Tập 03: Khởi Đầu Của Câu Chuyện
Chương 5: Độc cô cầu bại
0 Bình luận - Độ dài: 11,374 từ - Cập nhật:
Chương 5: Độc cô cầu bại
**Phần 1**
Những tàn tích cổ xưa và biển cả tuyệt đẹp. Đây được coi là những điểm thu hút khách du lịch quan trọng nhất của Sardinia.
Khắp hòn đảo có tổng cộng hơn bảy ngàn công trình đá – Nuraghes.
Nền văn minh đã xây dựng nên những công trình này có niên đại xấp xỉ thế kỷ 15 trước Công nguyên. Vào thời điểm đó, những người sinh sống trên đảo Sardinia tập trung quanh các nuraghes để xây dựng các khu định cư và sinh sống tại đó.
Sau đó là thời kỳ lịch sử ban đầu với sự xuất hiện của người Phoenicia.
Họ lần đầu tiên tiếp xúc với hòn đảo với tư cách là những thương nhân đi biển. Cuối cùng, vào năm 509 trước Công nguyên, toàn bộ hòn đảo Sardinia nằm dưới sự cai trị của thành phố Tharros của người Phoenicia.
Rồi đến lượt người La Mã.
Dưới sự cai trị của Cộng hòa La Mã rồi Đế chế La Mã, người La Mã đã xây dựng lại những con đường do người Phoenicia tạo ra, biến nơi đây thành nơi cư trú của riêng họ.
Đây là lý do tại sao những tàn tích La Mã và Phoenicia tồn tại cạnh nhau trên đảo Sardinia.
Địa điểm hiện tại là tỉnh Oristano, nằm ở phía tây hòn đảo, nơi có rất nhiều tàn tích cổ xưa.
Để mở các tuyến đường biển đến bờ biển phía tây, người Phoenicia đã thành lập các thành phố tại Aristanis và Tharros.
—Đặc biệt là Tharros.
Những tàn tích này nằm trên một mũi đất nhô ra từ bán đảo. Mặc dù một nửa trong số đó đã chìm xuống biển, nhưng nó vẫn được bảo tồn cho đến thời hiện đại.
Đó là một thành phố được xây dựng bởi người Phoenicia đến từ Tyre — những người có vị thần bảo hộ là Melqart.
"Melqart và vị thần Baal, danh tính chính của ông ấy, là những vị thần có mối liên hệ mật thiết với văn hóa và phong tục của người Phoenicia. Cậu đã nghe nói về Hannibal chưa?"
"Tên bộ phim? Hay cậu đang nói về vị tướng đã hành quân vào Rome?"
Đây là thủ phủ tỉnh Oristano ở phía tây hòn đảo.
Giống như Nuoro, đây là một thành phố phát triển tốt, nhưng gần biển hơn. Gió mang theo vị mặn của nước biển. Có lẽ vì vậy mà không khí ở đây rất trong lành và rộng mở.
Họ đang ở trong một tiệm pizza nào đó trong thành phố.
Ngồi ở bàn ngoài trời, Erica và Godou đang ăn. Giờ Godou mới nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu ăn pizza ở Ý.
Đây là kiểu đế mỏng giòn của La Mã chứ không phải kiểu đế dày nổi tiếng của Napoli.
"Tất nhiên, Hannibal có nghĩa là 'người con được yêu mến của Baal' trong khi tên cha ông ấy, Hamilcar... nghĩa là 'người hầu của Melqart'. Cả hai đều là những cái tên rất điển hình của người Phoenicia."
"...Vậy, đây là lý do chúng ta đến đây sao?"
Ngày hôm sau sau khi chạm trán những con thú khổng lồ ở Dorgali, hai người đã lên đường đến thị trấn nhỏ này.
Đầu tiên họ quay lại Cagliari ở phía nam, sau đó đi về phía tây bằng chiếc xe do Erica thuê, đến Oristano sau khoảng hai giờ.
Erica đã đề cập, tàn tích Tharros cách thị trấn khoảng hai mươi kilômét.
Những tàn tích nền móng do người Phoenicia đặt, sau này được người La Mã cải thiện với cống dẫn nước và các chức năng thành phố khác, giờ chỉ là một điểm du lịch hoang vắng.
"Vậy, về vị thần có thanh kiếm vàng kia, có vấn đề gì không? Còn người kia — gã tự xưng mất trí nhớ rồi biến mất, cứ để mặc gã như vậy có ổn không?"
"Không sao nữa rồi, tôi gần như đã giải quyết xong câu đố."
Phản ứng của Erica khiến Godou rất lo lắng.
Đối với Godou, thay vì những gì họ đang làm, cậu muốn tìm hiểu thêm về vị thần [Kiếm] mà cậu đã thấy ngày hôm qua.
Vị thần đã đánh bại những con thú khổng lồ khắp hòn đảo, vị thần dường như có liên hệ chặt chẽ với chàng trai trẻ. Nhưng Erica dường như đã hoàn toàn mất hứng thú với vị thần đó.
"Hiện tại, những hiện thân đang gây hỗn loạn khắp hòn đảo thuộc về thần kiếm, đúng không? Đó hẳn là thứ nguy hiểm nhất, đó là lý do tại sao cần phải chuẩn bị chống lại chúng trước tiên."
"Ngay cả khi các hiện thân của thần kiếm xuất hiện, nhiều nhất cũng chỉ có một hoặc hai, và chúng sẽ bị đánh bại ngay khi xuất hiện. Đó là lý do tại sao theo dõi Melqart mất tích hiệu quả hơn... Hơn nữa, tôi nghĩ tôi đã có ý tưởng khá rõ ràng về danh tính của thần kiếm."
Câu trả lời của Erica khiến Godou ngạc nhiên, cô ấy đã điều tra chi tiết như vậy từ khi nào?
"Cậu thật đáng kinh ngạc... Mặc dù tôi không thấy cậu điều tra, làm thế nào cậu tìm ra được?"
"Bởi vì tôi đã tốn rất nhiều công sức tìm hiểu ngày hôm qua rồi, đó có thể là một vị thần từ Ba Tư hoặc Ấn Độ... Cảm giác giống một vị thần Ba Tư hơn, bởi vì có thứ gì đó giống chim ưng hoặc đại bàng."
Ngồi ngoài trời, Erica nói với vẻ chán chường.
"Nhưng cậu nói những con quái vật đó sẽ bị đánh bại ngay lập tức, chẳng phải đánh giá đó quá sớm sao?"
"Không vấn đề gì. Mặc dù các hiện thân biết chúng sẽ bị tiêu diệt, chúng vẫn bị buộc phải tuân theo bản thể chính — Vậy nên, kết thúc cuộc thảo luận. Tôi cần liên hệ với hội địa phương và sẽ mất một ít thời gian. Cậu hiểu chứ?"
"Địa phương? ...Đúng rồi, những hội kín giữa các pháp sư."
Godou bối rối bởi thuật ngữ "hội", nhưng ngay lập tức nhớ ra.
"Chính xác, đây là thị trấn gần nhất với tàn tích Tharros, nên cơ hội nhận được thông tin là cao nhất."
"Có lẽ nào, có một vị thần trong những tàn tích đó?"
"Điều đó không nên xảy ra. [Dị Thần] thường tránh con người, rất hiếm khi họ ở lại các điểm du lịch. Tuy nhiên, những vùng đất thánh và đền thờ cổ xưa lại có sức hút đối với họ. Nếu các vị thần ở gần, các hội pháp sư địa phương hẳn phải nhận ra rồi."
Sau cuộc trò chuyện này, Erica rời tiệm pizza trước.
Khi Godou đề nghị gọi điện thoại hỏi trước, Erica giải thích rằng sẽ rất bất lịch sự khi đưa ra yêu cầu trực tiếp cho các pháp sư địa phương mà không gặp mặt trực tiếp.
Có vẻ như có đủ loại quy tắc trong thế giới pháp sư.
Sau đó, Godou đi dạo quanh thị trấn để giết thời gian.
Nghĩ kỹ thì đã lâu rồi cậu mới làm một việc như khách du lịch, nhưng lại không có cảm giác vui vẻ. Cậu đã liên tục gặp gỡ các vị thần, và giờ thì đang đuổi theo họ.
—Khi Erica quay lại, mặt trời đã lặn.
Không hẹn thời gian và địa điểm gặp gỡ, cô đột nhiên xuất hiện từ hư không, có lẽ đã sử dụng phép tìm người mà cô đã đề cập ngày hôm trước.
"Đến đây là đúng."
Đó là những lời đầu tiên của Erica.
Dưới
"—Dù không rõ là Melqart hay thần kiếm, nhưng một [Tà Thần] chắc chắn đã giáng lâm ở gần đây. Các ma thuật sư địa phương đã cảm nhận được khí tức thần lực và hiện đang hoảng loạn. Vì tôi đến đây với tư cách trinh sát, nên đã thu thập được rất nhiều thông tin."
"Lại có một vị thần khác đến nữa sao..."
Godou, người hoàn toàn không giấu được sự căng thẳng lo âu, khiến Erica lộ ra vẻ mặt khó tả.
Có gì thì nói thẳng đi chứ, trông cô không giống vẻ thường ngày chút nào.
"Có chuyện gì vậy? Cô đang lo lắng điều gì sao?"
"Godou, xin phép cho tôi hỏi... Anh, không quay về Nhật Bản sao?"
"Hả?" Trước câu hỏi bất ngờ đó, Godou ngớ người ra. Không phải từ trước đến giờ, chính cô là người cứ khăng khăng lôi kéo một người Nhật Bản bình thường như tôi đi cùng sao?
"Đã đến nước này rồi, như một bệnh nhân đang ở giai đoạn cuối vậy, làm sao có thể bỏ dở giữa chừng được chứ?"
Anh chắc chắn sẽ hối hận nếu quay về Nhật mà không nhìn thấy mọi chuyện đến cùng. Tức giận vì hôm qua lại để mất dấu thiếu niên kia, Godou lập tức trả lời:
"Ít nhất, nếu chưa xác nhận tình hình của tên đó, tôi không định quay về."
"Tên đó—chắc là cậu bé kia phải không? Ngay cả khi anh ám ảnh về cậu ta, tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp đâu."
"...Không chỉ là vị thần, cô còn biết về tên đó nữa sao?"
Erica trả lời câu hỏi với vẻ mặt tinh tế như vừa rồi.
Nói cách khác, cô ấy biết nhưng không muốn tiết lộ câu trả lời. Sự bi quan này không giống cô ấy chút nào.
"Tôi biết, nhưng hoàn toàn khác với dự đoán ban đầu của tôi. Nhưng tôi nghĩ mình đã hiểu đại khái. Tôi lo lắng nó có thể giáng một đòn mạnh vào anh, nên tôi chưa nói cho anh biết."
Nhìn biểu cảm của Erica, Godou nhận ra mình đã mắc một sai lầm lớn.
Anh luôn nghĩ cô là một người ngạo mạn, tự cao tự đại, nhưng hóa ra cô lại chú ý đến chi tiết hơn anh tưởng, và cũng có một mặt chu đáo.
Có lẽ lý do Erica không muốn nói thêm, là vì đang cân nhắc cho Godou.
Nhận ra điều đó, Godou im lặng.
...Nghĩ lại thì, đây có lẽ là khoảnh khắc sớm nhất khi khoảng cách giữa Kusanagi Godou và Erica Blandelli thu hẹp lại.
"Tuy nhiên, cá nhân tôi thì không có ý kiến gì miễn là cuốn [Bí Sử Prometheus] còn ở đây. Dù anh mang nó theo và đi cùng tôi hay đưa nó cho tôi rồi trở về Nhật, điều đó không quan trọng với tôi. Vậy nên nếu anh sợ hãi, hãy trở về quê hương mình đi, tôi sẽ không ngăn cản anh."
Có lẽ Erica cũng tự nhận thấy sự không nhất quán từ mối lo lắng của mình dành cho Godou.
Thái độ của cô trở nên cứng nhắc và cô nói rất nhanh.
Thấy phản ứng như vậy từ cô, lần đầu tiên Godou cảm thấy muốn cười, nên anh lập tức trả lời.
"Vậy thì quyết định rồi. Tôi sẽ đi theo cô đến cùng. Dù cô có nói không, tôi vẫn sẽ theo cô, và có lẽ sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho cô. Điều đó có ổn không?"
"—Không ổn, nhưng tùy anh. Từ giờ trở đi, anh sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm về hành lý của tôi. Hãy chuẩn bị tinh thần đi!"
Thấy Erica hơi ngượng ngùng, Godou gật đầu.
Nghĩ kỹ lại thì, anh đã dành ba ngày để đi cùng cô ấy. Đã đến lúc để giảng hòa rồi.
"Để tôi nói rõ điều này, tất cả những gì tôi cần là cuốn bí kíp này, đừng hiểu lầm. Thành thật mà nói, không phải tôi cần anh chút nào. Đã rõ chưa?"
"Đã rõ, khắc sâu vào lòng rồi."
Những lời thiếu niên kia nói về [Bí Sử Prometheus], tất cả đều được báo cáo đầy đủ.
Sau đó, Erica cẩn thận xem xét cuốn bí kíp có từ thời các vị thần, thao túng nó bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Cô vẫn không thể tìm ra cách sử dụng nó.
Cậu thiếu niên có thể dễ dàng giải quyết vấn đề đã làm khó nữ phù thủy thiên tài này, rốt cuộc cậu ta là ai?
Phần 2
Ánh sáng yếu ớt của mặt trời lặn đã biến thành bóng tối thực sự.
Với Erica dẫn đầu, và Godou theo sau, cả hai đang tiến sâu vào một khu rừng tối tăm.
"Chờ đã, tối quá tôi không nhìn thấy cả bước chân nữa, đi chậm lại một chút!"
"Vô dụng quá. Thị lực ban đêm kém như vậy, anh chưa luyện tập đủ sao?"
"Người bình thường không có kiểu huấn luyện đó! Đừng dùng quy tắc của cô để nhìn nhận thế giới!"
Cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, nguồn sáng duy nhất là các vì sao trên trời và ánh trăng trong đêm tối.
Một khu rừng ban đêm không hề có bất kỳ ánh sáng nhân tạo nào.
Chỉ với một chiếc đèn pin trên tay, Godou bước đi khó khăn, trong khi Erica lại di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt.
Không cần dựa vào ánh sáng nhân tạo, cô nhanh chóng tiến sâu vào rừng, có thể nhìn rõ trong bóng tối như thể ban ngày.
Đi taxi về phía bắc từ Oristano, mất khoảng một giờ đồng hồ.
Nuraghe sa Bastia nằm trong một khu rừng rộng lớn gần đó.
Có nhiều tàn tích của nuraghe và các khu định cư được bảo quản kém. Mặc dù khu vực này cũng có một số công trình được bảo quản tốt, nhưng từ góc độ du khách, nơi đây không được ưa chuộng.
Tuy nhiên, bất chấp điều đó—
Trước khi mặt trời lặn hẳn, hình dáng hùng vĩ của các nuraghe tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp.
Rừng cây xanh tươi, và những ngọn tháp cổ kính đứng sừng sững.
Các nuraghe là những cấu trúc tương đối cao trên hòn đảo này, đủ cao để nhìn xuống ngọn của những cây cổ thụ. Ngay cả từ bên ngoài khu rừng, người ta vẫn có thể thoáng thấy những công trình được xây dựng khéo léo bằng đá.
"...Nhưng không phải những nuraghe này được xây dựng bởi nền văn minh trước khi người Phoenicia đến sao? Dù là Melqart hay thần kiếm, tại sao họ lại ẩn náu ở đây?"
"Có lẽ bị thu hút bởi sự hiện diện linh thiêng của vùng đất thánh."
Trên đường đi, Erica trả lời câu hỏi mà Godou hỏi vì buồn chán.
"Sự hiện diện của các nuraghe cho thấy tàn tích của một khu định cư cổ đại. Những khu định cư này thậm chí còn linh thiêng hơn cả đền thờ hay lăng mộ. Bị thu hút bởi sự hiện diện linh thiêng của vùng đất, thường có những trường hợp [Tà Thần] xâm nhập vào lãnh địa của những vị thần không liên quan."
"Nói cách khác, sống ở lãnh thổ của một vị thần khác thì thoải mái hơn ở lãnh thổ của chính họ sao?"
Vừa trò chuyện như vậy, cuối cùng họ cũng bước vào khu vực xung quanh nuraghe.
Một khoảng trống trong sâu thẳm khu rừng, trông giống như một quảng trường với tầm nhìn rộng.
Dưới lớp cỏ dại mọc um tùm, vẫn có thể nhìn thấy những tàn tích của các loại công trình kiến trúc bằng đá.
Nhắc mới nhớ, các công trình nuraghe cũng có phòng và cầu thang.
Nền văn minh này đạt đến đỉnh cao vào khoảng thế kỷ thứ mười trước Công nguyên.
Vào thời điểm đó, thật khó tin khi nghĩ rằng việc xây dựng quy mô lớn như vậy có thể được thực hiện ở những khu vực dân cư thưa thớt như thế. Godou cảm thấy rằng, ở một mức độ nào đó, điều này thể hiện những kỹ thuật tiên tiến vượt xa công nghệ xây dựng hiện đại. Với nguồn sáng duy nhất là chút ánh sáng từ chiếc đèn pin trong tay, cảm giác hối tiếc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Vào lúc đó, Godou đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh buốt.
—Cái gì đây?
Có một cảm giác khó tin tỏa ra từ một góc quảng trường.
Ánh mắt anh bị thu hút về phía đó.
Ở đó chỉ có một cây cổ thụ thân to, cùng với một đống đá lớn từ thứ gì đó đã sụp đổ.
Ẩn mình dưới đất bởi những vật thể này, là một cái gì đó giống như một hang động.
Chiếu đèn pin vào bóng tối, Godou tập trung thị lực.
Cái này có hình dạng gần như tam giác, có một cái lỗ trên mặt đất hình tam giác.
"Cái gì thế kia? Có một cảm giác rất khó chịu, chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?"
Nghe Godou nói, Erica dường như đang lẩm bẩm một câu thần chú nào đó. Cô ấy có lẽ đang sử dụng một loại phép thuật.
"...Godou, anh khá nhạy bén đấy, đó hẳn là lối vào của ngôi đền. Nhưng..."
"Nhưng?"
"Hiện tại tôi đang dùng một phép thuật để cảm nhận ma lực. Và có vẻ như linh cảm của tôi là đúng. Ma lực với một cảm giác hơi đặc biệt đang rò rỉ từ đó, có lẽ hắn ta ở đó."
"Hắn ta" tất nhiên là đang ám chỉ một vị thần.
Erica nhìn Godou đang im lặng, rồi lên tiếng.
"Sau khi chúng ta gặp phải những hiện tượng siêu nhiên đó vài lần, giác quan của anh đối với sự hiện diện của các vị thần dường như trở nên rất nhạy bén, giống như một con vật, một vu nữ, hay một thần chủ... Một tài năng bất ngờ thật đấy. Tuy nhiên, bản thân nó không thể được coi là một tài năng hữu ích – ai biết điều gì có thể xảy ra, chờ tôi ở đây."
Để lại những lời đó, Erica tiến về phía trước.
Leo qua những tảng đá, cô nhảy vào cái lỗ hình tam giác.
Godou đợi một lúc, nhìn vào cái lỗ nơi Erica đã biến mất, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng hét lên "chết tiệt", rồi đi theo cô.
...Bên trong cái lỗ là những bậc thang dẫn xuống.
Một ngôi đền dưới lòng đất.
Đối với những người thờ phụng tự nhiên nguyên thủy, để nghĩ rằng họ lại sở hữu những công trình phức tạp như vậy—
Kiến thức và kỹ thuật của người cổ đại đôi khi vượt xa người hiện đại bình thường. Đây là bằng chứng trước mắt anh. Godou cảm thấy rất xúc động, nhưng anh không thể đứng đó lâu.
Bên trong ngôi đền cũng được lắp ráp khéo léo bằng đá, với những khe hở được lấp đầy bằng những viên đá nhỏ.
Dùng đèn pin chiếu sáng mặt đất gần chân, Godou nhanh chóng tiến dọc theo lối đi dưới lòng đất.
Sardinia có khí hậu Địa Trung Hải, vì vậy không khí về cơ bản khá khô. Tuy nhiên, không khí chảy dưới lòng đất lại rất ẩm ướt. Liệu có thể có một loại hồ nước nào đó không?
"Godou! Sao anh lại đi theo tôi?"
Sau khi đi một đoạn, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía trước.
Erica đang nhìn chằm chằm với đôi mắt sắc bén như kiếm, vậy là Godou đã bắt kịp cô mà không gặp vấn đề gì.
"Cô quên rồi sao, cái thứ gọi là Prometheus gì gì đó."
"Nhân tiện... Vì tôi vẫn chưa biết cách sử dụng nó, nên tôi đã quên sạch rồi. Thay vì công cụ không đáng tin cậy này, tôi tin rằng dựa vào kỹ thuật của mình thực tế hơn."
Lời biện hộ ngẫu hứng của Godou, ngay lập tức bị cô bác bỏ.
Thì ra là vậy, đó là lý do tại sao Lucretia lo lắng cho cô ấy.
"Người nói có một vị thần ở đây không phải là cô sao? Cứ thế mà đi thẳng vào có ổn không?"
"Ngay cả khi đó là một [Dị Thần], cái kiểu ăn thịt người ngay khi nhìn thấy—hẳn là rất hiếm. Không giống như những thần thú kia, họ không đi khắp nơi gây ra sự hủy diệt ngẫu nhiên, nên mức độ nguy hiểm không cao lắm. Tôi chỉ định lẻn vào điều tra một chút rồi quay lại thôi. Anh không cần phải lo lắng."
"Không phải vậy đâu, lo lắng là bản tính của con người..."
Nghe câu trả lời của Erica, Godou đột nhiên cảm thấy bối rối trước quyết định đột ngột của mình là đi theo và bỏ qua sự an toàn của bản thân.
Cô ấy không nói là hoàn toàn an toàn, nhưng theo đánh giá của cô ấy, nguy hiểm không cao đến mức đó, vì vậy sẵn sàng chấp nhận rủi ro, cô ấy quyết định một mình vào nơi nguy hiểm này.
Có lẽ hoàn toàn tự tin vào tài năng và kỹ năng của mình, mặc dù có chút liều lĩnh, cô ấy tin rằng mình có thể tự mình xử lý mọi việc. Từ những hành động của cô ấy cho đến nay, khi đến lúc rút lui, cô ấy sẽ bình tĩnh rút lui...
"Ngoài ra, anh mới là người khó tin đấy. Một chàng trai bình thường rõ ràng không có khả năng chiến đấu, lại dám vào nơi này. Anh chỉ cần ngoan ngoãn mang hành lý là đủ rồi. Xin đừng tự ý đưa ra những quyết định như vậy!"
"Vâng, ừm... Có lẽ là vì chuyện đó."
"À, chuyện gì?"
"...Đừng nhìn tôi như thế. Dù sao tôi cũng là đàn ông. Ngay cả khi cô nói tôi đừng đi theo vì nguy hiểm, tôi cũng không thể ngoan ngoãn đồng ý. Làm sao tôi có thể trốn ở một nơi an toàn và để một cô gái một mình làm điều nguy hiểm như vậy được. Có lẽ đó là nguyên tắc của đàn ông, tôi tin đó là lý do tại sao tôi vẫn cố chấp."
Kể từ khi đến hòn đảo này, Godou đã cảm thấy thất vọng vì sự bất lực của mình.
Erica là nữ phù thủy thiên tài với danh hiệu kỵ sĩ.
Ngay cả một người tuyệt vời như cô ấy cũng có những kẻ thù được coi là không thể vượt qua... các dị thần.
Chàng thanh niên đẹp trai sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc và tuyên bố mình bị mất trí nhớ.
Giữa những người này, Godou chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé. Một vai trò mà sự vắng mặt hay hiện diện đều không liên quan. Một người yếu đuối không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến kết quả cuối cùng của toàn bộ sự việc.
Dù vậy, khi tình trạng của chàng thanh niên quen thuộc vẫn còn chưa rõ, Godou vẫn muốn tìm kiếm anh ta.
Đối với những người phải chịu đựng sự chuyên chế của các vị thần, Godou muốn cống hiến những nỗ lực của chính mình.
Nhìn thấy một cô gái một mình chiến đấu, anh không thể lùi bước. Không tự ép buộc bản thân quá nhiều, anh phải bảo vệ cô.
Được thúc đẩy bởi những cảm xúc và nguyên tắc này, Godou đã đi xa đến đây.
Anh cũng nhận ra điều đó thật khó tin, nhưng việc ngăn cản bản thân là một điều khó khăn, hay có lẽ, hoàn toàn bất khả thi.
Dưới
"Đồ ngốc. Đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa – thoạt nhìn tôi cứ tưởng cậu cũng thông minh một chút, nhưng sao cậu lại có thể ngốc nghếch đến mức này chứ? Tôi hoàn toàn cạn lời rồi đấy."
Đối mặt với lời chế nhạo của Erica, Godou không phản bác mà chỉ tiếp tục nói:
"Hơn nữa, nếu Thần Kiếm xuất hiện – có lẽ người đó cũng sẽ xuất hiện? Vậy nên tôi muốn đi cùng để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Nếu không tự mình xác nhận, tôi sẽ không quay về Nhật Bản đâu."
"Đây cũng là một phần nguyên tắc của đàn ông sao? Đúng là đồ ngốc."
Đúng là như lời cô nói. Đối mặt với lời thú nhận của Godou, Erica không kìm được mà thở dài thườn thượt.
"Được rồi, dù là đứa trẻ đó hay Thần Kiếm, nếu tôi đi cùng cậu thì tôi sẽ an toàn hơn. Đứa trẻ đó đã phải lòng cậu rồi..."
"Phải lòng tôi?"
"Đừng để ý đến tôi, tôi chỉ nói một mình thôi – được rồi, ngay cả khi tôi gửi cậu về ngay bây giờ, cậu cũng sẽ quay lại đúng không? Vậy thì theo tôi đi! Nhưng làm ơn đừng gây vướng víu cho tôi đấy!"
"Xin lỗi, tôi đã làm phiền cô rồi."
"Thật là! Tôi nói trước, dù có chuyện gì xảy ra với cậu, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
Erica bực tức bắt đầu cằn nhằn.
"Thật sự đấy! Mấy cái thứ nguyên tắc của đàn ông gì đó, giống hệt cái tên Genaro đó... Tôi ghét mấy cái lý tưởng kiểu đó! Tôi cấm cậu nhắc đến chúng lần thứ hai!"
"Ai thế ạ? Nghe có vẻ là người mà tôi có thể hợp tính đấy."
"Đồng nghiệp của tôi, một Đại Kỵ Sĩ của Thập Tự Đồng Đen... Có lẽ là người hiện tại gần đạt được danh hiệu [Diavolo Rosso] nhất. Lý do tôi đến hòn đảo này là để ngăn không cho vinh dự đó rơi vào tay của tên thô lỗ đó!"
Nói bằng giọng điệu đầy căm ghét, Erica quay ánh mắt sắc bén nhìn Godou.
"Không ngờ cậu lại là một chàng trai phiền phức đến vậy, tôi hoàn toàn bất ngờ đấy. Ai mà trở thành người yêu hay vợ tương lai của cậu chắc chắn sẽ có một cuộc đời khốn khổ, ôi tôi thật tội nghiệp cô ấy."
"S-Sao cô tự nhiên lại nói mấy chuyện kiểu đó?"
Mỗi người đàn ông trong lịch sử gia đình Kusanagi đều nổi tiếng với khả năng kỳ lạ là khiến phụ nữ phải đau khổ mà khóc.
Godou luôn tự hào về việc mình không phải kiểu đàn ông như vậy. Sao mụ phù thủy kỳ lạ này lại phải chế nhạo anh theo cách đặc biệt đó chứ?
Dù sao đi nữa, hai người họ tiếp tục đi sâu vào trong ngôi đền.
Lối đi dài hơn tưởng tượng, và họ đã đi bộ khoảng mười phút. Dọc đường có khá nhiều ngã rẽ, nhưng Erica đã dùng phép thuật để cảm nhận và dẫn đường, nên họ không bị lạc.
Và rồi, hai người cuối cùng cũng gặp.
Một vị thần thực sự. Một sức mạnh thực sự. Một hiện thân của quyền năng đích thực – một [Ma Thần].
"Hỡi những kẻ phàm nhân định mệnh phải chết. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối ta đối mặt với những kẻ như các ngươi?"
Giọng nói cực kỳ trầm của ngài vang lên như tiếng gầm gừ từ sâu dưới lòng đất.
Như sấm sét, âm thanh đó rất dày và nặng.
"Hòn đảo nhỏ này từng là một phần lãnh thổ của ta, nhưng giờ đây đã bị những kẻ không rõ danh tính chiếm đoạt và tàn phá. Mặc dù ta đã rời khỏi thế giới này rất lâu rồi, nhưng nghĩ về những gì đang xảy ra trên bề mặt khiến ta đau lòng quá... Ta xin lỗi, đã nói những lời như vậy với các ngươi, xin hãy coi đó là một lão già lẩm cẩm đang cằn nhằn một mình."
Chảy sâu trong ngôi đền dưới lòng đất là một con suối ngầm.
Lối đi bằng đá đột ngột kết thúc, và đất đá có thể được nhìn thấy khắp nơi.
Đối với một quốc gia tôn thờ [Nước] như một hiện thể thiêng liêng, con suối này có lẽ là thần thể mà họ dâng tế vật.
Ngài đang ở bên bờ suối.
Một người đàn ông khổng lồ ở tuổi trung niên, ngồi trên bàn thờ bên mép nước.
Mái tóc có lẽ chưa bao giờ được cắt, cùng với bộ râu che kín nửa dưới khuôn mặt. Những điều này tạo nên ấn tượng đầu tiên cực kỳ mạnh mẽ. Ngài có một vẻ ngoài rất hoang dã, và chiều cao dễ dàng vượt quá hai mét.
Đây là lần đầu tiên Godou nhìn thấy một cơ thể rắn chắc và vạm vỡ đến vậy.
Thông thường, với chiều cao như vậy, một người sẽ trông khá gầy, nhưng ngài thì khác. Với những khối cơ bắp to lớn, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất áp đảo.
Cơ thể ngài thật tráng lệ, mạnh mẽ và thiêng liêng.
Rõ ràng ngài đang mặc trang phục rất thô sơ – những mảnh vải rách bẩn thỉu và một chiếc giáp da trên ngực, cùng với một chiếc áo choàng tả tơi trên người, nhưng vẫn toát lên một cảm giác kính sợ và uy nghiêm.
Chỉ cần đối mặt với ngài thôi cũng khiến người ta muốn cúi đầu quỳ gối.
"Để các ngươi nhìn thấy cơ thể xấu xí của ta, ta xin lỗi. Các ngươi có thể hiểu được qua cái nhìn, đúng không? Ta hiện đang bị thương nặng, và đang chữa trị vết thương, chờ đợi cơ thể ta được lấp đầy sức mạnh một lần nữa."
Đúng như ngài miêu tả.
Trên những khối cơ ngực rắn chắc đó, một thanh kiếm vàng đã cắm sâu vào.
Tuy nhiên, phần lưỡi kiếm đã bị gãy, không còn lại chuôi kiếm. Phần còn lại có lẽ là hai phần ba chiều dài ban đầu.
"Vậy, các ngươi có biết tên ta không? Ta có cần phải giới thiệu tên và tước hiệu của mình không? Hay các ngươi coi tên của các vị vua cổ đại là không quan trọng? Nào, trả lời ta."
Người khổng lồ đang chất vấn họ với một giọng nói mang theo tiếng cười.
Sảng khoái và phóng khoáng, đó là một giọng nói đầy hài hước. Tuy nhiên, nếu ngài không hài lòng, sẽ không có gì ngạc nhiên khi thấy nó mất kiểm soát một cách bạo lực – giọng nói như sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Ý nghĩa những lời của ngài không hề mơ hồ, ngay cả đối với một người bình thường như Godou.
Dựa trên những đặc điểm mà anh đã nghe trước đó, hình bóng trước mặt anh hoàn toàn trùng khớp.
"Xin cho phép tôi được nói. Tôn danh của ngài là Melqart – nếu tôi không nhầm."
Người trả lời là Erica.
Sợ hãi. Người đẹp ích kỷ, bướng bỉnh đó đang sợ hãi!
Tiếng run rẩy có thể nghe thấy từ giọng nói của cô. Nỗi sợ hãi nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến Godou tin chắc.
Điều này không thể tránh khỏi. Bên cạnh cô, Godou cũng đã run rẩy suốt. Quá đáng sợ, người khổng lồ trước mặt họ – [Ma Thần] Melqart quá đáng sợ!
Đây là một vị vua thực sự.
Vua của các vị vua, vua của các vị thần.
Thống trị bầu trời, nắm giữ quyền hủy diệt thế giới và toàn bộ loài người, ngài là người có quyền uy tuyệt đối. Lần đầu tiên trong mười lăm năm cuộc đời mình, Godou thực sự trải nghiệm ý nghĩa của từ [Vua].
"Đúng! Ta là Melqart. Ta cũng thích tên Baal. Baal Hadad nghe cũng hay. Nhưng trên hòn đảo này, ta nên được gọi là Melqart, hahahahaha!"
Tiếng cười của vị vua làm rung chuyển ngôi đền dưới lòng đất.
Đây không phải một ẩn dụ. Giống như một trận động đất thật sự, mặt đất rung chuyển, tường và trần nhà cũng rung theo.
Nước suối nổi sóng, bắn tung tóe khắp nơi, trong khi Godou cảm thấy da mình có một luồng điện giật chạy qua.
“Vậy, lũ trẻ con thậm chí còn không biết lễ nghi của một vị vua, để ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ. Hãy mau chóng quay lại mặt đất, và lao động vì sự hồi sinh của vị vua cổ đại. Hãy nói với mọi người rằng Melqart đang nổi giận với lũ chuột nhắt vô vị đã xâm chiếm lãnh thổ của ngài. Hòn đảo nhỏ bé này, ta sẽ dùng chính đôi tay mình đập tan và ném xuống biển—các ngươi sẽ cảnh báo những kẻ khác như thế!”
“Ném hòn đảo… xuống đáy biển…?”
Lời tuyên bố đột ngột khiến Godou chết lặng.
Lời tuyên bố của một vị thần vương không thể là lời nói dối. Dù không có bằng chứng, Godou vẫn tin như vậy.
“Đúng vậy, lũ trẻ con không thể thoát khỏi số phận cái chết! Khi đồ chơi của các ngươi bị bao phủ bởi bùn đất, chắc chắn các ngươi cũng sẽ làm điều tương tự phải không? Đúng, rửa sạch bùn đất bằng nước. Ta sẽ dùng nước để thanh tẩy vùng đất này khỏi lũ giòi bọ này. Đã hiểu chưa?”
Tôi không hiểu. Làm sao tôi có thể hiểu được thứ logic xoắn vặn như vậy?
Tuy nhiên, trước giọng nói của vị thần đang tuyên bố hình phạt của thần linh, Godou không thể phản đối mà chỉ có thể run rẩy một bên.
Erica bên cạnh anh cũng vậy, dù vẻ mặt cô tối sầm, cô không dám phản bác lại quyết định ngông cuồng của vị thần, trong mắt cô không hề có chút kháng cự nào. Godou chưa bao giờ mong đợi được nhìn thấy cô với biểu cảm như vậy.
Godou bị tràn ngập bởi nỗi buồn và sự thương hại.
Để cô gái kiêu hãnh này thể hiện biểu cảm tuyệt vọng như vậy, anh không muốn nhìn thấy điều đó!
Godou nghiến chặt răng, ý chí phản kháng hiện rõ trên mặt anh.
“Vậy—hiện tại ta đang trong trận chiến với một kẻ thù phiền phức. Nếu các ngươi, lũ trẻ con, có thể lén lút chui vào cái lỗ này, đó không phải là một dấu hiệu tốt.”
Melqart cười khẽ.
Gọi Godou bình thường và nữ phù thủy Erica là “lũ trẻ con”, rõ ràng ông ta đang coi thường họ.
Có lẽ đối với ông ta, tất cả đều như nhau, giống như so với mặt trời chói lọi trên bầu trời, một ngôi sao cấp một tỏa sáng trong đêm cũng không khác gì một ngôi sao cấp sáu.
“Để chuẩn bị cho cuộc đấu, ta phải ngủ để hồi phục vết thương. Ta cũng đã thi triển một câu thần chú để ngăn chặn những cuộc tấn công lén lút trong khi ta ngủ, vậy nên hai ngươi tốt nhất là nên đi đi. Đã hiểu chưa?”
Melqart nằm xuống một tảng đá.
Hành động đó thô thiển và không suy nghĩ. Dù đây là hang động hay ngoài hoang dã, hay trên chiếc giường lụa, tư thế ngủ phóng khoáng như một người man rợ này có lẽ là thứ ông ta dùng trong mọi trường hợp. Sức bền của ông ta có thể được nhìn thấy từ hành động này.
—Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Ngay khi Melqart ngủ thiếp đi, Godou và Erica nghe thấy những tiếng động lạ.
Nhìn xuống nguồn tiếng động—hai người chết lặng.
Trước khi họ kịp nhận ra, hàng đàn châu chấu đã xuất hiện trên nền đất đá dưới chân họ. Những loài sâu bọ nhỏ bé này đến với số lượng lớn. Có lẽ hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn, không, nhiều hơn thế rất nhiều. Vô số châu chấu đang bồn chồn và sẵn sàng di chuyển.
Sự kinh tởm và nỗi sợ hãi bản năng tràn ngập trái tim Godou.
Đây là một loại khủng bố hoàn toàn khác so với sự chuyên chế của Melqart.
Những con châu chấu đang tiến đến, nhảy nhót khắp nơi, và một số thậm chí còn xòe cánh bay lên không trung.
Godou và Erica đồng thời nhìn nhau.
Trao đổi ánh mắt, không cần phải nói lời nào. Tư tưởng của họ giống nhau, hãy nhanh chóng thoát ra khỏi đây bằng đường chúng ta đã đến.
Chú ý đến xung quanh, họ lao về phía lối ra nhanh nhất có thể.
Để không bị đội quân châu chấu truy đuổi, hai người chạy hết tốc lực mà không lơ là một khoảnh khắc nào, thoát thân tay trong tay.
Phần 3
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi ngôi đền dưới lòng đất, hai người thở hổn hển.
Nhìn lại lối vào hình tam giác, hàng chục con châu chấu đang bò và nhảy nhót, hoặc chỉ nằm yên ở đó.
“C-Cái gì thế? G-Ghê tởm quá…”
“C-Châu chấu là tay sai của Melqart. Ngài là thần bão tố, và cũng là thần biển cả, thần mặt trời, và vị thần cai quản mùa màng cùng sự sống bị dập tắt… T-Tiêu thụ cây trồng và gây ra sự tàn phá trên diện rộng cho đất đai, châu chấu cũng là biểu tượng quyền năng của ngài.”
“M-Một thứ như thế, c-có phải giống sứ giả của quỷ hơn không!”
“H-Hầu hết các con quỷ đều sử dụng các vị thần cổ đại như Baal hay Melqart làm nguyên mẫu của chúng. N-Những tôn giáo phát triển sau này, đã hạ cấp chúng thành quỷ dữ và truyền lại những câu chuyện đó, tạo ra kết quả hiện tại… A-Anh biết không? Con quỷ, Chúa Tể Ruồi nhặng, được dựa trên tên gọi khác của Baal, Beelzebub…”
Mặc dù vẫn còn thở dốc, Godou và Erica vẫn tiếp tục trò chuyện.
Trong một khoảng thời gian dài, cả hai thậm chí không có sức để đứng dậy, và chỉ để thời gian trôi qua.
Khu Nuraghe sa Bastia.
Khu rừng bao quanh những tàn tích này.
Những chòm sao của mùa xuân nước Ý lấp lánh tĩnh lặng trên bầu trời đêm.
Trong suốt thời gian này, nữ phù thủy thiên tài đã trốn thoát và cựu thiếu niên bóng chày đã gặp trở ngại, cả hai dựa lưng vào nhau, không nhìn thấy mặt nhau, sát bên nhau.
Hơi thở nặng nhọc của họ đã trở lại bình thường, nhưng dù vậy, do mồ hôi, làn gió đêm cảm thấy lạnh lẽo và cả hai không đứng dậy.
“…Thật đáng kinh ngạc, tôi nghĩ mình chắc chắn không thể chống lại vị thần đó.”
“…Tôi cũng vậy, nhìn thấy những thần thú đó đã khiến tôi mất cảnh giác. [Dị Thần] đứng ở đỉnh cao thật sự, tôi không ngờ lại có sự hiện diện như vậy.”
Qua lưng kề lưng, Godou có thể cảm nhận hơi ấm của Erica.
Rất có thể cô ấy cũng có thể cảm nhận hơi ấm của Godou theo cách tương tự.
…Cuối cùng, cả hai quá ngây thơ. Một [Dị Thần] thật sự, sức mạnh thống trị của các vị thần cấp cao nhất, cả hai đều không hiểu cho đến tận bây giờ!
Sự hiện diện và áp lực đã hoàn toàn phá vỡ các nguyên tắc của một người đàn ông và niềm kiêu hãnh của một nữ phù thủy thiên tài.
Đơn giản chỉ đối mặt với ông ta đã khiến mọi sự kháng cự đều bị thổi bay. Sau đó Godou nghĩ, việc đối mặt với ông ta mà không bật khóc đã là rất dũng cảm rồi.
Dưới
"...Vậy, hai người tính làm gì tiếp theo, vẫn sẽ tiếp tục điều tra sao?"
"...Đùa gì vậy! Đối mặt với loại chuyện đó là không thể nào! Nếu Melqart mà tâm trạng không tốt, chúng ta chắc chắn đã không sống sót nổi!"
Cuối cùng cũng thở đều đặn được, Godou quay người lại nhìn Erica.
Nhưng cô ấy trả lời Godou một cách lo lắng, rồi sau đó im lặng như thể không hài lòng.
Sau đó, cả hai ngồi trên mặt đất thêm khoảng mười phút nữa, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào hư vô.
Hai người im lặng, và cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt.
Đặc biệt là Erica, cô ấy vùi mặt vào đầu gối, rõ ràng là đang cố tình lờ đi Godou.
Đây là kết quả của việc hai người đã có một thái độ lạc quan dựa trên năng lực và nguyên tắc của bản thân. Những con người không xứng đáng đã đánh giá thấp một vị thần, không có lý do gì để than phiền về kết quả.
Nói chung là, nó thực sự rất sốc.
Godou nhớ lại sự bẽ mặt vừa rồi, và cảm thấy bối rối.
Mặc dù tự hào về tính cách cạnh tranh của mình, anh ta vừa rồi lại bỏ chạy. Rõ ràng anh ta đã dám đối mặt với những thần thú ở Dorgali bất chấp sự thiếu sức mạnh của mình, nhưng lần này thì không được.
Cái mà Erica gọi là thần thú, cũng như một [Dị Thần] thực sự.
Hai thứ đó ở những cấp độ hoàn toàn khác nhau. Thất bại tuyệt đối, bại trận hoàn toàn.
Sự sỉ nhục, bất lực, và tức giận với chính bản thân.
Nhiều cảm xúc mãnh liệt nổi lên trong lòng anh.
Ngay cả như vậy—Godou làm mới suy nghĩ khi nhìn cô gái trước mặt.
Cú sốc mà cô ấy phải chịu, về chất lượng và số lượng, chắc chắn phải ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Dù thế nào đi nữa, Kusanagi Godou cũng chỉ là một người bình thường. Dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể đánh bại một vị thần, đó chỉ là một thất bại, vậy thôi.
Nhưng Erica là người được gọi là phù thủy thiên tài.
Ngay cả một người tài năng như cô ấy, khi đối mặt với một vị thần, cũng kết thúc trong trạng thái kinh hoàng tương tự như một người bình thường như Godou và bỏ chạy tán loạn để giữ mạng. Cú sốc mà cô ấy nhận được không thể so sánh với anh.
Godou nhìn Erica khi cô ấy chìm trong tuyệt vọng, không chịu ngẩng mặt lên.
Cô gái kiêu hãnh và bướng bỉnh giờ đây đang vùi khuôn mặt tuyệt đẹp vô song của mình vào đầu gối.
Godou biết từ kinh nghiệm trong quá khứ, khi chiến đấu cùng hoặc chống lại những người có tài năng thiên bẩm.
Hiện tại, cội nguồn của sự "tuyệt vời" của Erica—sự tự tin tuyệt đối vào tài năng, năng lực và thành tựu của cô ấy—đã mất đi. Gặp phải một sự kiện như vậy, một thiên tài vẫn chỉ là một con người bình thường.
Nếu có thể, Godou không muốn nhìn thấy cô ấy như bây giờ.
Thực ra đây là những lời mà Godou sẽ không bao giờ nói ra... dù có bị xé toạc miệng. Mặc dù anh đã cãi vã với cô ấy suốt thời gian qua, nhưng trái tim anh đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của Erica Blandelli chiếm trọn.
Godou hít một hơi thật sâu.
Nếu ngay cả bản thân anh, người ít bị ảnh hưởng hơn, cũng tiếp tục tuyệt vọng, thì tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi cái chết.
Đây là tình huống mà hiệp thứ bảy đã kết thúc và hiệp tám bắt đầu.
Chỉ cần một cú homerun với đầy đủ các gốc, vẫn còn cơ hội, và cựu catcher kiêm người đánh số bốn sẽ không chịu im lặng như vậy.
"Tôi... đã chơi bóng chày cho đến nửa năm trước."
Godou cố gắng nói với giọng vui vẻ.
"Mặc dù tôi không có nhiều tài năng, nhưng tôi đã luyện tập rất cố gắng, và dần dần trở thành một trong những người đá chính trong một đội khá mạnh. Tôi cũng được chọn vào những giải như tuyển chọn Tokyo, v.v... Nhưng đã bỏ cuộc vì chấn thương vai."
"Quá khứ của anh thật bất ngờ... Mặc dù tôi sẽ không nghĩ anh chỉ là một người bình thường với sức bền của anh."
Đầu vẫn cúi gằm, không thể nhìn thấy biểu cảm của Erica.
Nhưng ít nhất cô ấy đã đáp lại, dù giọng nói thiếu sức sống, đó cũng không phải là một khởi đầu tồi.
"Cũng có nhiều trận đấu tập. Một lần, chúng tôi đã đối đầu với một câu lạc bộ bóng chày trung học rất mạnh trong một trận đấu. Chúng tôi chỉ là một đội trung học cơ sở. Nói cách khác, đối thủ của chúng tôi đang cơ cấu lại đội và muốn có một trận đấu với một đội yếu hơn."
"...Trong thế giới thể thao, đó là chuyện bình thường, đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng hồi trung học cơ sở, đội của chúng tôi là một trong những đội hàng đầu Tokyo, vì vậy chúng tôi đã dốc toàn lực vì danh dự... Mặc dù cuối cùng chúng tôi đã thua chín-hai."
"...Hoàn toàn đúng như dự đoán từ khả năng của hai đội."
"Không, trông thì có vẻ vậy, nhưng hai điểm đó đã được ghi cùng một lúc ở hiệp cuối, giúp chúng tôi gỡ gạc lại. Đó là một trận đấu tuyệt vời mà chúng tôi đã dốc hết sức lực."
Cầu thủ đã đánh một cú double ở hiệp cuối, và ghi hai điểm là Godou, nhưng anh ta đã không đề cập đến điều đó.
"Vậy... Anh đang muốn nói gì?"
"À đúng rồi, nghĩa là, ngay cả khi chúng ta đang thua, chúng ta cũng phải giành lại hai điểm. Đại khái là vậy. Vậy nên, chúng ta hãy thử quấy rối họ một chút..."
"...Godou, anh thực sự kém ăn nói quá, đến lúc im lặng rồi!"
Erica cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt cô nhăn mày sâu sắc, rất hợp với vẻ đẹp vốn có của cô, biểu cảm tức giận này có một sự hiện diện mạnh mẽ.
"...Anh không thể so sánh việc chạm trán với vị vua của các vị thần, với các hoạt động ngoại khóa của học sinh cấp hai, đúng không? Nếu đúng như vậy, anh thật lố bịch đến nỗi tôi không biết phải nói gì!"
"Vâng, vậy sao? Nhưng rồi, sự quyết tâm cần có phải là như nhau chứ—"
"Làm sao có thể như nhau?!"
Không giống như lúc đối mặt với Melqart, đây giờ là một khuôn mặt giận dữ xinh đẹp.
Godou thở phào nhẹ nhõm, so với vẻ mặt chán nản của cô, tức giận hợp với cô hơn nhiều. Miễn là cô không hành động như thế này mọi lúc, coi anh như một kẻ ngốc.
"Thật sự! Mà cứ tưởng anh sẽ nói điều gì đó hay ho nên tôi mới im lặng lắng nghe! Thật thất vọng quá. Không có tài năng, không thể ăn nói, thậm chí còn không có giá trị để đánh giá!"
Ưm, tôi không ngờ lại bị chỉ trích nhiều đến thế.
"Uhm, vâng tôi thực sự không có khiếu ăn nói, nhưng cô có thật sự phải miêu tả tôi như vậy không?"
"Thật phiền phức, nếu công việc của anh là xách hành lý, thì cứ làm đúng bổn phận đi. Cứ im lặng mà theo tôi!"
Erica nhặt ba lô của Godou từ mặt đất.
Và sau đó cô ấy ném mạnh nó vào Godou.
Khéo léo đỡ được chiếc ba lô của mình, Godou mỉm cười.
"Vâng, được thôi, miễn là cô vực dậy tinh thần, nói những điều đó với cô là xứng đáng."
"Cậu đang bảo tôi trấn tĩnh lại à? Tôi cứ nghĩ cậu là đồ ngốc, nhưng không ngờ cậu lại là đồ ngốc cấp cao. Hay cậu đang nói rằng tôi đã sa sút tinh thần?"
Mặc dù lời nói của Erica đầy giận dữ, nhưng Godou vẫn không thay đổi giọng điệu của mình.
"Có gì phải giấu diếm đâu, phải không? Đối thủ là một vị thần, quá mạnh. Hơn nữa, vừa nãy không phải cậu đang cúi đầu, trông rất chán nản sao?"
"Loại phán đoán đó là sự ngu ngốc không thể tha thứ... Đó là— được thôi, tôi chỉ đơn giản là đang nhìn xuống đất, không có ý nghĩa đặc biệt nào khác. Xin đừng suy đoán một cách thô lỗ."
Lý do này quá gượng ép.
Mặc dù khả năng phủ nhận của cô vẫn rất điêu luyện, nhưng lời giải thích này lại quá khiên cưỡng. Ngay cả một người mạnh mẽ như Erica cũng không thể tìm được lý do hợp lý nào cho hành động vừa rồi của mình.
Godou nhún vai, cười gượng, cảm thấy cô thật đáng yêu.
Có lẽ nhận ra lý do của mình rất gượng ép, mặt Erica đỏ bừng.
"Và đó là chuyện như vậy, về việc hành động của tôi bị ảnh hưởng bởi cậu, xin đừng có bất kỳ sự hiểu lầm kỳ lạ nào... Tuy nhiên, đối với những lời an ủi vô dụng đó, một ngày nào đó tôi sẽ thưởng cho cậu. Mặc dù cậu không có tài ăn nói, nhưng với việc cậu đã cố gắng, cậu sẽ được đền bù giá trị tương đương. Tôi, Erica Blandelli, tuyệt đối sẽ không keo kiệt trong vấn đề này."
"Tôi biết, tôi biết. Vậy thì, tôi sẽ mong chờ phần thưởng của cậu."
Đối mặt với Godou bình tĩnh và thoải mái, Erica không thể tiếp tục tranh cãi.
Gật đầu nhẹ, mặt cô vẫn còn hơi đỏ. Những hành vi khó coi không phù hợp với cô đã khiến cô thẹn thùng quay mặt đi khỏi Godou.
—Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Erica đột nhiên nhìn chằm chằm vào sâu trong khu rừng.
Chưa đầy mười giây sau, cô đột nhiên đưa tay ra.
"Godou, đưa tôi nước. Nhanh lên."
"Sao tự nhiên cậu lại muốn nước? Đây này."
Godou lấy chai nước khoáng bằng nhựa trong ba lô ra và đưa cho cô.
Đổ nước xuống đất, Erica sau đó chỉ ngón trỏ vào vũng nước, khẽ niệm chú.
Nhìn vũng nước khuấy động, Godou rất đỗi ngạc nhiên.
Hiện ra là một con chiến mã lông trắng.
So với những con ngựa đua quen thuộc, cơ thể nó rắn chắc hơn nhiều, bốn chân cũng dày hơn. Thay vì ngựa đua, gọi nó là chiến mã sẽ phù hợp hơn.
"Tôi nói... Đây không phải là một con ngựa bình thường, phải không?"
"Đúng vậy, vừa nãy tôi cảm thấy ma lực mạnh mẽ đang tụ tập bên ngoài khu rừng. Thế nên tôi đã thử một phép thuật viễn thị—"
Erica nhẹ nhàng trả lời lời xác nhận của Godou.
"Một hóa thân tách ra từ kiếm thần?"
"Dĩ nhiên... Tôi đã quyết định rồi, cậu định làm gì?"
Đi tới, hay chạy trốn.
Dù không nói ra, anh vẫn hiểu Erica muốn bày tỏ điều gì.
"Mặc dù tôi hiểu rõ sự cố chấp của mình không thể thay đổi bất cứ điều gì, nhưng tôi không phải là người dễ dàng thay đổi ý định."
Godou thở ra khi nói. Và rồi Erica cười như đang chế nhạo một kẻ ngốc.
"Được thôi, vậy thì theo sau tôi. Đây không phải để bảo vệ cậu, mà là để cậu chứng kiến tôi hành động ở cự ly gần, không tệ đúng không?"
"Này... gọi người khác là đồ ngốc liên tục, cậu cũng không thông minh đến thế đâu."
"Xin hãy gọi đây là tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ. Nghe kỹ này, nhân vật chính thất bại một lần nhưng vẫn đứng dậy và giành được vinh quang cuối cùng. Đó chẳng phải là kịch bản kinh điển cần có sao?"
Trêu chọc nhau như vậy, Godou và Erica cùng nhau bước đi.
Erica dẫn đầu, Godou theo sau, họ cùng nhau tiến về phía rìa khu rừng.
Buộc bản thân phải xuyên qua khu rừng vào ban đêm chỉ với đèn pin và ánh trăng, đó là một thử thách đối với một người bình thường như Godou. Sau khoảng một giờ đồng hồ, họ cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng.
Đó là gần rìa khu rừng.
Chính xác hơn, dường như có tiếng của một vật thể khổng lồ đang nghiền nát cây cối khi tiến lại gần.
—[Bạch Mã].
Thần thú vừa được nhìn thấy qua phép thuật viễn thị cuối cùng đã bắt đầu nổi loạn.
Godou và Erica nhìn nhau và đồng thời gật đầu. Phần tiếp theo sẽ không hề đơn giản, và họ xác nhận quyết tâm của nhau.
Và rồi từ khu rừng tươi tốt, hắn xuất hiện ngay khoảnh khắc đó.
"Chào người phàm và phù thủy. Dạo chơi ở một nơi như thế này."
Mái tóc đen dài đến vai, chàng trai trẻ tuấn tú với khuôn mặt thanh tú.
Đôi mắt hắn như có thể nhìn thấy tương lai, và hắn nở một nụ cười cổ điển và thanh lịch như tượng Phật Di Lặc Bồ Tát.[26]
Chàng trai Godou đã gặp hai lần, ở Cagliari và Dorgali.
"Ta phải cảnh báo các ngươi, các ngươi chỉ là người phàm, đừng can thiệp vào cuộc chiến giữa loài của chúng ta. Đối với cả phù thủy kia nữa. Ngươi đã học được những kiến thức cơ bản về phép thuật, nhưng sức mạnh của ngươi kém xa chúng ta. Con đường của con người và thần linh không bao giờ có thể giao thoa."
Không, Godou cảm thấy có điều gì đó không đúng.
So với chàng trai anh từng thấy trước đây, có một sự khác biệt quyết định.
Mảnh mai và không cao lắm, nhưng lại có một sự hiện diện mạnh mẽ khó tả.
Một khuôn mặt tinh tế như Phật Di Lặc Bồ Tát. Tuy nhiên điều này lại khiến người ta cảm thấy hắn là một tồn tại phi nhân tính không thể hiểu được.
Đây không phải là một khuôn mặt người, chỉ được tạo ra theo hình ảnh con người, vì vậy nó là một tác phẩm nghệ thuật đẹp hơn bất kỳ con người nào.
—Đúng vậy, tại sao mình không nhận ra cho đến bây giờ?
Lực lượng toát ra từ cơ thể tinh tế đó, và sự hiện diện thần thánh ngự trị trên khuôn mặt tuấn tú kia.
Mặc dù vẻ ngoài của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn và Melqart có cùng một bầu không khí.
Godou tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình, bởi vì làm sao một người phi thường như vậy lại có thể là một người bình thường?
Khi gặp Melqart, Godou đột nhiên hiểu ra.
Hắn là một vị thần.
Vị [Tà Thần] khác, giờ đây đang đứng trước mắt anh.
Phần 4
"Người có thể ban tên của mình cho kẻ bất tài này không, vị thần bất bại của phương Đông?"
Đột nhiên Erica quỳ xuống, cúi đầu một cách kính cẩn.
Nhìn xuống cô, chàng trai trẻ—đính chính, vị thần trẻ tuổi đã thể hiện một nụ cười rõ ràng là gượng gạo.
"Không cần thiết. Ngươi đã nhận ra thân phận thật của ta nhanh đến vậy, cô bé thông minh!"
Rồi hắn nheo mắt và vui vẻ đưa mắt nhìn về sâu trong khu rừng.
"Vua Melqart, ẩn mình ở một nơi như vậy... Giăng ra kết giới, hắn có vẻ rất đề phòng ta. Hô hô hô, tuyệt vời, tên đó hẳn bị thương rồi, nhưng ta cũng vậy, ta cũng bị thương. Chúng ta hãy cùng nhau nghỉ ngơi, kẻ nào phục hồi nhanh nhất sẽ có lợi thế."
"Quả nhiên, là ngài đã làm trọng thương thần Melqart—"
Erica kính cẩn hỏi.
Biểu cảm của cô vẫn cứng nhắc, nhưng so với lúc vừa gặp Melqart, đã bình tĩnh hơn nhiều.
Đây là lần thứ hai cô đối mặt với một vị thần chân chính, và cô đang thể hiện sự trưởng thành rõ rệt so với kinh nghiệm lần trước.
"Đúng vậy, và kết quả là lưỡng bại câu thương. Ta bị trọng thương và mất hơn một nửa thần lực. Ngươi thấy đó, tất cả những con thú đang hoành hành khắp hòn đảo, đó là thần lực tản mát từ cơ thể ta mà có được sinh mệnh, trở thành thần thú. Tất cả ngoại trừ một con, đều đã bị đánh bại và trở về cơ thể ta rồi. Hô hô, lúc ta gặp ngươi, là khi ta đã phục hồi được một nửa, cảm thấy mệt mỏi nên muốn chơi đùa một lúc."
Mặt khác, Kusanagi Godou—
Đang bối rối. Ngoại hình rõ ràng là giống hệt người thiếu niên đó. Tuy nhiên, chắc chắn đó không phải là cậu ta.
"...Anh là ai? Tôi biết anh là một vị thần rồi, nhưng phải nói thế nào nhỉ, rằng—anh chắc chắn không phải là người đã ở bên tôi chứ?"
"Đúng vậy, ngươi là một cậu bé với trực giác tuyệt vời. Đúng vậy, ta không còn giống như bản thân trước đây nữa."
Thái độ cực kỳ lạnh nhạt, cùng nụ cười như một vị thần nhìn xuống cuộc sống trần gian từ trên cao. Godou càng ngày càng chắc chắn.
Mặc dù rất tự phụ, nhưng tên đó sẽ không bao giờ nhìn Godou bằng ánh mắt như thế này.
"Vậy thì, trò chơi trên hòn đảo này sắp kết thúc rồi. Để Vua Melqart thức tỉnh thật đáng giá, để chiến đấu với vị vua đó, lần này chúng ta hãy phân định thắng bại."
"—Để hắn thức tỉnh?"
Godou cau mày trước những lời cậu không thể bỏ qua.
"Đúng vậy, ta là một [Dị thần] với bản chất là cuộc chiến giành chiến thắng. Miễn là ta khao khát một đối thủ, muốn một kẻ thù chiến đấu với ta, một đối thủ thích hợp sẽ xuất hiện. Ta đến hòn đảo này là vì vận mệnh đan xen của vùng đất này và đối thủ mạnh nhất của ta cho đến nay."
Ta, từ lâu đã tìm kiếm thất bại.
Vị thần trẻ tuổi mỉm cười thì thầm với chính mình.
"Cứ như vậy, mỗi khi ta đến một hòn đảo nơi một kẻ thù mạnh mẽ đang ngủ yên, ta sẽ niệm chú—xin hãy ban cho ta thất bại, ban cho ta một kẻ thù mạnh mẽ, ban cho ta một trận chiến thực sự! Vì vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu với Vua Melqart, đúng hơn, ta nên nói điều đó thật tuyệt vời."
Người thiếu niên này chính là kẻ chủ mưu đằng sau toàn bộ sự việc.
Biết được điều này, Godou nín thở, đây là sự thật mà Erica cảm thấy khó nói ra.
"Thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi. Ngài thuộc phe ánh sáng, một vị thần bảo hộ của công lý và nhân dân. Tôi tin rằng hành động bạo lực này là không phù hợp. Xin hãy quay trở lại con đường chính nghĩa."
Lời thỉnh cầu của Erica giống như một quan chức cấp cao đang khuyên răn một vị vua.
Nhưng người thiếu niên vẫn mỉm cười như những đám mây hồng rạng đông, và lắc đầu.
"Thật đáng tiếc, nhưng ta không thể làm điều đó. Ngươi quên rồi sao? Ta hiện đang trong cuộc nổi loạn. Đúng vậy, ta đã từng là một vị thần bảo hộ của ánh sáng và công lý—nhưng trong trạng thái hiện tại của ta, ta là vị thần xung đột phản loạn. Hô hô hô, cậu bé, thời gian chúng ta chơi cùng nhau thật sự rất thú vị."
Người thiếu niên nheo mắt, nhìn thẳng vào Godou.
"Không lâu trước đây, tất cả các đặc tính thần thánh của ta đều gần như biến mất, nên sự hiện diện của [Dị thần] rất yếu ớt, một tồn tại khác biệt so với bản thể gốc của ta. Tuy nhiên, giờ đây phần lớn thần lực đã được thu hồi, hoàn toàn khác rồi, ta đã khôi phục bản thể gốc của mình. Ta giờ là dị thần chiến tranh!"
Chắc chắn khác biệt so với trước đây.
Uy nghiêm hơn trước, mạnh mẽ hơn trước, thiêng liêng hơn trước, phi nhân tính—một người hoàn toàn khác. Và đã làm rất nhiều điều vô lý, đặc biệt là với nhận thức đầy đủ.
Đây là một [Dị thần], một vị thần chống lại những thần thoại do loài người tạo ra.
Godou cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của nó.
"Hô hô, ta dường như đã nói quá nhiều. Con [Bạch mã] kia, đã trở nên mất kiên nhẫn rồi."
Con thú khổng lồ đang tàn phá khu rừng xanh đang tiến đến.
Kẻ xâm nhập đang tiến tới như một chiếc xe ủi đất, tất nhiên, là [Bạch mã].
Bộ lông trắng của nó dưới ánh trăng, phát ra một thứ ánh sáng trắng. Nhờ có [Bạch mã], Godou có thể nhìn rõ xung quanh mặc dù thị lực ban đêm của cậu kém.
"Haha, thằng bé ngoan! Đến để dâng sức mạnh cho sự trở về của ta!"
Bóng dáng người thiếu niên biến mất.
Cơ thể đẹp đẽ như một bức tượng thần được chạm khắc tinh xảo đã biến mất, biến thành một cơn gió.
—Một cơn lốc xoáy! Godou lập tức nhận ra, cơn gió thiêng liêng mà cậu đã thấy hai lần, thổi bay những thần thú lên không trung. Đây là một trong những thần lực của người thiếu niên.
Rất nhanh, cơn gió tạo thành một xoáy nước và biến thành một cơn lốc xoáy.
Cậu phải ngăn hắn lại nhanh chóng, người thiếu niên đó—mặc dù thời gian họ ở bên nhau rất ngắn, nhưng Godou cảm thấy cậu có nghĩa vụ phải ngăn vị thần mà cậu coi là bạn lại. Nhưng cậu có thể làm gì, Kusanagi Godou chỉ là một người phàm 15 tuổi vô lực. Phải làm sao đây!?
Erica lúc này kêu lên.
"Godou! Kusanagi Godou! [Mật điển Prometheus] đang tập hợp ma lực mạnh mẽ!"
Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên cậu.
Tuy nhiên, thay vì để ý điều đó, Godou càng nhanh chóng thò tay vào ba lô, lấy ra phiến đá.
Nghĩ kỹ thì, điều này không có gì đáng lo ngại. Sức mạnh, kỹ thuật, kiến thức của Kusanagi Godou, không cái nào có thể vượt qua một vị thần.
Dù có thứ gì đó có thể, thì đó chính là thứ mà người thiếu niên gọi là phiến đá để "đánh cắp sức mạnh của thần".
Nhưng một thứ mà phù thủy thiên tài Erica không thể sử dụng, liệu Godou cuối cùng có thể sử dụng được không?
Không chỉ là một cách nói ẩn dụ, mà khi tay cậu nắm lấy phiến đá, Godou cảm thấy hơi nóng bỏng, như thể cậu đã đưa tay vào lửa.
Chịu đựng nhiệt độ cao, cậu vẫn giữ chặt phiến đá và phiến đá đột nhiên phát sáng.
Cầm hình khắc người đàn ông trên phiến đá—có lẽ là hình ảnh của Prometheus, và hướng về phía cơn lốc xoáy và [Bạch mã]. Những hành động này được thực hiện một cách vô thức.
Trong khoảnh khắc đó, cuốn ma đạo thư từ thời các vị thần phun ra ngọn lửa xanh lam.
"Ơ—tôi... tôi đã dùng nó thành công... phải không?"
Ngay cả Godou cũng còn nghi ngờ, và bất động nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Cơn lốc do vị thần trẻ biến thành ngay lập tức tránh khỏi ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa đã bao vây cơ thể cường tráng và hùng dũng của [Bạch Mã], nuốt chửng nó một cách thành công. Sau khi cháy rụi khoảng mười mấy giây, nó liền biến mất.
Cùng với ngọn lửa, cơ thể cao lớn và đồ sộ của [Bạch Mã] cũng biến mất không còn dấu vết.
Kết quả là, trong khoảng ba mươi giây, ngọn lửa xanh lam và [Bạch Mã] đã biến mất khỏi mặt đất.
Đồng thời, trọng lượng của [Thánh Sử Prometheus] đã tăng lên. Nhiệt độ mà Godou phải chịu đựng cũng ổn định, trở thành một sự ấm áp dịu nhẹ.
—Mặt trời.
Đột nhiên, hình ảnh ánh sáng chói lọi của mặt trời và những ngọn lửa trắng hiện lên trong tâm trí Godou.
Lẽ nào đây là thần lực mà [Bạch Mã] sở hữu, tại sao một con ngựa trắng lại liên quan đến mặt trời?
"...Ừm, ngươi đã tìm ra cách sử dụng tảng đá này? Hơi phiền phức đây."
Cơn gió xoáy trở lại, tạo thành hình dáng của vị thần trẻ ở trung tâm.
"Được thôi, mất đi một hóa thân cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến ta—thần lực của ta đã được phục hồi gần như hoàn toàn... Này, đáng lẽ ngươi phải bị trừng phạt vì đã chống đối một vị thần, nhưng vì tình bạn ngắn ngủi của chúng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần."
Vị thần trẻ nở một nụ cười.
Không phải nụ cười cổ xưa và trang nhã, mà là nụ cười hân hoan và kiên quyết của một kẻ thấy người xâm nhập mới.
"Để ta nhắc nhở ngươi, sẽ không có lần thứ hai đâu. Nếu ngươi dùng tảng đá này để cản trở ta, lần tới ta sẽ 'ban thưởng' ngươi xứng đáng. Ngươi có thể lui!"
Nói vậy có nghĩa là hắn sẽ không cảnh báo thêm cho Godou hay Erica nữa.
Nhìn thẳng vào sâu trong rừng, hắn bước đi với những bước chân mạnh mẽ.
Tuy nhiên, ngay lúc đó—
Các thân cây đột nhiên lay động, và những cái cây trong rừng lần lượt đổ xuống, chặn đường tiến của vị thần trẻ.
Với việc ban đầu vốn không có lối đi vào sâu trong rừng, giờ đây càng khó khăn hơn nữa để đến đó.
Từ lòng bàn tay của vị thần trẻ, tia sét đột ngột được phóng ra.
Trong điều kiện bình thường, đòn tấn công duy nhất của hắn lẽ ra phải thiêu rụi một cái cây thành tro bụi.
Nhưng cái cây hoàn toàn không bị tổn hại. Hàng rào cây cối chặn lối vào rừng, không hề có một vết cháy xém nào, và vẫn tiếp tục cản đường.
"Hàng rào của Vua Melqart, có vẻ như hắn rất cảnh giác với ta. Nếu không chuẩn bị gì, không thể xông thẳng vào được."
Vị thần trẻ cười gượng và bắt đầu la lớn vào sâu trong rừng.
"Được thôi, vị vua cổ đại! Ta sẽ đợi ngươi cho đến bình minh! Một khi ta tích trữ đủ sức mạnh để xé toạc tường thành của ngươi, ta sẽ trở lại!"
Kết thúc lời tuyên chiến mạnh mẽ, hình dáng của hắn tan biến.
Biến thành cơn gió mạnh trong không trung.
Điều cuối cùng Godou nghe thấy là tiếng cười lớn "hahahahaha!" của vị thần trẻ.
0 Bình luận