Sự kiện ‘Chăm sóc các bạn gái nhân dịp ngày Phụ nữ Việt Nam’ đã chính thức bắt đầu vào hôm nay. Và sự kiện sẽ diễn ra trong ba tuần từ ngày 29/09 cho đến hết 20/10.
Sơn Nam đã dùng bữa sáng cùng với gia đình của Hồ Thu nên cậu không rõ không khí căng tin buổi sáng nay như thế nào.
Còn vào buổi trưa, căng tin của trường Harmony tràn ngập sự sôi động, náo nhiệt và nóng bỏng. Trông cứ như đang diễn ra một ‘Lễ hội hẹn hò’ siêu khổng lồ tại đây vậy.
Ở quầy đồ ăn, từng đám nam sinh đang đứng xếp hàng. Họ nhẫn nại chờ đến lượt mình vào chọn đồ ăn cho bản thân và cho ‘Công Chúa’ của họ.
Tại khu vực bàn ăn, các nam sinh và nữ sinh ngồi xen lẫn với nhau. Có nhiều học sinh còn tự chuẩn bị sẵn những hộp cơm xinh xắn mà họ mang đi từ nhà, thay vì ăn cơm suất ở trường.
Ngoài ra, căng tin còn có thêm cả trang trí không gian xung quanh. Trên trần căng tin, có 4 đoạn dây hoa tua rua từ bốn góc kết lại với nhau. Ở giữa điểm kết nối của các dây hoa tạo thành một quả cầu hoa giấy đẹp đẽ. Và hầu hết trên các mặt bàn ăn đều được đặt các giỏ hoa nhựa rất xinh xắn.
Tất cả các phần trang trí đều tạo nên một sự lãng mạn nhẹ nhàng nhưng cũng không quá sến súa.
Nhìn chung, hầu như mọi người đều hoan hỷ hưởng ứng sự kiện ‘Chăm sóc các bạn gái nhân dịp ngày Phụ nữ Việt Nam’.
Xem chừng những người vui vẻ nhất là đám con trai lớp 11D. Sơn Nam có thể nhìn thấy lớp trưởng Vũ Quang Đức và bí thư Trần Văn Dư đang ngồi cười tít cả mắt với hai ‘Công Chúa’ của họ. Hai đứa này cứ như tay và chân, đi đâu cũng phải có nhau.
Tuy vậy, cũng có một số học sinh không tham dự sự kiện. Họ chọn chỗ ngồi trong một góc yên tĩnh. Họ nhất quyết tránh xa thiên hạ đang thả thính nhau nhiệt tình ngoài kia.
Sơn Nam chỉ đoán rằng:
Họ có thể là những người đã có bạn trai hoặc bạn gái.
Mà có khi cũng do họ là những người siêu hướng nội, không thích giao tiếp với bất kể ai cả.
Hay do họ là những người mang ngoại hình không hợp với chuẩn mực thẩm mỹ của số đông lắm?
Hoặc họ không thích mấy cái chuyện thả thính, hẹn hò, chăm sóc cho người giới tính khác.
Và trường hợp đơn giản nhất - là người mà họ phải chăm sóc đột nhiên biến mất hôm nay. Như trường hợp của Sơn Nam đây.
Tất nhiên, Sơn Nam cảm thấy may mắn chết đi được. Theo thời gian đã in trên các lá thăm bốc phải, tuần này cậu sẽ phải chăm sóc cho cô ả Kim Ngọc.
Kim Ngọc - cái cô ả này…
Trước đây Hồ Thu từng từ chối trả lời câu hỏi chất vấn của Sơn Nam về hội Femme Fatale cũng như câu hỏi về bản thân Hồ Thu và Nhật Vương.
Nhưng hiện tại, Sơn Nam đã có thể đoán được 99% là: Kim Ngọc, An Nhi, Yên Nhi cũng giống như các thành viên trong gia đình Hồ Thu - cùng thuộc về Cộng Đồng Vampire của thị trấn Nhân Hòa.
Mà sao hôm nay Kim Ngọc lại nghỉ học nhỉ?
Tối hôm thứ Sáu, rõ ràng Kim Ngọc vẫn còn khoẻ mạnh để mở tiệc tưng bừng. Cô ả còn gọi điện rủ rê Sơn Nam chơi trò Ma Sói. Thậm chí, Kim Ngọc còn uống đến SAY XỈN cơ mà.
Sinh vật như Kim Ngọc thì uống gì mới say được chứ?
Thật trùng hợp - với cái câu chuyện sáng nay mà chị Thiên Kim đã kể với anh Giang Hạ: Cô em gái của chị Thiên Kim cũng đã uống sạch mấy chai MÁU HIẾM trong nhà.
Sau đó cô em gái của chị Thiên Kim khá là PHÊ PHA, rồi cô ta cắn chị gái và chạy biến đi trong đêm.
Và đó cũng là vào tối thứ Sáu - cái tối kinh hoàng mà Sơn Nam đã suýt chết ấy.
Cứ như thể Sơn Nam vừa bị điện giật. Bên não trái của cậu có cảm giác tê tê khi cậu xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau.
Dung mạo của chị Thiên Kim và Kim Ngọc đều có khá nhiều nét tương đồng mà Sơn Nam đã ngờ ngợ ngay khi vừa mới gặp chị Thiên Kim.
Sơn Nam rút điện thoại ra.
Cậu cần phải xác minh lại thông tin này cho rõ ràng đã.
Sơn Nam tìm trên danh bạ số điện thoại của Hồ Thu. Cậu nhắn ngay cho cô nàng một câu hỏi.
Sơn Nam kiên nhẫn đợi mãi mà vẫn chưa thấy Hồ Thu trả lời tin nhắn. Có lẽ giờ này cô nàng đang ngủ chăng?
Sơn Nam giật thót cả mình khi Dũng Thám Tử đặt hộp cơm nhà làm của cậu ta xuống cái bàn mà Sơn Nam đang ngồi.
“Ủa. Sơn Nam! Sao cậu lại ngồi trong góc của ‘những người cô đơn’ như thế này?”
Không lẽ Dũng Thám Tử định ngồi chỗ này?
Sơn Nam vội cất ngay điện thoại vào túi quần.
Không đợi Sơn Nam trả lời, Dũng Thám Tử đã phỏng đoán.
”Haizzz… Hay ‘Công Chúa’ của cậu cũng mất tích giống ‘Công Chúa’ của tớ nhỉ? Cậu có biết ‘Công Chúa’ của tớ hiện đang ở đâu không, Sơn Nam?”
“Tớ chịu. Tớ còn chẳng biết ‘Công Chúa’ của cậu là ai cơ.”
Dũng Thám Tử nở nụ cười nhìn khá là gian xảo:
“Sao lại không biết? Hai người có vẻ thân thiết với nhau mà? ‘Công Chúa’ của tớ ngồi cùng bàn với cậu tại lớp 11D đó.”
Sơn Nam còn chưa kịp phản ứng với thông tin mới mà Dũng Thám Tử mang lại thì Dũng Thám Tử bỗng dưng gào rú lên.
“Ối, Sơn Nam! Cái dấu vết đo đỏ trên cổ của cậu…là dấu hôn phải không?”
“Dấu hôn nào, cậu khùng hả Dũng?”
Dũng Thám Tử rút điện thoại ra. Cậu ta chụp ảnh cái cổ của Sơn Nam. Rồi cậu ta gửi ngay ảnh đó cho Sơn Nam qua Telegram.
(Thế quái nào mà Dũng Thám Tử biết Telegram của mình nhỉ?)
“Đây, Sơn Nam. Cậu nhìn đi. NHÌN ĐI!”
“Cái này… Cái này không thể gọi là dấu hôn được?”
Mặt Sơn Nam đỏ tưng bừng khi nhìn bức ảnh Dũng Thám Tử vừa gửi. Đúng là có một vết đỏ bầm trên cổ của Sơn Nam, ở vị trí mà bộ răng nanh của Hồ Thu đã cắm vào trước đó.
“Thế dấu hôn phải là như nào cơ, Sơn Nam hư hỏng này?”
“Tớ làm sao biết được?”
“Hình như dấu hôn trên cổ cậu còn có lẫn cả dấu răng nữa nè… Mãnh liệt như này thì chứng tỏ người ấy phát cuồng vì cậu đó nha.”
“Không phải mà…”
“Uồi, Sơn Nam! Trong lần ‘thẩm vấn’ trước của tớ, cậu đã tỏ ra rất lạnh lùng. Cậu đã nói dối tỉnh queo không chớp mắt.”
Dường như có ánh sáng lấp lánh loé lên trong đôi mắt kính của Dũng Thám Tử, giống y như kỹ xảo trong các bộ phim anime.
“…Mà lần này cậu lại phản ứng thái quá như vậy. Điều này chứng tỏ: Đây rõ ràng là một dấu hôn. Giờ nói đi, thủ phạm để lại dấu hôn trên cổ cậu là ai?”
“Không ai cả!”
Sơn Nam kiên quyết từ chối tiết lộ thông tin.
“Cậu nói dối dở lắm, Sơn Nam. Thôi được để tự tớ đoán nhé, he he!”
Dũng Thám Tử lại để tay lên cằm ra chiều suy luận dữ dội lắm.
“Trong tất cả đám con gái tiếp xúc với cậu gần đây, tớ nghi ngờ hội Femme Fatale nhất. Nếu thủ phạm là cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi thì cổ cậu phải có đến hai dấu hôn cơ.”
Với nụ cười nửa miệng trên môi, Dũng Thám Tử chỉ tay vô mặt Sơn Nam:
“Theo tin tình báo của tớ: Vào tối Thứ Sáu tuần trước, Kim Ngọc đã rủ cậu đến tiệc riêng của cô ta tại Angels’ Pub. Vậy Kim Ngọc chính là người để lại dấu hôn cho cậu phải không?
Rầm.
Một cái ghế cách chỗ Sơn Nam ngồi không xa bỗng đổ rầm xuống.
“Các cậu ồn ào quá đấy!”
Thủ phạm làm cái ghế bị đổ là một gã con trai cao ngang ngửa cỡ Sơn Nam. Lẽ ra gã sẽ rất đẹp trai nếu khuôn mặt gã không cau có, nhăn nhúm đến như vậy.
Gã con trai dùng đôi chân dài dựng cái ghế trở lại một cách khéo léo. Đám học sinh cả nam lẫn nữ trong góc ‘những người cô đơn’ chỉ biết ồ lên ngưỡng mộ gã.
Gã cầm khay đồ ăn rời đi luôn. Gã cũng không quên để lại một cái liếc xéo khinh thường dành cho Sơn Nam và Dũng Thám Tử.
“Nguyễn Nhân Thành, lớp 11B. Thành viên duy nhất thuộc khối 11 của đội tuyển Toán trường Harmony. Về độ đẹp trai, cậu ta chỉ xếp vị trí thứ hai sau Nhật Vương - theo bình chọn của đám nữ sinh trường mình.”
Dũng Thám Tử nói với giọng đều đều trong khi mắt vẫn dõi theo vóc dáng cân đối của Nhân Thành xa khuất dần.
“Cậu phải trả tớ 50k cho thông tin vừa rồi, Sơn Nam.”
“Cái gì? Là cậu tự tiết lộ với tớ cơ mà. Tớ có hỏi cậu về cái gã Nhân Thành đó đâu?”
Dũng Thám Tử thở dài thườn thượt rồi lắc lắc cái đầu.
“Haizzz… Vậy sau này cậu đừng trách tớ ác nhé, Sơn Nam!”
Tối đến, Sơn Nam đã rất bất ngờ khi về đến nhà trọ. Cậu được nhận một thùng đồ to tướng đề gửi cho mình. Tên người gửi trên thùng là: Nguyễn Hồ Thu. Và tất nhiên trên thùng không đề địa chỉ.
Cái thùng sẽ rất hoàn hảo nếu một góc của nó không bị gặm nát - nhìn vô cùng nham nhở và dính đầy nước dãi. Sơn Nam đoán tác giả chỉ có thể là con chó Chihuahua của bà chủ nhà trọ. Cậu chỉ hy vọng những đồ vật bên trong thùng không bị ảnh hưởng gì.
Khi Sơn Nam tính bê thùng đồ, con Kitty còn chạy ào ra sủa nhặng lên. Tuy là người yêu động vật, nhưng nhiều khi Sơn Nam chỉ muốn đá cho Kitty một cái vì thái độ hỗn hào.
Không chỉ có thái độ bố đời, hình dáng của Kitty nhìn cũng chẳng đáng yêu mấy. Nó có đôi mắt to và lồi, trán thì gãy và mũi thì tẹt. Bộ răng nanh của Kitty cứ luôn chìa ra khỏi mõm. Bốn cái chân thì vừa còi cọc, lại vừa cong vòng kiềng hết. Thế mà ông bà chủ nhà trọ quý nó như vàng.
Cuối cùng thì bà chủ nhà trọ phải chạy ra bế nó vào nhà. Sơn Nam vẫn còn nghe thấy tiếng của Kitty ăng ẳng từ sau lưng khi cậu đi lên cầu thang để về căn phòng trọ ở tầng thượng.
Sơn Nam hăm hở mở ngay thùng đồ ra. Hầu như đám thanh thiếu niên hiện nay đều thích mở Blind Box, Sơn Nam cũng không ngoại lệ.
Cậu chỉ hy vọng không có con Labubu đáng ghét nào trong này vì nó đã hết trend từ lâu.
Tuyệt thật!
Trong thùng đồ có tận hai bộ đồng phục học sinh trường Harmony được xếp cẩn thận trong túi giấy. Những bộ đồng phục mới đều có chất lượng may đo như bộ Sơn Nam đang mặc hiện nay. Mùi thơm dễ chịu từ những bộ đồng phục cho thấy chúng đã được giặt sạch.
Ngoài ra, trong thùng còn có thêm cả một giỏ hoa quả nhỏ. Bao gồm nhiều loại hoa quả khác nhau như: Táo, nho đỏ, thanh long đỏ… Không lẽ ăn những quả có vỏ hay ruột màu đỏ có tác dụng bổ máu thật?
Gia đình Hồ Thu thật chu đáo với cậu quá đi.
Sơn Nam chỉ mới đang soạn lời cảm ơn trong đầu thì chuông điện thoại của cậu reo lên.
“Alo. Sơn Nam à?”
Giọng nói trong veo như thiên thần của Hồ Thu vang lên trong điện thoại khiến Sơn Nam hơi ngẩn ngơ chút.
“Ừ, tớ đây, Hồ Thu.”
“Sáng nay tớ hơi bận nên không thể nhắn lại cho cậu được ngay…”
“Ừ, không vấn đề gì, tớ hiểu mà.”
Nghe như có chút ngập ngừng trong câu trả lời của Hồ Thu:
”Về câu hỏi của cậu… Chị Thiên Kim - đúng là chị ruột của Kim Ngọc. Sao thế?”
“À, tớ có vài phỏng đoán… về thủ phạm vụ tấn công tối Thứ Sáu tuần trước.”
Sơn Nam mỉm cười, cậu đã cảm thấy đồng cảm với sự phấn khích khi săn được thông tin của Dũng Thám Tử.
“Sơn Nam nè, mối quan hệ giữa anh Giang Hạ và chị Thiên Kim khiến Kim Ngọc cũng giống như người nhà của tớ đó.”
Hồ Thu đang tỏ ra rất dè dặt:
“Nên… Chúng ta hãy đợi Nhật Vương đủ khoẻ, rồi chúng ta gặp nhau trực tiếp để cùng trao đổi được không?”
Sơn Nam thấy hơi chưng hửng trước sự e ngại của Hồ Thu. Rõ là Hồ Thu cũng đang có ý bảo vệ Kim Ngọc.
“Uhm. Đành vậy! Giữa tuần cậu mới đi học lại à?”
“Không… Tớ có chuyện đột xuất phải làm nên phải sang tuần mới đi học được.”
Và rất tự nhiên, Hồ Thu hỏi lảng ngay sang chuyện khác.
“Vụ lỡ mất kỳ thi vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường Harmony của cậu ấy, mẹ cậu đã biết chưa?”
“Mẹ tớ biết rồi…”
“Thế cậu nói như nào với bác?”
“À… Tớ không dám gọi điện nói với mẹ trực tiếp đâu. Tớ chỉ nhắn tin báo với mẹ rằng tớ bị cảm đột ngột nên không thể làm bài dự thi.”
Sơn Nam ngước mắt lên trần nhà chìm trong hồi tưởng.
“Sau đó mẹ cậu phản ứng ra sao, Sơn Nam?”
”Haizzz… Lạ lắm luôn nhé. Mẹ tớ chỉ nói ‘Thế hả’ và không hỏi gì thêm sau đó luôn.”
Hồ Thu tỏ ra vui vẻ hẳn:
“Vậy là ổn rồi nhỉ?”
“Chắc là không đâu. Vì sau đó, em trai tớ - thằng Sơn Việt - nó nhắn tin hỏi là tớ đã gây chuyện gì mà mẹ bỗng trở nên dịu dàng với nó vậy?”
“Là sao nhỉ, tớ chưa hiểu lắm?”
“Bình thường tớ và Sơn Việt ít khi nhắn tin cho nhau lắm..”
Sơn Nam nói với giọng hơi buồn buồn. Cậu không mấy khi chia sẻ cho người khác những vấn đề tế nhị như thế này.
“Sơn Việt vốn không thích học hành cho lắm. Nó chỉ khá mỗi môn Văn và thích tập trung vào viết lách mấy cái tiểu thuyết mạng. Nên mẹ tớ luôn càu nhàu và la mắng Sơn Việt. Mẹ hay đem tớ ra so sánh với nó. Mẹ muốn nó cũng phải học tốt cả các môn Toán, Lý, Hoá.”
“Ừm. Làm tớ nhớ tới ba mẹ Kim Ngọc cũng hay bị so sánh nó với chị Thiên Kim suốt .”
Hồ Thu kết luận sau khi nghe Sơn Nam nói một hồi.
“… Nên nếu tình cảm của mẹ mà tự nhiên đảo chiều: Bỗng dưng ngọt ngào với Sơn Việt và lạnh lùng với tớ thì hẳn chuyện để lỡ kỳ thi của tớ nghiêm trọng lắm.”
Hồ Thu khẽ hỏi Sơn Nam:
“Vậy cậu có muốn thi lại không?”
“Haizzz. Tớ không biết nữa.”
Nhân Thành - tự dưng cái tên đó xuất hiện trong đầu Sơn Nam. Gã là học sinh lớp 11 duy nhất trong đội tuyển Toán của trường Harmony. Nếu Sơn Nam mà may mắn đậu kỳ thi lại thì sẽ phải học chung với cái gã đẹp mã nhưng thô lỗ đó.
“Cậu nên nghĩ cho kỹ đi nha, Sơn Nam.”
“Thế diện mạo của cậu đã trở về bình thường chưa, Hồ Thu?”
Sơn Nam cũng bắt chước luôn cách đổi chủ đề rất linh hoạt của Hồ Thu
“À, để tớ chuyển sang Video Call nhé.”
Sơn Nam có thể nhìn thấy Hồ Thu trông đã ổn hơn rất nhiều. Những mạch máu nơi cổ, trán và quai hàm chỉ còn rất mờ. Đôi mắt mê hoặc của Hồ Thu cũng đã trở về màu nâu trong veo như bình thường.
Và cô nàng đang mặc cái gì đây?
Lại một bộ váy ngủ cổ điển, bồng bềnh và lãng mạn.
“Cậu đừng để ý đến không gian xung quanh nhé. Như tớ từng nói đó: vào thời điểm này, mẹ tớ đang bị mắc kẹt tại gu thẩm mỹ của thời kỳ Victoria”
Mặt Hồ Thu thoáng ửng hồng. Cô nàng ngượng ngùng xua tay như muốn che đi toàn bộ không gian phòng ngủ được trang hoàng diêm dúa như phòng công chúa.
“Thôi chào cậu nha, Sơn Nam. Ngủ ngon và mơ đẹp.”
“Cậu cũng vậy nha.”
Sơn Nam chợt nhớ đến mấy bộ đồng phục trường Harmony và giỏ hoa quả.
“À, tớ cho tớ cảm ơn…”
Sơn Nam còn chưa kịp nói hết lời cảm ơn đã soạn thì Hồ Thu đã cúp điện thoại luôn.
Sơn Nam tự dưng thấy hơi ngây ngất trong lòng. Hình như đây là cuộc đối thoại dài nhất của cậu với Hồ Thu từ trước đến nay.
Và đây cũng là cuộc nói chuyện dài nhất của cậu với con gái luôn.
Lại còn qua Video Call nữa chứ.
Sơn Nam cố không để tâm trí mình tạo nên những tưởng tượng quá xa vời. Thật may là cậu đã nhớ ra cậu có một việc rất quan trọng phải làm.
Sơn Nam lôi ngay đống giấy bìa ra cắt cắt, ghép ghép. Những bông hoa giấy xinh xắn với tông màu trắng và hồng đang dần hình thành dưới bàn tay khéo léo của Sơn Nam.
Sau mấy tiếng, Sơn Nam mới chỉ làm được khoảng 10% số lượng hoa giấy cậu tính toán.
Hạn chót để hoàn thiện tất cả là ngày 13/10. Vậy Sơn Nam chỉ cần mỗi ngày làm một ít và tập trung thời gian làm vào mấy ngày cuối tuần là đủ.
Theo dự tính, Sơn Nam sẽ mang tất cả đám hoa giấy này đến lớp. Cậu sẽ nhờ bọn con trai 11D hoàn thành nốt ‘tác phẩm nghệ thuật’. Những bông hoa giấy có kích thước khác nhau sẽ được dính vào góc trên bên phải và góc dưới bên trái của một tấm bìa backdrop lớn.
Với cách sắp xếp như vậy, các bạn nữ 11D có thể dễ dàng tạo dáng đứng chụp ảnh với backdrop.
Ngáp!
Sơn Nam ngáp dài. Cậu đã buồn ngủ đến díu cả mắt rồi.
Bình thường Sơn Nam chẳng bao giờ thấy mệt khi làm đồ thủ công hết. Nhưng mà nay chắc cậu đành đi ngủ sớm vậy. Dù sau thì cậu cũng cần dưỡng sức sau những ngày gần đây.
Nhưng thật lạ!
Dù tắt đèn đã lâu mà Sơn Nam cứ mãi thao thức và trằn trọc trên chính cái đệm ngủ quen thuộc của mình.
Cậu hết lăn qua phải và lộn qua trái mà vẫn không thể ngủ nổi.
Sơn Nam cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Tóc gáy của cậu hình như cũng đang dựng đứng hết cả lên. Tim cậu thì cứ đập dồn dập như trống trận, còn dạ dày lại đau quặn từng cơn. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Sơn Nam.
Và Sơn Nam cứ vô thức nhìn chăm chăm vào cánh cửa dẫn ra ban công. Tưởng chừng như có ai ở đó đang rình mò cậu, chực chờ cậu đi ngủ…
Đột nhiên, Sơn Nam cảm thấy một cơn đau nhói lên từ vết cắn của Hồ Thu.
Cuối cùng, do quá mệt mỏi, Sơn Nam đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
Trong giấc ngủ, Sơn Nam cũng chẳng được yên thân chút nào.
Khi tỉnh dậy, Sơn Nam thấy trán và cơ thể mình đầm đìa mồ hôi. Tim cậu thì vẫn còn đang đập rất mạnh.
Hẳn Sơn Nam đã vừa trải qua một cơn ác mộng rất đỗi kinh hoàng. Nhưng cậu lại không thể nào nhớ ra nổi nội dung của cơn ác mộng ấy nữa.
Cậu chỉ biết giấc mơ đó đáng sợ lắm, thân thể cậu hiện nay vẫn còn đang run lẩy bẩy đây.
Còn vết cắn của Hồ Thu?
Nó vẫn đang giật giật và đau nhói lên từng hồi.
Phải đến một lúc lâu sau, vết cắn tự nhiên đỡ đau dần.
Đó cũng là lúc mặt trời lên cao hẳn so với đường chân trời và bắt đầu chiếu những tia nắng ban mai ấm áp vào tận trong phòng của Sơn Nam.
Sơn Nam vội đi đánh răng, tắm rửa và gội đầu.
Thật kỳ diệu!
Vết cào do ả Vampire khát máu để lại trên hai cánh tay Sơn Nam giờ chỉ còn những vệt rất mờ. Không biết bà Hải Lam đã dùng loại thuốc gì, mà khiến hai cánh tay bị cào nát tả tơi lại có thể lành nhanh đến như vậy.
Sơn Nam thấy không cần phải băng bó lại nữa. Cậu chọn ngay áo sơ mi cộc tay để mặc cho mát.
Khi mặc quần áo, Sơn Nam bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Trông Sơn Nam thật nhợt nhạt và lộ rõ vẻ mệt mỏi. May sao, bên dưới hàng lông mày thanh tú, đôi mắt Sơn Nam vẫn còn tinh anh lắm.
Và trên cổ Sơn Nam, vết cắn của Hồ Thu còn nhìn rõ hơn cả ngày hôm qua.


0 Bình luận