Campione!
Takedzuki Jou Sikorsky
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập EX: Chiến Thần Tái Xuất

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 2,390 từ - Cập nhật:

Mở đầu

Bản dịch mạng từ Light Novel Station

Dịch: Sousha yukira jackeded (Gurenhiake)

"Thật ngại quá, đã làm phiền cô đến tận đây. Cảm ơn nhé."

Trước một tu viện cổ kính nằm tựa mình bên vách núi đá, Kusanagi Godou đang ngỏ lời cảm tạ người vừa gặp mặt. Sau lưng anh là những mỏm đá sừng sững, trên sườn núi lác đác vài cụm cỏ xanh, để lộ ra bề mặt nhấp nhô thô ráp. Đây quả là một nơi hẻo lánh, xa rời khỏi chốn phồn hoa đô hội.

Nơi đây mang tên 'Tu viện Geghard', cũng là một điểm du lịch.

Thế nhưng, ngoài Godou và Liliana ra thì chẳng thấy bóng người nào khác. Chắc có lẽ là vì giao thông bất tiện, với lại số người du lịch đến đất nước Armenia vốn đã ít ỏi rồi.

"Mà này, tuy lời này nói ra từ chính người đã gọi cô đến thì hơi... nhưng," Godou vừa mỉm cười, vừa nói với người cộng sự tóc bạc của mình. "Tốc độ cô đến đây quả thật khiến tôi bất ngờ đấy."

"Không có gì đâu. Bởi vì thực ra tôi cũng đang ở Bucharest mà."

Liliana, người thừa kế dòng máu Đông Âu, nhắc đến tên thủ đô của Romania. Đất nước Armenia này cũng được xếp vào khu vực Đông Âu. Tuy nhiên, dù là châu Âu nhưng lại nằm ở rìa phía Đông nhất, tiếp giáp với Nga, Trung Đông và Đông Á. Armenia là một quốc gia nằm ven Biển Đen.

Người bạn đồng hành vừa vượt qua mấy chục quốc gia để đến đây, liền nói ngay: "Vậy thưa Ngô Vương. Xin hỏi lý do ngài đích thân chỉ định tôi đến là gì ạ?"

"À, tôi nghĩ là tốt nhất vẫn nên để Liliana xem qua."

"Nghĩa là tốt hơn Erica, Mariiya Yuuri và cả Seishuin Ena sao? Tức là không chỉ cần linh cảm của Miko, mà còn cần người có kiến thức phù thủy thì thích hợp hơn, phải không ạ?"

"Đúng là như vậy. Thôi, chúng ta vừa đi dạo trong tu viện vừa nói chuyện nhé."

Đã năm năm trôi qua kể từ ngày cả hai còn học cùng một trường cấp ba ở Nhật Bản. Trong năm năm ấy, Godou đã trở thành "Ma vương lang thang qua nhiều thế giới song song", còn Liliana thì đóng vai trò "cận thần xuất sắc phò tá chủ nhân", lúc là bạn đồng hành, lúc là người đại diện cho Godou, hoạt động trong đủ mọi lĩnh vực.

Tuy nhiên, Liliana quả thật là nhân tài vạn năng nhất khi nói đến việc làm cộng sự của Kusanagi Godou. Trong những chuyến du hành cùng anh, cô đã giúp đỡ rất nhiều.

"Tôi đến đây hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi. Ban đầu chỉ định xử lý chút chuyện vặt, ai dè lại chẳng hay biết gì mà đến được đây."

"Chẳng lẽ có liên quan gì đến Thanh Longinus sao?"

"Thật thông minh. Quả không hổ là Liliana."

"Nhắc đến Tu viện Geghard ở Armenia, đó chính là thánh địa cất giấu cây thần thương đó mà. Ngọn giáo đã từng đâm vào cạnh sườn Chúa Jesus, và đã thấm máu ngài—"

"Vậy thì ra, 'Geghard' có nghĩa là 'giáo' à."

Đây không phải là một tu viện xây bằng đá phổ biến ở châu Âu. Mà là một thánh địa Kitô giáo được xây dựng bên trong các hang động, bằng cách đào sâu vào núi đá. Trước lối vào hang động, một tòa kiến trúc mang dáng vẻ tu viện được xây dựng riêng để làm tiền sảnh, từ đó có thể đi sâu vào bên trong hang.

Bên trong tu viện chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, bốn phía vô cùng tối tăm. Thế nhưng, tại bàn thờ sâu bên trong viện – trần nhà lại có một "cái lỗ" lớn. Ánh nắng từ đó chiếu xuống, khiến không gian bên trong hang động trở nên trang nghiêm và huyền bí lạ thường...

Godou vừa đi cùng Liliana trong không gian đó, vừa mở lời: "Sau khi xử lý xong vài chuyện liên quan đến cây thương đó, tôi đã— phát hiện ra một nhân vật đáng chú ý ở đây. Tuy chỉ thấy lưng thôi, nhưng là một kẻ tôi từng gặp đâu đó trong quá khứ. Rồi thì..."

Nói đến đây, Godou dừng lại. Anh muốn xem Liliana, người vừa là phù thủy vừa có linh thị lực siêu phàm, sẽ phản ứng thế nào. Anh không cung cấp thêm bất kỳ thông tin thừa thãi nào, mà trực tiếp hỏi cô để xác nhận.

Vậy thì—

"Một nhân vật có thể khiến Ma vương như ngài phải nói 'cảm thấy đáng chú ý'..." Liliana nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.

Không lâu sau, cô lẩm bẩm "Thì ra là vậy.", rồi bước về phía trước. Godou cũng theo sát phía sau cô.

"Tôi không giống Erica, chưa từng đối mặt trực tiếp với 'hắn'. Chỉ là từng nghe kể về chuyện lúc đó mà thôi. Nhưng, với kinh nghiệm nhiều năm phục vụ Kusanagi Godou của tôi— tôi nghĩ mình có thể nhạy bén cảm nhận được khí tức của 'hắn'."

Hắn. Liliana chỉ nói vậy mà không nhắc đến tên riêng. Sau đó lại tiếp tục bước đi. Chẳng mấy chốc, họ cũng ra khỏi tu viện, bước chân ra ngoài ánh nắng. Tuy nhiên, Liliana không dừng lại mà lên ngay chiếc taxi đã gọi sẵn. Godou cũng lập tức ngồi vào ghế phụ lái. Chiếc xe lập tức khởi hành.

"Tôi đã biết lý do vì sao lại cảm nhận được khí tức của 'hắn' ở đất nước này." Liliana vừa lái xe vừa nghiêm nghị tuyên bố. Quả nhiên, cô đã linh thị được điều gì đó, và định dẫn Godou đến một nơi thích hợp.

"Armenia là vùng biên giới giữa châu Âu và châu Á. Trước khi Kitô giáo du nhập, vùng đất này lưu truyền những thần thoại chịu ảnh hưởng từ cả phương Đông và phương Tây. Thần thoại Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ – Bán đảo Anatolia, và Hỏa giáo từ phương Đông..."

"Tại Armenia đây, 'hắn' được gọi là 'Vahagn'. Và được cho là cùng một tồn tại với Hercules của phương Tây, cũng như quân thần phương Đông— là Kiếm thần diệt rồng."

Kẻ diệt rồng. Các Quân thần Thép. Một từ ngữ mà trong mấy năm gần đây đã ít có cơ hội được nghe.

Trong khi Godou đang suy ngẫm từ ngữ đó, Liliana dừng taxi lại. Chiếc xe đã đi qua những con đường làng tĩnh mịch, mất khoảng mười mấy phút. Ngay khi xe vừa rẽ từ đường chính vào một con đường nhỏ, liền nhìn thấy di tích đó.

Di tích này trông rất giống với Đền Parthenon nổi tiếng. Xung quanh là hàng cột đá, bên trên có mái đá. Kiến trúc chính là như vậy.

"Cứ như di tích kiểu Hy Lạp ấy nhỉ."

"Tất nhiên rồi. Đây là sản phẩm của thời Hy Lạp hóa. Là Đền Garni, thánh địa thờ thần Mặt Trời Mithra. Mà Mithra cũng là một vị thần từ phương Đông – Ba Tư cổ đại truyền đến. Thần danh thật sự của ngài là Mithras, là một tồn tại được 'hắn' phụng sự như chủ nhân..."

"Là vị thần của đại ca thằng đó à."

"Đúng vậy. Ngài đã thấy lưng của hắn, và tôi cũng cảm nhận được khí tức yếu ớt của vị thần. 'Hắn' hẳn là đã xuất hiện từ phế tích đền thờ này."

"Ở đây cũng còn sót lại khí tức của tên đó sao?"

"Vâng."

Cuộc chiến năm xưa với phân thân của Mithras – thần Mặt Trời, cũng như việc phong ấn quyền năng của Verethragna, Godou cho đến giờ vẫn chưa quên.

Rồi, Godou chợt giật mình. Trong tâm trí và cơ thể anh đột nhiên trào dâng một nguồn sức mạnh. Đây chính là một hiện tượng siêu nhiên khiến cả thân và tâm Kusanagi Godou bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đó chính là phản ứng "đó" khi một Campione – Kẻ Sát Thần tiếp xúc gần với một Bất Tuân Chi Thần.

Rầm! Godou dùng sức mở cửa xe, rồi chạy ra ngoài.

"Là ngươi đó sao, Verethragna!"

Cuối cùng anh cũng gọi ra cái tên đó, rồi lao đi. Vị thần đầu tiên bị anh sát hại, kẻ địch không đội trời chung đã gặp gỡ trong trận quyết chiến với vị Vua cuối cùng – Rama. Và là thiếu niên đã tuyên bố nhất định sẽ tái chiến với mình trong tương lai. Vị thần có thể biến hóa thành Mười Hóa Thân. Hóa thân của chiến thắng...

Khi chạy đến bên cạnh Đền Garni.

Gù... ù... ù... ù... ù...

Trên đầu vang lên tiếng chim hót. Anh dừng bước ngẩng đầu nhìn lên. Một con mãnh cầm trông như đại bàng vừa vỗ cánh bay đi. Cứ như thể nó cảm thấy hài lòng khi xác nhận được sự hiện diện của Godou.

x x x x

Thành phố Tokyo—

Trong một quán cà phê ở quận Taito đang diễn ra một cuộc gặp mặt.

"Biến dạng không gian, sao?"

"Đó là gì vậy, Hoàng Tử Điện hạ?" Mariiya Yuuri tròn mắt, Seishuin Ena vội vàng hỏi.

Đối phương khẽ "hừ" một tiếng lạnh lùng, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Đó là cái tên ta đặt cho hiện tượng mới được xác nhận gần đây. May mắn thay, điều này không xảy ra ở 'Trái Đất của chúng ta'... mà là xảy ra ở các thế giới song song khác, hơn nữa còn có những thế giới mà hiện tượng này xảy ra rất thường xuyên."

Chủ nhân của giọng nói đó chính là Hắc Hoàng Tử, Alexander Gascoigne. Hắn cũng là một Campione, từng sát hại thần linh, giống như chàng thanh niên mà Yuuri và Ena yêu mến.

"Nếu nói một cách đơn giản, đó là 'Cổng Ánh Sáng'. Một tập hợp vô số luồng sáng. Tuy nhiên, xuyên qua những luồng sáng đó có thể đến được vùng đất thần thoại."

"Vùng đất thần thoại... sao?" Yuuri khẽ rụt mình lại, cảm thấy một nỗi bất an khó tả.

Đây là lời cảnh báo của linh cảm từ một Miko, linh thị lực mạnh nhất trần gian. Lời nói này tuyệt đối không thể bỏ ngoài tai. Thế là Yuuri hỏi: "Xin hỏi, rốt cuộc đó là cái gì vậy?"

"Cái này thì... chính là dị thế giới tái hiện lại thần thoại khắp nơi trên thế giới, như thần thoại Hy Lạp, thần thoại Bắc Âu, thần thoại Ấn Độ... Đại loại nên gọi là thế giới thần thoại. Người thường mà lỡ bước vào đó, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

"Những cánh cửa dẫn đến nơi đó từ khắp nơi xuất hiện sao?" Ena nhíu mày. "Cứ có cảm giác làm tôi nhớ đến 'hành lang' mà cô Ayesha đã mở ra ngày trước. Cái đó thật sự đã gây không ít phiền phức..."

"Chính là nó." Hắc Hoàng Tử Aleck tỏ vẻ ghê tởm đồng tình. "Hiện tượng biến dạng không gian bắt đầu xảy ra gần đây, và 'bà cô' thích gây rắc rối mà chúng ta biết – hai thứ này có thể có mối liên hệ nào đó. Bằng chứng có thể chứng minh phỏng đoán này đã có được ít phút trước. Mặc dù ta chẳng muốn có thứ này chút nào..."

"Ế? Cuối cùng cũng tìm thấy cô Ayesha rồi sao!?"

"Rõ ràng đã mất tích nhiều năm như vậy!"

"Chỉ là phát hiện ra dấu vết hành tung của bà ta mà thôi." Hai Miko, Ena và Yuuri, đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Hắc Hoàng Tử tiếp tục đưa ra ý kiến của mình mà không chút do dự: "Mặc dù nếu được thì ta rất mong bà ta sẽ mãi mãi bặt vô âm tín, nhưng thật không may, xem ra vị quý cô đó vẫn còn đang sống phây phây ở đâu đó. Thế nên, ta định bàn bạc chuyện này với gã đàn ông duy nhất có thể sánh ngang với ta trong việc du hành thời gian và các chiều không gian kiêm Kẻ Sát Thần, đó là lý do ta đến đây."

Aleck nói một cách không mấy vui vẻ: "Kusanagi Godou hiện không có mặt ở Tokyo – tổng hành dinh của hắn, tung tích bất minh. Cũng không có tin tức về nơi hắn đang ở. Khốn kiếp thật, cái tên khốn nạn đó. Hắn ta coi trách nhiệm và vị trí của mình là cái gì chứ. Dù trong tình huống nào, là người đứng đầu, liên lạc chính là nghĩa vụ cơ bản đấy chứ."

" "............" "

Yuuri và Ena không khỏi im lặng nhìn chằm chằm vào chàng trai lớn tuổi này.

Thấy vậy, Hắc Hoàng Tử Aleck giật mình, vội vàng nói: "Khoan đã. Ta chỉ đang nói lên ý kiến thông thường thôi. Ta tuyệt đối không có ý định thoái thác trách nhiệm của bản thân đâu. Các cô đừng có hiểu lầm lạ lùng gì nhé."

"Bọn em chẳng nói gì cả đâu đó, Ena ơi."

"Chính vì trong lòng cảm thấy áy náy nên mới nói ra những lời biện hộ cho bản thân như vậy đấy."

"Im ngay! Ta không giống chủ nhân của các cô! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại cái loại người chỉ giỏi ba hoa đó!"

" "............" "

x x x x

Rama Chandra, vị Vua cuối cùng xuất hiện trên thế giới này.

Đã năm năm trôi qua kể từ trận tử chiến giữa Dũng giả tiêu diệt Ma vương và Kusanagi Godou. Trong khoảng thời gian đó, các Campione đương nhiên vẫn sống một cuộc đời không hề bình yên. Nhưng dù vậy, so với năm Dũng giả Rama đã thể hiện sức mạnh đáng sợ, thì đó vẫn là những ngày tháng tương đối tĩnh lặng.

Và thời kỳ êm ả đó, cuối cùng cũng sắp kết thúc—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận