Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 43 : Định luật Murphy

0 Bình luận - Độ dài: 1,241 từ - Cập nhật:

Thang máy tham quan tiếp tục trườn lên cao, ngày càng rời xa mặt đất. Cùng lúc đó, bên tai Trương Hằng vang lên một giọng nữ tự động có vẻ là hệ thống hướng dẫn du khách mặc định sẽ bật mỗi khi thang bắt đầu di chuyển. Nhưng chỉ sau vài câu, giọng nói ấy tắt ngấm, thay thế bằng một giọng đàn ông xa lạ.

"Thật đáng tiếc, các người đã đưa ra một lựa chọn sai lầm."

"Ồ, nhà khoa học điên, rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà lộ diện rồi. Gì vậy, sợ bọn tôi lên trên đạp cho anh một trận à? Đừng nôn nóng, tụi tôi lên tới nơi liền." Người đàn ông hói đầu nói.

"Các người nghĩ lần này vẫn ngăn được ta như ba năm trước à? Sau thất bại lần đó, ta không ngừng tìm cách trở nên mạnh hơn. Giờ đây ta đã hoàn toàn lột xác. Còn các người..." giọng nói ngừng một nhịp, "ta đã thấy các người thể hiện bên ngoài..."

"Hahaha, thấy rồi sợ vãi ra quần chưa?"

"Phải nói là quá thất vọng. Những năm qua các người gần như dậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi so với ba năm trước. Không có sự dẫn dắt của ta, các người như bầy cừu mất phương hướng."

"Chậc chậc, nếu là tôi thì đã không tự sướng kiểu đó rồi. Anh tự đề cao mình hơi quá đấy. Không có anh, tôi sống tốt lắm tinh thần phơi phới mỗi ngày, mấy cái bệnh tiểu nhiều, tiểu gấp, tiểu không hết cũng tự khỏi luôn!"

"Khụ khụ... cái đó..." anh chàng bồi bàn nhắc nhỏ, "Nếu ông muốn nói chuyện với ông ấy thì phải nhấn nút liên lạc trong thang trước đã."

"... ... ..."

"Xét tình nghĩa cũ, ta khuyên các người lần cuối. Quay đầu lại ngay đi. Nếu vẫn cố chấp, thì đừng trách ta không nương tay. Ta hiểu rõ các người hơn bất kỳ ai. Các người không phải đối thủ của ta đâu." Câu cuối của nhà khoa học vọng lại mang theo hàn ý lạnh thấu xương.

"Hừm, nói nghe dễ vậy. Thang này chạy thẳng lên sảnh Mây trắng bầu trời sao, tụi tôi có muốn quay lại giữa chừng cũng chịu." Lần này người đàn ông hói đầu chịu bấm nút liên lạc, nhưng bên kia dường như đã ngắt kết nối từ lúc nào.

"... Tôi ghét nhất là đang nói dở mà đối phương cúp máy." Ông ta cau mày.

"Bỏ đi, tập trung chuẩn bị chiến đấu đi." Phạm Mỹ Nam liếc màn hình LCD trong thang, chỉ còn chưa đầy 60 mét là đến tầng 107 tức là khoảng 10 giây nữa.

Không khí trong thang lập tức căng như dây đàn. Trương Hằng siết chặt thanh kiếm ánh sáng. Phạm Mỹ Nam bật hệ thống tên lửa vai trên bộ giáp. Người hói vác khẩu AK lên. Anh chàng bồi bàn nhanh chóng chế tạo hai bộ áo chống đạn, một cho mình, một cho cô gái đưa tin.

Nhưng khi cửa thang bật mở, cảnh tượng bên ngoài khiến cả nhóm đang chuẩn bị nghênh chiến phải sững lại.

Không có ai cả.

"Gì vậy trời, trúng giờ ăn tối nên tụi nó đi lấy cơm hộp hết rồi à?" người đàn ông hói đầu gãi đầu.

Cả nhóm bước ra, nhìn thấy khu vực quầy bar phía xa cũng vắng ngắt. Trên quầy còn vương lại một ly Coca chưa uống hết.

"Có gì đó sai sai. Dù không có phục binh của tên điên đó, thì lũ du khách lúc trước cũng nên còn ở đây chứ. Nhớ không, ngay cả lúc khởi động máy gia tốc lượng tử, Tháp Tiểu Man Yêu vẫn còn mở cửa cho khách."

"Vậy tức là... hắn bắt hết lũ du khách rồi?" anh chàng bồi bàn cau mày. "Nhưng vì sao? Định dùng họ để uy hiếp tụi mình à?"

"Tôi không nghĩ vậy." Phạm Mỹ Nam giương tên lửa mini nhắm vào một bóng người loạng choạng đang tiến đến từ phía xa. Nhìn bộ vest chỉn chu và chiếc Rolex đắt tiền trên cổ tay, có lẽ là một du khách từng lên tháp. Hắn vẫn cầm điện thoại trong tay như thể không muốn lỡ mất công việc nào.

Nhưng dáng đi của hắn lại cực kỳ kỳ quái hai chân dạng gần 90 độ. Cánh tay còn lại, phần khuỷu bị vặn theo góc không tự nhiên. Hắn cúi đầu, không hề ngẩng lên.

"Ờ... không hiểu sao tôi thấy có điềm xấu." Anh chàng bồi bàn nói khẽ.

"Anh cũng đang nghĩ đến thứ mà tôi đang nghĩ chứ?"

Phạm Mỹ Nam vừa dứt lời, người đàn ông đeo Rolex kia chậm rãi ngẩng đầu. Gương mặt hắn đã hoàn toàn biến dạng không còn ngũ quan nào nguyên vẹn. Hai mắt chuyển thành màu đỏ máu, miệng trơ răng không có cơ bắp, mũi thì chỉ còn nửa cái.

"Chà... sau Transformer và Ninja Rùa, giờ tới Resident Evil rồi đấy. Tên điên kia tạo ra cả T virus luôn chắc?"

Gã Rolex có lẽ đã đánh hơi được mùi thịt tươi, bắt đầu rảo bước nhanh hơn. Ban đầu vẫn là dáng đi tám chữ kỳ quặc, nhưng chẳng mấy chốc, tốc độ của hắn tăng vọt như báo săn.

"Đây không phải Resident Evil, giống kiểu World War Z thì đúng hơn." Người đàn ông hói đầu bóp cò. Một tràng đạn xé không lao vào cơ thể gã Rolex khiến hắn liên tục giật lùi, nhưng lại không chịu ngã xuống.

Phải đến khi Phạm Mỹ Nam bắn nát đầu hắn bằng tên lửa, con quái mới chịu gục hẳn.

"Tin tốt là đầu vẫn là điểm yếu. Tin xấu là cơ thể nó khỏe hơn zombie thông thường rất nhiều."

Anh chàng bồi bàn lau mồ hôi trán, thở phào: "May là chỉ có một con. Nếu trồi ra một lúc mấy chục con thì..."

Phạm Mỹ Nam và Trương Hằng liếc nhìn nhau rồi thở dài. "Làm ơn, lần sau cắm cờ nhớ báo trước cho chúng tôi nhé."

Như để chứng minh Định luật Murphy, chưa kịp dứt câu thì đám zombie mới đã xuất hiện đúng như "hẹn trước". Bọn chúng lồm cồm bò ra từ mọi hướng mặt đất, tường kính, trần nhà. Chạy, bò, nhảy chúng tràn tới như sóng thần ăn xác.

Không còn thời gian để thở. Trận chiến chính thức bắt đầu!

Trương Hằng vung kiếm ánh sáng, chém ngã hai con lao lên đầu tiên. Nhưng ngay lập tức, hàng chục con khác ào đến. Cậu bật lùi, lăn qua quầy bar, tạm thời thoát khỏi vòng vây.

Đám zombie không vì mất mục tiêu mà bỏ cuộc. Chúng như đàn cá mập đánh hơi được máu tươi, ùn ùn lao về phía quầy. Một con nữ sinh zombie nhảy phắt lên quầy bar nhưng chờ đón nó là lưỡi cưa đang xoay vù vù.

Trương Hằng vừa kết hợp lại kiếm án sáng và mảnh vỡ chai rượu thành một vũ khí mới chiếc cưa máy cầm tay. Cậu bật qua quầy bar, lao thẳng vào tâm đám zombie, một cú xoay người kiểu Thomas hạ gục ít nhất bốn con, đầu bay khỏi cổ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận