• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 05: Đường đua sinh tử

0 Bình luận - Độ dài: 3,372 từ - Cập nhật:

“Bro! Mày có đó không? Hồn vía mày đâu rồi? Trở lại đây ngay đi, Nam Núi!!!”

Tiếng búng tay tanh tách liên tục của Nhật Vương ngay bên tai Sơn Nam kéo tâm trí của cậu quay lại căng tin. Bữa sáng của Sơn Nam vẫn còn đang dang dở, đợi chờ cậu thưởng thức nốt, mà giờ thì đã gần nguội mất rồi. 

“Khổ thật! Mày mới ngồi cạnh Hồ Thu mấy ngày mà đã thành ra ngơ ngẩn thế này rồi. Nếu như mày mà bị kẹp giữa hai đứa con gái ở hai bên như tao thì không biết đời mày sẽ ra sao nữa. Đàn bà quả là những niềm đau nhỉ?”

Nhật Vương lại nhìn Sơn Nam bằng ánh mắt thấu hiểu và thương hại. Sơn Nam để ý thấy trong môi trường ánh sáng vừa phải như ở phòng căng tin này, đôi mắt của Nhật Vương có đồng tử hình tròn trông hoàn toàn bình thường như mắt của bao người khác. 

Sơn Nam tò mò không biết Nhật Vương đã từng phải trải qua những biến cố gì với phụ nữ bằng xương bằng thịt, mà khiến cho Nhật Vương giờ đây chỉ mê gái 2D và 3D. Và liệu những biến cố đấy có phải là nguyên nhân dẫn đến sự bất thường trong đôi mắt của Nhật Vương không nhỉ? 

Gái trong manga, anime và game thì nhiều nam sinh trong trường cũng mê. Nghe đồn có cả một câu lạc bộ và các nhóm chat chuyên chia sẻ ảnh với phim ngầm luôn. Nhưng chẳng có ai lại tỏ ra sợ tiếp xúc với con gái thật như Nhật Vương cả. 

Trớ trêu thay, Nhật Vương lại sở hữu khuôn mặt đẹp trai nam tính và vóc dáng cao to cân đối cùng phong thái tự tin, lịch lãm. Những biểu hiện sợ hãi, e dè của Nhật Vương khi tiếp xúc với nữ giới luôn bị bọn con gái hiểu lầm thành ‘khí chất vương giả, cao ngạo, lạnh lùng, không coi ai ra gì’ như mấy gã tổng tài trong truyện ngôn tình. Khiến cho Nhật Vương lại càng trở nên hấp dẫn và mang lại giá trị chinh phục cho bọn con gái. 

“Tới này mày lại còn phải chăm sóc nhóm Femme Fatale nữa. Kim Ngọc và cặp sinh đôi Song Nhi sẽ vắt kiệt mày. Đến Tết về nhà, có khi ba mẹ mày sẽ không còn nhận ra mày nữa. Hay mày hãy nghe theo tao đi! Giờ chạy ngay còn kịp. Trường mình có chế độ Homeschooling mà!”

Thực tình, qua cách nói chuyện hài hước của Nhật Vương thì Sơn Nam không biết là Nhật Vương đang nói đùa hay khuyên thật lòng nữa. Nhưng chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên Nhật Vương nhắc đến Homeschooling.

Nhật Vương đã từng gợi ý về Homeschooling cho Sơn Nam vào thời điểm cậu ấy đón Sơn Nam từ bệnh viện về nhà trọ mà Sơn Nam đang ở.

Nhưng rõ ràng, chọn học theo chế độ nào không phải là việc mà một thiếu niên còn đang phụ thuộc vào ba mẹ như Sơn Nam được quyền tự do quyết định. 

Các bậc phụ huynh như ba mẹ Sơn Nam, tự hào vì được mệnh danh là “Tiger Parent” vô cùng nổi tiếng bởi cách giáo dục rất nghiêm khắc, luôn đòi hỏi con cái phải nỗ lực hết sức, không được bỏ cuộc bằng bất kể giá nào. 

Mà Nhật Vương thì không thể đưa ra những lý do thật sự thuyết phục Sơn Nam để giải thích cho hành động của cậu ấy khi đứng trước cái xác chết của Hoàng Anh Tuấn vào đầu tháng 9. 

Còn Sơn Nam thì không tin rằng chức danh cộng tác viên của Công An thị trấn Nhân Hòa có thể mang lại cho Nhật Vương nhiều quyền hạn trong tiếp cận xác chết để chụp ảnh quá chi tiết, tỉ mỉ đến như vậy. Chức danh cộng tác viên của Nhật Vương đã được các chú công an xác nhận với Sơn Nam hôm họ lấy lời khai từ cậu. Nhưng Sơn Nam vẫn thấy chuyện này quá ư là ảo.

Vậy nên, chỉ một, hai cái xác chết, kể cả có bất thường đến mấy cũng không thể là nguyên nhân để cho con trai của một quân nhân vốn sinh trưởng từ một gia đình có truyền thống ba đời làm Cách Mạng như Sơn Nam phải bỏ chạy về nhà như một kẻ đào ngũ hèn nhát. 

“Hồ Thu thì có vấn đề gì đâu. Mày từng bảo tao may mắn khi được ngồi cạnh bạn ý còn gì. Bạn ý ngủ ngoan nguyên giờ học buổi sáng. Không tán gẫu, không đụng chạm, không làm phiền bạn cùng bàn.”

(Không như mày đâu, Nhật Vương)

Sơn Nam nói rồi thở dài. Tự nhiên, những vết ửng đỏ bắt đầu xuất hiện dần trên gò má Sơn Nam khi cậu nhắc đến Hồ Thu. Như để tố cáo rằng thực ra ngồi cùng bàn với Hồ Thu phát sinh ra rất nhiều vấn đề. 

“He he he. Thật không, bro?

Nhật Vương lại cười nham hiểm khiến Sơn Nam thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Hà cớ gì mà phải đỏ mặt chứ? 

Sơn Nam cảm giác hệ thống dây thần kinh trong bộ não cậu đang nổ tanh tách khi phải làm việc hết công suất để cố tìm cách cho Nhật Vương thôi không nói về chủ đề ‘Hồ Thu’ nữa. 

“Thôi, sắp đến giờ học rồi, tao đi về lớp đây, mày cũng về luôn chứ?”

Sự vui vẻ trên khuôn mặt của Nhật Vương dần biến mất. Cậu thở dài và đứng dậy đi theo Nam về lớp học rồi ngồi đúng chỗ của mình. Cô bạn cùng bàn của Vương đã ngồi gần giữa bàn sẵn, trong khi Vương thì không thể tránh ra xa hơn được vì làm gì còn chỗ nữa đâu. 

Sơn Nam đi về bàn của mình ở cuối lớp thì thấy Hồ Thu đang gối đầu lên đôi cánh tay, mặt hướng về phía cửa sổ, ngắm nhìn mưa bay lất phất bên ngoài. 

“Chào Hồ Thu.”

“Ừm.”

Hồ Thu vẫy nhẹ những ngón tay búp măng thay cho lời chào với Sơn Nam. Cô nàng chẳng chịu quay ra nhìn cậu lấy một lần cho phải phép lịch sự khi chào hỏi. 

“Hôm nay em không đi xe đạp đến trường nhỉ?”

Sơn Nam lấy tay bụm miệng lại ngay. Cậu lại lỡ lời mất rồi. Nhưng lời đã nói thì làm sao mà rút lại được nữa. 

“Nàyyyyy! Sơn Nam kia. Quá đáng vừa thôi chứ!”

Hồ Thu rít lên. Cô nàng đứng thẳng dậy, hai tay chống nạnh, đôi mắt biếc long lên, lông mày cau lại, mặt thì đỏ phừng phừng. Hồ Thu đang hết sức cố gắng tạo nên một vẻ mặt thật hung dữ để đe dọa Sơn Nam. 

“Anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Và không hiểu nhờ có vị thần nào nhập vào người, mà Sơn Nam lại liều lĩnh lấy tay xoa xoa lên mái đầu Hồ Thu vài cái để an ủi, đúng như cái cách mà người lớn hay dùng dỗ dành trẻ nhỏ. 

Bởi vì do chiều cao giữa hai người chênh lệch quá, nên trong mắt Sơn Nam, cái dáng vẻ hung dữ mà Hồ Thu đang cố tỏ ra nhìn thế nào cũng chỉ như một đứa trẻ đang hờn dỗi mà thôi. 

“Giờ Thể Chất. Chúng ta quyết đấu. Cậu chết với tôi”

Nói xong, Hồ Thu giận dữ ngồi phịch xuống ghế. Cô nàng quay ngoắt ra phía cửa sổ tiếp tục ngắm trời ngắm đất. Mùi hương hoa ly nồng nàn lại tỏa ra, thắm đượm trong không gian. 

Nhưng khi giờ học chính thức mới bắt đầu được độ năm phút là Hồ Thu lại lăn ra ngủ tiếp như mọi khi. Lần này, cô nàng còn chẳng thèm làm bộ như đang cố gắng chống trả lại sự quyến rũ của Thần Hypnos nữa. 

Thời khóa biểu hôm nay có các môn học khá nhẹ nhàng, đính kèm là các thầy cô cũng dễ tính hơn hẳn.

May là Hồ Thu có vóc người nhỏ nhắn lại ngồi bàn cuối cùng, phía gần cửa sổ, và cũng được che khuất bởi bao học sinh cao lớn lộc ngộc phía trước. Nên Hồ Thu được ngủ liền mạch nguyên buổi sáng mà không thèm đứng dậy cùng cả lớp để chào các thầy cô mỗi khi tiết học bắt đầu hoặc kết thúc theo hiệu lệnh từ lớp trưởng Vũ Quang Đức. 

Hình như Hồ Thu đang âm mưu dưỡng sức để chuẩn bị cho cuộc quyết đấu thật sự. 

Sơn Nam thở dài. Một mặt, cậu ước thời gian quay ngược lại để có thể sửa chữa những sự cố lỡ lời với Hồ Thu. Nhưng mặt khác, Sơn Nam cảm thấy vô cùng phấn khích trước lời thách đấu của Hồ Thu.

Từ cấp 1, Sơn Nam đã luôn phải học hành cật lực để chuẩn bị cho các cuộc thi của môn Toán và cậu cũng đã gặt được đủ các loại giải to, nhỏ từ địa phương cho đến cấp thành phố. Cho nên cứ nghe thấy những cụm từ như quyết đấu, thách đấu là Sơn Nam lại cảm thấy háo hức.

Nhưng mà Giáo Dục Thể Chất thì không phải là môn học mang lại lợi thế cho Sơn Nam trong cuộc quyết đấu lần này. 

Sơn Nam tính thở dài thêm một lần nữa nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã bị Hồ Thu nắm lấy tay, rồi cô nàng lôi cậu xềnh xệch xuống sân để chuẩn bị cho giờ Thể Chất. 

Đằng sau, Nhật Vương cười như nông dân được mùa và không có động thái gì trước ánh mắt cầu cứu của Sơn Nam cả.

Lớp 11D uể oải kéo nhau ra sân vận động đa năng ngoài trời để học môn Giáo Dục Thể Chất của thầy Tùng Bách. Đứa nào đứa nấy đều trưng ra cái mặt ỉu xìu như bánh bao ngâm nước lâu ngày.

Còn nốt tiết Thể Chất là đến giờ nghỉ trưa, cho nên cả lớp chỉ mong hết giờ học cho nhanh để được vô căng tin đánh chén bữa trưa rồi đi ngủ sớm.

Sau khi được cho khởi động bằng một bài nhảy flashmob có tiết tấu vui vẻ, đám học sinh lớp 11D cũng không lên tinh thần tẹo nào.

Có lẽ cũng một phần do thời tiết trở nên ảm đạm nên dễ ảnh hưởng đến tâm trạng người ta. Từ sáng trời đã mưa lâm thâm, đến bây giờ tuy mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn còn một màu xám xịt.

“Chà, nhìn lớp 11D hôm nay trông chán thế nhờ! Thế cả lớp mình cố chơi xong trò chơi này, rồi thầy cho lớp mình nghỉ sớm nhé.”

Lời của thầy Tùng Bách chẳng làm đám học sinh vui lên chút nào. Ai mà chẳng biết ‘trò chơi’ của thầy thực ra là vẫn một môn học thể dục thể thao nào đó theo giáo trình được thiết kế lại cho vui hơn.

“Bây giờ thầy có một trò chơi, thầy vẫn chưa đặt tên đâu. Luật chơi như sau: Chúng ta sẽ chạy quanh sân này ít nhất 1 vòng sân là 400 mét. Sau đó ai còn thể lực thì có thể chạy cho đến khi không còn chạy được nữa thì thôi. Người chiến thắng sẽ là người trụ lại trên đường chạy đến cuối cùng.”

Đám học sinh ì xèo thể hiện thái độ không muốn hưởng ứng ra mặt luôn.

“Đấy, vừa nói xong là thầy nghĩ ra tên luôn. Trò chơi này được gọi là: Đường đua sinh tử. Để cho trò chơi thêm hấp dẫn thì thầy có chuẩn bị quà cho người chiến thắng đây.”

Thầy Tùng Bách phe phẩy một phong bì lên cao. Có thể nhìn thấy rõ là có một tờ giấy hình chữ nhật màu xanh mờ ảo bên trong phong bì. Nhờ thế mà tinh thần đám học sinh như được lên dây cót. Chúng tỏ ra phấn khởi rõ ràng khi nhìn thấy phần thưởng là tiền tươi thóc thật.

“Em thưa thầy, em thấy trò chơi này có hơi không công bằng với các bạn nữ thầy ạ!

Lớp trưởng Vũ Quang Đức dè dặt đưa ra ý kiến.

“Đâu? Bạn nữ nào, bạn nữ ở đâu cơ? Tôi chả thấy bạn nữ nào trong lớp này cả. Tôi chỉ nhìn thấy những nữ chiến binh - là con cháu chắt chút chít của Hai Bà Trưng, Bà Triệu, của Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, của nữ tướng Nguyễn Thị Định. Những nữ chiến binh này sẵn sàng nghiền nát các cậu như nghiền những quả trứng chim cút bé xinh.”

Thầy Tùng Bách siết tay thành nắm đấm hướng  về phía đám nữ sinh khiến họ giật mình. Chỉ mình Hồ Thu là hưởng ứng lời kêu gọi của thầy. Cô nàng cũng siết cái nắm tay bé xíu lại và hét lên một tiếng: “Yeah”

Đám học sinh của lớp 11D đều bỏ cuộc bằng sạch sau đúng một vòng chạy, vừa đủ tiêu chuẩn tối thiểu của trò chơi.

Chỉ còn đúng hai người đang hăng say rượt đuổi nhau trên đường đua.

Sơn Nam có thể nghe thấy những tiếng cổ động ‘siêu tích cực’ từ bạn bè cùng lớp xung quanh đường đua tới đích danh cậu.

“Bỏ cuộc đi Nam Núi ơi!”

“Ông bà ngừng ngay cho chúng tôi còn đi ăn cơm chứ!”

“Trời ơi, thắng được con gái cũng không hay ho gì mà!”

“Nhận thua với gái không chết được đâu!”

“Nhường gái đi ông Nam Núi ơi, sắp 20/10 rồi!”

Những lời cổ động ‘siêu tích cực’ kiểu này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tinh thần của Sơn Nam. Cậu cảm thấy trong lòng bừng lên ngọn lửa phẫn nộ.

Tốc độ Sơn Nam chậm dần khi chạy ngang qua chỗ đám học sinh lớp 11D đang đứng.

“Trên đường đua này không có nam hay nữ gì hết. Chỉ có những đối thủ với nhau thôi! Nếu tôi bỏ cuộc tức là không tôn trọng Hồ Thu và chính các bạn đây, những khán giả trung thành. Tôi sẽ không bao giờ dừng lại đâu!”

Sơn Nam vừa nói vừa thở hồng hộc. Đây là lần đầu tiên Sơn Nam mạnh mồm đến như vậy. Tinh thần không bỏ cuộc của cậu làm cả lớp há hốc mồm ra nhìn cuộc đua tiếp diễn.

Hồ Thu vừa chạy vượt qua chỗ Sơn Nam đang dừng lại để diễn thuyết. Cô nàng lè lưỡi lêu lêu trêu Sơn Nam. Nhìn thấy sự khiêu khích đó, Sơn Nam quay người, nhanh chóng trở lại đường đua và tăng tốc độ dần.

“Thằng điênnnnn! Hồ Thu nó chạy vượt mày tận ba vòng sân rồi. Làm sao mà mày thắng được nó nữa?”

Nhật Vương gào đến banh họng với theo bóng lưng áo đã mướt mải mồ hôi của Sơn Nam.

“Thầy Tùng Bách bảo: Người chiến thắng sẽ là người trụ lại trên đường chạy đến cuối cùng. Người đó sẽ là taoooo!”

Sơn Nam quay về phía Nhật Vương gào lên.

Đã hết giờ học của môn Thể Chất, Hồ Thu và Sơn Nam vẫn đang đọ tốc độ trên đường đua. Đám lớp 11D dù đói meo vẫn ở lại xem tiếp. Vài đứa nhắn tin và gửi clip cho bạn bè ở lớp khác, khiến nhiều học sinh thay vì ùa vào căng tin như mọi khi thì giờ tập trung hết về sân vận động.

“Trời ơi! Các em dừng lại ngay để tôi về ăn cơm với người yêu được không?”

Thầy Tùng Bách kêu thét năn nỉ Hồ Thu và Sơn Nam mỗi khi họ chạy ngang qua chỗ thầy nhưng vô hiệu hoàn toàn.

Phía khán đài, Nhật Vương nhanh trí tổ chức ngay một vụ cá cược xem ai sẽ là người dừng chạy trước.

Bỗng một con mèo to đùng ở đâu không biết, chạy vào đường đua trong lúc hai đối thủ đang chạy song song với nhau.

Khán giả trên sân vận động ồ lên, vài người còn nhảy xuống sân tính bắt con mèo, làm cho con mèo hoảng sợ. Nó chạy nhảy loạn lên không theo một quy tắc nào cả.

“Đau, đau quá!”

Con mèo nhảy lên vai Sơn Nam và bấu chặt móng vuốt vào đó. Nó không chịu rời cậu ra, nó coi đó là nơi trú ẩn an toàn trước đám người trên sân này. Bước chạy của Sơn Nam khiến con mèo hoảng loạn và càng cắm sâu móng vào da thịt cậu hơn.

Sơn Nam ngửi thấy mùi máu trong không khí, có lẽ từ chính vai của cậu, nơi đang bị móng vuốt của mèo cắm sâu vào. Cậu cảm giác máu còn đang chảy ròng ròng xuống lưng cùng với mồ hôi.

Trên khán đài, tất cả khán giả bỗng nhiên im phăng phắc. Một số học sinh bỗng nhiên bất động một cách kỳ lạ.

“Sơn Nam, cậu bị chảy máu rồi kìa, cậu dừng chạy ngay đi và đến phòng y tế với tôi nhanh.”

Hồ Thu chạy lại gần Sơn Nam. Hơi thở mang mùi hương hoa ly của Hồ Thu sau bao vòng chạy vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu mệt mỏi nào. Nhưng giọng nói trẻ con của cô đang run rẩy và mang đầy sắc thái của sự sợ hãi.

“Không!”

Sơn Nam ngang bướng nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

“Dừng lại đi, tôi xin cậu đấy!”

“Không thích bị thua.”

“Được, thế tôi sẽ dừng chạy lại cho cậu thắng luôn đấy. Sau đó cậu phải đi đến phòng y tế với tôi ngay.”

“Khôngggg!”

“Thế tôi phải làm gì để cậu dừng chạy lại hả?”

“Em chỉ cần bảo ’anh dừng lại đi mà’ là được.”

“C…Cái gì?”

Những giọt máu lẫn với mồ hôi đang nhỏ xuống nền đường đua theo bước chạy của Sơn Nam. Cậu để ý thấy mũi Hồ Thu đang chun lại như để ngăn mũi bản thân hít phải một loại khí độc nào đó. Sơn Nam chỉ thầm hy vọng đó không phải là do mùi cơ thể của cậu bỗng trở nên khó ngửi sau cả giờ chạy liên tục.

Có vài học sinh nữ đã nhảy từ khán đài xuống sân và đang chạy lại gần về phía Sơn Nam. Sơn Nam đoán là họ sẽ giúp cậu gỡ con mèo trên vai ra nhưng Hồ Thu thì không nghĩ đơn giản như vậy.

“A…An… Anh!”

Hồ Thu cuối cùng đành nhượng bộ. Mặt cô nàng đỏ nhừ, môi run run, cố gắng nói đúng theo yêu cầu của Sơn Nam.

“Ngoan lắm, em nói tiếp đi!”

“A…Anh dừng lại đi mà!”

Hồ Thu kêu lên thảng thốt với đôi mắt nâu long lanh như pha lê. Giờ đây đáy mắt Hồ Thu đã dâng lên đầy nước như sắp sửa khóc tới nơi rồi.

“Em xin anh đấy!”

Do Sơn Nam vẫn chưa chịu dừng hẳn mà chỉ đi bộ nhẹ nhàng nên Hồ Thu đành phải tung chiêu cuối cùng. Quả nhiên, chiêu này rõ hiệu quả. Sơn Nam đã dừng chân hẳn lại sau lời van xin thống thiết từ Hồ Thu.

“Ha. Thắng rồi”

Khi nhận ra mình đã chiến thắng, Sơn Nam bỗng thấy trời đất như chao đảo, trước mặt cậu bỗng có tận hai, ba Hồ Thu.

Người Sơn Nam bắt đầu lảo đảo, rồi cậu ngã sấp mặt xuống nền sân và ngất lịm đi vì quá sức. Con mèo trên vai cuống cuồng chuyển từ vị trí hiện tại ra nằm trên lưng Sơn Nam, hình như nó đã chọn cho mình được một con sen ưng ý.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận