Sinh vật khát máu mỗi lúc một tiến gần hơn về phía Sơn Nam. Còn Sơn Nam thì vẫn đứng chết trân tại chỗ, cậu không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Đột nhiên, sinh vật khát máu tung người lên trên không, rồi ả nhanh chóng đáp xuống mặt đất. Ả đứng đối diện với Sơn Nam. Ả hít lấy hít để không khí quanh Sơn Nam như thể nó thơm ngon lắm.
Lúc này Sơn Nam mới có dịp nhìn kỹ dung mạo của sinh vật khát máu hơn.
Bỏ qua những vệt máu nhoe nhoét đầy mặt, cùng bộ răng nanh nhọn hoắt thò ra từ khuôn miệng đỏ thắm. Cũng như bỏ qua làn da trắng như phấn với những mạch máu màu hồng tím đang nổi chằng chịt ở cổ, trán và quai hàm trông rất ghê rợn.
Cũng đừng để ý đến đôi cánh tay với những ngón tay gân guốc, cứng cáp cùng bộ móng vừa nhọn vừa dài… Thì nhìn sinh vật khát máu cũng rất xinh đẹp và trang nhã với sống mũi cao, thanh tú. Kết hợp với đôi mắt có màu đỏ như máu, trông ả lại càng thêm vẻ quyến rũ chết người.
Và điều may mắn nhất, đáng để Sơn Nam quyết tâm không quay đầu chạy trốn lúc nãy là: Ả hoàn toàn không có nét nào giống với cô ấy, cả chiều cao cũng khác. Ả mang nhiều nét trông trưởng thành hơn hẳn.
Mùi hương hoa trên người của ả tuy không rõ là mùi của loại hoa gì nhưng chắc chắn đó không phải là mùi hoa ly.
Mọi nghi ngờ trong Sơn Nam đã được giải toả. Sơn Nam đã thở phào nhẹ nhõm trong cái tình huống mà đáng nhẽ cậu cần phải hoảng loạn chạy trốn mới đúng.
Nhưng niềm hân hoan của cậu mới chỉ diễn ra trong tích tắc…Thì đột nhiên, sinh vật khát máu nhảy chồm lên người Sơn Nam như một con thú hoang vồ mồi, đẩy cậu ngã lăn quay xuống đất.
Sơn Nam đau đến choáng váng vì đầu cậu đập mạnh xuống đường. Theo phản xạ, Sơn Nam đưa tay ra sau đầu kiểm tra.
Cậu thấy tay mình ươn ướt, dinh dính.
Máu!
Mùi máu thơm ngon của Sơn Nam càng đánh thức bản năng săn mồi của sinh vật khát máu kia. Ả chộp lấy bàn tay dính máu của Sơn Nam rồi liếm lấy liếm để những giọt máu trên đó với vẻ tham lam, hoang dại.
Sơn Nam cố đẩy ả ra nhưng vô hiệu. Đến gã trai cao lớn nhìn rất mạnh mẽ đang nằm bất động trong vũng máu ở đằng xa kia còn không thể thoát thân nữa là cậu.
Cáu tiết vì vấp phải sự kháng cự của Sơn Nam, sinh vật khát máu vung cánh tay với những ngón tay có móng vuốt dài nhọn như quỷ lên…
… Móng vuốt của ả liên tiếp tạo thành những vết cắt dài trên cánh tay Sơn Nam khi cậu dùng tay để che chắn cho cơ thể.
Được nếm dòng máu bắn ra từ những vết cắt trên cánh tay Sơn Nam khiến sinh vật khát máu càng trở nên điên cuồng hơn.
Tay trái của ả giữ đầu Sơn Nam nghiêng sang một bên, tay phải ấn ngực cậu xuống. Đôi cánh tay của Sơn Nam với vết thương chằng chịt đã không còn đủ sức chống cự với ả nữa.
Ả cúi đầu xuống. Ả khoe ra bộ răng nanh sắc nhọn, chuẩn bị cắm chúng vào cổ của Sơn Nam.
Khi cảm nhận thấy hơi thở chết chóc đầy mùi máu tanh tưởi của sinh vật khát máu, Sơn Nam tự nhủ: Cậu không muốn mạng sống của mình sẽ có kết cục như gã trai cao lớn đang nằm ở kia, kết thúc một cách vô nghĩa lý trong dạ dày của sinh vật khát máu gớm ghiếc này.
Sơn Nam vẫn cố gắng vùng vẫy chống cự trong vô vọng. Dù cho chút xíu nữa thôi, bộ răng nanh của sinh vật khát máu sẽ cắn phập vào động mạch của cậu rồi hút đi sự sống từ đó.
Không thể nào!
Sơn Nam còn nhiều luyến tiếc cuộc đời này lắm.
Cậu còn bao nhiêu việc chưa làm cùng bao lời chưa nói.
Sơn Nam khẽ nhắm mắt lại, một hình bóng bỗng hiện lên trong tâm trí cậu.
Liệu vào giây phút cuối cùng, toàn bộ ký ức của cả cuộc đời có tự động trình chiếu trong não bộ như những gì người ta hay nói không nhỉ?
Thật may mắn, Sơn Nam không có cơ hội được trải nghiệm về điều ấy nữa.
Bởi vì… kẻ được cho là sẽ mang đến cái chết không lấy gì làm nhẹ nhàng cho cậu bị đá bay ra xa bởi một cú đá song phi đầy sức mạnh. Khiến ả lao thẳng vào bức tường gạch gần đó rồi nằm im re luôn.
Trong không khí, mùi hương hoa lạ từ sinh vật khát máu đang dần bị lấn át bởi mùi hương hoa ly vô cùng quen thuộc với Sơn Nam.
Một bàn tay nhỏ nhắn cứ liên tục vỗ nhè nhẹ lên má của Sơn Nam. Cho đến khi Sơn Nam mở mắt ra, cậu thấy một đôi mắt nâu dịu dàng, long lanh như nước hồ mùa thu, đang nhìn mình đầy lo lắng…
Hồ Thu chun mũi lại, cố gắng hít thở ít nhất có thể, như để tránh hít phải mùi máu đang chảy ra từ hai cánh tay tả tơi của Sơn Nam do bị cào xé bởi bộ móng vuốt của sinh vật khát máu kia.
Sơn Nam được Hồ Thu nhẹ nhàng nâng dậy. Cô nàng để cậu dựa người vào bức tường sát đó.
“Chân cậu không bị thương chứ, Sơn Nam?”
Sơn Nam lắc đầu. Cậu còn khá choáng và đau đớn nên vẫn chưa thể nói được gì.
“Nghe cho kỹ này, tớ sẽ cầm chân nó cho đến khi cứu viện tới. Còn cậu liệu mà chạy trốn nhanh đi.”
Hồ Thu đanh giọng, nói một cách rõ ràng như ra lệnh.
“K…Không! Tớ không thể để cậu lại một mình với nó được.”
“Đồ ngốc! Nó mà hút được máu cậu rồi mạnh lên là tớ không có cửa thắng. Nên cậu làm ơn đi trốn nhanh giùm cái.”
Sinh vật khát máu đã hồi tỉnh. Ả nhảy bật dậy. Rồi có vẻ ả đã nhận ra cái đầu của ả đang lệch ít nhất gần 180 độ so với cái cổ.
Rắc! Rắc!
Ả tự bẻ lại đầu của mình cho nó chuẩn chỉ lại như bình thường. Sau đó ả lúc lắc cái đầu sang hai bên để kiểm tra lại độ linh hoạt của các đốt sống cổ.
Sơn Nam mới chỉ đứng dậy, còn chưa kịp chạy thì cậu đã bị Hồ Thu nhanh tay đẩy sang một bên khi sinh vật khát máu kia lao tới.
Hồ Thu chặn ả lại bằng một cú đá rất nhanh. Lần này, sinh vật khát máu đã có sự chuẩn bị trước nên cú đá dù trúng ngay mang tai ả, vẫn không đủ mạnh làm tổn thương ả.
Hồ Thu vung liên tiếp nhiều quả đấm vào bụng ả. Nhưng hầu như chẳng thấm tháp gì, sinh vật khát máu vẫn đứng vững trên mặt đất.
Ả nhẹ nhàng tóm gọn lấy cẳng chân của Hồ Thu khi cô nàng liều lĩnh tung thêm một cú đá trực diện nữa. Ả đập mạnh người Hồ Thu xuống đất rồi quăng cô nàng vào bức tường sát đó.
Hồ Thu nằm lẫn trong tàn tích của bức tường gạch vừa vỡ tan tành. Không để phí hoài một giây, Hồ Thu bật dậy thật nhanh. Cô nàng nhảy lên lưng sinh vật khát máu, dùng cánh tay mảnh dẻ nhưng cứng cáp khoá cổ ả lại.
Sơn Nam chỉ biết trố mắt lên nhìn sự biến đổi của Hồ Thu. Rõ ràng cô nàng đã quyết định dùng vũ khí của giống loài mình: Răng nanh của Hồ Thu đang nhú dài ra trông sắc lẻm.
Sinh vật khát máu cố rũ Hồ Thu ra khỏi lưng nhưng không thể. Trước khi răng nanh của Hồ Thu chạm đến được động mạch chủ ở cổ của sinh vật khát máu thì ả quyết định chơi một đòn liều lĩnh.
Ả đột ngột bật nhảy lên cao. Ả lơ lửng trong không trung với Hồ Thu ở trên lưng từ độ cao ít nhất 10 mét.
Hồ Thu bắt đầu hiểu ra ý định của ả nhưng ả đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay của Hồ Thu khiến cô nàng không thể thoát thân.
Sinh vật khát máu rơi tự do và tiếp đất bằng lưng, mà trên lưng ả thì có Hồ Thu.
Cú rơi rất mạnh, mặt đường nứt toác. Hồ Thu bị sinh vật khát máu đè bẹp dí trên mặt đất. Tưởng như Hồ Thu đã ngất, sinh vật khát máu đứng lên và đi về phía Sơn Nam.
“Sơn Nam, cái đồ ngốc kia. Chạy đi!”
Hồ Thu bừng tỉnh và la hét kêu gọi Sơn Nam.
Hồ Thu tuy không thể đứng dậy được ngay. Cô nàng vẫn đang nằm bò trên mặt đất nhưng Hồ Thu đã nhanh tay tóm được cổ chân của sinh vật khát máu. Cô nàng cố kéo ả lại phía mình hòng mua được vài phút thoát thân cho Sơn Nam.
Tức giận vì Hồ Thu mãi đeo bám. Sinh vật hút máu quay lại phía Hồ Thu. Nhanh như chớp, ả đè Hồ Thu xuống và cắn ngập răng vào cổ của Hồ Thu.
Tim Sơn Nam nhói đau khi cậu nghe thấy tiếng thét chói tai của Hồ Thu.
Máu đang phun ra thành dòng từ cổ của Hồ Thu. Có vẻ sinh vật khát máu đã tấn công ngay vào động mạch chủ ở cổ của Hồ Thu.
Nhưng thật kỳ lạ!
Sinh vật khát máu bỗng rời khỏi Hồ Thu ngay sau cú cắn chí mạng. Ả ôm miệng, ả quằn quại trong đau đớn, ả giãy dụa trên mặt đất như thể vừa nếm phải một loại chất kịch độc nào đó.
Rồi cơ thể của ả bắt đầu biến đổi: Những mạch máu màu hồng tím chằng chịt trên mặt và cổ của ả biến mất dần. Móng vuốt và răng nanh cũng dần ngắn lại…
…Sinh vật khát máu đang dần biến đổi về nguyên hình người!
Hốt nhiên, sinh vật khát máu sửng sốt, ngơ ngác nhìn xung quanh như thể vừa thoát khỏi cõi mộng mị.
Đôi mắt vừa biến đổi trở về màu đen láy của ả bắt đầu dâng lên đầy nước, cứ như thể đột nhiên ả hối hận khi thấy ngay dưới chân ả là một cô gái đang dần lịm đi vì mất máu.
Khi thấy Sơn Nam đã lê bước đến gần thì sinh vật - từng khát máu ôm mặt chạy biến vào trong màn đêm đen kịt.
Ả để lại hiện trường là một cái xác đẫm máu của gã trai cao lớn nằm đằng xa, một cô gái trẻ đang hấp hối, và một cậu con trai đang tan nát cả cõi lòng.
Con ngõ tối trở lại bình yên như thường nhật. Cư dân ở những căn nhà hai bên ngõ vẫn đang ngủ say trong giấc nồng. Có lẽ họ chẳng hề biết có một trận chiến dữ dội vừa xảy ra ngay bên cạnh tường rào của nhà họ.
Xa xa, tiếng gió thổi vi vu, xào xạc lay động những hàng cây, hòa cùng với tiếng chó tru đêm tạo thành một bản nhạc giao hưởng rền rĩ, buồn bã.
Không khí không những vừa lạnh vừa ẩm mà còn tanh nồng bởi mùi máu bốc lên từ xung quanh.
Mặt đất nơi Hồ Thu đang nằm thoi thóp đã nứt toác vì cú rơi tự do từ độ cao ít nhất 10 mét trong toan tính của sinh vật khát máu ban nãy.
Dòng máu đỏ sẫm vẫn không ngừng rỉ ra từ vết cắn trên cổ của Hồ Thu dù cô nàng vẫn đang cố ấn chặt bàn tay mình vào đó. Máu của Hồ Thu đã chảy tràn xuống cả mặt đường tạo thành một vũng lớn.
“K…Không được gọi cấp cứu!”
Hồ Thu cố nói với Sơn Nam trong hơi thở yếu ớt khi cô nàng thấy bàn tay Sơn Nam đang run rẩy rút điện thoại ra bấm bấm.
“Nhưng tớ phải làm gì để giúp cậu đây?”
“Đợi…”
Hồ Thu thở ngày càng khó nhọc. Đôi môi ngày thường có màu hồng đào đang dần tái nhợt đi.
Sơn Nam quỳ bên cạnh Hồ Thu, cậu áp tay vào khuôn mặt bầu bĩnh của Hồ Thu. Thân thể Hồ Thu bắt đầu dần lạnh giá.
Cậu không biết phải làm gì khi sự sống của Hồ Thu đang cạn dần đi mỗi giây mỗi phút, mà cô nàng lại không cho Sơn Nam gọi xe cấp cứu đến.
Bịch
Bàn tay của Hồ Thu đã rớt xuống. Cô nàng không còn đủ sức để giữ chặt bàn tay nơi cổ của mình nữa.
“Giúp…tớ!”
Hồ Thu nói trong hơi thở đứt quãng.
Sơn Nam đã cố ấn tay của mình vào vết cắn nơi cổ của Hồ Thu để cố ngăn không cho máu chảy thêm nữa. Nhưng đôi mắt trong veo của Hồ Thu vẫn cứ dần trở nên ngây dại, đờ đẫn nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm sâu thẳm.
“Không… Hồ Thu. Nhìn vào tớ nào!”
Từ trên trời cao, mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ bé đã bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây mù kéo tới. Sau một tràng sấm chớp gầm gào như muốn xé toang bầu trời, những giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống.
Nước mưa cuốn trôi đi mùi tanh nồng của máu và cả những bùn đất lấm lem trên trang phục của những học sinh trường Harmony trong con ngõ tối này.
Gương mặt Hồ Thu đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước, gần như không còn bất cứ phản ứng nào với những giọt mưa đang ngày một nặng hạt hơn từ trên trời cao rơi xuống.
Sơn Nam vỗ nhè nhẹ lên má Hồ Thu để lôi kéo tâm trí cô nàng trở về thân xác nhưng chỉ hiệu quả trong tích tắc.
Đôi mắt nâu óng ánh của Hồ Thu đang bắt đầu dần khép lại…
Lòng Sơn Nam cay đắng khi nhìn Hồ Thu đang chết dần từng giây mà Sơn Nam không thể nghĩ ra cách nào để giúp Hồ Thu được.
Một vài hình ảnh từ những cuốn phim xưa cũ về ‘sinh vật đó’ bỗng loé lên tâm trí của Sơn Nam.
Dù rằng những ‘sinh vật này’ không lạnh giá, không ngày ngủ đêm thức, không bốc cháy dưới ánh mặt trời như những ‘sinh vật đó’… Nhưng rõ ràng sức mạnh, tốc độ, bộ răng và thức ăn ưa thích của họ đều khá là giống nhau.
Nếu đã vậy, thì chỉ còn đúng một cách!
Sơn Nam không thể để sinh mạng của người bạn cùng lớp đã cứu sống mình tan biến như này được.
Cậu phải nhanh chóng hành động!
Sơn Nam nâng Hồ Thu dậy. Cậu kéo Hồ Thu dựa sát vào mình. Tay trái Sơn Nam đỡ lưng Hồ Thu. Tay phải cậu giữ và chỉnh đầu của Hồ Thu sao cho miệng của Hồ Thu kề vào cổ của cậu.
Dù đang trong trạng thái mơ màng của giây phút cận tử, Hồ Thu đã lờ mờ nhận ra ý đồ của Sơn Nam.
Hồ Thu lắc đầu phản đối một cách yếu ớt, nhưng Sơn Nam vẫn ôm chặt Hồ Thu trong tay mặc cho Hồ Thu cố vùng vẫy chống cự. Sức lực của Hồ Thu giờ không còn đáng kể vào đâu so với Sơn Nam.
Sơn Nam đã cảm thấy hàm răng nanh sắc nhọn của Hồ Thu đang kề vào cổ của mình. Tuy thấy khá đau nhưng Sơn Nam vẫn cố chịu đựng.
Cuối cùng, Hồ Thu đã không thể thắng được bản năng sống mãnh liệt của giống loài mình. Hồ Thu cắm ngập răng vào cổ của Sơn Nam và hút lấy dòng máu nóng ấm của cậu một cách cuồng nhiệt không một chút do dự.
Đau!
Rất đau!
Như thể có một loại nọc độc nào đó đang truyền qua vết cắn.
Như thể chính linh hồn và sự sống của Sơn Nam cũng đang bị hút cạn theo từng giọt máu.
Sơn Nam cảm thấy vết cắn nơi cổ bùng cháy. Sự đau đớn đang dần lan tỏa ra khắp toàn thân cậu chứ không chỉ đau ở mỗi nơi vết cắn.
Thật nhức nhối và tê dại!
Thân thể Sơn Nam giống như đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa vĩnh cửu nơi Hoả Ngục.
Sơn Nam có thể nhận thấy cơ thể cậu đang run lên vì đau đớn. Tuy vậy, Sơn Nam vẫn không buông Hồ Thu ra. Cậu cố giữ chặt đầu của Hồ Thu kề vào cổ cậu.
Thân thể Hồ Thu đang ấm dần lên, dường như sự sống đã quay trở về với cô nàng. Bàn tay của Hồ Thu đã chủ động bấu lấy lưng của Sơn Nam.
Sơn Nam sờ tay vào vết cắn của sinh vật khát máu để lại nơi cổ của Hồ Thu thì thấy máu đã ngừng chảy, vết rách đang dần khép miệng lại.
Bỗng nhiên, sự đau đớn đến cùng cực của Sơn Nam đột ngột biến mất - không một vết tích, như chưa hề từng xuất hiện.
Thế chỗ cho nó là một loạt những cảm giác khác đồng thời bùng lên cùng một lúc trong cơ thể Sơn Nam: ngọt ngào, ấm áp, nhẹ nhõm, khoan khoái, hạnh phúc, phiêu linh…
Thậm chí, vết cắn của Hồ Thu còn đang dấy lên cả những cảm giác rất lạ mà Sơn Nam không biết phải gọi tên cụ thể là gì nữa. Chỉ biết là nó khiến cho Sơn Nam mong muốn khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua…
Sơn Nam từ từ mở mắt ra. Cậu hoang mang khi thấy mình đang đứng cô quạnh trong một khoảng không gian vắng lặng, âm u và đen tối như hũ nút.
Sơn Nam mở miệng, cất tiếng gọi. Nhưng âm thanh không hề bật được ra từ miệng của cậu. Cậu cũng chẳng còn nghe thấy hơi thở đang trở nên gấp gáp của chính mình nữa.
Cậu nhấc chân lên rồi bắt đầu di chuyển. Bề mặt bên dưới chân cậu phát ra những tiếng lõng bõng như thể Sơn Nam đang bước đi trên mặt nước.
Không hiểu sao bước chân Sơn Nam bỗng trở nên nặng nhọc vô cùng. Cậu đã cố gắng hết sức mà không thể đi tiếp được nữa.
Sơn Nam cúi người xuống, cậu dùng hẳn hai tay để nhấc chân mình lên. Rồi tay cậu vô tình chạm phải những thứ gì đó như là những xúc tu. Những vật thể nhầy nhụa, dớp dính đó đang bậu chặt vào chân Sơn Nam, hòng kéo chìm cậu xuống không gian đen tối bên dưới.
Sơn Nam cố ngoi lên bề mặt để hớp lấy không khí trong lành phía trên. Nhưng càng cố vùng vẫy, chống trả, Sơn Nam lại càng chìm sâu xuống. Bóng đêm đen tối đang từng bước nuốt chửng lấy Sơn Nam khiến cậu không thể thở được.
Cứ thế thân thể Sơn Nam buông xuôi, rồi từ từ chìm, chìm xuống mãi mãi vào bên trong cơ thể khổng lồ của bóng tối.
Vào lúc Sơn Nam gần như bỏ cuộc trước bóng tối thì bỗng có một lực mạnh xô vào vai cậu, đẩy cậu ra khỏi không gian đen tối tĩnh mịch, kéo cậu vào một luồng sáng chói lọi đến lóa cả mắt.
Luồng sáng rực rỡ đang định hình dần thành 2 ngọn đèn pha của ô tô, nó đang tiến lại gần từ con đường lớn đi vào trong ngõ tối.
Sơn Nam nheo mắt. Cậu thoáng thấy một đôi mắt với đồng tử của loài mèo hiện trên một khuôn mặt tuy xanh xao, u ám nhưng rất đẹp trai.
Vết thương từ cái cổ đã rách toạc đầm đìa máu của Nhật Vương đang tự động hút lại những giọt chất lỏng màu đỏ trên thân thể và trên bộ đồng phục của cậu ấy.
Và dù mang cơ thể đầy thương tích, Nhật Vương vẫn đang cố hết sức gỡ bộ răng của Hồ Thu ra khỏi cổ của Sơn Nam…


1 Bình luận
Và vì một giấc mơ mà viết nguyên một cuốn tiểu thuyết.