• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10: Chuyện trong ngõ tối

0 Bình luận - Độ dài: 3,458 từ - Cập nhật:

Ngay sáng hôm sau, bài viết có nội dung bịa đặt, được thêu dệt từ những tin đồn vô căn cứ của Dũng Thám Tử đã nổi bần bật ngay trên trang chủ báo điện tử của trường Harmony. 

Nhưng chỉ sau 30 phút, bài viết với tựa đề siêu dài mà gần như tiết lộ hết sạch nội dung theo đúng như phong cách viết báo của mấy năm gần đây, đã biến mất không một dấu vết khỏi trang báo.

Tuy vậy, đám học sinh đã kịp đọc tin và chụp lại màn hình rồi gửi cho nhau xem. 

Một lần nữa, cái tên Sơn Nam lại trở thành tâm điểm chú ý của cả trường Harmony. Nhưng sự nổi tiếng lần này theo chiều hướng không lấy gì làm tích cực cho lắm. 

Đám học sinh trường Harmony lại có dịp xì xào bàn ra tán vào với nhau mỗi khi Sơn Nam vô tình đi lướt qua họ:

“Eo, Sơn Nam là cái thằng nhìn y như con vượn núi thế kia, mà cùng một lúc được mấy em xinh nhất trường mình tranh giành đấy á?”

“Đúng là ‘Bad Boy’ theo cả nghĩa đen lẫn bóng nhỉ?”

“Thế mà người ta cứ bảo trai xấu mới chung thuỷ cơ đấy. Thôi thì thà bị lừa bởi trai đẹp còn hơn bị bẫy bởi trai xấu á?”

“Cậu ta có bị nghiện không mà sao nhìn gầy phát gớm vậy?”

“Nhìn trái ngược hoàn toàn với Nhật Vương như thế kia, mà cái con bé Hồ Thu lại còn phải băn khoăn lựa chọn ư?”

“He he he, Vượn Núi đúng là chỉ nên đi với Khỉ Đột!”

“Trời ơi, Idol Xuyến Chi 11C của tao cũng dính vào drama này sao?”

Đã mấy đêm liên tiếp Sơn Nam đều thức trắng để ôn tập bài vở. Học hành căng thẳng kết hợp với ngủ không đủ giấc, nên Sơn Nam lại gầy đi một chút, khiến tay chân và người lại càng trông lẻo khẻo như một cây sào. Chưa kể, mắt Sơn Nam bắt đầu hiện lên quầng thâm. Dẫn tới mỗi buổi sáng đến lớp, trông Sơn Nam vật vờ giống y một xác sống. 

Cho nên Sơn Nam cũng đành cười trừ khi trước những lời châm chọc có tính ‘body shaming’ siêu nặng nề như vậy. Đúng là gần đây Sơn Nam cũng hơi xuống sắc thật mà. Bị chê xấu thì cũng có oan gì đâu.

Thôi thì, nghe lời khen, lời chê gì cũng vui tai hết! Dù sao thì Sơn Nam còn có việc quan trọng cần tập trung vào thời điểm này. 

Việc cần ưu tiên nhất của Sơn Nam bây giờ là kỳ thi vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường Harmony. Kỳ thi chỉ diễn ra một lần duy nhất vào cuối tháng 9 này.

Để có thể tăng cơ hội được chọn để tham gia ‘Kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia môn Toán’ thì bước đầu tiên là phải vào được đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường.

Chỉ như vậy, thì Sơn Nam mới được tôi luyện, bồi dưỡng bởi những thầy cô giỏi nhất và cùng cạnh tranh với những học sinh khủng nhất.

“Theo thầy, năm nay con cứ thi thử cho biết thôi. Còn thì con nên để năm sau thi sẽ vừa sức hơn. Đội tuyển học sinh giỏi của trường Harmony mình chỉ toàn học sinh khối 12 thôi con. Mà chắc con cũng biết là học sinh trường này, một số đứa sức học KHÔNG BÌNH THƯỜNG phải không?”

Thầy Lý Anh Văn, giáo viên môn Toán, đã cảnh báo Sơn Nam một cách đầy ẩn ý như vậy, khiến cho hiện nay tinh thần Sơn Nam không được lạc quan cho lắm. Đúng là không thể đọ được với bọn họ. 

Cơ mà, Sơn Nam vẫn phải cố gắng hết sức tham gia kỳ thi theo kỳ vọng của ba mẹ.

“May mà BỌN ĐÓ ít tham gia thi cử như này, nên cũng bớt cạnh tranh hơn…” 

Thầy Anh Văn thở dài, nhìn xa xăm vào một cõi bí ẩn nào đó rồi nói tiếp: 

“Thôi! Hôm nay con nên về nghỉ sớm đi. Thầy chúc con mai thi tốt nhé, con trai!”

“Vâng, con cám ơn thầy ạ!

Sơn Nam chào thầy Anh Văn. Nhưng rồi cậu lại quay về lớp học 11D tranh thủ luyện nốt mấy bộ đề thi. Dù trường Harmony có rất nhiều nơi mà có thể ngồi tự học như thư viện, nhà vườn… nhưng Sơn Nam vẫn thích chỗ ngồi của mình ở phòng học của lớp 11D nhất.

Vào buổi chiều, phòng học lớp 11D vắng tanh không một bóng người. Học sinh cả lớp đã tản mát theo thời khóa biểu riêng với các môn tự chọn. Sơn Nam cực kỳ thích không gian vắng lặng mà chỉ có một mình cậu như này, vì nó mang lại cho cậu sự tập trung tuyệt đối. 

Chưa kể, hương hoa ly tại chỗ ngồi của Sơn Nam vẫn còn phảng phất trong không khí dù người đó không còn ở đây, ít nhiều làm cậu bớt căng thẳng và thấy thư thái vô cùng. 

Cảm giác này thì ở nhà trọ sẽ không bao giờ có được. Nên Sơn Nam quyết tâm ngồi làm bài cho xong mới đi về. 

Cứ như thế, Sơn Nam say sưa ngồi giải liền một lúc mấy bộ đề thi. Sau đó, cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. 

Tiếng chuông điện thoại reo hoài không ngớt đánh thức Sơn Nam dậy. 

Vẫn nằm gục trên bàn học, Sơn Nam dần he hé mắt ra. Cậu thấy ở bên ngoài cửa sổ trời đã tối om. Trong phòng học của lớp 11D, điện đóm cũng đã bị ngắt. 

Sơn Nam đưa tay tắt chuông điện thoại. Cậu giảm âm lượng chuông xuống thấp nhất rồi nhắm mắt lại tính ngủ tiếp. Nhưng tiếng rung từ điện thoại vẫn rè rè kêu lên. 

Số máy hiện lên trên màn hình lạ hoắc nhưng người gọi cũng thật kiên trì. Thấy đã có vài ba cuộc gọi nhỡ từ nãy, Sơn Nam quyết định bắt máy. Hẳn là có việc quan trọng lắm người ta mới phải gọi nhiều cuộc như vậy. 

“A lô.”

“Hê nhô Sơn Nam! Rảnh không? Oh. Mà rảnh hay không thì cũng kệ cậu. Chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc. Cậu đến ngay Angels’ Pub, số 13, đường Hoa Hồng nhé.”

Từ điện thoại, vang lên giọng nói ngân nga theo cùng một nhịp điệu của cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi. Giọng của họ nghe vẫn rất rõ, dù có vẻ không gian xung quanh cặp sinh đôi đang ồn ào tiếng nhạc lẫn tiếng người trò chuyện. 

“Tôi không đi được nha.”

Sơn Nam từ chối lẹ. Tuy chưa rõ hội Femme Fatale thực sự là những sinh vật như thế nào, nhưng sau vụ bữa trưa thứ Hai vừa rồi thì Sơn Nam nghĩ tốt nhất không nên gặp lại họ nữa. 

Khi ở trên trường học, kể cả vào ban ngày, họ cũng đã không thể kiểm soát được bản thân, dù cho xung quanh có biết bao con mắt chứng kiến của học sinh trường Harmony.

Nên ai mà biết được hội Femme Fatale sẽ làm cái gì nếu Sơn Nam ngu ngốc đến gặp họ một mình, vào lúc trời đã tối thui như thế này. Nhất là cuộc gặp gỡ ấy lại là ở bữa tiệc riêng tại địa bàn của họ, theo luật lệ của họ.

“Chúng tôi đang thiếu người chơi Ma Sói thôi mà. Qua đây chơi đi, chúng tôi hứa sẽ không làm gì cậu đâu!”

Tiếng cười khúc khích như thanh âm của chuông gió từ đầu dây bên kia khiến Sơn Nam lại thấy sởn da gà. 

“Mai tôi có bài thi vào đội tuyển Toán của trường rồi…”

“Thi cử cái gì! Sau này tôi sẽ nuôi cậu, được chưa?”

Kim Ngọc hét oang oang vào điện thoại, giọng cô ả nghe có phần lè nhè, hình như cô ả đã hơi say say.

Liệu có ai đang say xỉn mà vẫn có thể chơi được trò đòi hỏi phải tập trung trí não để suy luận như Ma Sói không nhỉ?

“Không. Bài thi này quan trọng lắm. Hẹn lần khác nha.”

“Vậy cậu HỨA đi!”

Kim Ngọc lại sử dụng chất giọng vang rền ma mị và quyến rũ đến chết người. Dường như qua điện thoại, giọng nói ấy truyền tải sự thao túng đến não bộ mạnh mẽ hơn hẳn. Khiến trong thoáng chốc, mặt Sơn Nam đã đờ đẫn ra…

Nhưng thật may mắn, ngay khi cậu vừa mở miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì lý trí của cậu  đã thành công trong việc giữ cậu tỉnh táo là chính mình một lần nữa.

“Tôi không hứa trước được đâu.”

“Hứ. Cậu sẽ bị ‘trừng phạt’. GẤP ĐÔI! Sơn Nam ạ. Cứ chờ đấy!”

Kim Ngọc vẫn nói bằng chất giọng thôi miên đầy hấp dẫn. Rồi cô ả cười khẩy một cái và dập máy luôn. 

Không gian xung quanh Sơn Nam lại chìm trong yên lặng. Hội Femme Fatale không gọi lại thêm một lần nào nữa. 

Sơn Nam thở phào nhẹ nhõm. 

Nghĩ cũng buồn cười, trong khi học sinh cả trường Harmony đang ‘body shaming’ thân hình đang ngày càng trở nên gầy gò của Sơn Nam. Thì chẳng hiểu hội Femme Fatale thấy hay ho gì ở Sơn Nam mà bọn họ cứ phải lôi kéo, rủ rê cậu gặp bọn họ cho bằng được. 

(Có lẽ do máu của mình thú vị với họ chứ không phải là ở chính bản thân mình.)

Tự nhiên, Sơn Nam cũng phải thấy buồn cười vì sự ảo tưởng của chính mình.

Cậu chậm rãi đứng dậy vươn vai, rồi vặn người từ bên phải sang bên trái nghe rắc một cái. Sơn Nam nhanh chóng thu dọn sách vở, đồ dùng học tập vào ba lô rồi nhìn lại đồng hồ trên màn hình điện thoại. 

Và Sơn Nam hoảng hồn khi bây giờ đã là 11 giờ khuya…

Cổng chính trường Harmony lúc này đã đóng chặt. Không gian xung quanh cổng hiện giờ tối đen như mực. 

Ánh sáng lờ mờ từ mảnh trăng khuyết treo trên bầu trời khiến cho những cái bóng của các nhánh cây phượng vĩ phóng chiếu trên sân trông hiểm ác như những móng vuốt. 

Những cành cây ma quái cứ thế đong đưa từng nhịp theo làn gió thổi xào xạc.

Sơn Nam thấy lớp lông tơ mềm trên tay cậu hơi lay động. Trời đang lạnh dần thì phải? Không những thế, những cơn gió mang theo hơi ẩm từ biển thổi vào đất liền còn làm tăng thêm độ buốt giá trong cái lạnh. 

Có tiếng chim lợn hay chim cú mèo gì đó đột nhiên vang vọng từ xa xa kèm theo những tiếng đập cánh loạn xạ khiến Sơn Nam giật cả mình. 

Cậu tự nhủ: Phải về nhà thật nhanh!

Thật may là lúc này bốt bảo vệ vẫn còn sáng đèn. Sơn Nam đi lại gần. Cậu lịch sự gõ nhè nhẹ lên cửa kính. 

“Nhóc! Giờ này về không an toàn đâu. Con ngủ tạm ở phòng bảo vệ của bác đi.”

Bác Khoá, bảo vệ ca đêm của trường Harmony ngáp ngắn ngáp dài khi Sơn Nam nhờ bác mở cổng phụ của trường để cậu về nhà. 

“Nhưng kỳ thi vào đội tuyển Toán ngày mai yêu cầu trình thẻ học sinh và căn cước công dân mà con lại để hết ở nhà mất rồi bác.”

“Ủa, thế con chưa cài căn cước công dân điện tử VNeID trên điện thoại hả?”

“Con cài app rồi nhưng con cứ lười chưa quét thẻ để định danh ạ!”

“Hay con cứ ngủ lại, rồi mai chạy về nhà lấy, được không?”

“Con sợ mai chạy đi chạy lại không kịp mất bác ạ!”

Bác Khoá nhíu mày nhìn Sơn Nam. Rồi bác mở quyển lịch trên bàn ra. Bác cứ đăm chiêu xem đi xem lại ngày tháng trong đó mãi khiến Sơn Nam cảm thấy khá sốt ruột.

“Tính ra hôm nay mới là ngày mùng 5 tháng 8 âm lịch, chắc không có vấn đề gì…”

Bác Khoá lẩm bẩm một mình. Sau đó bác khẽ thở dài một cái.

“Thôi thế con đi về nhà an toàn nhé.”

Bác Khoá đứng dậy. Bác với chùm chìa khoá treo trên móc. Bác mở cổng phụ cho Sơn Nam một cách chậm chạp.

“Hay là con đừng về, bởi vì…”

Bác Khoá đang định thuyết phục Sơn Nam thêm một lần nữa. Nhưng bác còn chưa kịp nói hết câu thì Sơn Nam đã nhanh chân chạy biến đi luôn.

“Con cảm ơn bác ạ. Bác nhanh trở lại bốt đi kẻo lạnh đó.”

Khi Sơn Nam ngoái cổ lại để chào và cảm ơn, cậu thấy bác Khoá cứ đứng mãi ở cổng trông theo hình bóng cậu đang dần xa mãi.

Chạy được nửa đường về nhà, Sơn Nam đi chậm lại dần. 

Sơn Nam còn nhớ lần đầu cậu đến thị trấn Nhân Hòa để làm thủ tục nhập học tại trường Harmony là vào đầu tháng 5. Thời điểm đó, thị trấn Nhân Hòa đã rất sôi động vào ban ngày lẫn cả khi về đêm.

Nhưng hiện nay đã là cuối tháng 9. Hết mùa du lịch rồi nên thị trấn vắng lặng hẳn. Hàng quán đóng cửa sớm vì chỉ phục vụ mỗi dân địa phương. 

Sơn Nam có thể nghe thấy được tiếng sóng biển rì rào từ xa rất xa. Được ở gần Thiên Đường - một trong những bãi biển đẹp nhất Việt Nam như vậy mà Sơn Nam chưa khi nào có thời gian rảnh để ra biển chơi cả. 

Có lẽ, đợi sau kỳ thi vào đội tuyển Toán trường, rồi hoàn thiện đồ trang trí cho sự kiện ngày Phụ Nữ Việt Nam của lớp đâu vào đấy thì Sơn Nam sẽ ra ngắm biển.

Ùng ục!

Bụng Sơn Nam reo lên vì đói. Bữa trưa trong bụng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi. Ban tối thì Sơn Nam lại ngủ quên cả ăn. Sơn Nam co chân chạy cho nhanh để về nhà úp mì ăn tạm. 

Cậu giảm dần tốc độ khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ. Bình thường vào ban ngày cậu vẫn hay đi tắt qua con ngõ này để về nhà.

Về đêm, con ngõ vốn quen thuộc nay đã tối thui. Chẳng có lấy nổi một ngọn đèn đường, chỉ có ánh đèn leo lét phát ra từ một hai cái đèn ngủ qua khe cửa sổ nhà dân hai bên. 

Sơn Nam băn khoăn, nghĩ ngợi một hồi.

Hay là đi đường khác tuy xa hơn nhưng sáng sủa hơn nhỉ?

Thôi kệ! Ngày thường cậu vẫn luôn luôn đi qua con ngõ này mà. Giờ nó chỉ tối đi một chút. Địa hình thì vẫn như vậy. Có sao đâu!

Khi đi đến quá nửa con ngõ. Sơn Nam bỗng nghe thấy những âm thanh khá… kỳ lạ.

Đó là những tiếng thở gấp gáp, hổn hển và thổn thức.

Như thể trong con ngõ tối, có ai đang làm chuyện gì đó rất mờ ám và đáng xấu hổ…

Dưới ánh trăng mờ ảo, ở xa xa hiện lên không rõ ràng hình bóng một đôi nam nữ đang đứng ôm ấp nhau. Họ cuồng nhiệt ép nhau sát vào tường. Họ say sưa trong tình yêu đến mức không thèm để ý gì đến xung quanh cả. 

Nhờ đôi áo trắng học sinh khá nổi bật trong bóng tối mà Sơn Nam đoán đôi nam nữ này có thể là học sinh cùng trường Harmony với mình. Cậu tự nhủ rằng cái đôi kia thật bạo gan khi hò hẹn vào giờ khuya như thế này, lại còn là ở trong ngõ tối nữa chứ. 

Được tận mắt chứng kiến một cảnh tình tứ như thế, Sơn Nam thấy… xấu hổ chết đi được!

Cậu những muốn đi đường khác để tránh nhòm ngó phải chuyện riêng tư bí mật của người ta. Nhưng mà dù sao Sơn Nam cũng đi sắp hết con ngõ rồi, quay lại đi đường khác chỉ tổ tốn thời gian. Sơn Nam chỉ muốn về nhà nhanh nhanh để ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi cho mai còn có sức thi cử. 

Phía đằng xa, hết con ngõ tối là có thể thấy ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đường. Đi thêm chút xíu nữa thôi là Sơn Nam có thể về đến khu nhà trọ của cậu rồi. 

Sơn Nam quyết định thôi thì cứ mặt dày bước qua cái đôi tình nhân đang say sưa hôn hít nhau kia. Cứ coi như không nhìn thấy gì vậy! Dù sao Sơn Nam cũng đã 16 tuổi rồi thì sao phải ngại ngùng trước mấy chuyện như này chứ. 

Mới đi thêm vài bước, Sơn Nam bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa rất nhẹ nhàng và…

… lẫn trong đó có cả mùi sắt tanh nồng.

Tim Sơn Nam lại giật thót một cái. 

Sơn Nam nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn. 

Khi mắt đã quen dần trong bóng tối. Sơn Nam thấy khiếp vía bởi cảnh tượng ở phía trước.

Cái đôi nam nữ mà Sơn Nam đã tưởng rằng là một đôi tình nhân ấy, thật ra họ không có ôm ấp hay hôn hít nhau cuồng nhiệt gì cả. 

Mà chính xác là gã con trai cao to đang bị một sinh vật nhỏ bé hơn xô đẩy và ép sát vào tường. Gã đang giãy dụa, cố thoát khỏi vòng tay ôm siết lấy cổ gã từ sinh vật nhỏ nhắn kia nhưng xem ra gã bất lực hoàn toàn. 

Bởi vì, sinh vật đó có sức mạnh vượt trội hơn hẳn so với gã con trai. 

Sức lực của gã con trai cao to dần trôi theo dòng máu đang rỉ ra từ cổ của gã - nơi mà sinh vật khát máu đang cắn chặt bộ răng sắc nhọn vào đấy.  

Dòng máu từ cổ gã con trai chảy xuống dần nhuộm đỏ cái áo sơ mi trắng học sinh trường Harmony. Khi dòng máu đó chảy thành vũng trên mặt đất, là lúc bàn tay gã co giật lên vài hồi, trước khi trở nên bất động hoàn toàn.

Phịch!

Máu đã cạn, giá trị đã hết. Gã con trai cao lớn ngã xuống mặt đất như một con búp bê vải trên chính vũng máu của mình.

Đứa con gái… Chắc chắn là một đứa con gái bởi ả đang mặc đồng phục nữ sinh trường Harmony. Giờ đây, bộ đồng phục với chân váy xếp ly và áo trắng đã loang lổ những vết máu đỏ sẫm bởi máu từ gã con trai mà ả vừa tấn công. 

Ả bỗng ợ lên một tiếng rõ dài và ghê rợn. 

Sau đó ả lấy cánh tay để quẹt lên miệng. Hẳn mục đích của ả là để lau máu đi, nhưng cuối cùng lại làm cho máu me nhoe nhoét khắp miệng của ả. 

Ả không còn chú mục ánh nhìn vào gã con trai xấu số đang nằm bất động trên mặt đất nữa. 

Mũi ả động đậy, ả quay đầu từ từ về phía Sơn Nam. Ả đã phát hiện ra sự có mặt của cậu. Ả bắt đầu bước từng bước chậm rãi, uyển chuyển về phía Sơn Nam.

Không thể nào…

Sơn Nam không muốn tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt mình. 

Sơn Nam thở dốc, chân tay cậu trở nên bủn rủn. Cậu không thể cất bước chạy nổi. Tim Sơn Nam bỗng thắt lại rồi đập liên hồi như thể đang muốn vỡ tung ra đến nơi. 

Sự sợ hãi trước cái chết giờ chỉ còn là một phần nhỏ. Tràn ngập trong trái tim của Sơn Nam là một nỗi đau khó định nghĩa.

Mùi hương, mái tóc, dáng hình, sức mạnh… và cả bộ đồng phục nữ sinh trường Harmony gợi cho Sơn Nam một cảm giác quen thuộc quá. 

Lúc này Sơn Nam chỉ có một điều ước.

Sơn Nam không muốn đó là cô ấy!

Cầu trời!

Xin đừng là cô ấy!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận