• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16: Bóng ma trong thư viện

0 Bình luận - Độ dài: 3,537 từ - Cập nhật:

Sơn Nam cứ băn khoăn suy nghĩ mãi. 

Nếu bây giờ cậu dùng Urgo để che vết cắn đi, thì không khác gì khẳng định cho cả trường Harmony biết nó đúng là dấu hôn. 

Nhưng nếu cứ để nguyên cái cổ có vết đỏ bầm như vậy, thì đám học sinh trong trường lại có dịp đồn đoán xem ai là thủ phạm - của thứ mà họ cho là dấu hôn. 

Cuối cùng, Sơn Nam quyết định cứ mang nguyên cái cổ trần trụi như vậy đến trường học. Ai nghĩ gì cũng mặc kệ họ. Dù sao tiếng tăm của Sơn Nam tại trường Harmony cũng không có tốt đẹp gì lắm. Cậu vốn chẳng có gì để mất. 

Quả nhiên, khi Sơn Nam xuất hiện tại căng tin vào giờ ăn, cậu lại phải chịu đựng ánh nhìn săm soi của đám học sinh trường Harmony. Bọn họ chẳng thèm che giấu sự tò mò về cái dấu đỏ trên cái cổ của Sơn Nam chút nào.

Có vẻ Dũng Thám Tử lại đi lây lan tin đồn theo một cách nào đó mà Sơn Nam không biết. Sơn Nam chỉ chắc chắn một điều là: Dũng Thám Tử không còn dám lợi dụng trang báo điện tử của trường Harmony để đăng bài linh tinh nữa. 

Cũng may sự kiện ‘Chăm sóc các bạn gái nhân dịp ngày Phụ nữ Việt Nam’ vẫn đang là tâm điểm. Mọi người đang bận rộn chăm sóc và tán tỉnh nhau nên Sơn Nam không phải nghe lời xì xào đàm tiếu nào cả. 

Dần dà, vết cắn của Hồ Thu để lại trên cổ của Sơn Nam đã nhạt màu. Giờ nó chỉ còn là một vệt hồng nhạt mờ mờ, mà phải tinh mắt lắm mới nhìn thấy. 

Khi Sơn Nam chạm tay vào vết cắn, cậu cảm nhận được nó lồi lên theo một hình dạng nào đó mà cậu vẫn không hình dung ra nổi. 

Và thi thoảng, ở nơi vết cắn vẫn còn nhói lên đau điếng, nhất là khi Sơn Nam đi qua những nơi đông người như căng tin.

Thôi thì dù sao ban ngày tuy thế nhưng vẫn còn ổn hơn ban đêm. Sơn Nam tự nhủ như vậy. 

Bởi những cơn ác mộng của Sơn Nam ngày càng tệ hại dần. 

Đến mức Sơn Nam sợ hãi việc phải đi ngủ. Nên tối nào cậu cũng cặm cụi làm hoa giấy cho đến khi mệt rũ và ngủ gật luôn.

Hết ngày thứ Tư, Sơn Nam đã làm được 50% số hoa giấy. Cậu chụp ảnh đám hoa và gửi vào nhóm Telegram của con trai lớp 11D rồi nhận được một đống icon thả tim và like. 

Nhật Vương cũng đã đủ khoẻ để góp 1 icon tim cho ảnh Sơn Nam gửi. 

Giờ nghỉ trưa hôm thứ Năm, lớp trưởng Vũ Quang Đức và bí thư Trần Văn Dư lại trực tiếp tặng cho Sơn Nam một cơn mưa khen ngợi nữa.

“Tôi đoán ông cũng biết vẽ đúng không, Sơn Nam?”

Quang Đức phỏng đoán. 

“Cũng chút chút!”

“Những gã hay trả lời kiểu ‘cũng chút chút’ thì bao giờ ‘cũng rất đỉnh’ đấy.”

“À, trước đây tôi cũng thích vẽ lắm nhưng ba mẹ muốn hướng tôi làm lập trình viên. Làm hoạ sĩ vốn nghèo mà bây giờ nghề đó đang bị thay thế dần bởi AI hết rồi còn đâu.”

Sơn Nam đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lớp. Cậu muốn giấu đi nỗi buồn của mình trước Quang Đức và Văn Dư.

“Phí nhỉ! Nhưng ông vẫn có thể tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật được mà.”

“Ồ, trường mình có cả câu lạc bộ Mỹ Thuật à?”

“Có cả câu lạc bộ Âm Nhạc nữa đấy.”

Văn Dư gật đầu xác nhận thông tin của Quang Đức. 

Mắt Quang Đức tự dưng mở to hơn, cậu ấy vừa nhớ ra một thông tin quan trọng.

“Nhắc đến câu lạc bộ Âm nhạc thì tôi chợt nhớ ra tiết mục văn nghệ đã đăng ký cho Nhật Vương… Ông có biết Nhật Vương ốm đau như nào không? Bao giờ nó đi học lại nhỉ?”

“Nó bị sốt xuất huyết. Tôi cũng không rõ bao giờ nó ra viện đâu”

Sơn Nam liến thoắng. Dạo này cậu nói dối trơn tru như Cuội rồi. 

Quang Đức thở dài trước thông tin ấy:

“Sợ nhỉ. Dịch sốt xuất huyết bùng lên ở thị trấn Nhân Hòa suốt từ tháng 8 mà đến giờ là tháng 10 vẫn chưa kết thúc.”

Và Quang Đức đột ngột nói với giọng thì thầm. Sơn Nam và Văn Dư phải ghé tai sát lại gần Quang Đức hơn.

“Tôi nghe được là đã có gần một chục ca tử vong trong thị trấn mình đó. Hình như đây là biến chủng virus mới, chưa có vaccine phòng ngừa nó đâu.”

Sau đó, Quang Đức bỗng ôm đầu thảng thốt: 

“Ôi thế tiết mục văn nghệ của Nhật Vương phải làm sao đây. Ông diễn bù cho nó nhé, Sơn Nam.”

“Èo, múa cột ấy hở? Khônggg!”

Sơn Nam nhăn mặt từ chối. Cậu phải cố hết sức mới xua đi được hình ảnh bản thân nhảy nhót, uốn éo quanh cây cột trong tâm trí. 

“À, hôm đó tôi nói đùa thôi. Đám con trai - phải cao ít nhất 1m75 - được chọn lựa từ nhiều lớp, sẽ tham gia biểu diễn 1 tiết mục nhảy cover theo bài hát ‘Kiss you, Bite you’ của nhóm nhạc Crimson Veil.”

“Crimson Veil… Nhóm nào nghe lạ hoắc vậy? K-Pop hay J-Pop?

“Không, Sơn Nam. Họ là nhóm nhạc V-Pop đó nha. Họ mới nổi từ mùa hè năm nay qua gameshow âm nhạc ‘Anh Trai Wanna Bite’. Đám con gái trường mình đang phát cuồng vì họ.”

“Tôi cũng chưa nghe đến tên gameshow này bao giờ…”

Thấy mặt Sơn Nam ngẩn ra, Quang Đức mới giải thích thêm:

“Gameshow ‘Anh Trai Wanna Bite’ cũng theo format của ‘Anh trai Say Hi’ với ‘Anh trai vượt ngàn chông gai’. Nhưng gameshow này có mục tiêu là dành cho lứa khán giả nữ từ 14 đến 19 tuổi thôi.”

“Tôi cũng chưa bao giờ xem mấy cái Gameshow mà ông vừa nói tới.”

“Tôi cảm thấy quan ngại về kiến thức xã hội của ông đấy, Sơn Nam!”

Quang Đức và Văn Dư cùng cười phá lên.

Sơn Nam cũng cười hùa theo. Nhưng cậu bỗng nhăn mặt vì vết cắn trên cổ tự nhiên đau buốt nhói. 

Và không hiểu sao, Sơn Nam cảm thấy dường như có một sự nguy hiểm nào đó đang tìm đến với cậu. 

Tim Sơn Nam bắt đầu đập nhanh dần. 

(Chạy ngay đi. Trốn nhanh đi.)

Lý trí cứ thôi thúc Sơn Nam phải chạy trốn. Liền sau đó, thân thể Sơn Nam tự động đáp ứng lời kêu gọi của lý trí.

Sơn Nam rời khỏi cái ghế đang ngồi. Cậu cúi người thấp xuống, gần như bò xuống sàn lớp học. 

Hành động bất thường của Sơn Nam làm Quang Đức bất ngờ. Quang Đức toang mở miệng hỏi Sơn Nam, thì Văn Dư huých nhẹ Quang Đức một cái. 

Theo ánh nhìn của Văn Dư, Quang Đức cũng nhìn ra phía cửa lớp. 

Từ cửa lớp 11D, hội Femme Fatale lại xuất hiện.

Những nam sinh lớp 11D còn lại trong lớp lúc này đều choáng ngợp đến ngây ngốc trước khí chất toả ra từ bọn họ.

Đầu ngẩng cao kiêu hãnh, mũi động đậy gần như rất nhẹ nhàng, ba cô ả Kim Ngọc, An Nhi và Yên Nhi uyển chuyển tiến lại cái bàn mà Quang Đức và Văn Dư đang ngồi. 

Quang Đức lia mắt sang Văn Dư. Hai thằng ùa ra chặn đường hội Femme Fatale.

Thấy vậy, đám nam sinh 11D cũng tò mò đứng vây xung quanh cả đám. Chẳng mấy khi các chàng trai 11D được đứng gần ba nữ thần xinh đẹp như vậy.

“Uồi. Các ‘Công chúa’ hôm nay đi đâu thế này?”

“Sơn Nam đâu?”

Kim Ngọc hỏi cộc lốc.

“Cậu ấy đi ăn trưa rồi, Văn Dư nhỉ?”

Văn Dư - vẫn không nói gì - chỉ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc hùa theo lời nói dối của Quang Đức.

“Hừm, chẳng bao giờ có thể tin tưởng được vào lũ đàn ông các cậu.”

Kim Ngọc hằn học. Cô ả ngó nghiêng và cái mũi thì khịt khịt đánh hơi như thể thú săn mồi.

“Các cậu vào tìm chỉ tổ mất thời gian thôi.”

Quang Đức cùng Văn Dư vẫn kiên quyết không chịu đứng lui qua một bên.

“Tránh ra mau!”

An Nhi và Yên Nhi đồng thanh lên tiếng. 

Trong khi đó, Sơn Nam tranh thủ bò thật nhanh qua các dãy bàn học. Cậu đang tiến dần về phía cửa ra vào thứ hai của lớp 11D.

Do đã biết rõ hội Femme Fatale là thứ gì, Sơn Nam chẳng muốn đụng độ bọn họ chút nào. Nhất là khi Hồ Thu lẫn Nhật Vương không có ở đây.

Hội Femme Fatale gạt hai thằng Quang Đức và Văn Dư sang một bên. Đám con trai hiếu kỳ của lớp 11D cũng nhanh chóng giải tán. Khi hội Femme Fatale tiếp cận được bàn của Sơn Nam cũng là lúc Sơn Nam thoát thân an toàn ra khỏi lớp 11D.

Sơn Nam không dám ghé vào căng tin ngay. Cậu cứ cảm thấy vết cắn trên cổ cứ nhói đau khi đến gần những nơi đông người như nơi đó. Có lẽ tối nay Sơn Nam phải gọi điện cho Hồ Thu hỏi về vụ vết cắn này mới được. 

Sơn Nam đi lang thang theo phản ứng cơ thể: Tránh xa những nơi mà vết cắn nhói lên. Cuối cùng, Sơn Nam lạc bước đến trước một cánh cửa có biển đề là :

Thư viện 

Đây là nơi duy nhất mà cơ thể Sơn Nam cảm thấy bình thường - cứ như vết cắn chưa từng xuất hiện trên cổ. 

Sơn Nam bị choáng ngợp ngay khi vừa mới bước chân vào thư viện. Như thể cậu vừa lọt vào một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Cậu bắt gặp lại lối kiến trúc giống tầng 2 của căng tin - nơi được thiết kế theo phong cách sang trọng, u tối và mang hơi hướm Gothic - tại thư viện của trường Harmony.

Nhưng ít ra ở tầng 2 của căng tin, Sơn Nam vẫn có thể cảm nhận được không gian an toàn, hiện đại, sống động bên dưới tầng 1.

Còn thư viện này… Nó là một thế giới đen tối và rất cổ xưa, cách biệt hoàn toàn với không gian bên ngoài. 

Một đoạn ký ức bỗng loé lên trong tâm trí Sơn Nam.

Bà Hải Lam từng nói rằng Vampire thực ra không bị tan biến thành cát bụi dưới ánh nắng mặt trời… 

Nhưng bản thân Sơn Nam đã chứng kiến sự khó chịu của Hồ Thu trước ánh nắng mặt trời sau khi hút 1500m máu của cậu. 

Nên Sơn Nam đoán rằng ánh nắng mặt trời ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến cơ thể của Vampire - nhất là sau khi họ hút máu người.

Thành ra, tuy kiến trúc của trường Harmony về tổng thể mang phong cách tân cổ điển pha trộn với sự hiện đại. Nhưng gần như tất cả các phòng học và phòng chức năng của trường Harmony được thiết kế sao cho hấp thu được nhiều ánh sáng tự nhiên nhất.  

Hẳn lối thiết kế bất thường đó là để kiềm chế bản năng của những Vampire theo học tại trường Harmony. 

Sơn Nam có hơi e ngại trước không gian tăm tối của thư viện. Nhưng sự tò mò thúc đẩy cậu tiến dần vào trong thư viện. 

Thư viện của trường Harmony bao gồm hai tầng. Sàn thư viện tầng 1 và sàn của hành lang tầng 2 đều được lát gỗ tự nhiên.

Trần thư viện có hình vòm. Những đường gân nổi trên trần giao thoa với nhau, tạo thành những ngôi sao. 

Bốn bức tường của thư viện - kể cả bức tường sau lưng Sơn Nam đây - đều được ốp kín những giá sách bằng gỗ to và cao. Mà nếu muốn lấy những quyển sách ở giá cao nhất thì sẽ phải dùng đến cả thang. 

Tất cả các giá sách của hai tầng đã được phủ kín bởi những quyển sách dày cộp có bìa da hoặc bìa fiber. 

Nguồn sáng tự nhiên duy nhất của thư viện đến từ ba cái cửa sổ rất cao ở giữa phòng. Có thể thấy trên tầng hai của thư viện cũng có những cửa sổ cùng vị trí như vậy. Nhưng lúc này, tất cả cửa sổ đều được che kín bởi những tấm rèm bằng vải nhung dày dặn. 

Bên dưới những cửa sổ, một giá sách thấp được đóng khéo léo sao cho có thể sử dụng mặt trên như một cái ghế trường kỷ. 

Không gian thư viện tràn ngập một mùi thơm thơm - là mùi trà kết hợp với hoa nhài và có cả mùi của những trang giấy cũ.

Ở ngay giữa thư viện, đối diện với những cái cửa sổ kéo kín rèm là một bộ ghế sofa êm ái cùng bàn trà. 

Thật lạ!

Hình như thị lực của Sơn Nam dạo này tốt hơn trước. Dù thư viện khá tối và những ngọn nến trên bàn trà chỉ đem lại thứ ánh sáng lờ mờ, nhưng Sơn Nam có thể nhìn rõ tựa đề của chồng sách đặt trên bàn.

“Lịch Sử Vampire Việt Nam”

“Loạn 12 Đại Gia Tộc”

“Truy Tìm Vết tích Của Hoàng Tộc”

“Nội Chiến Hunter Guild”

“Nạn Đói 1945”

“1001 Cách Cai Máu Người”

“Dấu ấn của Bloodbound”

“Tỉnh giấc sau giấc ngủ trăm năm giữa thời đại AI - Bí kíp thích nghi nhanh cho Vampire.”

Sơn Nam thực sự bị thu hút bởi cuốn sách có tựa là “Dấu ấn của Bloodbound”. Trang bìa cuốn sách có hình vẽ một mỹ nhân xinh đẹp với cái cổ rỉ máu. Biểu cảm của nàng chứa đựng cả sự đau đớn lẫn sự mãn nguyện. 

Và trái tim của Sơn Nam suýt rớt khỏi lồng ngực khi cậu thấy một cái bóng trắng xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt.

Vút!

Bàn tay của Sơn Nam - đang đặt trên cuốn sách “Dấu ấn của Bloodbound” - bị một ngọn roi quất vào nghe chát một cái.

“Cậu là ai?”

Một cô gái trạc bằng tuổi Sơn Nam - với làn da trắng không tì vết, tóc bạch kim và mắt xám tro - nghiêm giọng hỏi Sơn Nam. 

Sơn Nam thở phào khi nhìn thấy cái bóng đen của cô gái phóng chiếu trên sàn thư viện dưới ánh nến mờ ảo. 

Ma thì không thể có hình bóng. 

Dù trông như một bóng ma trắng toát từ đầu đến chân, nhưng cô gái này chắc chắn là một sinh vật sống. 

Vút!

“Sao cậu lại vào được đây?”

Một ngọn roi nữa lại quất xuống bàn tay của Sơn Nam. Cô gái hẳn không có ác ý vì Sơn Nam chỉ cảm thấy nhột nhột chứ không có đau đớn gì.

“Tớ là Sơn Nam, lớp 11D.”

Sơn Nam trả lời câu hỏi đầu tiên của cô gái tóc trắng.

“Ô, tớ cũng học lớp 11D này.”

“Sao tớ chưa gặp cậu bao giờ nhỉ?”

Sơn Nam cảm thấy ngờ ngợ.

“Tớ theo chương trình Homeschooling.”

“Vậy… hình như tên cậu là Nguyễn Thanh Trà phải không?”

“Chuẩn rồi!”

Vút!

Thanh Trà cười tít mắt. Cô nàng lại quất thêm một ngọn roi vào vai của Sơn Nam. 

“Sao cậu cứ đánh tớ hoài vậyyyy?”

“Vì tớ thích. Và cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi còn lại của tớ!”

“Tớ đi lang thang. Tớ thấy tấm biển đề ‘Thư Viện’ ngoài cửa. Tớ mở cửa đi vào. Tất cả chỉ có vậy.”

“Hừm. Lạ thật. Không phải ai cũng tìm đến được Thư Viện này.”

Thanh Trà đi vòng quanh Sơn Nam. Sơn Nam rất quan ngại trước cách cô nàng cứ chạm nhẹ cái roi trong tay vào người cậu.

“Rốt cuộc cậu là ai hở Sơn Nam?”

“Trời! Cậu hỏi như thế thì tớ biết trả lời như nào?” 

“Thôi được rồi, chỉ còn một cách!”

Thanh Trà ngồi xuống ghế sofa. Cô nàng nhẹ nhàng đặt cái roi xuống bàn như thể nó là một vật rất trân quý. 

Mùi thơm của gỗ trắc nồng lên khi Thanh Trà mở một cái hộp gỗ nhỏ xinh đặt trên bàn. 

“Đây là bài Tarot. Khi gặp vấn đề khó giải quyết thì tớ sẽ phải trải bài để tìm ra.”

Thanh Trà giải thích khi bắt gặp ánh nhìn dò hỏi của Sơn Nam. Sau đó, Thanh Trà tráo bộ bài chừng hơn chục lần rồi đưa nó ra trước mặt Sơn Nam. 

“Cậu bốc lấy ba lá cho tớ, Sơn Nam.”

“Haizzz. Tớ không tin mấy cái trò bói toán này đâu. Tớ xin phép về lớp đây nha.”

Sơn Nam định đứng dậy. Nhưng Thanh Trà bỗng nhiên mềm giọng năn nỉ:

“Thực tình tớ ít khi có cơ hội được trải bài cho người khác lắm. Mấy ai tìm được đến Thư Viện này đâu. Cậu chiều tớ được không, Sơn Nam?”

“Chịu thôi. Tớ đói rồi. Tớ phải chạy qua căng tin xem còn đồ gì ăn không.”

“Vậy để tớ đãi cậu bữa trưa nay nhé. Cậu đợi chút, không được rời khỏi đây đâu đấy. Hay chính xác là ‘không nên’ - cậu biết rõ mà, Sơn Nam.”

Thanh Trà nở nhìn nụ cười bí ẩn đến nỗi mà nếu Leonardo Da Vinci có bật mồ sống lại, hẳn ông cũng muốn được vẽ ngay nụ cười ấy. 

Thanh Trà đứng dậy và bước đi thật duyên dáng về phía cuối thư viện. 

Với thị lực tốt bất thường như hiện tại, Sơn Nam nhìn rõ Thanh Trà chạm tay vào một quyển sách trên giá. 

Trong sự ngạc nhiên của Sơn Nam, cái giá sách được kéo sang một bên như một cánh cửa bí mật. Sau đó, Thanh Trà biến mất vào trong một hành lang tối thui đằng sau giá sách. 

Chỉ chưa đầy 5 phút, Thanh Trà đã xuất hiện trở lại Thư Viện. Cô nàng đẩy hẳn một xe đồ ăn đến trước mặt Sơn Nam. 

Sơn Nam trợn tròn mắt. Thanh Trà không còn mặc đồng phục nữ sinh trường Harmony nữa. Cô nàng đã thay chúng bằng một bộ vest quản gia sang trọng. 

Nhưng thật lòng mà nói, đồ ăn trên xe không xứng đáng với cung cách quý tộc mà Thanh Trà đang cố gắng thể hiện chút nào. Hầu như trên xe chỉ toàn đồ ăn vặt: Snack khoai tây chiên, thịt bò khô, bánh gato các loại, bánh su kem, bánh mousse xinh xắn, kẹo mút, kẹo dẻo cùng mấy cốc trà sữa - vẫn của hãng Phê Pha… 

“Ăn nào! Ăn nào! Tớ cũng chưa ăn trưa đâu đấy. Chúc cậu ngon miệng nha, Sơn Nam.”

“Ừm. Chúc cậu ngon miệng, Thanh Trà.”

Sơn Nam đành ăn tạm mấy cái bánh gato opera và bốc ít thịt bò khô cho có protein. 

Sơn Nam để ý thấy tốc độ hút trà sữa của Thanh Trà hoàn toàn bình thường như của cậu. Nhưng tốc độ chén đồ ngọt của Thanh Trà thì đúng là kinh dị. Chẳng mấy chốc, cái xe đồ ăn đã trống trơn dưới sức ăn của Thanh Trà.

Sau khi đã no nê, Thanh Trà lại đẩy xe đồ ăn đi. Và cô nàng trở lại Thư Viện với trang phục giống như của mấy bà thầy bói người Gypsy. Cái eo nhỏ xíu của Thanh Trà vẫn phẳng lì dù ban nãy cô nàng vừa chén sạch đống đồ ăn trên xe. 

“Nào, giờ vào việc chính nhé. Cậu rút cho tớ ba lá bài. Lá đầu tiên cho quá khứ. Lá thứ hai cho hiện tại. Lá thứ ba cho tương lai. Cậu không được tự lật những lá bài vội. Hãy đặt chúng úp xuống đây.”

Thanh Trà trỏ tay vào tấm khăn trải màu đen trên bàn. 

Sơn Nam cảm thấy sởn hết cả gai ốc ngay khi vừa chạm tay vào bộ bài Tarot của Thanh Trà. Nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thản và làm đúng theo như những gì Thanh Trà yêu cầu.

“Sẵn sàng chưa? Tớ lật bài đây.”

Thanh Trà mỉm cười. Sơn Nam không thể nào đọc được cảm xúc của Thanh Trà qua đôi mắt xám tro lạ lùng của cô nàng. 

Dưới bàn tay trắng toát của Thanh Trà. Những lá bài Tarot lần lượt được lật ra:

Lá thứ nhất: The Fool

Lá thứ hai: The Devil

Lá thứ ba: The Lovers

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận