Gã Bán Hàng Rong ở Dị Giớ...
Hiiro Shimotsuki Takashi Iwasaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 03

Chương Năm: Cùng Bà Chọn Váy

0 Bình luận - Độ dài: 1,826 từ - Cập nhật:

“Cháu đang làm gì đấy, Shiro?” bà tôi hỏi khi tôi đang ngồi lướt máy tính bảng vào buổi tối sau cuộc trò chuyện với Karen. Bà vừa mới tắm xong và đang quấn mái tóc ẩm ướt trong một chiếc khăn rồi ngồi phịch xuống sàn cạnh tôi và khoanh chân lại.

“Váy à?” bà hỏi, liếc nhìn màn hình. Giọng nói và cách nói chuyện của bà y hệt như người bà mà tôi hằng biết, nhưng tôi vẫn không thể quen được với dáng vẻ mới của bà.

“Vâng, váy ạ” tôi gật đầu. “Cháu đang tìm thứ gì đó trông không quá lạc lõng ở Ruffaltio.”

“Bây giờ cháu mặc váy à?” bà nói. “Xem ra cháu đã mở ra cánh cửa đến một thế giới hoàn toàn mới trong lúc bà đi vắng.”

“Không phải cho cháu. Là cho Karen” tôi đảo mắt. “Bên cạnh đó, cháu không hứng thú lắm với việc mở thêm cánh cửa vào bất kỳ thế giới nào khác đâu, cảm ơn bà nhiều.”

“Karen?” Bà tôi nheo mắt nhìn tôi. “Ồ, cô bé thị trưởng đó! Bà hiểu rồi. Vậy là cháu có ý với cô ấy, phải không? Trông cô ấy không hơi cứng nhắc sao? Mặc dù ngực cô ấy thì to vật vã. Bà phải công nhận điều đó.”

“Cháu không ‘có ý’ gì với cô ấy cả” tôi gắt gỏng. “Cháu chỉ hứa với cô ấy một việc, thế thôi.”

“Một lời hứa?” bà hỏi. “Ý cháu là, cháu đã cầu hôn cô ấy?”

“Không hề!” tôi nhanh chóng phản đối. “Cháu đã nói là cháu không có ý gì với cô ấy rồi mà! Chuyện là thế này…”

Tôi kể cho bà nghe về lời hứa của mình với Karen là sẽ tìm cho cô ấy một chiếc váy xứng tầm với thị trưởng của Ninoritch, xứng tầm với một quý cô thanh lịch để mặc đến yến tiệc của bá tước. Với tư cách là một gã bán hàng rong làm việc trong thị trấn của Karen và quan trọng hơn là bạn của cô ấy, tôi muốn tìm cho cô ấy một chiếc váy dạ hội có thể làm lóa mắt tất cả mọi người trong phòng.

“Bà hiểu rồi,” bà tôi nói sau khi tôi đã kể xong chi tiết. “Được thôi. Cứ để đó cho bà, Shiro. Bà sẽ tìm cho cô ấy chiếc váy hoàn hảo.” Bà có vẻ khá hào hứng với ý tưởng này.

“Hả? Bà sẽ làm ạ?”

“Sao cháu lại nhìn bà như thế?” bà hờn dỗi. “Bà cũng là phụ nữ mà, cháu biết đấy. Bà chắc chắn có thể giúp cô ấy nhiều hơn cháu.”

“Chà, bà nói cũng có lý, nhưng…” tôi bỏ lửng và liếc nhìn bà. “Bà ơi, bà có biết ‘thời trang’ là gì không vậy?”

“Tất nhiên là có, đồ ranh con này! Gu thời trang của bà tuyệt vời lắm đấy!”

“Có lẽ lời của bà sẽ thuyết phục hơn một chút nếu lúc này bà không ăn mặc như một bà lão” tôi chỉ ra.

Sau khi tắm xong, bà đã mặc một trong những chiếc áo kiểu “bà già” cổ điển (xin lỗi, tôi không biết tên thật của chúng), loại áo mà bà từng mặc suốt trước khi biến mất, và đã phối nó với một chiếc quần dài bó sát có cùng tông màu be. “Biểu tượng thời trang” không hẳn là cụm từ bạn sẽ dùng để mô tả bà vào thời điểm đó, và tôi không hoàn toàn chắc chắn việc giao phó cho bà nhiệm vụ tìm váy cho Karen có phải là một ý hay không.

“Ai quan tâm bà mặc gì trong nhà của mình chứ?” bà càu nhàu. “Và bộ này rất thoải mái đấy nhé, để bà cho cháu biết!”

“Cháu không có vấn đề gì với việc bà mặc quần áo thoải mái trong nhà của mình,” tôi nói. “Ở nhà bố mẹ cháu, hai đứa sinh đôi thường chỉ mặc áo phông và quần lót đi lại. Nhưng những gì bà đang mặc bây giờ thì, ờ…”

“Sao? Chỉ có mình bà là không được phép mặc những gì mình muốn à?” bà cằn nhằn.

“Bà có khuôn mặt của một thiếu nữ, nhưng lại mặc áo của một bà già. Trông nó kỳ cục lắm, bà biết không? Nên khi bà nói với cháu rằng bà sẽ đi tìm váy cho Karen trong khi ăn mặc như thế, tất cả những gì cháu nghĩ là làm sao để từ chối lời đề nghị của bà mà không làm bà tổn thương.”

“C-Cái gì mà ‘từ chối lời đề nghị của bà’?!” bà nổi cáu. “Nghe này, nhóc. Cháu có thể là đứa cháu quý giá của bà, nhưng bà không chấp nhận câu trả lời ‘không’ đâu!”

Đôi môi bà bắt đầu bĩu ra. Kể từ khi chúng tôi tái hợp, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà có vẻ không vui đến vậy.

“Được rồi!” bà nói sau vài khoảnh khắc im lặng. “Nếu cháu đã khăng khăng, thì được thôi!”

Vẫn còn bĩu môi, bà lẩm bẩm một câu thần chú, và khi bà nói xong, một luồng sáng bảy sắc cầu vồng xuất hiện và bao bọc lấy cơ thể bà.

“Thế này thì sao?” bà hỏi.

Khi ánh sáng tan đi, tôi thấy bà đã trở lại hình dạng quen thuộc với tôi: một bà lão nhăn nheo giơ hai tay tạo dấu V-sign kép. Như mọi khi, bà có một vẻ mặt hơi tinh nghịch, nhưng ít nhất chiếc áo bà già bà đang mặc không còn lạc quẻ với ngoại hình của bà nữa.

“Bà chỉ cần thay quần áo là được, nhưng thay vào đó bà lại đi thay đổi cả ngoại hình của mình, hử?” tôi nói. “Chà, cháu còn mong đợi gì khác từ bà chứ?”

“Bà bắt đầu nghĩ rằng cháu chỉ đang phàn nàn cho có lệ thôi” bà nói với một cái cau mày. “Hay cháu thích bà theo phong cách gợi cảm hơn và đi lại trong nhà với bộ đồ lót như Shiori và Saori?”

“Xin bà tha cho cháu” tôi nhăn mặt. “Nó có thể khiến cháu gặp ác mộng.”

“Bà cũng nghĩ vậy” bà nói, cười toe toét với tôi theo cái cách bà vẫn thường làm trước khi biến mất. “Được rồi. Chúng ta bắt đầu tìm váy cho cô bé này thôi nhỉ?”

Như trước đó, bà nghe có vẻ thực sự hào hứng với ý tưởng này.

◇◆◇◆◇

“Cháu đã chọn ra một vài chiếc váy mà cháu nghĩ sẽ hợp với Karen. Bà xem qua được không ạ?”

Tôi đã mua vài cuốn tạp chí thời trang ở cửa hàng tiện lợi và cắt ra những bộ trang phục thu hút sự chú ý của tôi, sau đó dán chúng vào một cuốn sổ. Tôi cũng đã tìm một số mẫu váy trên mạng rồi in chúng ravà dán chúng vào sổ. Tôi đã chọn một loạt các bộ trang phục theo các phong cách khác nhau, bao gồm cả một số kiểu truyền thống. Tôi đưa cuốn sổ lưu niệm nhỏ của mình cho bà và bà xem qua.

“Cháu đã nghiên cứu rất nhiều cho cô bé này đấy” bà nhận xét.

“Chà, cháu nợ cô ấy rất nhiều, nên việc cháu cố gắng hơn một chút cũng là điều tự nhiên thôi” tôi giải thích. “Dù sao thì, bà nghĩ sao? Cháu không biết gì về loại quần áo nào hiện đang được coi là thời trang ở Ruffaltio, nhưng cháu chắc chắn ít nhất một trong số này có thể dùng được, phải không?”

Bà buông một tiếng “hừm” trầm ngâm khi lật qua cuốn sổ, đôi mắt nheo lại khi bà nghiên cứu các bức ảnh.

“Ồ, cháu cũng đã thêm vào một vài bộ trang phục giả tưởng từ một số series anime và artbook game. Bộ này là từ một bộ anime đang rất nổi tiếng nên chúng ta có thể tìm thấy nó ở một cửa hàng cosplay hay gì đó” tôi nói và chỉ vào bộ trang phục tôi đang đề cập trong cuốn sổ để thu hút sự chú ý của bà.

Bà nhìn chằm chằm vào nó, chìm sâu trong suy nghĩ một lúc, trước khi lắc đầu. “Không tệ, nhưng hơi đơn điệu” bà quyết định.

“Cháu chắc rằng người thiết kế bộ đồ này không muốn nghe điều đó từ một người đang mặc đồ màu be từ đầu đến chân đâu,” tôi nói.

Bà lờ đi lời châm chọc nhỏ của tôi và chỉ vào một bộ trang phục khác. “Bà thích bộ này hơn. Cháu nghĩ sao?”

“Thật ạ? Cháu không nghĩ màu đó sẽ hợp với Karen lắm,” tôi nói.

“Vậy còn bộ này thì sao? Nó cũng sẽ bảo vệ da cô ấy khỏi ánh nắng mặt trời. Điều đó luôn tốt.”

“Nhưng người ta sẽ chỉ nhìn thấy mắt cô ấy trong bộ đó thôi. Như vậy có hơi bất lịch sự không? Dù sao thì, cô ấy sẽ đến một bữa yến tiệc do bá tước của vùng tổ chức mà.”

“Hm, phải, họ có thể nghĩ cô ấy là một sát thủ trong bộ đồ đó và kết án tử hình cô ấy” bà tôi nói, gật đầu.

“Vâng, vậy thì không phải bộ đó. Mà tại sao ngay từ đầu bà lại gợi ý nó vậy?” tôi hỏi với một cái cau mày.

Bà khúc khích cười. “Chỉ là trò đùa nhỏ của bà thôi.”

“Vâng, khiếu hài hước của bà lúc nào cũng kỳ cục hết” tôi nói.

Hai chúng tôi tiếp tục xem cuốn sổ một lúc, thỉnh thoảng bà lại pha những trò đùa không mấy vui vẻ, và điều đó khiến tôi cảm thấy như mình đã quay ngược thời gian. Hồi tôi còn học cấp hai, bà và tôi thường cùng nhau xem các tạp chí về các ngôi sao phim hành động, vì vậy điều này khiến tôi cảm thấy hơi hoài niệm. Bà và tôi xem qua cuốn sổ và chia sẻ ý kiến của mình về từng bộ trang phục cho đến khi cuối cùng…

“Shiro! Bộ này! Bộ này hoàn hảo!” bà tôi kêu lên, chỉ vào một bộ trang phục cụ thể. “Bà cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy nó!”

“Hơi quá rồi đấy ạ,” tôi nói. “Là bộ nào vậy?”

“Bộ này này! À, bà nhớ Shiori và Saori cũng từng mặc những bộ đồ tương tự như thế này hồi chúng còn nhỏ. Ồ, tự nhiên bà thấy hơi hoài niệm.”

Tôi liếc nhìn bộ trang phục mà bà đang chỉ.

“Bà ơi…” tôi nói, giọng bất giác hạ xuống thành tiếng thì thầm. “Bà điên rồi sao?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận