• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Bệnh dịch bí ẩn

0 Bình luận - Độ dài: 2,997 từ - Cập nhật:

Tuần lễ học chính thức đầu tiên của học kỳ 1 tại trường mới, lớp mới đã trôi qua với đầy sự việc kỳ quái khiến cho Sơn Nam cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời vào ngày cuối tuần.

 Hôm nay, Sơn Nam cho phép mình nằm ườn lười biếng trên giường. Cậu cố thư giãn trong không khí buổi sáng trong lành. Cậu tập trung suy nghĩ tích cực, gạt khỏi đầu những hình ảnh đáng sợ mà không lấy gì làm tốt cho tâm trí trong những ngày qua.

Quên đi nào!

Sơn Nam ra lệnh cho tâm trí của mình…

Quên đi cái xác của thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn. 

Quên đi đôi mắt có đồng tử như loài mèo của Nhật Vương cùng nụ cười nguy hiểm của cậu ấy nữa.

Và mặc kệ Dũng Thám Tử nghĩ sao thì nghĩ.

À, còn cả cô nàng Xuyến Chi lớp 11C nữa, nhìn rất xinh nhưng mà móng tay của cô nàng thì thật kinh dị.

Còn giọng nói thiên thần…

Riêng giấc mơ này và hương hoa ly thơm ngát của cái đêm bị sốt thì Sơn Nam không muốn quên chút nào. Nó là niềm an ủi cho cậu trong quãng thời gian cô độc gần đây. 

Ở xa xa ngoài đường, bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương, phá hủy sự yên tĩnh mà Sơn Nam đang tận hưởng. Tiếng còi ngày càng to dần, có khi xe sắp đi ngang qua khu nhà trọ nơi Sơn Nam ở.

Phòng trọ của Sơn Nam nằm tít trên sân thượng trong một tòa chung cư mini 7 tầng. Căn phòng nhỏ xinh và tách biệt này thật sự tối ưu cho kinh tế gia đình Sơn Nam, nhưng không tốt cho sức khỏe của cậu. Ở đây Sơn Nam cảm nhận rõ ràng nhất sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm lạnh ngắt và ban ngày nóng nực.

Đến cổng khu trọ của Sơn Nam thì tiếng còi xe dừng lại. Cùng lúc đó, tiếng sủa ăng ẳng của Kitty - con chó Chihuahua của bà chủ nhà trọ vang lên. Kitty bé hơn cả một con mèo nhưng thái độ thì luôn ghê gớm như thể nó là chó Béc giê.

Sơn Nam thấy hiếu kỳ, cậu mở cửa ra sân thượng để quan sát cảnh tượng bên dưới từ lan can trên cao. Đúng là xe cứu thương đang đậu trước cổng khu trọ nơi Sơn Nam ở thật. 

Sơn Nam nheo mắt lại để nhìn cho kỹ hơn. Mắt cậu dạo này có vẻ tăng độ do những đêm thức chơi game trong bóng tối trước kia.

Từ trên xe cứu thương, những nhân viên y tế mặc trang phục bảo hộ kín mít từ đầu đến chân y chang CDC nhảy xuống. Tác phong của họ nhanh nhẹn như của các đặc nhiệm hơn là những người làm trong ngành y tế.

Sự khẩn trương trong hành động và sự cẩn thận trong trang phục của những nhân viên y tế này làm Sơn Nam nhớ tới thời kỳ dịch Covid bùng nổ cách đây mấy năm. Nhưng dịch Covid hiện tại đã bị đẩy lùi từ lâu, giờ nó cũng chỉ như cúm mùa thông thường. Bệnh nhân có thể ăn uống, vui chơi tại nhà như thể họ vẫn khỏe mạnh mà không bị đưa đến các khu cách ly.

Không biết dưới đó đang có việc gì?

Băn khoăn của Sơn Nam đã được trả lời ngay. Những nhân viên y tế đang ‘áp giải’ bệnh nhân, người mà cũng phải mặc đồ bảo hộ - với hai tay trói ra phía sau. Chính xác phải gọi là ‘áp giải’ theo cái cách mà người bệnh đang bị lôi lên xe cứu thương một cách thô bạo.

Bệnh nhân có vẻ không ưa thích gì sự hộ tống có phần hơi bạo lực này. Anh ta giãy dụa, cố chống trả để thoát khỏi các nhân viên y tế. Do tay đã bị trói nên anh ta còn vũ khí là bộ răng mà anh ta đang sử dụng chúng một cách hoang dại để cố cắn những người áp giải mình.

Đột nhiên, bệnh nhân đứng sững lại, tưởng anh ta nghĩ lại mà ngoan ngoãn tuân thủ theo hướng dẫn y tế nhưng hình như anh ta bị co cứng cơ toàn thân trong độ vài giây.

 Rồi bệnh nhân gập người xuống, anh ta ho sù sụ, và nôn ra một đống máu.

 Máu bắn cả lên trang phục của nhân viên y tế đứng gần nhất. Sau đó bệnh nhân ngã nhào xuống đất, toàn thân của anh ta co giật trên chính vũng máu của chính mình.

 Các nhân viên y tế rất bình tĩnh kéo anh ta lên băng ca, trói nghiến anh ta vào đó và đẩy lên xe cứu thương. Còi xe tiếp tục hụ lên khi xe bắt đầu di chuyển rời khỏi khu nhà.

 Mắt Sơn Nam mở to, cậu thở dốc, dạ dày quặn lên, trống ngực đập thình thịch khi chứng kiến toàn bộ cảnh bắt bớ vừa rồi.

 Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

 Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Sơn Nam giật mình. Cậu lấy điện thoại ra xem ai gọi, thấy trên màn hình hiện lên số của mẹ.

 “Con thế nào rồi?” Mẹ dịu dàng hỏi han Sơn Nam.

 Sơn Nam và ba mẹ đã thống nhất với nhau là nếu không có việc gì khẩn cấp thì ba mẹ sẽ chỉ gọi điện hoặc nhắn tin vào ngày cuối tuần để Sơn Nam học cách tự lập. 

 Điều đó cũng tốt vì Sơn Nam không phải là mẫu người nói nhiều. Với người lớn như chính ba mẹ mình thì cậu lại càng không dám bộc lộ bản thân.

 “Con… vẫn như bình thường mẹ ạ.” 

 Sơn Nam không dám kể với mẹ những cảm xúc của cậu về biến cố trong tuần vừa qua. Là con của một quân nhân, Sơn Nam không được phép thể hiện sự yếu đuối hay sợ hãi trước mặt ba mẹ. 

 “Mẹ nghe bác chủ trọ nói là ở thị trấn Nhân Hòa đang có bệnh dịch sốt xuất huyết, đã có 4-5 người tử vong rồi đấy. Con đi ngủ nhớ mắc màn cẩn thận. Mua thêm chai xịt muỗi nữa nhé.”

 “Con nhớ đặt đồng hồ báo thức dậy sớm để kịp đến trường ăn sáng đấy.”

 “Con chịu khó tập nấu cơm đi, buổi tối đừng ăn ngoài quán nữa, không đảm bảo vệ sinh đâu.”

 “Con phải nhớ cân đối chi tiêu cho cẩn thận đấy.”

 “Con phải chọn bạn mà chơi, ở ngoài kia người ta không phải ai cũng tử tế như mình đâu”

 “Những điều mẹ dặn con ghi ra giấy hoặc ghi vào điện thoại không lại quên.”

 “À, sắp kiểm tra chất lượng đầu năm đấy, con phải ôn thi cẩn thận, làm bài cho tốt vào!”

 Mẹ dặn Sơn Nam một tràng làm Sơn Nam chóng hết cả mặt. Sơn Nam chỉ biết vâng vâng dạ dạ đáp lại mẹ như một cái máy. Nhưng chắc là cậu chả còn nhớ gì sau đó thật.

 “Con ở trọ đã quen chưa?”

 Mẹ hỏi đến đây thì cảm giác muốn về nhà lại trào dâng lên trong lòng Sơn Nam. Chẳng ở đâu bằng nhà mình cả. 

 Ở nhà thì phòng riêng của Sơn Nam rộng hơn và còn có điều hoà. Sơn Nam có một cậu em trai học lớp 9 nên không đến nỗi cô đơn dù cả hai anh em đều thuộc mẫu người ít nói. Và điều tuyệt vời nhất là  cậu luôn được thưởng thức những bữa cơm nhà nóng sốt, ngon lành, sạch sẽ do mẹ nấu.

 “Con quen rồi, con thấy cũng ổn.”

 Sơn Nam nói dối mà mẹ cũng chẳng nhận ra. Hoặc mẹ biết nhưng mẹ kệ.

 “Thế thôi, có gì quan trọng thì con hãy nhắn cho mẹ sau nhé. Chào con!”

 Mẹ nói rồi kết thúc cuộc gọi. 

 Còn Sơn Nam lại chìm trong sự hối tiếc. Tiếc vì đã quyết định theo học trường Harmony.

 So với trường cấp 3 cũ của cậu thì trường Harmony có điều kiện vật chất tốt hơn hẳn. Trường nằm trong trung tâm thị trấn ven biển Nhân Hoà, một thị trấn giàu có do lợi thế kinh tế về mặt du lịch. 

 Trường Harmony có diện tích lên tới 5ha mà chỉ có vỏn vẹn gần 300 học sinh. Mỗi khối được chia thành 4 lớp học: A, B, C, D. Trong vòng bán kính 100km quanh khu vực thì đây là trường cấp 3 duy nhất có sân vận động, sân thi đấu đa năng, sân khấu biểu diễn, bể bơi trong nhà, thư viện lớn và hàng chục câu lạc bộ năng khiếu cùng phòng máy tính hiện đại. 

 Ngoài trang thiết bị hiện đại như một trường quốc tế thì chất lượng giảng dạy của trường cũng thuộc hàng đầu. Bằng chứng là 100% học sinh theo học đều thi đỗ đại học sau này. Hàng năm trường cũng đào tạo hàng chục học sinh giỏi chuyên đi thi đấu đoạt các giải thưởng trong nước và quốc tế. 

 Nếu không có học bổng toàn phần thì không đời nào Sơn Nam được theo học tại một ngôi trường tư hoành tráng như thế này. Riêng học phí một tháng đã bằng cả tháng lương của giáo viên dạy giỏi có thâm niên lâu năm của mẹ rồi. Chưa tính những phụ phí khác. 

 Ba mẹ luôn nói Sơn Nam đã rất may mắn, nhưng chỉ may mắn thôi chưa đủ. Cho nên họ luôn yêu cầu Sơn Nam phải cố gắng hơn nữa. Ngoài giữ vững thành tích đã có từ trước thì Sơn Nam phải đạt được vài giải thưởng học sinh giỏi Toán cấp quốc gia để con đường vào đại học sau này dễ dàng hơn. 

 Nhìn lại những sự việc mà Sơn Nam gặp phải ngay đầu năm học thì Sơn Nam không rõ là việc theo học tại trường Harmony có thật sự may mắn không?

 Hay đây chỉ là khởi đầu của những sai lầm không thể cứu vãn nổi?

 Cuối cùng, sau mấy ngày nghỉ cuối tuần mà tinh thần Sơn Nam chẳng phục hồi được tẹo nào. Cậu mang theo những trăn trở u ám và chán chường ấy sang tuần mới.

 Sáng thứ Hai, Sơn Nam khá ngạc nhiên khi thấy đám học sinh trường Harmony đã thôi không còn bàn tán về vụ án Hoàng Anh Tuấn nữa. 

 Bây giờ, đám học sinh chỉ tập trung bàn luận về bệnh dịch sốt xuất huyết. Chúng cũng bày tỏ nỗi khó chịu khi bị nhân viên y tế của trường đo nhiệt độ ngay tại cổng trường. Đã có vài học sinh được cho về nhà nghỉ ngơi khi có dấu hiệu phát sốt. 

 Sơn Nam mới chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì cậu cũng không còn bị mọi người chú ý như trước đây - thì lại có rắc rối khác tìm đến với cậu. 

 “Sơn Nam ơi, tớ nhờ chút!”

 Một cô gái nhìn rất dễ thương, hình như cô nàng học bên lớp 11A. Cô nàng phục kích Sơn Nam khi cậu đang xếp hàng lấy đồ ăn ở căng tin cho bữa trưa.

 “Cậu giúp tớ việc này được không?”

 Gò má cô nàng ửng hồng khi cô dúi vào tay Sơn Nam một cái hộp nhỏ hình chữ nhật có giao diện đáng yêu y hệt người tặng. Dưới đáy hộp hơi hơi ấm, lại còn toả ra mùi hương thơm phức của thức ăn mới nấu.

 “Tớ đã rất vất vả để làm hộp cơm bento tình yêu này cho Nhật Vương. Nhờ cậu chuyển cho Nhật Vương hộ tớ với.”

 “Thôi, sao lại nhờ tớ? Cậu tự đi mà đưa cho nó chứ.”

 “Nhưng cậu là bạn thân của Nhật Vương, tớ không nhờ cậu thì nhờ ai?”

 “Kệ cậu đó. Không phải việc của tớ!”

 Sơn Nam vội trả hộp bento cho cô nàng lớp 11A. Từ khi Nhật Vương bám theo Sơn Nam thì đã có không ít lần Sơn Nam phải làm người vận chuyển bất đắc dĩ các món quà mà hội con gái tặng Nhật Vương rồi. 

 Nhưng chẳng lần nào Nhật Vương chịu nhận quà. Báo hại Sơn Nam lại phải đi trả món quà cho người tặng. Mà người tặng quà thì cũng không muốn nhận lại. Không những vậy, thường người tặng còn phản ứng rất thái quá khi bị từ chối khiến Sơn Nam tự dưng mất thời gian xoa dịu tinh thần cho họ.

 Thế nên, Sơn Nam quyết định là cứ thẳng thắn từ chối ngay lúc này, còn hơn để rắc rối về sau. 

 “Hứ, cậu thật đáng ghét Sơn Nam ạ! Rồi cậu sẽ ế dài cho mà xem!“

 Cô nàng lớp 11A hét lên với Sơn Nam khiến cậu giật cả mình. Rồi cô nàng ngúng nguẩy bỏ đi để Sơn Nam lại trong những ánh nhìn tò mò của đám học sinh ở căng tin lúc đó. 

 Ban đầu Sơn Nam cũng sợ những phản ứng thái quá - kiểu như phản ứng của cô nàng vừa rồi lắm. Chuyện này thường kéo theo hệ quả của nó là đám đông xung quanh sẽ nhìn cậu như thể cậu đã làm điều gì đó sai trái. 

 Nhưng giờ cậu đã quen rồi. 

 Nhận lấy khay đồ ăn từ bác tạp vụ, Sơn Nam chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Cậu đặt khay đồ ăn xuống bàn và bắt đầu đếm nhẩm trong đầu từ một đến mười. Sơn Nam mới đếm đến ba thì Nhật Vương đã xuất hiện tại cái bàn mà Nam đã chọn. 

 Khi hai thằng chén xong bữa trưa, Nhật Vương bất chợt hỏi Sơn Nam:

 “Tifa hay Aerith?”

 ”Hả?”

 “Final Fantasy 7 Rebirth ấy. Mày chọn em nào, bro?

 “Tifa.”

 “He he, tao biết ngay là mày sẽ thích cô gái có ‘tâm hồn’ đẹp đó.”

 “Uh, mắt Aerith cũng đẹp nhưng tao thích đôi mắt màu rượu của Tifa hơn.”

 “Không, bro! Tao nói về ‘tâm hồn’ chứ không phải đôi mắt.”

 “Ủa, thế thì ‘tâm hồn’ không phải là đôi mắt thì là gì?” 

 Sơn Nam ngơ ngác không hiểu ý của Nhật Vương. Nhật Vương lại nháy mắt tinh quái, rồi nở một nụ cười nhìn khá đê tiện với Sơn Nam.

 “Haizzz, mày còn non và xanh lắm, bro.”

 Kể cả khi trông hư hỏng, nghịch ngợm nhất, nhìn Nhật Vương vẫn rất đẹp trai. Trong khi người khác cố gắng chỉnh chu, tử tế nhất có thể thì cũng không bằng một góc của cậu ấy. Sơn Nam thấy cuộc đời thật không công bằng chút nào!

 “Tao chọn hết, Tifa, Aerith, cả Yuffie và Jessie, em nào cũng xinh!”

 Sơn Nam ngờ rằng hình như nam sinh quyến rũ nhất trường Harmony lại thích các cô gái được tạo ra bởi đồ hoạ 2D và 3D hơn là con gái thật. 

 Trong các cuộc nói chuyện với Nhật Vương giờ ăn trưa thì cậu kể rất nhiều với Sơn Nam về chi tiết những game cậu đã từng chơi qua. Nhưng Vương ít khi bàn về gameplay, cốt truyện mà chỉ bàn về đồ hoạ - nhất là tạo hình của những nhân vật nữ là chủ yếu. 

 “Ê, Nhật Vương. Tối nay mày có một trận bida với đàn anh lớp 12 phải không? Bọn tao đặt cược vào mày đấy.”

 Một nhóm nam sinh nhìn biết ngay là thuộc dạng học hành không chăm chỉ cho lắm, đi ngang qua nói với Nhật Vương, cắt ngang cuộc bàn luận - hay cuộc độc thoại về gái gú trong game của Nhật Vương với Sơn Nam. 

 Nhật Vương vui vẻ quay ra hỏi Sơn Nam luôn:

 “Bro, tối nay mày đi xem tao thi đấu không?”

 “Không, tao bận ôn thi rồi.”

 “Thi gì nhờ?”

 “Kiểm tra chất lượng đầu năm ấy. Mày không nhớ à?”

 “Ohhhh, với tao đây là tin mới nha.”

 Nhà trường và các giáo viên đã phải nhắc nhở về kỳ thi suốt từ đầu năm, nhưng xem ra những thông tin ấy hoàn toàn không được lưu vào bộ nhớ của Nhật Vương. 

 “Mày có nhớ phải thi bao môn và thi vào ngày nào không Nhật Vương?”

 “Tao không biết luôn, bro. Mày nói xem!”

 “Ngày mai Thi Toán và Văn vào buổi sáng. Thế mày đã ôn gì chưa?”

 “Tao làm gì mà có thời gian. Này nhé, 4 giờ chiều phải tập Kick Boxing. 7 giờ tối có trận đấu bi a với đàn anh lớp 12. Đến 9 giờ lại có trận Liên Quân với bọn lớp 10. Tầm 11 giờ thì có hẹn đi chơi…”

 Sơn Nam thấy hốt hoảng trước lịch chơi bời khốc liệt của Nhật Vương. 

 “Hẹn lúc 11 giờ thì mày đi chơi với ma hả Nhật Vương?”

 “Đoán xem, bro.”

 “Thế là mày quyết định không ôn thi một tí nào luôn?”

 “Tao có bao giờ ôn thi đâu!”

 Nhật Vương khẳng định chắc nịch với Sơn Nam. 

 Sáng hôm sau, Nhật Vương ngáp ngắn ngáp dài bước chân vào lớp để làm bài thi một cách uể oải. Có vẻ tối hôm qua, cậu đã không bỏ bất cứ một hạng mục vui chơi nào trong cái lịch trình dày đặc của mình. 

 Thế nhưng, trái ngược với sự căng thẳng ở Sơn Nam, thái độ trong việc làm bài thi của Nhật Vương trông cực kỳ tự tin.

 Không chỉ có thế, Nhật Vương còn hoàn thành bài thi sớm nhất rồi nộp bài trước cả lớp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận