• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 01: Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở thị trấn Nhân Hòa?

0 Bình luận - Độ dài: 3,457 từ - Cập nhật:

05/10/2025

Sơn Nam vừa có một giấc ngủ trưa đã đời - cậu không căng thẳng, không lo lắng và đặc biệt là không gặp ác mộng - trên một cái giường êm ái, thơm tho và sạch sẽ vô cùng. 

Sau khi ngáp và vươn vai chán chê, Sơn Nam quơ tay mò mẫm ra xung quanh để tìm điện thoại của mình. 

Hiện đã là 5 giờ 30 chiều rồi. 

Vậy là sau bữa trưa, Sơn Nam đã ngủ một lèo những 4 tiếng đồng hồ. 

Sơn Nam thấy ngủ như thế này là hơi nhiều quá so với một giấc ngủ trưa thông thường. Nhưng biết sao được, Sơn Nam vẫn chưa kịp phục hồi sức khoẻ sau một đêm thiếu ngủ trầm trọng. Vậy mà sáng sớm nay, Sơn Nam đã phải vận động quá sức - với sự kết hợp của các môn như chạy bộ, leo núi và hít đất. 

Sơn Nam nhẹ nhàng ngồi dậy và bước xuống giường. Tuy thân thể Sơn Nam mỏi nhừ và vài chỗ trên đôi chân cậu nhói lên đau đớn, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng và tập tễnh bước về phía cửa sổ. 

Bên ngoài khung cửa sổ hình vòm của căn phòng áp mái, mặt trời đang dần hạ xuống đường chân trời, nhuộm mặt biển thành một màu vàng cam thật diễm lệ. Xa xa, những đám mây ngũ sắc đang hối hả trôi theo những ngọn gió biển trên bầu trời màu hồng tím. 

Hoàng hôn đang dần buông xuống trên căn biệt thự kiểu Pháp. Khi ngôi nhà không còn bị bao phủ bởi ánh nắng nữa thì không khí dần trở nên mát mẻ hơn. 

Và… toàn bộ những Vampire trong căn nhà này đang bắt đầu thức dậy sau nhiều tiếng ngủ vùi.

Sơn Nam có thể cảm nhận được một vài Vampire đang tiến dần tới chỗ cậu - thông qua sự co giật nhẹ nhàng tại dấu ấn Bloodbound trên cổ - nơi cậu bị Hồ Thu cắn và hút 1500ml máu vào đêm Thứ Sáu tuần trước.

Cốc Cốc Cốc

Có tiếng gõ cửa đều đều bên ngoài cửa phòng. 

“Các cậu cứ vào đi.”

Sơn Nam cất tiếng. Cậu hoàn toàn biết đám rõ những Vampire bên ngoài không có ý định gây nguy hiểm đến cho cậu.

“Không! Cậu phải nói là ‘Mời Vào’ cơ!”

Bên kia cánh cửa, một giọng con gái vang lên rất ngọt ngào và nhẹ nhàng. 

“Hả? Sao thế? Các cậu cứ tự nhiên mà vào đi chứ?”

Tuy đã có lời mời mà cánh cửa vẫn y nguyên. Sơn Nam bèn chạy ào ra, đích thân mở cửa cho đám Vampire.

Cánh cửa của căn phòng áp mái đã mở toang nhưng không hiểu sao mà Hồ Thu, Nhật Vương và Anh Tuấn vẫn đứng im như trời trồng. 

“Nhật Vương! Da mày dày nhất đó.”

Nhật Vương chẳng buồn phản đối yêu cầu của Hồ Thu. Cậu đưa cánh tay qua khung cửa. 

Ngay lập tức, cánh tay của Nhật Vương trở nên đỏ au như bị nướng chín. Cậu rụt tay lại khi thấy da thịt bắt đầu bốc khói nhè nhẹ.

“Cửa chính và cửa sổ trong căn phòng này đã được ba tớ gắn đèn UV cảm biến với Vampire. Kể cả Vampire chưa đụng vào máu người bao giờ cũng bị cháy da nếu tự ý bước qua ngưỡng cửa mà không có lời mời từ chủ nhân căn phòng.”

Sơn Nam gật gù khi nghe Hồ Thu giải thích. Cậu thật không ngờ ông Thanh Lâm cẩn thận đến mức như thế. 

“Khiếp, tao nghĩ đến con người cũng có thể bị ung thư da khi bị cái tia UV khỉ gió này chiếu lên da nữa là Vampire bọn tao.”

Nhật Vương làu bàu. Cậu nhìn những cái đèn UV ẩn trong khung cửa một cách dè chừng. Da thịt của Nhật Vương đã phục hồi nguyên trạng ngay khi cánh tay cậu không tiếp xúc với luồng ánh sáng vô hình trên khung cửa nữa. 

“Ừm. Vậy ‘Mời Vào’ nha!”

Hồ Thu, Nhật Vương và Anh Tuấn bước qua khung cửa một cách an toàn sau lời mời chính thức của Sơn Nam. Không đứa nào bị cháy da hết. 

“Ồ. Sao trông mày… tơi tả thế, bro?

Nhật Vương chiếu tia nhìn tò mò sang Sơn Nam. Những phần cơ thể mà mọi người nhìn thấy được của Sơn Nam đều trầy trụa và sứt sẹo. Chúng là kết quả của cuộc luyện tập ‘Chạy trốn khỏi Vampire’ do ông Thanh Lâm đích thân huấn luyện cậu sáng nay.

“Mấy vết trầy của anh không liền lại ngay được à? Cơ thể con người mong manh nhỉ?”

Anh Tuấn nói chen vào. Gương mặt của thằng nhóc lộ vẻ khoái trá. Phải rồi! Cơ thể thằng nhóc có thể tái tạo kì diệu đến mức chẳng còn dấu vết nào của ca phẫu thuật ghép tim nhân tạo cơ mà.

Sơn Nam bỗng giật thót cả tim khi thấy Hồ Thu đã đứng sát ngay bên cạnh cậu. 

”Thôi! Để tớ tự làm chứ.”

Cậu cẩn thận lấy cái Urgo khỏi tay Hồ Thu khi cô nàng đang tính dán nó vào một vết thương trên mặt của cậu. 

Hồ Thu trưng ra cái vẻ mặt khó chịu thấy rõ. Thái độ của cô nàng khiến Sơn Nam cảm thấy khá áy náy. Cậu đang cư xử vô cùng khách sáo sau tất cả những hiểm nguy mà hai người đã trải qua cùng nhau đêm hôm trước.

Sơn Nam chẳng hề muốn tỏ ra xa cách Hồ Thu như thế chút nào. Nhưng tâm trí cậu thì vẫn còn nhớ như in cách ông Thanh Lâm khuyến cáo cậu - về hậu quả của việc không giữ khoảng cách với con gái cưng của ông.

Và khi biết các khung cửa trong phòng có lắp các bộ đèn UV cảm biến Vampire thì Sơn Nam nghi ngờ ông Thanh Lâm đã lắp hẳn camera theo dõi trong phòng cậu lắm luôn.

Thôi thì cẩn tắc vô áy náy, tốt nhất là khi còn ở trong nhà của ông Thanh Lâm, Sơn Nam cứ tránh xa Hồ Thu ít nhất nửa mét cho chắc ăn.

Sơn Nam lại thở dài thườn thượt như một ông cụ non. 

Vậy rốt cuộc, thời điểm này Sơn Nam sống ở đâu thì an toàn hơn? Nhà của ông Thanh Lâm hay thị trấn Nhân Hòa?

Một ý tưởng, một quyết tâm bỗng bùng lên trong đầu Sơn Nam. 

“Nhân đã có đủ 3 người liên quan ở đây, tớ muốn hỏi cho rõ ràng hơn, hy vọng các cậu sẽ trả lời thẳng thắn. Nói tớ nghe, đang có chuyện gì xảy ra ở thị trấn Nhân Hòa này vậy.”

Sơn Nam nói một cách chân thành và nghiêm túc. Bước đầu tiên là cậu cần phải nắm rõ tình hình của sự việc đã. 

“Ngày xửa ngày xưa, cách đây phải đến cả nghìn năm… Thị trấn Nhân Hòa thuở ấy chỉ là một làng chài nhỏ bé vô danh nằm ven bãi biển có thể nói là đẹp nhất Việt Nam bây giờ. Chắc là nhờ được ăn hải sản và tắm biển hàng ngày mà chất lượng máu của người dân làng chài này được cho là có chất lượng tốt nhất thời đó. Thế nên, làng chài vô danh bị rơi vào vòng xoáy chiến tranh -  tranh đoạt từng người dân, từng tấc đất của 12 Đại Gia Tộc Vampire. Cuộc chiến tranh chỉ kết thúc khi người con gái xinh đẹp của ông trưởng làng kết hôn với…”

Anh Tuấn cất giọng du dương như đọc truyện cổ tích cho trẻ con. Nhưng Nhật Vương đã gạt đi luôn.

“Vớ vẩn nào! Thị trấn Nhân Hòa cách đây 1000 năm đang nằm giữa là hai quốc gia Đại Cồ Việt và Chăm Pa. Và lúc thì nó thuộc quốc gia này, lúc thì nó thuộc quốc gia kia. Do bị kẹt ở giữa hai quốc gia nên nó thành bãi chiến trường tàn khốc đến mức máu chảy thành sông, thi thể chất đống, cỏ cây héo úa…”. 

Khi Nhật Vương nhắc đến từ MÁU - là trong tích tắc - ánh mắt cả đám Vampire lại lộ ra vẻ thèm thuồng không giấu vào đâu được.

“…Trong khi đó, 12 Đại Gia Tộc Vampire cũng đang có một cuộc chiến tranh giành quyền trị vì. Cuộc chiến với răng nanh và móng vuốt làm cho cơ thể của tất cả bọn họ tổn thương nặng nề. Khi đó, bọn họ cần một nguồn máu người thật lớn để phục hồi và tái tạo lại cơ thể.”

“Có một Đại Gia Tộc đã nhận ra tiềm năng từ những bãi chiến trường của loài người. Họ tận dụng nguồn máu từ những binh lính của hai đất nước đang quyết tử. Nhờ hấp thụ một lượng máu của những chiến binh mạnh mẽ khiến cho những Vampire của gia tộc đó phát triển được những siêu năng lực. Chưa kể, họ sử dụng luôn những binh linh đang hấp hối để tạo ra một đội quân Feral Vampire phục vụ cho bọn họ.”

Sơn Nam nhăn mặt khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Cậu liên tưởng tới một số sách truyện cổ dân gian có nhắc tới việc dân thường vô tình gặp những binh đoàn lính toàn quỷ như đến từ Địa Ngục. 

“Cuối cùng, Hoàng Tộc đã thống nhất được 12 Đại Gia Tộc Vampire và xưng đế. Rồi họ cho xây kinh thành đầu tiên giữa vùng núi non hiểm trở, bao quanh là những con sông và những cánh rừng. Địa điểm Pháo Đài Cổ hiện nay - được cho là xây dựng trên tàn tích của một trong những tòa thành bên ngoài bảo vệ cho kinh thành xưa. Và Hoàng tộc duy trì được quyền lực của họ cho đến tận những năm 1800…”

“Đó chỉ là giả thuyết!”

Anh Tuấn kêu lên, cắt ngang bài thuyết trình về lịch sử Vampire của Nhật Vương.

”Và giả thuyết đó dựa trên những dấu tích, những hiện vật với cả nhân chứng sống - đã được xuất bản thành sách lịch sử để đưa vào giảng dạy chứ không phải ba cái mớ văn học mạng lãng mạn mà mày hay đọc!”

Nhật Vương cự lại Anh Tuấn.

Cứ thế, Nhật Vương và Anh Tuấn mải miết tranh cãi, chẳng ai chịu nhường ai cả. Lúc này, Sơn Nam mới nhận ra hai thằng trông giống nhau một cách kỳ lạ. Họ đều có đôi mắt dài đen láy - cho đến sống mũi cao kiểu Hy Lạp và đôi môi mỏng nam tính. Duy chỉ có điểm khác là Anh Tuấn trông như một phiên bản nhỏ nhắn, mềm mại và trẻ con hơn của Nhật Vương mà thôi.

“Thôi, Thôi! Xin các cậu đấy! Không tranh cãi nữa! Các cậu làm ơn kể ngắn gọn và tập trung vào vụ việc hiện tại thôi được không?”

Sơn Nam nửa nghiêm giọng, nửa van lơn. Cậu không có thời gian vô tận như bọn Vampire nhí nhố này. 

Sơn Nam cần thị trấn Nhân Hòa trở về bình thường càng sớm càng tốt. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể rời khỏi đây rồi thoát khỏi những buổi luyện tập ‘Chạy trốn khỏi Vampire’ của ông Thanh Lâm. Và tuyệt nhất là cậu sẽ không phải tự tạo khoảng cách với Hồ Thu nữa. 

“Thôi được! Vậy chúng ta sẽ bỏ qua các sự kiện quan trọng sau năm 1884 - như cuộc Cách Mạng lật đổ Hoàng Tộc, cuộc chiến chống thuộc địa hóa, Nội chiến Hunter Guild, Nạn đói, Giao ước 1945, Thành lập Hội Đồng, Thời kỳ Thống nhất và Thời kỳ Kiến Thiết - cùng rất nhiều sự kiện mà đã làm suy giảm đáng kể dân số Vampire tại Việt Nam...”

Hồ Thu hắng giọng. Cô nàng tiếp tục kể về thị trấn Nhân Hòa thay cho Nhật Vương.

“Ok. Cậu yên tâm. Rồi tớ sẽ tự tìm hiểu các sự kiện này sau. Thư Viện của Thanh Trà hình như có rất nhiều sách Lịch Sử của Vampire.”

Sơn Nam thể hiện thái độ cầu thị sau khi bắt gặp ánh mắt thất vọng của Hồ Thu. 

Do định hướng từ gia đình mà Sơn Nam vốn hứng thú với các môn học thuộc khối tự nhiên như Toán, Lý, Hoá - hơn là các môn thuộc khối xã hội như Lịch Sử. 

Với chính lịch sử của con người và đất nước Việt Nam mà Sơn Nam còn mù mờ - nên việc phải tiếp thu thêm cả lịch sử của Vampire quả thật là quá sức với cậu. Nhưng bây giờ thì Sơn Nam phải cố mà tìm hiểu dần thôi. 

“Thị trấn Nhân Hòa hiện nay là một trong những Cộng Đồng Vampire lớn nhất của Vampire ở Việt Nam. Đặc thù của những Cộng Đồng Vampire là như sau: 

Điều số 1: Phải có một Hội Đồng với ít nhất ba Trưởng Lão đại diện cho các nhóm Full Blooded Vampire, con người và Hybrid Vampire/Semi Vampire.

Điều số 2: Đồng ý sự giám sát của Hội Thợ Săn. 

Điều số 3: Mọi Vampire ra vào các trung tâm hành chính phải có VampID. Để được cấp VampID thì phải đồng ý và đáp ứng được những điều kiện về LUẬT MÁU - cái này rất dài nên có thời gian tớ sẽ nói sau nhé.”

“Hybrid…?”

Sơn Nam lẩm bẩm. Cậu lại bắt đầu cảm thấy như bị lú trước một loạt thông tin mới. Những thông tin về Chính trị - Xã hội thì có sức công phá dây thần kinh của Sơn Nam còn mạnh hơn cả những thông tin về Lịch sử.

“Semi Vampire là con người may mắn biến đổi thành Vampire thành công - điều đó thì tớ cũng đã từng nói rồi. Và Hybrid Vampire là con lai của Full Blooded Vampire với Hybrid/Semi Vampire hoặc Vampire nói chung với con người. Phần lớn Vampire bây giờ là Hybrid đấy. Ví dụ như tớ là một Hybrid nè, do mẹ tớ là một Full Blooded và ba thì là một Semi.”

Hồ Thu giải thích thêm khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Sơn Nam. Não cậu đang rối tung bởi hệ thống phân loại Vampire.

“Có quan điểm từ các nhà Vampire quyền - cho rằng chúng ta không nên phân loại Vampire ra Full Blooded, Hybrid, Semi và Null nữa. Theo họ thì Full Blooded, Hybrid và Semi nên được gọi chung là Vampire thôi. Còn Null thì có khác gì con người bình thường đâu. Và cũng nên đối xử tử tế với những Feral Vampire còn giữ được khả năng nói tiếng người.”

Anh Tuấn lại chen mỏ vô.

“Im lặng cái coi!”

Nhật Vương cốc cho thằng nhóc một cái rõ đau vào đầu - hệt như cách các anh em trai đối xử với nhau vậy. 

”Rồi! Tất cả tập trung nào! Để tớ nói tiếp nha.”

Hồ Thu vỗ tay thật to để đám con trai tập trung. Tác phong và cách kể chuyện của Hồ Thu khiến Sơn Nam nghi ngờ rằng cô nàng có cả Chứng Chỉ Sư Phạm cũng nên.

Sơn Nam lục nhanh trong ba lô để lôi ra một cuốn sổ ký hoạ và một cây bút. Lần này cậu phải ghi chép các thông tin dưới dạng sơ đồ tư duy thì mới nhớ được hết.

“Như chúng ta đã biết, Thị trấn Nhân Hòa vốn nằm ven biển của một đất nước có khí hậu nhiệt đới. Cho nên, không thể tránh khỏi việc bệnh dịch sốt xuất huyết bùng lên vào mùa hè thu hàng năm.”

“Ban đầu, không ai nhận ra dấu hiệu bất thường gì cả. Các Infected có biểu hiện y chang bệnh nhân sốt xuất huyết như sốt cao, sốt dài ngày, mỏi mệt, phát ban. Thành ra, hầu hết mọi người đều chỉ nghỉ ngơi ở nhà và uống thuốc hạ sốt.”

“Người ta chỉ nhận ra có điều gì đó không ổn khi sau ngày thứ 7 bị sốt - các bệnh nhân bỗng sợ gió, sợ nước, sợ cả ánh nắng. Rồi họ còn nôn ói ra máu và trở nên kích động, co giật, đòi cắn xé người xung quanh - hệt như mắc bệnh dại vậy.”

“Đến khi đó, người ta mới thấy sự bất thường và gọi cấp cứu. Nhưng những trường hợp đầu tiên đã được đưa đến bệnh viện quá trễ. Đầu tháng 8, phải có đến 5 trường hợp Infected biến đổi thành Feral Vampire sau khi hút máu chính người nhà của mình hoặc hút máu y bác sĩ trong Bệnh Viện Thị Trấn.”

“Ngay lập tức, Bệnh Viện Dã Chiến được dựng lên ngay trong Pháo Đài Cổ. Các Infected và những người bị Feral Vampire cắn được di chuyển tới đó để điều trị. Còn các Feral Vampire thì… được những Vampire có kinh nghiệm chiến đấu tình nguyện tiễn họ về nơi an nghỉ cuối cùng.”

Sơn Nam rùng mình. Cậu hiểu cách nói giảm nói tránh của Hồ Thu về kết cục của những Feral Vampire.

“Những nghi vấn đầu tiên là hướng về những Vampire đang sinh sống ngay trong thị trấn và những Vampire hay ra vào thị trấn. Hội Đồng đã yêu cầu tất cả Vampire đều phải xét nghiệm chỉ số Vampitoxin trong máu và theo dõi các biểu hiện bên ngoài trong 14 ngày. Nhưng mà không một Vampire nào trong nhóm trên có biểu hiện ‘nghiện máu’ cả.”

“Theo cơ chế sinh học - thì khi một Vampire hút 200ml máu người mỗi ngày liên tục trong 1 tuần, hoặc hút một lèo 1,5 lít máu trong một ngày - cơ thể họ sẽ có biểu hiện rõ ràng ngay. Như là răng nanh và móng vuốt không thể thu về, tròng mắt bị nhuốm màu đỏ như máu, trên một số vùng da hiện rõ lên những mạch máu. Ngoài ra thì da họ cũng dễ bị tổn thương trong ánh nắng hơn bình thường nữa.”

“Lúc này, Trưởng Lão Trung Thành đã yêu cầu toàn bộ Vampire ở đâu thì ở yên đó. Nhưng Trưởng Lão Tài Lộc cho rằng nếu không có sức của Vampire thì con người làm sao khống chế những Infected được. Nên những Vampire trong thị trấn vẫn tự do đi lại. Trưởng Lão Trung Thành tức điên nhưng không làm gì được.”

“Còn do nhà tớ nằm ngay ngoài thị trấn, nên gia đình tớ không bước chân vào thị trấn cho đến tận tháng cuối tháng 8. Tuy tớ có đăng ký Homeschooling nhưng tớ phải cùng cả nhà dành thời gian để giúp anh Vũ Xuân ở Bệnh Viện Dã Chiến. Thành ra, khoảng thời gian này tớ không học hành được gì mấy, chỉ thu xếp được thời gian làm bài kiểm tra chất lượng đầu năm thôi.”

Sơn Nam gật gù. 

Giờ cậu đã biết nguyên nhân tại sao Hồ Thu không hề đến trường trong tháng 8 và nửa đầu tháng 9.

Và Sơn Nam cũng ghi lại ngay từ ‘Vampitoxin’. Cậu cũng nhớ ra một từ khá lạ tai mà Hồ Thu trước đây từng nói tới là ‘Vampenom’. Chốc nữa, Sơn Nam nhất định sẽ hỏi lại Hồ Thu về những danh từ này. 

“Nghi vấn tiếp theo là hướng về Vampire không có VampID trà trộn trong đám khách du lịch loài người. Cậu biết đó, thị trấn Nhân Hòa vốn có bãi biển Thiên Đường vốn đẹp nổi tiếng mà. Nhưng sang đến giữa tháng 8 là mùa bão nên thị trấn đã sạch bóng khách du lịch rồi.”

”Vậy mà số lượng Infected trong thị trấn không ngừng tăng lên theo thời gian. Cứ cách hai, ba ngày lại có một ca. Bệnh nhân thì rất đa dạng - từ đàn ông cho đến phụ nữ, người già lẫn người trẻ, béo hay gầy, xấu hay đẹp, cả khỏe mạnh lẫn có bệnh tật.”

“Sau đó, anh Vũ Xuân có gửi lên Hội Đồng một bài báo cáo khám nghiệm…”

Hồ Thu mở to đôi mắt nâu óng ả nhìn về xa xăm và khẽ cắn môi. Cô nàng thể hiện thái độ rất kỳ lạ - nửa như muốn tiết lộ hết, nửa như muốn bảo mật thông tin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận