• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Cái xác của Hoàng Anh Tuấn

0 Bình luận - Độ dài: 3,681 từ - Cập nhật:

05/09/2025

Chưa bao giờ Sơn Nam hình dung được có ngày cậu sẽ trở thành học sinh nổi tiếng nhất trường trung học phổ thông Harmony. Có thể thấy gần như toàn bộ học sinh của trường cả nam lẫn nữ đều nhìn ngó, xì xào mỗi khi Sơn Nam đi ngang qua họ.

 Sơn Nam không hề muốn bị chú ý như vậy. Từ xưa đến nay, Sơn Nam luôn luôn là người trầm tính, ít nói, có chút hơi hướng nội. Cậu là người thường ẩn mình vào trong đám đông chứ không bao giờ mưu cầu sự nổi trội. Sơn Nam thực sự yêu thích sự tĩnh lặng và yên bình khi được coi là người vô hình trong lớp học ở trường cũ của cậu.

 Là một học sinh mới được chuyển ngang sang trường trung học phổ thông Harmony nhờ chương trình học bổng, Sơn Nam chỉ muốn yên ổn, chăm chỉ học hành, duy trì thành tích tốt và sưu tầm thêm vài giải quốc gia từ năm lớp 11 này cho đến khi tốt nghiệp cấp 3.

 Nhưng hình như chẳng bao giờ cuộc sống cho ta được chính xác như những gì ta mong muốn. Kể từ khi Sơn Nam vô tình là người đầu tiên phát hiện ra cái xác của Hoàng Anh Tuấn thì cuộc đời của cậu như sang một trang khác, không còn bình thường như trước.

 Sơn Nam còn nhớ như in buổi sáng đầu tháng 9 này. Sơn Nam rời khỏi nhà trọ để đến trường vào lúc 6 giờ 30 sáng khi mặt trời đã lên cao tỏa nắng chói chang. Sau hơn một tháng sống ở thị trấn Nhân Hòa, Sơn Nam đã quen với khí hậu ven biển nơi đây. Mùi mằn mặn của biển không còn làm cậu khó chịu nữa.

 Khi đi đến một góc phố vắng người, chợt Sơn Nam ngửi thấy một mùi lạ thoang thoảng trong không khí hoà cùng hương biển. Mùi đó… nó tanh nồng và có vị của sắt. 

 Nhép…

 Giày của Sơn Nam dẫm phải loại một chất lỏng dinh dính. Sơn Nam nhấc chân lên, cậu nhìn xuống đôi giày thể thao đế trắng mà bàng hoàng.

 Máu… Quá trời máu!

 Sơn Nam không thể tin nổi ở mắt mình nữa. Ngay phía trước, thằng nhóc lớp 10A Hoàng Anh Tuấn đang nằm ngửa mặt lên trời, hai tay dang ra oai phong như cánh đại bàng.

 Máu từ cái cổ họng bị xé toạc toang hoác đỏ lòm chảy đầm đìa thành vũng, ướt đẫm cái áo sơ mi trắng của Anh Tuấn. Máu còn bắn tung toé trên cả bức tường nơi góc phố thằng nhóc ngã xuống. Sơn Nam chưa từng nghĩ rằng một con người có thể chảy ra một lượng máu nhiều đến như vậy.

 Gương mặt rất đẹp trai của Anh Tuấn mà đã từng làm bao nữ sinh thổn thức giờ đây đã phủ một màu xám ngoét. Đôi mắt phượng đen lay láy với hàng mi dài quyến rũ, bí ẩn đã trở nên vô hồn. Cái chết không làm phai đi nét đẹp mà bình thường vốn hoàn hảo y hệt một pho tượng Hy Lạp với sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng của thằng nhóc.

 Hoàng Anh Tuấn mới chỉ nhập học vào lớp 10 hồi tháng 8 này. Nhưng chỉ trong một tháng mà thằng nhóc đã chinh phục được trái tim của gần như toàn bộ đám nữ sinh cùng khối bằng nụ cười duyên và sự ga lăng. Có không ít nữ sinh khối 11 và 12 cũng mê mẩn thằng nhóc. Nghe đồn có cả Fanpage trên Facebook do hội con gái hâm mộ lập cho Anh Tuấn.

 Mà nhân nhắc đến tim… thì…

 Điều bất thường nhất mà Sơn Nam có thể quan sát được là nơi ngực trái của Anh Tuấn còn có một cái lỗ hổng to đùng. Trái tim của thằng nhóc không còn ở đó, và có thể nó đã bị bóp nát thành một đống bầy nhầy rơi vãi quanh đây. Sơn Nam suýt ói khi nhìn thấy đám thịt lổn nhổn rơi vãi khắp nơi quanh thi thể của Hoàng Anh Tuấn.

 Kẻ tạo nên hiện trường kinh khủng, dã man và tàn độc như này không thể là con người!

 Tưởng như mọi nghi vấn sẽ mặc định bị đổ dồn về phía Sơn Nam theo như tâm niệm của những ai cuồng trinh thám: Hung thủ luôn là kẻ đầu tiên quay lại hiện trường vụ án.

 Nhưng may cho Sơn Nam, kẻ bị tình nghi số một hiện nay là Nguyễn Nhật Vương, nam sinh học cùng lớp 11D với Sơn Nam, chỉ vì Nhật Vương xuất hiện tại hiện trường ngay sau cậu. 

 Trong mắt những học sinh đam mê tin đồn giật gân, kịch tính thì Nhật Vương có quá nhiều động cơ hợp lý để là thủ phạm. Trước khi Hoàng Anh Tuấn bước chân vào ngôi trường này thì người được coi là nam sinh quyến rũ nhất chính là Nhật Vương. 

 Năm học trước, với chiều cao 1m88 cùng bờ vai rộng, Nhật Vương đã trở thành một hình mẫu nam tính lý tưởng mà bọn nam sinh trong trường đều ngưỡng mộ, bọn con gái đều mơ mộng được Nhật Vương theo đuổi. 

 Thế mà vào năm nay, chỉ sau một tháng nhập học, Nhật Vương đã bị Hoàng Anh Tuấn soán ngôi. Thằng nhóc mang một vẻ đẹp thư sinh và có phần mỏng manh, tinh tế, khiến hình thể khá cơ bắp rất ấn tượng so với trung bình các thiếu niên cùng độ tuổi của Nhật Vương trở nên thô thiển như khỉ đột. 

 Chưa ai từng chứng kiến hiềm khích hay thù hằn gì được thể hiện công khai giữa hai chàng trai. Cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy có một sự ganh đua ngầm trong việc thu phục nhân tâm học sinh cả trường. Nhưng hội fan nữ hâm mộ hai bên thì có hủy diệt mối quan hệ yên ả cũng như hình ảnh tốt đẹp của thần tượng mình bằng cách hơi tí là live stream nói xấu nhau trên kênh TikTok. 

 Thật xui cho Nhật Vương là hội fan nữ của cậu đông thành viên hơn, cũng to mồm trong các cuộc live stream hơn hẳn hội fan nữ của Hoàng Anh Tuấn nên vô tình làm cho hình ảnh Nhật Vương trở nên giống như mấy gã chuyên bắt nạt nam sinh năm dưới.

 “Thế cậu có thấy Nguyễn Nhật Vương làm điều gì khả nghi khi cậu ta xuất hiện ở hiện trường không Dương Sơn Nam?”

 Ngay tại sân trường, trong buổi lễ Khai Giảng năm học mới, Võ Việt Dũng lớp 11B, hay còn gọi là Dũng Thám Tử, ‘thẩm vấn’ Sơn Nam trong khu vực của lớp 11D. Cậu ta hạ giọng thật trầm làm ra vẻ nghiêm túc trong cuộc điều tra như một thám tử chuyên nghiệp.

 “Những điều gì cần nói thì tớ nói hết khi công an lấy lời khai rồi, mà cậu gọi tớ là Sơn Nam thôi, không cần gọi nguyên cả tên lẫn họ như vậy đâu.”

 Sơn Nam nhớ lại hôm đó các chú công an khu vực đã hỏi chuyện Sơn Nam rất nhẹ nhàng dưới sự giám sát của bà chủ nhà trọ nơi cậu tạm trú. Sơn Nam mới 16 tuổi nên theo luật pháp thì mọi cuộc thẩm vấn phải diễn ra ở nhà với sự có mặt của người giám hộ hợp pháp trong không khí dễ chịu, thoải mái, chuyên nghiệp. 

 Bà chủ nhà trọ được sự uỷ quyền của ba mẹ Sơn Nam đã chứng tỏ vai trò giám hộ của mình hết sức mẫu mực. Các chú công an bị bà đuổi khéo về dù họ mới nói chuyện với Sơn Nam chưa được một tiếng đồng hồ. 

 “Lúc đó Nguyễn Nhật Vương gọi xe cảnh sát thay vì xe cấp cứu phải không? Chỉ có hung thủ mới biết rõ tình trạng nạn nhân sống hay chết thôi. Hắn ta rõ ràng đáng nghi nhất!” 

 Dũng Thám Tử đẩy gọng kính bắt chước điệu bộ của một chàng thám tử rất nổi tiếng trong manga rồi hùng hồn kết luận. 

 “Cậu lậm Thám tử Conan quá rồi đấy! Tớ nghĩ là bất kỳ ai nhìn qua hiện trường thôi cũng có thể biết được nạn nhân không qua khỏi được rồi.”

 Mặt Sơn Nam bắt đầu biến sắc, mồ hôi cậu vã ra lấm tấm quanh trán. Hình ảnh Hoàng Anh Tuấn với lồng ngực rỗng tuếch nằm giữa một vũng máu tanh tưởi lại tràn ngập trong đầu của Sơn Nam. 

 “Hừm, tớ thấy cậu đang bao che cho Nguyễn Nhật Vương đấy Sơn Nam. Cậu là đồng phạm của hắn phải không?”

 Dũng Thám Tử dí sát mặt vào Sơn Nam khiến cậu thêm căng thẳng. Bụng dạ Sơn Nam bỗng thấy nôn nao, bữa sáng của Sơn Nam hình như đang biểu tình đòi được giải phóng khỏi cái dạ dày qua đường cuống họng. 

 “Nếu muốn biết cụ thể hơn thì cậu cứ hỏi thẳng tớ đây này.”

 Một giọng nói sắc lạnh vang lên cắt ngang cuộc thẩm vấn.

 “Cậu hỏi thằng Sơn Nam làm gì? Nó hôm đấy nôn thốc nôn tháo ngay tại hiện trường rồi nằm ngất thẳng cẳng ra đó. Nó chả nhớ được cái gì đâu!”

 Nhật Vương xuất hiện sau lưng Sơn Nam và Dũng Thám Tử không biết tự bao giờ. Nhật Vương cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt Dũng Thám Tử với ánh mắt lạnh lùng chết chóc.

 Chưa bao giờ nhìn Nhật Vương trông đáng sợ như vậy!

 Dũng Thám Tử giật nảy mình. Nếu như là một con mèo chắc cậu ta sẽ nhảy vọt lên cao 2-3 mét vì hoảng sợ mất. 

 “Không! Không có gì đâu. Tớ nghĩ là… là tớ có đủ thông tin cần thiết rồi. Tớ về lớp đây. Bye!”

 Nhanh như một tia chớp, Dũng Thám Tử đứng dậy rồi chạy như bay về chỗ của lớp 11B. Cậu ta suýt ngã vì vấp phải vài cái ghế nhựa trên đường đi. 

 Nhật Vương ngồi phịch xuống một cái ghế nhựa trống bên cạnh Sơn Nam. Nét mặt Nhật Vương dần giãn ra, vẻ đen tối, lạnh lùng biến mất đột ngột như thể nó chưa từng xuất hiện. 

 “Thế thì tốt! Có gì cần hỏi thì đừng ngại liên hệ trực tiếp với tớ nha”

 Nhật Vương nói với theo bóng lưng của Dũng Thám Tử. Rồi cậu cười rạng rỡ, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Sự tinh quái lại ánh trong đôi mắt cậu. 

“Mày hôm nay thế nào, bro?”

 Sơn Nam còn đang nghĩ câu trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng xôn xao ở dãy lớp bên cạnh. Hình như có ai đó ngất xỉu.

 Hôm nay trời rõ nóng, không có lấy một bóng mây. Mới 7 giờ 30 sáng nhưng nhiệt độ đã rơi vào quãng 37-38 độ, mà trường Harmony vẫn tổ chức buổi lễ Khai Giảng năm học mới dưới sân theo lịch trình. Có điều, các tiết mục âm nhạc được thay thế bằng lễ tưởng niệm Hoàng Anh Tuấn. 

 Không khí u ám nặng nề và đau buồn bao phủ khắp khu vực học sinh khối 10. Đám nữ sinh đã không kiềm chế được cảm xúc mà bắt đầu khóc rưng rức khi đội kèn của nhà trường thổi lên bản nhạc truy điệu. 

 Sau khi bản nhạc não nề kết thúc, đội kèn lui về hậu trường. Một số học sinh được đứng lên chia sẻ cảm nhận về Hoàng Anh Tuấn càng làm buổi lễ truy điệu thêm phần cảm động. 

 Sự tang thương cùng thời tiết ngột ngạt oi bức, thêm việc đông người tụ tập xung quanh làm cho Nguyễn Xuyến Chi lớp 11C thấy khó thở rồi ngất ngay tại chỗ.

 “Ê, cả lũ tránh ra cho con bé thở tí nào! Còn hai cái cậu cao to chân dài kia, sự ga lăng đâu hết rồi? Đưa bạn gái đó đến phòng y tế mau lên!”

 Giọng nói ồm ồm đầy uy quyền của thầy giáo dạy môn Thể Chất Nguyễn Tùng Bách vang lên. Thầy đã chỉ đích danh Sơn Nam và Nhật Vương. Dù Sơn Nam chỉ cao có 1m78, thấp hơn Nhật Vương tận 10cm nhưng đúng là so với đám nam sinh xung quanh thì Sơn Nam cũng có chiều cao nổi bật thật. 

 “Thưa thầy, em xin phép từ chối nha, em nhường thầy đó ạ!”

 Nhật Vương thẳng thừng nói với thầy giáo Thể Chất làm Sơn Nam trợn tròn mắt vì bất ngờ. Ở trường cũ của Sơn Nam thì không học sinh nào dám ăn nói với giáo viên như vậy hết, kể cả với giáo viên trẻ trung và có vẻ hài hước như thầy Tùng Bách đây. 

 “Nhưng mà tôi bị cấm chạm vào nữ sinh.”

 “Nhưng mà em cũng không thích chạm vào nữ sinh. Hừm, em sẽ viết đơn kháng nghị lên nhà trường yêu cầu phải may váy đồng phục dài quá gối cho các bạn gái mới được.”

 Nhật Vương đã chỉ ra vấn đề cốt lõi gây nên sự lúng túng ở Sơn Nam và có lẽ ở chính Nhật Vương nữa. 

 “Cậu điên à Nhật Vương? Tôi cấm cậu viết cái đơn đó!”

 “Rồi, em đã biết lý do thầy bị cấm chạm vào nữ sinh.”

 “Không phải như cậu nghĩ đâu! Người yêu tôi hay ghen lắm.”

 “À, vậy em chúc mừng thầy thoát ế nha.”

 “Trời ơi, thà ế còn hơn!”

 Thấy hai người kia hết tranh cãi, đùn đẩy nhau rồi chuyển sang nói chuyện nhảm nhí mà không có ý định giải quyết vấn đề. Sơn Nam bèn chạy đến phòng y tế mượn một cái cáng rồi cùng Nhật Vương cẩn thận chuyển cô gái tên Xuyến Chi lên cáng sao cho váy áo của cô nàng không bị hớ hênh quá. 

 Mang được Xuyến Chi vào phòng y tế là Nhật Vương chạy biến đi luôn. Nam sinh quyến rũ nhất trường hoá ra lại ngại tiếp xúc với con gái thật sao?

 Xuyến Chi hơi hồi tỉnh khi đã nằm yên vị trên giường phòng y tế, một giọt lệ vẫn còn đọng trên mi mắt cô nàng. Hình như cô nàng này cũng là một trong những fan hâm mộ của Hoàng Anh Tuấn. 

 Chị Nguyễn Thu Trang, y tá ở phòng y tế, cẩn thận kiểm tra thân nhiệt của Xuyến Chi rồi càu nhàu với cô nàng:

 “Chị đã nhắc nhiều lần rồi, bệnh của em là phải uống thuốc đúng giờ. Tình hình này em có uống thuốc chắc cơ thể cũng không kịp đáp ứng, chị phải tiêm cho em thôi. Sơn Nam, em ra ngoài nhé.”

 “Không! Em không tiêm đâu.” 

 Xuyến Chi mếu máo trong hoảng loạn và níu lấy cánh tay Sơn Nam khi cậu tính ra ngoài theo yêu cầu của chị Thu Trang. 

 “Em mà không chịu tiêm là em sẽ hoá thành quái vật xấu xí bây giờ đó, em có thích như thế không?”

 Chị Thu Trang phải doạ Xuyến Chi như doạ trẻ con thì cô nàng mới đồng ý cho tiêm trong khi tay vẫn bấu chặt vào cánh tay Sơn Nam. Khi chị Thu Trang ấn mũi tiêm vào bắp tay Xuyến Chi thì đồng thời Sơn Nam cũng phải chịu đau đớn do bị móng tay Xuyến Chi bấu vào da thịt. Thực sự là chả rõ ai bị đau hơn ai!

 Bất công nhất là Xuyến Chi còn được tự do khóc ré lên để thể hiện nỗi đau trong khi Sơn Nam phải cố gắng kìm nén cảm xúc.

 Khi dung dịch trong ống tiêm được bơm hết vào bắp tay Xuyến Chi thì cô nàng mới buông tay Sơn Nam rồi từ từ nằm xuống thiếp đi. Cánh tay Sơn Nam giờ hiện lên mấy dấu móng tay đỏ au, cũng may chưa bị chảy máu. 

 Con gái quả thật là những sinh vật rất đáng sợ!

 Khi vừa ra khỏi phòng y tế, miệng Sơn Nam méo xệch khi thấy Nhật Vương vẫn đang đứng đợi cậu ở hành lang.

 “Tao đã hứa là tao sẽ không kể gì cho ai đâu nên mày đừng đi theo tao nữa được không, Nhật Vương?”

 Sơn Nam bắt đầu ngờ vực rằng nguyên nhân cho sự nổi tiếng của cậu là ngoài vụ cái xác của Hoàng Anh Tuấn còn do Nhật Vương góp phần vào. Bởi gần đây Nhật Vương luôn luôn lẽo đẽo bám theo Sơn Nam gần như mọi lúc mọi nơi. Có lẽ Nhật Vương muốn đảm bảo không ai tiếp cận Sơn Nam để ‘thẩm vấn’ như Dũng Thám Tử đã làm sáng nay. 

 “Cứ thế thì chỉ tổ cho người khác càng thêm nghi ngờ thôi.”

 “Nghi ngờ gì cơ, bro? Tao đang đi về lớp học của chúng ta thôi mà?”

 (Hừm, thật lươn lẹo)

 Sơn Nam hồi tưởng lại thời điểm đứng trước cái xác đẫm máu bất thường của Hoàng Anh Tuấn, Nhật Vương không hề tỏ ra chút sợ hãi nào. Cậu đẩy Sơn Nam lui ra phía sau để căn góc chụp toàn ảnh hiện trường từ con Iphone 16 Pro Max. 

 Rồi Nhật Vương khéo léo, cẩn trọng đặt từng bước chân vào những vị trí sao cho không gây xáo trộn những vật chứng. Khi đã tiếp cận cái xác, Nhật Vương chụp kỹ từng chi tiết vết thương trên cơ thể thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn.

Nhưng hành động làm cho Sơn Nam sởn gai ốc nhất là lúc Nhật Vương vén môi cái xác lên, quan sát kỹ bộ răng mà không quên bấm điện thoại lia lịa để chụp. 

 Cơ mà việc đó cũng chưa bất thường bằng việc Nhật Vương cúi xuống cái cổ họng rách toạc của Anh Tuấn rồi ngửi ngửi, hít hít thật sâu để nhớ kỹ một mùi hương lạ. Đúng là ngoài mùi máu, mùi biển luôn có trong không khí thì còn có một mùi hương hoa rất nhẹ nhàng dù chưa xác định được đích xác loại hoa. 

 Nhận thấy Sơn Nam đang quan sát từng hành động của mình. Nhật Vương đứng dậy, di chuyển nhanh về phía Sơn Nam đang đứng. Cậu giơ một tay lên miệng như thể bảo với Sơn Nam: 

 ”Suỵt!”

 Nắng sớm mai của tháng 9 chiếu qua gương mặt đẹp trai góc cạnh của Nhật Vương làm lộ rõ đồng tử có hình dạng hạnh nhân như của loài mèo trong đôi mắt của Nhật Vương. Kết hợp với nụ cười có vẻ rất ‘thân thiện’ mà Nhật Vương đang thể hiện với Sơn Nam làm cho Sơn Nam càng cảm thấy nôn nao, bồn chồn và chân tay thì bủn rủn như thể cậu đang đứng trước một loại thú săn mồi nguy hiểm nào đó. 

 Bỗng nhiên Sơn Nam cảm thấy bầu trời tối đen. Toàn bộ cảnh vật xung quanh như chìm vào bóng tối, cả Nhật Vương, cả cái xác của Hoàng Anh Tuấn, tất cả mọi thứ…

 Khi chợt tỉnh giấc vào giữa đêm, Sơn Nam thấy mình như đang ở trong một phòng bệnh của bệnh viện tư trong thị trấn. Cậu không rõ vì sao mình lại đến được đây. 

 Cậu thở khó nhọc, đầu thì đau như búa bổ. Dù đang phát sốt nhưng toàn thân cậu lại cảm thấy ớn lạnh. Ban đêm ở miền biển khí hậu lạnh và ẩm hơn nhiều so với ban ngày nên nếu không quen sẽ rất dễ bị ốm. 

 Sơn Nam nằm co ro, run rẩy trên giường bệnh. Tấm chăn mỏng của bệnh viện không đủ để xua tan cái lạnh. Một nỗi buồn dâng lên xâm chiếm tâm hồn Sơn Nam. Cậu phải xa nhà, chịu cảnh cô đơn, đau ốm mà không có người thân chăm sóc bên cạnh. Lúc này Sơn Nam chỉ muốn được về nhà. 

 (Không có gì mà phải buồn cả, cứng rắn lên nào.)

 Sơn Nam tự nhủ với bản thân như vậy và lại chìm dần vào giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mê man, Sơn Nam mơ thấy có ai đó nhẹ nhàng đến bên cạnh giường, đặt bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp lên cái trán nóng hôi hổi của cậu. Rồi người đó trèo lên giường, vòng cánh tay mảnh dẻ ôm Sơn Nam từ sau lưng bằng thân hình mềm mại. 

 Giấc mơ mới chân thật làm sao! 

 Bộ não con người thật là kỳ diệu khi có thể mô phỏng lại mọi cảm giác từ thực tế vào trong ảo mộng. Sơn Nam có thể cảm thấy sự ấm áp, có thể ngửi thấy cả mùi hương hoa ly mê hoặc thoang thoảng trong không khí. Thậm chí Sơn Nam còn nghe thấy rõ cả một giọng con gái trong veo như giọng của thiên thần thì thầm bên tai cậu rằng:

 “Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, cậu hãy quên tất cả những gì đã nhìn thấy sáng nay đi nhé!”

 Sơn Nam từng nghĩ rằng cảm giác yên bình và ấm áp trong giấc mơ đêm qua chỉ là sự hoang tưởng do cơn sốt tác động lên hệ thần kinh đang vốn rất mệt mỏi của cậu. 

 Nhưng rõ ràng mùi hương hoa ly vẫn còn vương vấn trong phòng vào sáng hôm sau.

 Và quan sát qua cách Nhật Vương động đậy cái mũi thính lúc mới bước chân vào phòng bệnh để đưa Sơn Nam về sau khi đã làm xong thủ tục xuất viện cho cậu, thì xem ra Sơn Nam đã không hề mơ mộng chút nào!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận