anh bây giờ?”
Cả Sơn Nam lẫn Thanh Trà đều há hốc mồm. 6 tỷ VNĐ là một số tiền quá lớn. Có lẽ là đủ để mua một căn chung cư cao cấp với hai phòng ngủ ở thủ đô Hà Nội.
”Thì em đi làm mà trả góp dần thôi. Em không có bằng cấp gì thì có thể làm lao công hoặc tạp vụ ngay trong Bệnh Viện này luôn. Mỗi tháng anh sẽ trả cho em 5 triệu, cuối năm anh sẽ cộng cho em thêm một tháng lương thứ 13 nữa. Nếu em cứ chăm chỉ và không tiêu xài gì thì chỉ cần tầm 92 năm là em sẽ trả hết nợ.”
“Em chỉ muốn học xong cấp 3 rồi học tiếp lên đại học. Như vậy em sẽ tìm được việc có lương cao và sẽ trả nợ nhanh hơn. Anh cho em nợ 20 năm được không?”
“Anh Tuấn nè, em không trở lại trường Harmony được nữa đâu.”
Anh Vũ Xuân nói ngập ngừng một cách có chủ đích. Biểu cảm đó làm cho Anh Tuấn bắt đầu sốt ruột và hoang mang hơn cả khi nó nhận được hoá đơn của ca ghép tim nhân tạo trị giá 6 tỷ VNĐ. Nó nhìn sang Hồ Thu nhưng Hồ Thu đang đứng ở trong góc tường để nghe điện thoại từ ai đó.
“Tại… sao ạ?”
Anh Tuấn cất tiếng hỏi.
“Thế này nhóc...”
Anh Vũ Xuân kéo tấm rèm ngăn cách hai cái giường bệnh nghe Xoẹt một cái. Anh đưa đôi mắt xanh lạnh lùng liếc về phía Sơn Nam.
“Đây là Sơn Nam.”
“Dạ, em biết.”
Anh Tuấn nhìn Sơn Nam với ánh mắt không lấy gì làm trìu mến cho lắm.
Anh Vũ Xuân hắng giọng. Rồi anh nói liền một tràng không nghỉ:
“Cậu Sơn Nam đây là người đầu tiên phát hiện ra cái xác của em vào rạng sáng ngày 01/09. Nhật Vương đã đến hơi trễ. Nó đã không kịp lượm xác của em về, mà nó lại còn thất bại trong việc xóa ký ức của Sơn Nam. Nó chỉ làm Sơn Nam ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng anh nghi là do Sơn Nam bị cảm cúm trước đó rồi.”
“Ban đầu anh tưởng do trình độ thao túng của Nhật Vương kém cỏi. Nhưng sau đó, Hồ Thu cũng tung đủ chiêu trò thao túng ra mà vẫn thất bại thảm hại. Sơn Nam vẫn nhớ như in hiện trường vụ thảm sát. Thế là bọn anh không thể che giấu được thông tin nữa. Bọn anh chỉ có thể nhờ Sơn Nam không đi kể chi tiết về hiện trường vụ án cho người khác.”
“Thành ra, cả thị trấn Nhân Hòa và trường Harmony đều biết em đã bị một thứ gì đó hay ai đó sát hại dã man ra sao. Trường Harmony cùng những fan nữ của em đã tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cho em rất cảm động vào ngày 05/09 rồi. Giá mà em có mặt vào hôm đó, bọn con gái khối 10 khóc như chết cha chết mẹ luôn. Sau đó bọn nó còn đặt một tấm bia tưởng niệm nho nhỏ ở góc phố nơi em chết nữa cơ.”
“Tóm lại, em đã là người chết trong trí nhớ của hơn 8000 người dân thị trấn Nhân Hòa. Ở những thị trấn nhỏ và ít dân này, người ta nhớ dai lắm đấy. Câu chuyện về quả tim bị bóp nát của em sẽ được truyền khẩu sang nhiều thế hệ sau này như một kiểu truyền thuyết đô thị. Em sẽ không thể trở lại trường Harmony trong ít nhất 30 năm nữa.”
“Bây giờ mà em muốn học thì chỉ có cách làm một cái lý lịch mới rồi đến sống ở một thị trấn khác. Anh thấy như thế thì cũng tốn kém kha khá tiền đấy, mà em thì khánh kiệt rồi còn gì. Thôi thì dù sao thời gian với giống loài chúng ta cũng là vô tận. Em đi làm trước rồi đi học sau cũng được mà. Anh nghe nói Vampire hơn 100 tuổi cặp kè với con gái loài người 16-17 tuổi đang là xu hướng đấy.”
Hoàng Anh Tuấn trưng ra vẻ mặt rất ghê tởm trước gợi ý về ‘trâu già gặm cỏ non’ của anh Vũ Xuân. Sơn Nam đoán rằng thằng nhóc chỉ thích được làm nũng và mè nheo bên các chị gái hơn tuổi mà thôi.
“Nghe lời anh. Hãy làm việc cho anh một thời gian, rồi anh sẽ cho em vay tiền với lãi suất thấp để học thêm các chứng chỉ nghề trong Cộng Đồng Vampire. Khi có vài chứng chỉ nghề thì thu nhập sẽ cao lên. Thời gian trả nợ sẽ được rút ngắn lại. Đâu đó 50 năm là cùng…”
“Kệ anh! Em bùng đây!”
Anh Tuấn ba chân bốn cẳng phi thân ra ngoài cửa.
“Thanh Trà! Giữ nó lại cho anh!”
Anh Vũ Xuân điềm tĩnh yêu cầu.
Thanh Trà chỉ đợi có thế. Thanh Trà hớn hở như thể cô nàng mong ngóng giây phút này đã lâu.
Cô nàng rút ngay cái roi da bên hông ra.
Vút!
Cái roi của Thanh Trà… Thay vì bắt giữ Anh Tuấn thì nó lại quấn vào cả hai bắp đùi của Thanh Trà. Những giọt máu đỏ tươi thi nhau chảy tong tỏng từ cặp đùi trắng nõn của Thanh Trà xuống nền nhà. Mặt Thanh Trà nhăn lại vì đau.
Mùi máu người làm Anh Tuấn khựng lại. Nó hít lấy hít để mùi máu tươi trong không khí.
Anh Tuấn cố bỏ chạy nhưng cơ thể của nó đã chống lại ý muốn của chủ nhân. Bản năng của Vampire đang lấn át dần lý trí của Anh Tuấn. Cơ thể của nó chỉ muốn bù đắp lại số máu đã bị mất đi.
Bộ răng nanh của Anh Tuấn hướng về phía Thanh Trà làm cô nàng hoảng loạn ngã lăn quay ra đất.
Ngay lúc đó Anh Tuấn bị anh Vũ Xuân tóm gọn lấy luôn.
“Thôi thì, tuy sai phương pháp nhưng đúng kết quả là được. Cám ơn Thanh Trà đã giúp anh bắt được Anh Tuấn kịp thời nha.”
Anh Vũ Xuân lôi cổ Anh Tuấn đi như cách người ta xách cổ bọn cún con. Thằng nhóc đưa ánh mắt bi ai nhìn về phía Hồ Thu cầu cứu, nhưng cô nàng lại bận nghe điện thoại một lần nữa.
“Đến giờ làm việc rồi. Thế giờ nhóc chọn làm lao công hay tạp vụ nào?”
“Huhu. Em không muốn! Em đẹp trai như này mà phải làm việc saoooo!”
Anh Vũ Xuân biến khỏi căn phòng bệnh nhanh như lúc anh đến. Anh bỏ lại Thanh Trà đang nằm trên sàn phòng bệnh với cái roi da cuốn vào người của chính chủ nhân nó.
”Cậu có đau không, Quý Cô Vampire Hunter?”
Hồ Thu dịu dàng hỏi Thanh Trà sau khi đã giúp Thanh Trà trị liệu và băng bó vết thương.
“Đau thì cứ khóc đi. Anh ấy… không quan tâm đến bọn con gái kém anh ấy tận mấy chục tuổi như thế đâu. Cậu hiểu ý tớ chứ?”
Thanh Trà lặng thinh nhìn Hồ Thu.
Môi Thanh Trà bắt đầu run rẩy. Cô nàng dường như muốn nói gì đó. Nhưng ngôn từ đâu chẳng thấy, mà những giọt lệ cay đắng lại cứ thi nhau lăn xuống khuôn mặt Thanh Trà. Cô nàng gục đầu trên vai Hồ Thu và khóc òa lên.
Sơn Nam vô cùng khó xử. Cậu mới ngờ ngợ rằng - hẳn là cái cô gái tóc trắng rất thông minh và luôn tỏ ra ngầu ấy - không khóc vì một vài vết xước ở chân, mà khóc vì một lý do nào đó tế nhị hơn nhiều.
Sơn Nam bèn lặng lẽ chuồn ra ngoài để mặc cho Hồ Thu an ủi Thanh Trà. Tình huống này có lẽ chỉ có bọn con gái mới biết phải xử lý ra sao.


1 Bình luận