• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08: Con mồi bị tranh chấp

0 Bình luận - Độ dài: 3,231 từ - Cập nhật:

Thời gian lúc này như trôi chậm lại. Sơn Nam có thể nhìn rõ hành động của từng người xung quanh cậu giống một thước phim quay chậm.

Hội Femme Fatale vẫn bất động. Họ vẫn đang hít thở nhẹ nhàng với vẻ mặt thư giãn, khoan khoái. Những bộ móng tay sắc nhọn được tô vẽ, đính đá rất kỳ công của bọn họ đang bấu chặt vào mặt bàn, tạo thành những vết xước rõ ràng. 

Cách đó vài cái bàn, Hồ Thu và Nhật Vương đã đứng dậy, họ hơi khom người xuống để vào thế thủ, sẵn sàng phản ứng nhanh bất cứ lúc nào. Hai người bọn họ nhìn trông cũng giống một nhóm thú săn mồi nguy hiểm không kém hội Femme Fatale. 

Tại sao Sơn Nam lại có cảm giác như thế nhỉ?

Lý trí đang ra lệnh cho cơ thể Sơn Nam hãy chạy ngay đi, chạy đến đâu cũng được, chỉ cần tránh xa những cô gái ngồi đối diện ngay lập tức. 

Và thậm chí phải trốn thoát khỏi những người - tưởng như là bạn - ở cách vài cái bàn kia nữa. 

Tuyệt đối không được tin bất cứ ai trong khu vực này. 

Nhưng đôi chân Sơn Nam dường như bị đóng đinh dính chặt vào mặt sàn. Cậu không thể di chuyển, dù chỉ một chút, mặc cho lý trí có cố gắng kêu thét bên trong đầu ra sao. 

Và Kim Ngọc… Cô ả là kẻ bừng tỉnh, thoát khỏi cơn mộng mị đầu tiên. 

Nhanh hơn một tia chớp, Kim Ngọc bất ngờ chồm người lên phía trước, cô ả chộp lấy cổ tay Sơn Nam. Kim Ngọc chiếu ánh nhìn hoang dại, thèm muốn vào ngón tay trỏ đang chảy máu đầm đìa của Sơn Nam.

Không thể ngờ rằng, một cô gái nhìn bề ngoài xinh đẹp, mảnh mai, nữ tính mà lại có lực nắm mạnh đến thế. Sơn Nam không thể rút tay lại được. Bàn tay Kim Ngọc đã trở nên lạnh giá và cứng hơn cả một gọng kìm, giữ chặt lấy tay cậu không buông.

“Gì thế, Kim Ngọc?”

Kim Ngọc yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp bất động y chang một pho tượng, không có dấu hiệu nào hồi đáp lại câu hỏi của Sơn Nam. Miệng cô ả đã hé mở dần, cái lưỡi đỏ ướt át bên trong miệng lướt nhẹ qua hàm răng trắng tinh một cách chậm rãi.

Trống ngực Sơn Nam bắt đầu đập liên hồi, máu trong cơ thể được bơm nhanh hơn. Mồ hôi trên trán Sơn Nam đã lấm tấm. Toàn thân cậu tự nhiên không rét mà run.

Sơn Nam thấy việc hít vào, thở ra đang dần trở nên khó khăn với cậu hơn. Giọng nói cậu đã trở nên hơi khàn đặc một chút do cổ họng bỗng bị nghẹn lại.

“Thả tay tôi ra đi nào, Kim Ngọc. Tôi cần phải đi rửa tay ngay bây giờ!”

Sơn Nam cố điều chỉnh tông giọng sao cho tự nhiên nhất có thể. 

Cổ tay Sơn Nam vẫn đang bị Kim Ngọc giữ chặt lấy. Người cô ả chồm hẳn lên bàn để cố kéo tay cậu về phía mình. An Nhi và Yên Nhi cũng tự nhiên đồng loạt đứng thẳng dậy. 

Tim Sơn Nam đập mạnh đến mức cậu cảm thấy buốt nhói. Mặt cậu đã trở nên tái dại đi. 

Không hiểu sao, lúc này tay phải Sơn Nam bỗng tự ý hành động. Tuy nó còn run rẩy nhưng nó đã mò mẫm trên bàn và tìm ra được con dao gọt hoa quả mà ban nãy đã buông. Bàn tay phải của Sơn Nam nắm chặt lấy cán dao, kiên quyết không rời. Để làm gì thì chính chủ nhân của bàn tay còn cảm thấy khó hiểu. 

Đột nhiên, lực nắm trên cổ tay Sơn Nam bỗng được nới lỏng. Kim Ngọc đã chịu rút bàn tay của cô ả về, để lại những vệt đỏ bầm trên cổ tay của Sơn Nam. 

Vết cắt trên ngón trỏ của Sơn Nam nhanh chóng được chăm sóc bởi một đôi bàn tay búp măng nhỏ bé.

Đôi bàn tay xinh xắn ấy đã rất nhẹ nhàng dùng khăn giấy ướt thấm máu trên ngón tay Sơn Nam.

Cậu nhăn mặt khi vết cắt trên ngón tay bị khăn giấy chạm phải đau nhói.

Chẳng mấy chốc, tay trái Sơn Nam đã được lau sạch máu. Nhưng vết cắt trên ngón trỏ vẫn chưa được cầm máu hẳn, máu vẫn rỉ ra từ vết cắt.

Tay phải của cậu buông dần con dao gọt hoa quả ra khi bàn tay nhỏ ấm áp của Hồ Thu chạm nhẹ lên nó. 

“Cho tớ mượn Sơn Nam một tẹo được không? Vết thương của cậu ấy cần được rửa lại bằng cồn sát trùng!”

Hồ Thu nói một cách nhã nhặn nhưng cũng rất kiên quyết với hội Femme Fatale. 

“Các cậu phải để Sơn Nam đến phòng y tế NGAY BÂY GIỜ.”

Kim Ngọc và cặp sinh đôi đã ngồi lại vào ghế của họ một cách nghiêm chỉnh. Họ đã kiểm soát lại được ý thức của mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ trưng lên vẻ mỉa mai, khinh ghét ra mặt khi đối đầu với Hồ Thu.

Sơn Nam chợt nhớ về thời điểm mà cậu và Hồ Thu quyết đấu với nhau bằng thi chạy, cậu bị con mèo Orange găm sâu những móng vuốt sắc nhọn của nó vào vai, làm máu và mồ hôi hòa lẫn với nhau chảy trên đường đua. 

Ngay sau đó, có những nữ sinh đã nhảy từ trên khán đài xuống đường đua, chạy về phía cậu, Sơn Nam còn tưởng họ định giúp gỡ con mèo ra hộ cậu nữa cơ. Khi ấy, Hồ Thu đã khẩn khoản yêu cầu Sơn Nam phải vào phòng y tế ngay. Có thể nói, Hồ Thu lúc đó đã hoảng loạn một cách bất thường, đến mức chấp nhận yêu cầu quá đáng của Sơn Nam. Còn cậu thì chẳng hề biết đến nguyên nhân đích thực đằng sau. 

Bây giờ Sơn Nam mới nhận ra là những cô nữ sinh định tiếp cận cậu hôm quyết đấu chính là hội Femme Fatale.

Lúc này, Nhật Vương đã di chuyển lại gần mọi người hơn, đủ để cho Sơn Nam nhìn thấy đôi đồng tử trong mắt của Nhật Vương đã trở lại thành hình hạnh nhân như mắt của loài mèo.

Hình như… đôi mắt đó phản ứng với máu hoặc mùi máu.

Còn điều gì bất thường ở những người này nữa nhỉ?

Có lẽ chẳng thể kể hết được.

Ngoại hình của họ rõ ràng ưu tú hơn hẳn so với những học sinh khác trong trường.

Thành tích của họ đều nằm trong top 10 dù không cần ôn tập hay đi học.

Tốc độ, sức bền, sức mạnh của họ cũng áp đảo người bình thường. 

Mùi hương, nụ cười, lời nói của họ có thể thao túng tất cả mọi người xung quanh làm theo những yêu cầu kỳ quái nhất.    

Bọn họ… không thể là người bình thường!

(Còn mình thì đang là một con mồi, bị kẹt giữa hai phe phái của những người bất thường à?)

Nghĩ đến điều đó, không hiểu sao tự nhiên Sơn Nam cảm thấy vô cùng khó chịu. 

“Tôi nghĩ là tôi không cần đi đâu cả, vết cắt cũng dần cầm máu lại rồi!”

Sơn Nam nói với giọng vô cảm. Khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ. 

“Thấy không, Hồ Ly?”

“Cậu ấy đã nói rõ là cậu ấy không cần đi đâu cả!”

“Nên cậu và con Khỉ Đột kia lo việc của mình đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa!”

“Chào tạm biệt và không hẹn gặp lại nha!”

“Ơ, đuổi mà không đi kìa!”

“Con cáo nhỏ muốn chiếm Sơn Nam cho riêng mình hở?”

“Một con Khỉ Đột vẫn chưa đủ cho con Hồ Ly phải không?”

“Hồ Ly vô duyên thật sự đó!”

Cặp sinh đôi An Nhi, Yên Nhi lại cùng nhau tấu nên một bản hoà âm đầy những ngôn từ kém thân thiện công kích trực tiếp tới Hồ Thu.

Kim Ngọc vẫn giữ im lặng. Thần thái của cô ả trở nên cao ngạo y chang một Nữ Hoàng. Nữ Hoàng thì sẽ không động tay động chân vào những việc nhỏ nhặt, việc đó chỉ dành cho bọn tay sai. 

Kim Ngọc chỉ mỉm cười, nheo mắt chờ đợi phản ứng từ Hồ Thu. 

Sơn Nam thấy bàn tay của Hồ Thu đã siết lại thành nắm đấm. Thân hình nhỏ nhắn của cô nàng đang run lên vì lửa giận. Mùi hương hoa ly đột nhiên lại đậm đặc trong không gian. 

Nhưng, điều đặc biệt nhất làm trái tim của Sơn Nam có cảm giác như thể nó đang bị bàn tay thô bạo của ai đó bóp chặt lấy…

…Là đôi mắt nâu biết nói của Hồ Thu đang đang bộc lộ rõ sự đau đớn. Dường như Hồ Thu thực sự bị tổn thương bởi những lời công kích của cặp sinh đôi cùng thái độ coi thường từ Kim Ngọc. 

Sơn Nam nhận ra mình đã cư xử thật ngu ngốc. Chỉ vì một giây để cho trái tim đang hờn dỗi tranh quyền điều khiển lý trí, mà Sơn Nam đã lỡ lời, để khiến cho sự việc trở nên căng thẳng thế này.

Không gian căng tin tầng 2 bình thường vốn đã có thiết kế nhìn nặng nề, nay càng thêm bí bách bởi những luồng áp lực vô hình đến từ hai nhóm… sinh vật bất thường. 

Kim Ngọc bắt đầu sốt ruột. Cô ả quyết định đứng thẳng dậy với hai tay khoanh trước ngực. An Nhi và Yên Nhi hất mái tóc dài màu pastel, đồng thời xoay nửa vòng một cách duyên dáng như những người mẫu, rồi lui ra đứng ở phía sau Kim Ngọc, tạo thành một đội hình nhìn rất vững chãi, rất nguy hiểm.

”Sao Hồ Ly cứ luôn xuất hiện đúng lúc để phá đám mọi cuộc vui của chúng tôi thế? Sở thích gì mà kỳ quặc vậy?”

Hội Femme Fatale nhìn Hồ Thu và Nhật Vương bằng ánh mắt chết chóc và thù địch nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa trên môi họ. 

“Thôi…Thôi…Các bạn gái bình tĩnh, từ từ ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi có gì nói chuyện phải trái với nhau.”

Nhật Vương tiến lên một bước, chủ động đứng vào giữa hai nhóm con gái, cậu cố gắng tỏ ra hài hước để hoà giải hai bên. Với một kẻ luôn tỏ ra sợ gái thì làm được đến chừng này cũng đã là một nỗ lực phi thường lắm rồi. 

“Khỉ Đột tránh ra chỗ khác đi! Đây là chuyện riêng của chúng tôi và Hồ Ly!”

An Nhi và Yên Nhi sấn sổ tiến về phía Nhật Vương. Họ đẩy lùi Nhật Vương xa khỏi trung tâm của cuộc tranh cãi dần mà chẳng hề phải đụng chân, đụng tay đến cậu ấy. 

“Đừng…Các cậu đừng chạm vào tôi! Tránh xa tôi raaaaa!”

Nghe thấy Nhật Vương la lên oai oái từ đằng xa, Sơn Nam cố giữ mình không được bật cười trước tình huống đang căng thẳng như này. 

Vậy là chỉ còn Kim Ngọc và Hồ Thu đối mặt với nhau. Kim Ngọc cao hơn Hồ Thu ít nhất 20 cm nên khí thế trông áp đảo hơn hẳn.

Sơn Nam từng chứng kiến tốc độ và uy lực từ những cú đấm, cú đá của Hồ Thu trên sàn Boxing khi cô nàng luyện tập với hình nhân. Nhưng cậu cũng vừa được trải nghiệm lực nắm từ bàn tay của Kim Ngọc lúc nãy. Bây giờ, cổ tay của Sơn Nam không những bị hằn lên những vết bầm đỏ hình ngón tay mà còn hơi hơi đau nhức. 

Cậu không chắc kèo này ai ăn được ai. May ra Nhật Vương với năng khiếu trời cho trong bộ môn cá cược, mới có thể tính toán tỉ lệ thắng thua. 

Nhưng Nhật Vương thì đang bận bịt chặt tai trước bài Rap Diss có lời lẽ thô tục chưa từng thấy được biểu diễn bởi cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi.

Sơn Nam khẽ nhắm mắt. Cậu hít một hơi thở thật sâu rồi thở thật ra thật chậm rãi. Tim cậu đang dần trở về nhịp đập bình thường của nó. Tay chân cậu cũng bớt run lẩy bẩy hẳn.

“Haizzz. Bọn con gái các bà đúng là nguồn cơn của mọi rắc rối. Chuyện nhỏ xíu như ‘cái ngón trỏ đang chảy máu đỏ’ mà các bà cũng phải tranh cãi nguyên bữa trưa như thế này. Tôi đến chịu các bà.”

Sơn Nam quyết định lên tiếng. Cả đám người bất bình thường đột ngột dừng tất cả mọi hoạt động của họ và chăm chú nhìn vào Sơn Nam. 

Sơn Nam từ từ đứng dậy. Cậu cố gắng giữ bản thân thật cứng cỏi, sao cho trông ít giống một con mồi đang tìm cách chạy trốn khỏi những con thú săn mồi nhất. Sơn Nam bước từ tốn về phía cầu thang đi xuống mà không có lấy một lời giải thích. 

“Ai cho phép cậu đi? Chuyện ở đây còn chưa xong đâu?”

Kim Ngọc định đuổi theo Sơn Nam, nhưng Hồ Thu chặn bước ngăn không cho Kim Ngọc tiến tới.

“Tôi không muốn tham dự vào cuộc đấu đá của các bà nữa. Tôi phải về phòng nghỉ trưa kẻo hết giờ đây. Thời khóa biểu buổi học ca chiều hôm nay của tôi nặng lắm. Các bà cứ ở đây thảo luận với nhau nhé. Bye!”

Sơn Nam có cảm giác như lưng của mình đang bị thiêu đốt bởi những ánh nhìn của cả hai thế lực. Cậu cố gắng giữ nhịp bước bình thường hết sức có thể kể cả khi đã xuống đến giữa cầu thang. 

“Nhật Vương! Đi tiêu huỷ nhanh mớ khăn giấy dính MÁU này! Và mày làm ơn dừng ngay cái trò ga lăng, nhường nhịn GÁI cho tao!”

“Kim Ngọc! Không được ăn quả táo dính MÁU đó!”

Khi xuống đến chân cầu thang, Sơn Nam nghe thấy tiếng Hồ Thu chỉ đạo Nhật Vương và hét lên với Kim Ngọc từ trên tầng 2 vọng xuống. 

Tóc gáy cậu lại dựng đứng hết cả lên. 

Rốt cục, bọn họ là những sinh vật quái quỷ gì vậy?

Sau một tiết học, ngón tay trỏ của Sơn Nam vẫn còn rỉ máu và đau buốt. Đáng ra lúc này là vết thương phải tự cầm máu được rồi mới đúng. 

“Chết tiệt!”

Có khi nào con dao gọt hoa quả có gì đó bất thường nhỉ? Một thứ gì đó khiến máu không thể đông lại? 

Không thể loại trừ nguyên nhân đó, vì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra vào lúc này. 

Chuông vừa báo hết tiết học là Sơn Nam chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Cậu tranh thủ ghé qua phòng y tế trước khi tiết thứ hai bắt đầu. 

Chị y tá Thu Trang không có trong phòng y tế khi Sơn Nam tới. Lạ thay, trong phòng lại có Xuyến Chi đang nằm ngủ thiêm thiếp trên giường bệnh, bên cạnh Xuyến Chi là Hồ Thu với vẻ mặt vô cùng hối lỗi. 

“Nhật Vương và tớ va vào cậu ấy lúc bọn tớ đi xuống chân cầu thang.”

Hồ Thu giải thích ngắn gọn, rồi cô nàng kéo rèm trước giường Xuyến Chi để cho cô bạn được nghỉ ngơi trong yên tĩnh. 

“Chị Thu Trang đâu?”

“Chị ấy phải đến bệnh viện hỗ trợ. Ở đó đang thiếu y bác sĩ trầm trọng đợt này.”

“Ừm!”

Sơn Nam định quay người bước đi ra khỏi phòng y tế thì Hồ Thu bước nhanh theo và kéo tay cậu lại, ấn cậu ngồi xuống một cái ghế gần đó.

Không thèm hỏi ý Sơn Nam, Hồ Thu xem xét kỹ vết cắt trên ngón trỏ. Hồ Thu rửa vết thương bằng cồn i ốt, chấm lên đó một loại thuốc mà Sơn Nam không biết tên rồi băng bó thật cẩn thận lại. 

“Tớ hỏi cậu chuyện này được không?”

Sơn Nam quyết định lên tiếng, phá tan sự im lặng giữa hai người. Hồ Thu biết ý, bèn dẫn cậu ra bên ngoài để không ảnh hưởng đến Xuyến Chi đang nằm ngủ sau tấm rèm. 

“Hội Femme Fatale, họ là thứ gì vậy?”

Sơn Nam hỏi thẳng vào vấn đề luôn. 

“Tớ không thể trả lời được!”

“Còn cậu…và Nhật Vương, hai người có giống bọn họ không?”

“Cậu không nên biết thì hơn!”

“Các cậu đang che giấu điều gì vậy?”

”Cậu biết càng ít thì càng tốt cho cậu đấy, Sơn Nam!”

Hồ Thu nói lí nhí rồi cắn môi. Cô nàng đưa mắt nhìn xuống chân thay vì nhìn thẳng vào Sơn Nam. 

“Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, cậu hãy quên tất cả những gì đã nhìn thấy sáng nay đi nhé! Cậu từng nói như thế với tớ phải không? Vào hôm tớ chứng kiến cái xác của Hoàng Anh Tuấn, rồi phải nhập viện sau khi lỡ nhìn vào đôi mắt mèo của Nhật Vương?”

Sơn Nam dừng lại một chút trước khi nói ra hết mọi vấn đề khiến cậu phải băn khoăn trong lòng. 

“Thế cậu chắc cũng định làm tớ quên đi những việc xảy ra trong bữa trưa vừa rồi luôn phải không? Nhưng mà không hiểu sao, tớ lại nghĩ rằng mấy trò ‘thao túng tâm lý’ của các cậu hoàn toàn vô hiệu với tớ.”

Hồ Thu vẫn tiếp tục im lặng. Cô nàng không phản bác mà cũng không thừa nhận. 

“Xem ra cậu cũng không đáng tin lắm nhỉ, Hồ Ly!”

“Tớ chỉ muốn bảo toàn mạng sống của cậu mà thôi, Sơn Nam!”

“Tớ không cần ai bảo vệ. Tớ không yếu đuối đến như vậy. Và tớ ghét cái cách phải giúp các cậu giữ bí mật nhưng bản thân lại chẳng biết gì hết!”

Giọng Sơn Nam lúc này nghe thật lạnh lùng nhưng nó cũng mang sắc thái buồn bã của kẻ bị coi là người ngoài cuộc.

“Cậu đúng là đồ ngốc!”

Hồ Thu bực tức nói trong ai oán. Đôi mắt Hồ Thu lại dâng lên đầy nước, như thể sắp trào ra đến nơi, khiến Sơn Nam rất muốn tự đấm mình một cái.

“Từ giờ bọn Femme Fatale có làm gì cậu thì tớ cũng không thèm quan tâm nữa đâu.”

Hồ Thu chạy đi nhanh như một cơn gió, tốc độ đó không thể là của con người bình thường và lần này cô nàng không thèm che giấu nó nữa. 

“Haizzz, mình đâu phải là đồ ngốc…”

Chỉ còn một mình, Sơn Nam tự rủa xả bản thân. Lòng cậu giờ đây tràn ngập một nỗi hối hận. 

“…mà là đồ ngu mới đúng!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận