• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03: Gã trai may mắn nhất trường

0 Bình luận - Độ dài: 2,409 từ - Cập nhật:

Kỳ thi kiểm tra chất lượng đầu năm của trường Harmony vốn khá quan trọng trong đánh giá chất lượng học tập. Đạt thứ hạng cao trong kỳ thi còn giúp tăng cơ hội đạt học bổng cho năm học lớp 12 với Sơn Nam. 

 Nhưng xem ra kỳ thi chẳng quan trọng gì mấy với Nhật Vương. Thi cử còn không được coi trọng thì thái độ trong học hành của Nhật Vương còn tệ đến đâu nữa?

 Như vào giờ Văn sáng nay, khi vừa bước chân vào lớp 11D, cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Vy Oanh đã sa sầm nét mặt. Thái độ của cô khiến cho cả lớp thấy hơi sờ sợ. Cô nghiêm giọng gọi Nhật Vương từ trên bục giảng. 

 “Nguyễn Nhật Vương!”

 “Dạ, thưa cô!”

 “Dạ cái gì, thưa cái gì? Cậu mang ngay cái ‘dạ’ về chỗ ngồi của cậu mau lên. Đây là lần thứ mấy tôi bắt gặp cậu chiếm chỗ của người khác rồi?”

 “Nhưng em thưa cô, chỗ này hiện nay có ai ngồi đâu ạ?”

 “Chỗ ngồi đó là của cô Nguyễn Hồ Thu.”

 “Nhưng mà bạn ý đã đi học lại đâu cô?”

 “Nhưng cậu cũng không được phép ngồi đó. Cậu đi về chỗ của cậu ngay không thì tôi bắt chép phạt bây giờ.”

 Nhật Vương thở dài thườn thượt, cậu chuyển chỗ một cách chậm chạp về lại bàn của mình.

“Cậu làm ơn nhanh cái chân lên để tôi còn bắt đầu bài giảng nào!”

 Cô Vy Oanh bực bội thúc giục Nhật Vương nhưng cũng không làm cho tốc độ của Nhật Vương cải thiện được tí nào. 

 Cô bạn ngồi cùng bàn với Nhật Vương có vẻ mừng rỡ khi cậu phải về ngồi cạnh cô. Còn Nhật Vương thì ngồi sát mép bàn, cố gắng né xa cô nàng hết sức có thể. 

 Nhưng do chủ nhân bàn kế bên Nhật Vương cũng là con gái cho nên trông Nhật Vương thật khổ sở. Bị kẹp giữa hai cô gái, Nhật Vương ngồi cứng đơ, tai và gáy cậu trở nên đỏ nhừ.

 Sơn Nam cười thầm khi nhìn thấy thái độ của Nhật Vương với bọn con gái bằng xương bằng thịt thật khác hẳn với các cô gái được tạo từ đồ hoạ 2D hoặc 3D. 

 Sau khi đã ổn định trật tự và chỗ ngồi thì cô Vy Oanh chủ nhiệm mới bắt đầu giảng bài. 

 Ít nhất là Nhật Vương còn nể sợ và biết nghe lời cô giáo chủ nhiệm. Chứ vào các tiết học mà giáo viên bộ môn dễ tính không mấy khi để ý đến sơ đồ lớp thì Nhật Vương sẽ chuyển từ chỗ ngồi của cậu xuống ngồi cạnh Sơn Nam. Nhật Vương hay lấy lý do là cậu muốn giúp cho Sơn Nam được tiếp xúc với loài người nhiều hơn, Sơn Nam sẽ bớt cô đơn và tự kỷ đi. 

 Nhưng Sơn Nam chỉ thấy khó chịu và chật chội thì có. Sơn Nam đang được ngồi một mình một bàn, đang được tận hưởng sự rộng rãi, thoải mái vô cùng thì giờ phải chịu cảnh hai thằng con trai to đùng ngồi chung một cái bàn bé xíu. 

 Nhật Vương còn hay viết bài bằng tay trái nên toàn gây khó khăn cho Sơn Nam. Đã nhiều lần khuỷu tay Nhật Vương chạm vào tay Sơn Nam làm Sơn Nam viết lệch lạc tùm lum. Sơn Nam có nhắc nhưng Nhật Vương chả chịu đổi sang viết bằng tay phải. 

 Thế nên, Sơn Nam thực sự mong cô bạn cùng bàn Nguyễn Hồ Thu sớm đi học để Nhật Vương phải về lại bàn của mình. 

 Nãy nhờ cô Vy Oanh nhắc thì Sơn Nam mới biết họ tên đầy đủ người bạn cùng bàn vắng mặt của mình. Cô nàng này không thấy đi học suốt từ tháng 8 đến tận bây giờ. Như vậy, cô nàng còn bỏ qua cả kỳ thi chất lượng đầu năm mà không biết vì lý do gì. 

 Tỉ lệ giới tính ở Việt Nam nhiều năm nay đã mất cân bằng trầm trọng. Số lượng con trai sinh ra đã áp đảo số con gái. Dẫn tới việc từ nhỏ Sơn Nam luôn phải ngồi cùng bàn với con trai đến phát ngán luôn. 

 Nên có thể nói, đây là lần đầu tiên Sơn Nam có cơ hội được ngồi cạnh một bạn gái. Tự dưng, Sơn Nam cũng thấy tò mò về cô bạn. 

 “Nguyễn Hồ Thu đó trông như thế nào hả mày?”

 Sơn Nam dò hỏi Nhật Vương về cô bạn gái cùng bàn với Sơn Nam vào giờ ăn trưa ở căng tin. Kể ra nhìn cái thái độ sợ sệt của Nhật Vương với phái nữ thì Sơn Nam chẳng trông mong gì ở câu trả lời của Nhật Vương. Nhưng mà ngoài Nhật Vương ra thì Sơn Nam không biết hỏi ai khác. 

 “He he he.”

 Xem ra Nhật Vương cũng biết cô bạn đó.

 Nhưng nụ cười nham nhở đầy ám muội mà Sơn Nam luôn thấy phát ớn lại hiện lên trên khuôn mặt Nhật Vương.

 “Mày may mắn đấy, bro. Hồ Thu có một ’tâm hồn’ đẹp.”

 Nhật Vương nói thêm khi thấy mặt Sơn Nam lộ ra vẻ khó hiểu.

 “Không phải đôi mắt đâu. ’Thần đằng’ ạ!”

Sau bữa trưa, Sơn Nam cùng Nhật Vương và cả đám nam sinh lớp 11D chiếm luôn một lúc mấy cái bàn trong căng tin để làm chỗ họp hành. 

 Tuy còn tận hơn một tháng nữa mới tới ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, nhưng đám nam sinh lớp 11D đã bắt đầu tổ chức một buổi thảo luận để cùng lên kế hoạch cho sự kiện tri ân các nữ sinh cùng lớp.

 “Tôi xin điểm qua các hạng mục cần thiết để chuẩn bị cho sự kiện 20/10 đợt này nha.” 

 Lớp trưởng Vũ Quang Đức nhìn vào một danh mục rồi đọc to:

 “Trang trí lớp, mua hoa, viết thiệp, đặt hoa vào ngăn bàn cho các bạn gái…”

 Cậu cau mày nhìn kỹ danh mục hơn rồi nói tiếp.

 “Những chi phí cho các hạng mục trên thì có quỹ lớp nhưng mà để mua được hoa đẹp hơn thì anh em mình mỗi người chịu khó đóng góp chút, tối thiểu là 100k nhé?”

 Quang Đức nói xong liền gửi 1 mã QR Code ngân hàng vào nhóm chat riêng của bọn con trai lớp 11D trên Telegram. Đám con trai cầm điện thoại lên và bắn tiền ầm ầm vào tài khoản đó.

 “Ủa, đây là tài khoản ngân hàng của tôi mà Quang Đức. Ông có nhầm không?”

 Nhật Vương nhướng mày, ngơ ngác hỏi lại Quang Đức khi app ngân hàng trên điện thoại của cậu liên tục hiện lên hơn chục cái thông báo nhận tiền. 

 “Đúng vậy. Tôi giao nhiệm vụ quản lý và chi tiêu quỹ này cho ông nhé?”

 Nhật Vương còn đang ngần ngại thì Quang Đức nịnh nọt. 

 “Tôi đảm bảo cả cái trường này không ai quản lý tiền nong tốt hơn ông luôn. Có khi từ bây giờ đến lúc cần phải chi tiêu thì số tiền trong quỹ còn sinh lời luôn ấy. Ông có biệt danh là ‘chuyên gia thần số học’ còn gì?”

 “Nhưng quỹ cũng có thể mất sạch sau một buổi chiều đánh nhầm con đề, ông cứ nghĩ kỹ đi.”

 Nhật Vương cười nhe răng, cậu hù doạ Quang Đức về độ hên xui khi Nhật Vương đồng ý nhận vai trò ‘quản lý tài chính’ cho quỹ sự kiện 20/10 của lớp 11D. Nhưng Quang Đức dứt khoát chọn tin tưởng Nhật Vương và cậu nói tiếp về hạng mục công việc khác.

 “Sơn Nam nhận phần trang trí hở, ông có ý tưởng gì chưa?”

 “Có rồi, đến 20/09 tôi gửi phác thảo ý tưởng cho.”

 “Ok, tôi sẽ điền tên ông và deadline của ông vào cái bảng excel này… Các hạng mục khác như viết thiệp thì cũng khá đơn giản. Đây, các ông tự chọn trong sheet 2 của excel tên bạn gái các ông muốn viết thiệp. Bạn gái nào mà không ai nhận thì tôi và ông Văn Dư bí thư sẽ nhận viết nốt.”

 Quang Đức chờ mọi người nghiên cứu chọn lựa theo danh sách cho xong. Rồi cậu cười hào hứng một cách bất bình thường, trái ngược với cái vẻ nghiêm túc của một cán bộ lớp như mọi khi.

 “Ha Ha. Và đây mới là điểm nhấn của sự kiện 20/10 năm nay. Thật sự ông nào nghĩ ra trò này đúng là thiên tài.”

Quang Đức đưa ra cái một hộp bằng bìa carton. Hộp này màu hồng có đính nơ, đính trái tim, đính đá lấp lánh tùm lum nhìn rất sến súa. Những phần trang trí đã sứt sẹo và trầy trụa đi nhiều, chứng tỏ nó đã phải truân chuyên lang thang qua nhiều bàn tay thô bạo.

 “Mỗi người bốc ra ba cái thăm đi rồi tôi sẽ nói luật chơi.”

 Quang Đức cũng bốc ra ba cái thăm và chờ cho đám con trai lớp 11D bốc thăm xong hết cậu mới tiếp tục nói.

“Lớp mình bốc thăm cuối nên hơi bị thiệt tí nha. Trò chơi này diễn ra trong phạm vi toàn trường, bao gồm cả ba khối lớp 10, 11, 12 trộn lẫn với nhau. Ba cái tên trong ba cái thăm mà các ông bốc được sẽ là những nàng công chúa mà các ông phải chăm sóc từ bây giờ cho đến hết 20/10.“

Đám con trai bắt đầu nhốn nháo hết cả lên như lũ khỉ hoang trong rừng.  

“Lưu ý cho tôi là trên mỗi cái thăm thì ngoài tên và lớp ra còn có ghi rõ ngày mà các ông phải bắt đầu chăm sóc các em. Phải tuân theo đúng ngày đã chỉ định ghi trên thăm nếu không sẽ dẫn tới việc hai, ba ông tranh nhau chăm sóc một em trong cùng một thời điểm. Các ông có thể linh hoạt chọn chăm sóc cho chỉ một trong ba em đã bốc, hoặc chăm sóc lần lượt mỗi em một tuần theo lịch đã phân công.”

‘Hoặc không chăm sóc em nào cả, tôi quyết định vậy!”

 Nhật Vương càu nhàu phản đối luôn.

 (Biết ngay mà.)

 Sơn Nam đã nghĩ thể nào Vương cũng phản ứng kiểu này. Nhật Vương chỉ mê đám gái trong manga, anime và game thôi.

 “Nhưng ông phải làm một cái gì đó cho các bạn nữ chứ Nhật Vương?”

 “Tôi thà múa cột còn hơn.”

 “Ok, thỏa thuận là vậy. Tôi sẽ đăng ký tiết mục múa cột cho ông cho hạng mục biểu diễn âm nhạc trước toàn trường vào hôm đó.”

 “Cái gì?”

 “Ông bảo ông thà múa cột còn gì? Ông chọn đi: chăm sóc các bạn gái hay múa cột?"

“Nhưng… Nhưng…” 

 Quang Đức cười nham hiểm vì đã thương thuyết được với Nhật Vương. Cậu phổ biến tiếp luật chơi.

 “... Các ông phải đứng xếp hàng nhận đồ ăn sáng, ăn trưa tại căng tin hàng ngày hộ em ý. Ngoài ra, nên thi thoảng nhắn tin thăm hỏi. Rồi lâu lâu tặng những món quà nho nhỏ xinh xinh hoặc mua trà sữa. Đến ngày 20/10 thì tùy tài chính mà tặng quà riêng cho em ý...”

“Khoan! Cho tôi hỏi. Nếu họ không thích mình, không đồng ý cho mình chăm sóc thì phải làm thế nào?”

Một cậu bạn có diện mạo dưới trung bình, có vẻ không tự tin lắm, lí nhí hỏi.

“Vậy nên chúng mình mới được bốc tận ba cái tên. Tỉ lệ đồng ý sẽ cao hơn. Nhưng nếu họ làm căng quá, nhất quyết không chịu cho bọn mình chăm sóc thì bọn mình phải tôn trọng quyết định của họ thôi.”

Quang Đức trả lời với vẻ thấu hiểu.

Đám nam sinh lớp 11D bắt đầu ồn ào bàn tán xôn xao về những cái tên họ bốc được.

“Có ai bốc trúng crush không?”

“Uôi, tao được làm ‘hồng hài nhi’ nè, cả ba thăm đều bốc được các chị lớp 12.”

“Tao không chơi trò này được, người yêu tao sẽ giết tao mất.”

“Tại sao chỉ bốc tên ba em mà không phải là năm em.Từ giờ đến 20/10 còn năm tuần cơ mà?”

 “Nếu bốc ba cái thăm mà trên cả ba cái thăm đều chỉ ghi tên của một em thì đó là duyên định mệnh ấy nhỉ?”

 “Sau sự kiện thì sẽ thế nào nhờ, có khi nào nàng với mình thành người yêu luôn không?” 

“Thôi đi, đừng có mơ!”

Nhìn qua, tất cả đám con trai đều có vẻ hài lòng, mãn nguyện với những cái tên bốc được. Số lượng nam sinh bất mãn không đáng kể, trong đó bao gồm có Nhật Vương. Mặt Nhật Vương vẫn dài thượt từ nãy giờ.

 “Ông bốc được những em nào thế Sơn Nam?”

 Quang Đức quay ra hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Sơn Nam.

 “Tôi bốc được tên của mấy bạn này: Nguyễn Kim Ngọc, Nguyễn An Nhi, Nguyễn Yên Nhi. Ủa hai bạn An Nhi, Yên Nhi hình như là một cặp sinh đôi luôn hở?”

 Sơn Nam không bốc trúng bạn gái nào trong lớp học của mình mà bốc được những cái tên lạ hoắc. 

 Ba bạn gái Kim Ngọc, An Nhi, Yên Nhi đều học lớp 11A, theo như thông tin trên những lá thăm. Đến các bạn gái cùng lớp Sơn Nam còn chưa nhớ hết mặt nên lẽ dĩ nhiên là Sơn Nam chưa biết mặt ba bạn gái này. 

“Uồi, ông Sơn Nam may mắn vãi.” 

“Đổi, đổi ngay cho tôi một em đi.”

Đám con trai lớp 11D thi nhau chúc mừng Sơn Nam vì cậu đã bốc trúng ba bạn gái được bình chọn là xinh nhất trường Harmony. Từ năm ngoái đến năm nay, chưa có ai soán ngôi được ba cô nàng Kim Ngọc, An Nhi, Yên Nhi trong lĩnh vực nhan sắc.  

Chỉ có riêng mình Nhật Vương là nhìn Sơn Nam một cách thương hại, như thể Sơn Nam sắp bị đày xuống 18 tầng địa ngục…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận