• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 23: Chihuahua đột biến

0 Bình luận - Độ dài: 3,467 từ - Cập nhật:

Sơn Nam rón rén bước lùi dần về phía sau. Cậu gắng cẩn thận hết sức để không dẫm phải cái xúc tu. 

Còn cái xúc tu thì đang cuộn tròn như một con trăn để nghỉ ngơi quanh căn phòng. Sơn Nam không thể đếm được cái xúc tu đã cuộn thành bao nhiêu vòng nữa. 

Mắt Sơn Nam đang quen dần với bóng tối, những vật thể trong căn phòng ở tầng 2 đã hiện lên rõ ràng hơn. 

Căn phòng này rộng khoảng 30 mét vuông. Nó được bài trí đầy đủ nội thất như một căn hộ studio với nhà tắm riêng - cũng giống như thiết kế của tất cả các phòng trọ từ tầng 3 đến tầng 7.  

Sơn Nam chăm chú nhìn vào nơi đang phát ra tiếng gầm gừ.

Tiếng gầm gừ đến từ một sinh vật có mùi tanh tưởi hơn cả một đàn cá chết. Nó đang nằm chềnh ềnh trên chiếc giường đôi ở giữa căn phòng. 

Sinh vật vừa gầm gừ, vừa kêu ăng ẳng, vừa ho khạc như bọn mèo bị nghẹn lông. Cái tiếng ăng ẳng này -  Sơn Nam nghe sao thấy quen quá. 

Sau đó, nhờ có những bức ảnh chụp chân dung treo ở khắp phòng mà Sơn Nam đã nhận ra NÓ!

Vậy ra, căn phòng này chính là phòng riêng của NÓ. Đây là một căn phòng với nội thất xịn sò có diện tích rộng gấp đôi -  trong khi giá thuê một căn tương tự - thì phải gấp ba căn phòng trọ trên tầng thượng của Sơn Nam. 

Nhưng theo như Sơn Nam nhớ - thì Kitty - con chó Chihuahua của ông bà chủ nhà trọ còn bé nhỏ hơn cả một con mèo. 

Cơ mà hiện tại, Kitty đã có thân thể phải to ngang ngửa bọn Pitbull. Và cũng giống như Pitbull, cơ bắp của Kitty cũng nổi cuồn cuộn. 

Không chỉ đơn giản như vậy, cái đầu của Kitty thì phình to một cách bất thường - so với tỉ lệ đầu và thân vốn của của bọn Pitbull. 

Chưa hết, mõm Kitty thì đang ngậm một vật thể lạ. Vật thể to đến độ mõm con chó đã phải banh ra hết cỡ - đến mức mép của nó còn rách toạc và rỉ máu. 

Đôi mắt Kitty như lồi hơn mỗi khi con chó cố gắng khạc cái vật thể trong miệng của nó ra. Tiếc thay, mỗi lần Kitty cố gắng, thì cái xúc tu đang cuộn quanh nhà chỉ dài ra thêm. 

Sơn Nam tự ôm lấy miệng để ngăn bản thân không hét lên. 

Hoá ra, cái xúc tu màu nâu đỏ - trơn tuột, nhớp nháp và nhầy nhụa mà ban nãy đã hành hạ Sơn Nam tới bến - không phải là giun đất khổng lồ, hay vòi bạch tuộc. Mà nó chính là cái lưỡi của con Kitty tội nghiệp. 

Trên cái lưỡi biến dạng của Kitty, vẫn còn có rất nhiều con mắt to nhỏ khác nhau. Tất cả bọn chúng đều đang nhắm nghiền lại như đang ngủ. Sơn Nam đã nhận ra những con mắt trên thân của cái xúc tu thực ra đều là những phiên bản quái dị từ đôi mắt lồi của Kitty. 

“Ôi, không!”

Một tiếng kêu khe khẽ vang lên.

Hồ Thu xuất hiện ở cửa ban công. Cô nàng run lẩy bẩy khi nhìn cái lưỡi đầy mắt của Kitty đang cuộn tròn quanh gian phòng.

Do đã phải đón chào một trận mưa mắt lẫn máu mủ rớt trúng đầu, phong thái của Hồ Thu nhìn không còn tự tin và cứng cỏi - như lúc cô nàng mới xuất hiện trong các phòng trọ của Sơn Nam nữa. 

Hồ Thu đưa mắt nhìn sang Sơn Nam rồi lắc đầu chán nản. 

Vì trượt xuống căn phòng này bằng lưỡi của con Kitty, mà bộ dạng của Sơn Nam lại trở nên nhem nhuốc và nhếch nhác hơn cả lúc cậu chưa đi tắm. 

Nhưng trông Hồ Thu cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Mái tóc bồng bềnh của Hồ Thu còn đang được trang trí bằng vài con mắt nho nhỏ - của trận mưa lúc nãy. 

Sơn Nam vốn định giấu tiệt Hồ Thu vụ tóc tai của cô nàng. Nhưng ánh nhìn của cậu làm Hồ Thu cảm thấy nghi ngờ. 

Hồ Thu bắt đầu đưa tay lên tóc…

Sơn Nam lắc đầu quầy quậy ra hiệu cho Hồ Thu dừng lại. Nhưng không kịp nữa rồi…

Mấy con mắt nho nhỏ bằng kích cỡ quả trứng cút lăn từ trên đầu xuống chân Hồ Thu. 

“Trời ơi!”

Hồ Thu ôm mặt kêu ré lên một cách bi kịch. 

Và thế là…

Những con mắt trên cái lưỡi của Kitty đồng loạt mở ra. Những cái đồng tử đen đảo như rang lạc nhằm tìm ra chủ nhân của tiếng hét. 

Dưới chân Sơn Nam, cái lưỡi của Kitty bắt đầu chuyển động như một con trăn. 

Sơn Nam không nghĩ ngợi gì nhiều. 

Cậu ngồi thụp xuống sàn và… hát cho cái xúc tu - tức là cái lưỡi của con Kitty nghe một bài hát xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu. 

“Are you going to Scarborough Fair?

Parsley, sage, rosemary and thyme

Remember me to one who lives there

She once was a true love of mine”

Tuy đó không phải là một bài hát ru nhưng sự buồn bã và êm ái trong giai điệu đã làm cái lưỡi của Kitty đã ngừng chuyển động. Đám mắt trên cái lưỡi cũng dần dần nhắm lại. 

Rồi Sơn Nam phải lấy hết can đảm để dùng tay vỗ về cái lưỡi của Kitty y hệt dỗ dành một em bé. 

Thật may, đám mắt trên cái lưỡi của Kitty cuối cùng cũng đã nhắm lại hết. Chúng ngủ say luôn sau bài hát của Sơn Nam. 

Hồ Thu nhờ vậy mà cũng dần bình tĩnh. Cô nàng nhẹ nhàng tránh cái lưỡi đang cuộn tròn dưới sàn của Kitty để chạy về phía giường của nó.

“Suỵt. Cún ngoan. Em nằm yên nha.”

Hồ Thu nựng nịu Kitty vô cùng dịu dàng. Con chó Chihuahua không còn gầm gừ nữa mà kêu ư ử như than thở với Hồ Thu. Thái độ của con chó với Hồ Thu khác hẳn với Sơn Nam. 

Sơn Nam nhướng một bên lông mày tỏ ý ngạc nhiên. 

Kitty bình thường vốn đã có ngoại hình chẳng đáng yêu. Hiện nay thì trông nó lại càng ghê tởm. Ấy vậy mà Hồ Thu vẫn còn vỗ về nó được cơ đấy. 

“Nó cũng là một Infected phải không?”

Sơn Nam thì thào.

Hồ Thu gật đầu. Lông mày cô nàng cau lại còn đôi mắt nâu lóng lánh và mê hoặc bắt đầu đong đầy nước. 

“Tớ phải bắt bằng được kẻ gây ra chuyện này. Sao hắn nỡ lòng nào lại đi cắn một con chó chứ!”

Sơn Nam phải cố hết sức để không cười trước mặt một Hồ Thu đang đau khổ. 

Trong đầu Sơn Nam, hình ảnh một Vampire đẹp đẽ tựa như gã ca sĩ có mái tóc bạch kim của nhóm Crimson Veil xuất hiện. Và thay vì chơi đuổi bắt với những thiếu nữ ngây thơ, thì hắn lại đi cắn con chó như Kitty - một cách say mê.

“Ngoan nào. Em đừng sợ.”

Hồ Thu tiếp tục vỗ về Kitty. Tay phải cô nàng luồn vào cái túi đeo hông để rút cái súng bắn kim tiêm ra. 

Kitty đổi thái độ ngay tắp lự. Nó không còn tỏ ra dễ thương với Hồ Thu nữa. Như mọi thú cưng khác, Kitty ghét cay ghét đắng kim tiêm.

Con chó quay cái đầu có cái lưỡi lòng thòng về phía Hồ Thu. Nó không thể sủa vì vướng cái lưỡi khổng lồ. Nhưng tiếng gầm gừ của nó nghe âm vang như tiếng gầm của quái thú.

“Kitty ngoan. Em bình tĩnh lại nào!”

Hồ Thu càng thuyết phục. Kitty càng hoảng loạn.

Cái lưỡi của Kitty bắt đầu tự ngọ nguậy trong miệng của nó, như một phản ứng phòng vệ trước nguy hiểm. Những con mắt trên lưỡi bắt đầu he hé mở dần. 

Hồ Thu thấy mình cần phải hành động ngay trước khi những con mắt mở ra hết. Cô nàng quá rõ yếu điểm của mình. 

Hồ Thu nhào lên giường. Cô nàng ôm lấy đầu con chó Chihuahua đột biến trong sự kinh hãi của Sơn Nam. 

Sơn Nam đúng là trái ngược hoàn toàn với Hồ Thu. Sơn Nam không sợ cái lưỡi đầy mắt của Kitty nhưng cậu chẳng ưa nổi con Kitty. Ôm nó ư? Không bao giờ - kể cả lúc Kitty còn là một con chó bình thường.

Khi cái súng bắn kim tiêm của Hồ Thu đã kề vào cổ Kitty thì cánh cửa chính của căn phòng bật mở. 

“Dừng lại ngay! Hai cô cậu định làm gì Kitty của tôi?”

Bà chủ nhà trọ cố xô Hồ Thu ra khỏi Kitty bằng thân hình to lớn và phốp pháp của bà ấy. Còn Hồ Thu thì vẫn quyết tâm bám trụ đến cùng. 

Bà chủ nhà trọ tuy còn khoẻ mạnh hơn cả một Infected như ông chồng nhưng vẫn không thể nào đẩy hay lôi kéo được Hồ Thu ra khỏi con Kitty được. Dung dịch trong súng bắn kim tiêm đang được truyền dần đến ⅓ vào cơ thể con chó rồi. 

“Cô để nó yên cho tôi. Đồ quái vật!”

Do cổ của con Kitty đã bị Hồ Thu giữ chặt không buông, nên bà chủ nhà trọ bèn giơ đôi bàn tay múp míp kéo mõm con chó về phía bà ấy. Bà ấy không nhận ra Kitty thực sự rất bất ổn ư?

“Kitty mới là quái vật. Bác để cho Hồ Thu được yên ngay. Rồi Kitty mới trở về bình thường được.”

Sơn Nam ra sau lưng bà chủ nhà trọ và cố kéo bà ấy ra để cho Hồ Thu tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình. 

Thế là: Hai thiếu niên, một con chó Chihuahua đột biến với cái lưỡi khổng lồ đầy mắt và một bà chủ nhà to béo đang rối trí - cùng nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và ồn ào chưa từng thấy. 

Kitty vốn là một con chó vẩu. Răng nanh của nó luôn chìa ra ngoài cái mõm. Với cái đầu quá khổ như hiện tại, bộ răng nanh của con chó theo đó mà cũng to lên theo. 

Thành ra, sau một hồi co kéo cái mõm vẩu của con Kitty, bà chủ nhà trọ đã không cẩn thận và làm đứt tay mình khi vô tình chạm vào những cái răng nanh của nó.

Dòng máu đỏ tươi từ bàn tay múp míp của bà chủ nhà trọ chảy ròng ròng xuống cái lưỡi khổng lồ của con Kitty…

Con Kitty rùng mình.

Rồi Kitty bỗng chốc co giật liên hồi khiến Hồ Thu phải buông ngay con chó ra - dù cô nàng vẫn chưa truyền hết dung dịch trong ống tiêm vào cơ thể của Kitty. 

“Sơn Nam… Mau chạy thôi.”

Mặt Hồ Thu tái mét. Còn đôi mắt nâu của Hồ Thu đang biểu lộ một sự sợ hãi tột cùng. 

Cái lưỡi của Kitty nhanh chóng lao về phía chủ  nhân của nó. Rồi cái lưỡi cuộn quanh người con chó như một con trăn quấn con mồi. Tiếng xương gãy nát của Kitty kêu răng rắc còn con chó thì tru lên trong đau đớn. 

“Kitty! Con của ta!”

Bà chủ nhà trọ nhào ngay vào mớ hỗn độn đó để giải cứu lấy chó cưng của mình. Bà ấy rú lên khi hai bàn tay múp míp bị ăn mòn. Đó là bà ấy chỉ mới chạm nhẹ vào cái lưỡi của Kitty thôi đấy.

Hồ Thu và Sơn Nam cùng nhau cố kéo người phụ nữ to lớn ra. Nhưng bà chủ nhà trọ chống cự rất dữ dội. Bà chủ nhà trọ cứ lao về phía con Kitty dù cho bà ấy vừa bị đau bởi con thú cưng. 

“Kitty! Mẹ đến với con đây!”

Bà chủ nhà trọ xô cả hai đứa ngã lăn quay ra sàn. Bà vác tấm thân gần 100kg ì ạch chạy về phía con chó. 

Trong khi đó, Kitty đã chìm nghỉm trong cái lưỡi đầy mắt của chính mình. Một thứ dịch trong suốt màu đỏ lợt tiết ra từ cái lưỡi làm tan chảy mọi thứ: Kitty, cái lưỡi, những con mắt - thành một đống thịt bầy nhầy có màu hồng nhạt. 

Khối thịt được bao phủ những mạch máu đỏ ối nổi cuồn cuộn. Khối thịt đang ngày một phình to ra. Nó đã chiếm gần hết cả cái giường đôi rồi.

Và khối thịt vẫn cứ uốn éo không ngừng. Dường như có thứ gì đó đang chuyển động lùng bùng bên trong khối thịt. Thứ đó… đang đòi hỏi được thoát ra. 

Rầm!

Thân thể phốp pháp của bà chủ nhà trọ đổ gục xuống sàn nhà. Để ngăn bà chủ nhà trọ với tới được khối thịt bùng nhùng kia, Hồ Thu đành phải đánh ngất bà ấy.

Hồ Thu kéo bà chủ nhà trọ vào trong nhà tắm. Sơn Nam phi tới giúp Hồ Thu đẩy cái thân thể phì nhiêu của bà chủ nhà trọ vào trong bồn tắm. 

“Phải giấu tạm bà ấy vào đây vậy. Tuy máu bà ấy toàn Cholesterol, lại còn thừa Acid Uric và Glucose nhưng bọn Feral Vampire chẳng kén chọn mấy đâu.”

Hồ Thu thanh minh cho hành động của cô nàng. 

Xong xuôi Hồ Thu khoá trái cửa phòng tắm. Cô nàng lại đẩy cái tủ quần áo vào để chặn cửa. 

“Hồ Thu! Mau chạy thôi!”

Lần này đến lượt Sơn Nam phải giục Hồ Thu. 

“Tớ cần phải đợi nó hoàn thành quá trình biến đổi. Sau đó tớ sẽ dụ nó ra khỏi đây. Không được để nó thịt bất cứ ai trong toà nhà này.”

Hồ Thu giải thích. 

Trong bóng tối, đôi mắt nâu của Hồ Thu dường như đang phát sáng. Răng nanh của Hồ Thu thì đã nhú dài ra. Bộ móng vuốt nhìn cũng cứng cáp hơn bao giờ hết. 

Hồ Thu đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.

Nhưng cơ thể Hồ Thu thì đang run lên từng chập. Cô nàng rõ ràng đang rất sợ hãi trước cái thứ đang hình thành dần bên trong bọc thịt kia. 

”Sơn Nam! Cậu không còn nhiều thời gian nữa đâu. Giờ cậu phải chạy ngay đi…”

“Không! Tớ không đi đâu mà không có cậu!”

Sơn Nam ngắt lời Hồ Thu. 

“Đồ ngốc! Đừng có cư xử như một nhân vật phim nữa!”

“Cậu mới ngốc! Có mỗi cái xúc tu và con chó Chihuahua mà còn không xử lý nổi nữa là thứ này.”

“Cái gì?”

Câu nói này của Sơn Nam quả thực có độ sát thương rất cao tới thể diện của Hồ Thu. Trán và quai hàm của Hồ Thu giờ còn nổi đầy những mạch máu hồng tím. Gương mặt của Hồ Thu đầy vẻ giận dữ. 

Hồ Thu bước tới, mặt đối mặt với Sơn Nam. Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh và mê hoặc của Hồ Thu như nhìn xoáy vào tận tâm can của Sơn Nam. 

Hồ Thu kiễng chân lên. Hai bàn tay của cô nàng chạm vào khuôn mặt của Sơn Nam trong khi đôi môi hồng đào dần hé mở…

Sơn Nam hoàn toàn bị bất ngờ.

Máu trong người Sơn Nam lại tăng tốc độ chảy vào trái tim. Khiến cho trái tim cậu đập nhanh dữ dội. 

Và không chỉ mỗi trái tim của Sơn Nam đang đập dồn dập - mà dấu ấn Bloodbound tại vết cắn của Hồ Thu trước đây - cũng đang giật giật theo nhịp đập của trái tim. 

Nhưng cảm giác bây giờ nơi dấu ấn Bloodbound của Sơn Nam lạ lắm. Nó không hề đau đớn như khi cậu bị tiếp cận bởi những Vampire khác hoặc Infected.

Sơn Nam cảm nhận được dấu ấn Bloodbound của cậu vừa nóng ran, vừa nhột nhột, vừa bứt rứt, khó chịu. Như thể… Nó đang khao khát và ham muốn bộ răng nanh của một Vampire nào đó cắn vào nó - một lần nữa. 

“Bloodbound của ta!”

Giọng của Hồ Thu dù nghe vẫn trẻ con như ngày thường, bỗng trở nên mềm mại, dịu dàng và vô cùng quyến rũ. 

“Vâng. Thưa Chủ Nhân!

Sơn Nam trả lời Hồ Thu một cách ngoan ngoãn. Lý trí của cậu phát ngượng vì cách xưng hô của mình. Không! Đó không phải là cậu. Dường như có một ai đó đang phát ngôn thay cho cậu. 

“Cậu hãy chạy thật nhanh đến trường Harmony. Rồi xin tá túc trong phòng bảo vệ của bác Khoá cho đến khi mặt trời lên.”

Hồ Thu ra lệnh thật rõ ràng. 

“Tại sao?”

Sơn Nam hỏi lại, vẫn với vẻ mặt đờ đẫn như của một người bị mộng du. Nhưng đó không phải là một câu trả lời mà Hồ Thu mong đợi.

Hồ Thu choáng váng toàn tập.

Luôn có những con người mang ý chí tự do, rất khó để thao túng họ - như Sơn Nam trước đây. 

Nhưng hiện tại Sơn Nam đã là một Bloodbound - lại còn do chính Hồ Thu tạo ra. Mà Hồ Thu vẫn không thể thao túng Sơn Nam làm theo mệnh lệnh của mình.

Rõ ràng Hồ Thu đã phải sử dụng tất cả vũ khí thao túng của mình cùng một lúc như mùi hương, giọng nói, ánh mắt, đụng chạm - thế mà vẫn chẳng ăn thua. Mẹ cô nàng mà biết chuyện thì bà sẽ nói gì đây? 

Hồ Thu những muốn thử thêm một lần nữa. 

Cơ mà thần trí đã trở lại trong ánh mắt của Sơn Nam. 

“Hồ Ly! Cậu vừa làm cái trò gì với tớ vậy?”

Sơn Nam cố mỉm cười. Tuy nhiên Sơn Nam đang rất bực vì cậu luôn ghét bị thao túng, nên nụ cười của cậu nhìn không được thân thiện cho lắm. 

Sơn Nam nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay của Hồ Thu đang áp lên khuôn mặt của mình. Nhưng hai bàn tay của cậu vẫn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Hồ Thu. Sơn Nam vẫn phải đề phòng Hồ Thu lại giở trò thôi miên tiếp.

“Tớ chỉ muốn… giữ cậu an toàn!”

Hồ Thu ấp úng. 

Một đống phương án an bài cho Sơn Nam đang lướt nhanh qua tâm trí của Hồ Thu. Cô nàng đã tính đến chuyện đập cho Sơn Nam bất tỉnh. Như thế thì cô nàng phải thật nhanh chóng giấu Sơn Nam vào một trong những căn phòng ở các tầng trên. 

“Nhưng đó không phải là điều tớ muốn…”

Sơn Nam không thể nói tiếp được. Mọi ngôn từ cậu biết đều không đủ để mô tả hết cảm xúc lúc này của cậu. 

Sơn Nam thở dài. 

“Thế thì mày muốn gì hở, Bro?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau tiếng thở dài - dài đến cả mấy km của Sơn Nam.

Sơn Nam hoảng hồn buông ngay cổ tay của Hồ Thu ra. Cả Hồ Thu lẫn Sơn Nam đều lúng túng giấu tiệt đôi tay của hai người ra sau lưng. Hệt như một đám trẻ hư đang bày trò nghịch ngợm thì bị người lớn bắt gặp.

Nhật Vương lanh lẹ trèo qua lan can ban công. Hàm răng trắng tinh và chắc khỏe của cậu tỏa sáng theo nụ cười ở trong bóng tối.

“Đội hỗ trợ chỉ có một mình mày thôi hở Nhật Vương?”

Hồ Thu nhanh chóng lấy lại vẻ ngầu đét. Đồng thời cô nàng cũng tỏ vẻ thất vọng trước Nhật Vương. 

“Ở ĐÓ đang cực kỳ hỗn loạn. Mọi người bận hết rồi. Tao phải cố gắng lắm mới đến đây được.”

Nhật Vương nói một cách bình thản. Cậu bước vào căn phòng tối, nhập bọn với Sơn Nam và Hồ Thu.

Sơn Nam mới để ý thấy rằng Nhật Vương nhìn trông khá là bầm dập và tơi tả. Nhật Vương đang mặc một cái áo thun rách nát. Lộ ra tấm thân rắn rỏi với bộ ngực rộng và sáu múi cơ bụng săn chắc - đầy những vết cào, vết cắn vẫn còn rơm rớm máu. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận