“Hả?” tôi buột miệng.
Tôi đang định nhấn nút chụp ảnh thì sững người lại khi nghe những lời của người phụ nữ trẻ đẹp kia. Cô ấy nói gì cơ? Cô ấy vừa tự xưng là "bà" của tôi ư? Không đời nào. Chắc mình nghe nhầm rồi.
“Ừm, xin lỗi, cô có phiền nhắc lại những gì cô vừa—” tôi mở lời, nhưng cô ấy đã ngắt ngang.
“Bà nói bà là bà của cháu” cô ấy đáp thẳng thừng, môi nở một nụ cười như thể đang tận hưởng sự bối rối của tôi.
Vậy là tôi không nghe nhầm. Cô gái trẻ xinh đẹp này thực sự đang nhận là bà của tôi. Tôi hoàn toàn cạn lời. Nhưng có ai trách được tôi chứ? Bà tôi đã ngoài tám mươi rồi! Một bà lão đúng nghĩa! Một người cao tuổi! Thế mà người trước mặt tôi rõ ràng là một thiếu nữ! Cùng lắm thì cô ấy cũng chỉ tầm hai mươi, mà kể cả thế cũng đã là gượng ép lắm rồi. Tôi vẫn đứng sững tại chỗ cố gắng tiêu hóa cái tình huống quái gở này, thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
“Mister Shiro, có chuyện gì không ạ?” Aina hỏi khi cô bé chạy lon ton đến chỗ tôi. Chắc cô bé đang thắc mắc tại sao tôi vẫn chưa chụp ảnh. “Mister Shiro?” cô bé lặp lại khi thấy tôi không trả lời.
Cô bé hết nhìn tôi rồi lại nhìn người phụ nữ lạ mặt, rồi lại nhìn tôi, đầu nghiêng sang một bên vẻ bối rối.
“Đây là ai ạ?” cô bé hỏi, chỉ vào cô gái. “Là bạn của anh ạ?”
“Đó cũng là điều anh muốn biết đây” tôi đáp.
Người phụ nữ trẻ thở dài một tiếng não nề. “Không ngờ chính đứa cháu trai của mình lại giả vờ không quen biết mình…” bà than thở. “Phải nói là, bà hơi bị tổn thương đấy.”
“Cháu trai?” Aina lặp lại, lần này nghiêng đầu sang phía bên kia.
“Cháu nghe đúng rồi đó, bé con. Bà là bà của Shiro” người phụ nữ trẻ nói.
“Nhưng cô trẻ quá!” Aina kinh ngạc thốt lên. “Cô thực sự là một người bà ạ? Bà của Mister Shiro ạ?”
“Đúng vậy. Nhìn kỹ bà đi. Cháu không thấy chúng ta trông hơi giống nhau sao?” Người tự xưng là “bà” của tôi toe toét cười, hai tay giơ lên tạo thành dấu chữ V.
“D-Dấu hòa bình?” tôi lắp bắp.
Đó là tư thế đặc trưng của bà. Bà đã tạo dáng y hệt trong bức ảnh trên bàn thờ, cũng như trong khoảng tám mươi phần trăm số ảnh du lịch. Theo lời ông nội quá cố của tôi, bà thậm chí còn giơ hai tay chữ V khi sinh ra mẹ tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ. Mọi thứ, từ góc độ của những dấu hòa bình cho đến ánh mắt tinh nghịch của cô ấy, đều giống hệt bà. Không, không chỉ giống, mà là y chang. Nhưng dù vậy…
“K-Không thể nào! Bà của cháu trông giống một người bà thực sự! Và…” tôi ngập ngừng, luồn tay vào tóc và cao giọng. “Argh, cháu không hiểu gì cả! Ai đó giúp cháu với!” Tình huống điên rồ này khiến tôi phát rồ mất.
Chắc hẳn Karen đã nghe thấy tiếng tôi la hét vì cô ấy bước tới xem có chuyện gì. “Sao anh lại la hét như vậy, Shiro? Mọi người đều đang đợi anh chụp ảnh—”
Ngay khi ánh mắt cô ấy dừng lại ở người phụ nữ trẻ, cô ấy bỗng ngừng nói giữa chừng. Vì lý do nào đó, khuôn mặt cô ấy lập tức rạng rỡ.
“Cô Alice!” cô ấy reo lên, mừng rỡ và kinh ngạc nhìn người phụ nữ. “Năm nay cô lại đến!”
“Ồ, cô là thị trưởng, phải không?” người phụ nữ trẻ đáp. “Đã đúng một năm kể từ lần cuối tôi gặp cô. Cô khỏe không? Lễ hội năm nay có vẻ đông người hơn nhiều nhỉ?”
“V-Vâng!” Karen gật đầu lia lịa trước khi nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía người được cho là bà của mình. “Tôi đã nhờ Shiro giúp tôi chuẩn bị, và chúng tôi đã tổ chức được một lễ hội lớn hơn và tốt hơn bao giờ hết!”
“Ồ, vậy sao? Chà, xem ra việc tôi dắt nó đi lễ hội từ khi còn bé cuối cùng cũng có kết quả nhỉ?” người phụ nữ trẻ nói. “Hy vọng Shiro bé nhỏ của tôi không gây ra quá nhiều rắc rối cho cô, thưa cô Thị trưởng.”
“Tất nhiên là không ạ!” Karen nhanh nhảu đáp. “Thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Anh ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi nói thật đấy. Nếu không có anh ấy lễ hội hôm nay đã không thành công vang dội như vậy. Chưa kể đến tất cả những công việc đáng kinh ngạc mà anh ấy đã làm để giúp thị trấn nhỏ của chúng tôi phát triển!”
Nghiêm túc đấy hả, Karen? Cô thực sự sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ với người tự xưng là “bà” của tôi trong khi tôi đang trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh ở đây sao?
“Ừm, xin lỗi, Karen. Cô, ờ…” tôi ngập ngừng. “Cô có quen bà này không?”
“Hm? Anh đang nói gì vậy, Shiro? Đây là Alice Phù thủy Bất tử! Chẳng phải anh đã nói với tôi bà ấy là bà của anh sao?” Karen hỏi lại, vẻ mặt hoang mang tột độ.
Thật ra, tôi cũng bối rối y hệt cô ấy và tất cả những gì tôi có thể làm là lặng lẽ lẩm bẩm “Thôi rồi” trong khi người được cho là bà của tôi khúc khích cười một mình.
“Sao cháu không chấp nhận sự thật đi, Shiro? Bà thực sự là bà của cháu mà,” bà nói với vẻ chắc nịch, nhưng khi tôi không đáp lại bà quyết định nhấn mạnh thêm. “Nói bà nghe: ai là người đã thay quần áo sạch cho cháu khi cháu tè dầm trên đường từ rạp chiếu phim về lúc năm tuổi?”
Tôi không khỏi há hốc mồm. Bà là người duy nhất trong gia đình biết về kỷ niệm xấu hổ đó!
“V-Vậy…” tôi nói chậm rãi, vẫn còn bối rối “bà thực sự là bà ạ?”
“Đó là điều bà cứ nói mãi mà” bà đáp.
“Vậy bộ phim yêu thích của bà là gì?” tôi hỏi sau một lúc im lặng. Dù sao thì, tôi phải chắc chắn, thực sự chắc chắn đây không phải là một trò lừa.
“Final Weapon” bà trả lời không một chút do dự.
“Bộ phim yêu thích thứ hai của bà?”
“Hm, câu này khó đây. Bà định nói là Lionheart, nhưng thực ra có thể là Dead Max.”
“V-Và diễn viên yêu thích của bà là ai?” tôi tiếp tục.
Bà khịt mũi. “Chà, rõ ràng quá rồi còn gì? Là Mel-sama. Mel Kipson-sama.”
Được rồi, thế là xong. Người phụ nữ trẻ trước mặt tôi không còn nghi ngờ gì nữa chính là bà của tôi. Bà đã trả lời đúng các câu hỏi về bộ phim và diễn viên yêu thích, và thậm chí còn phát âm các tựa phim bằng thứ tiếng Anh bồi quen thuộc. Bên cạnh đó, không đời nào có ai từ thế giới này ngoài bà lại biết tên của một diễn viên Hollywood.
“Trời ạ. Chỉ vì chúng ta không gặp nhau một thời gian ngắn mà cháu không còn tin bà của mình nữa à? Điều đó làm bà buồn lắm đấy, Shiro” bà nói, giả vờ bĩu môi.
“Có lẽ bà nên nhìn vào gương trước khi nói điều gì đó như thế,” tôi vặn lại. “Quan trọng hơn là…” Tôi dừng lại, bước về phía bà và đặt tay lên vai. “Bà đã ở cái quái quỷ đâu trong suốt bảy năm qua?! Tại sao bà lại đột ngột biến mất mà không nói với ai một lời?! Mẹ và cháu đã rất lo lắng! Cả Shiori và Saori nữa! Chúng còn nhỏ lắm khi bà đi!”
Cảm xúc đã lấn át lý trí, và tất cả sự bực bội mà tôi đã kìm nén suốt bảy năm qua cứ thế tuôn trào. Mắt tôi đột nhiên nóng lên, nên tôi vội cúi mặt xuống, cố gắng kìm nén. Đây không phải là cách tôi mường tượng về cuộc tái ngộ của hai bà cháu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh!
“Bà xin lỗi vì đã đi mà không nói một lời” bà khẽ dỗ dành.
“Tất cả mọi người…” tôi sụt sịt. “Tất cả mọi người đã rất lo cho bà.”
“Đừng buồn thế chứ, Shiro.” Bà đặt tay lên đầu tôi và bắt đầu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như bà vẫn thường làm khi tôi còn nhỏ.
“Ngài Shiro?” Stella cất tiếng khi cô ấy đến tham gia vào nhóm nhỏ của chúng tôi, và không lâu sau cô sếp Patty của tôi cũng làm vậy. Cô tiên nhỏ bay về phía vai tôi định đậu xuống đó như mọi khi, nhưng vì lý do nào đó cô ấy khựng lại giữa không trung rồi bay sang đậu trên vai Karen.
“N-Này, Karen. Người này là ai vậy? T-Tôi cảm nhận được ma lực điên rồ từ bà ta” Patty nói, chỉ vào bà tôi. Vẻ mặt của cô tiên lúc này không thể chỉ dùng từ “lo lắng” để diễn tả mà là sợ chết khiếp. Ngay cả với Patty, người sinh ra đã có ma lực cực mạnh, sức mạnh của bà tôi vẫn có vẻ “điên rồ”.
“Patty, đây là huyền thoại sống, cô Alice Gawamio, Phù thủy Bất tử!” Karen tự hào tuyên bố, cao giọng. Thực tế, có lẽ cô ấy đã nói hơi quá to…
“Phù thủy?” một người qua đường lặp lại, dừng bước.
“Cô Alice cũng đến thăm chúng ta năm nay à?” một người khác nói.
“T-T-T-Tôi v-v-vừa nghe ai đó nói rằng Alice Phù thủy Bất tử đang ở trong thị trấn!”
“Bố ơi, họ nói phù thủy ở đây này!”
“Phù thủy ư?!”
“Tránh ra, tất cả các người!” một người khác gầm lên. “Với tư cách là thành viên của gia tộc Bayldrus, tôi sẽ gửi lời chào đến vị phù thủy!”
Chỉ cần nhắc đến tên bà thôi cũng đủ gây ra một sự náo động trong đám đông gần đó. Mọi người trông như thể họ sẵn sàng lao vào chúng tôi với hy vọng được diện kiến vị phù thủy nổi tiếng.
“Có vẻ như cô vừa nói hơi to rồi đấy, cô Thị trưởng” bà tôi chỉ ra, mặc dù bà không có vẻ gì là bận tâm về tất cả sự chú ý này.
“T-Tôi xin lỗi, cô Alice!” Karen vội nói.
“Không sao đâu. Tôi quen với mấy chuyện này rồi,” bà nói với một cái nhún vai khi cởi chiếc áo choàng ra. “Tiếc là, có vẻ như tôi sẽ không được tận hưởng phần còn lại của lễ hội nữa rồi.”
Bà giơ tay phải lên không trung và một vòng tròn ma thuật hình thành phía trên đầu.
“Khoan, cái gì? Đó là một thanh kiếm à?!” tôi kêu lên, kinh ngạc nhìn nó. Chắc chắn rồi, một thanh kiếm đã xuất hiện trong vòng tròn ma thuật. Cái quái gì vậy? Bà của mình ngầu quá đi mất!
Bà tôi khẽ nói “Okey dokey” rồi đút tay vào vòng tròn ma thuật, thứ bắt đầu lấp lánh như trong một trò chơi điện tử, và rút thanh kiếm ra.
“Thưa bà Phù thủy!” ai đó trong đám đông kêu lên.
“Đúng là cô Alice thật rồi!”
“Tránh đường! Tôi phải nói chuyện với—Hả? Thưa bà Phù thủy?”
Bà tôi đang chĩa kiếm vào những người bắt đầu lao về phía chúng tôi, khiến họ ngay lập tức khựng lại.
“Đó là ma kiếm, Melkipson” một người xem kinh ngạc thốt lên.
Ừm, xin lỗi nhé, người lạ mặt trong đám đông. Tôi biết có lẽ anh nghĩ tên của thanh kiếm này siêu ngầu hay gì đó, nhưng thực ra nó chỉ là tên của diễn viên Hollywood mà bà tôi yêu thích thôi.
“Tốt” bà tôi nói với một tiếng cười khúc khích, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt khi bà quét mắt nhìn đám đông. Bà đổi cách cầm kiếm. “Nào, nghe đây, mọi người. Tôi hiện đang bận hàn huyên với đứa cháu trai đáng yêu của mình, vậy nên bây giờ tất cả các ngươi hãy làm một chuyến du hành đến cõi mộng nhé?” bà nói bằng một giọng ngân nga khi vung thanh kiếm trong không khí với một tiếng vút lớn.
Những hạt ánh sáng nhỏ li ti bắn ra từ mũi kiếm và bay về phía đám đông. Vẻ mặt mơ màng ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của từng người trong khu vực, và tất cả họ đều trông như đang mộng du.
“Ờ, bà ơi…” tôi nói, bối rối trước phản ứng này. “Bà vừa làm gì vậy?”
“Ồ, chỉ là một phép ảo ảnh nhỏ thôi. Không có gì to tát. Bà chỉ cho họ ngủ một giấc ngắn, thế thôi” bà nói với một cái nhún vai trước khi quay sang Karen và những người khác. “Cô Thị trưởng và tất cả các quý cô xinh đẹp, tôi sẽ mượn Shiro một lát nhé.”
“B-Bà đang nói gì vậy, b—” tôi lắp bắp, nhưng bà không để tôi nói hết.
Bà lại giơ kiếm lên trời rồi vung xuống. Mọi thứ xung quanh tôi ngay lập tức méo mó và mờ đi và một cánh cửa trượt trông quen thuộc hiện ra trước mặt.
“Bà ơi, đừng nói với cháu là—” tôi bắt đầu, nhưng không biết phải kết thúc câu thế nào.
Bà chỉ đơn giản ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu. “Có chuyện gì vậy, Shiro? Chúng ta chỉ đang về nhà thôi mà. Nào, về nhà thôi, nhé?” bà nói khi nắm lấy cánh tay tôi trong một cái kẹp như gọng kìm. Bà mở cánh cửa trượt và bước vào tủ quần áo, kéo tôi theo.
“Bà ơi! Khoan đã—”
Lời phản đối của tôi vang vọng khắp bầu trời đêm đầy sao của Ninoritch trước khi dần tắt lịm.


0 Bình luận