Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
Chương 18 : Theo kịp được thì theo
0 Bình luận - Độ dài: 1,501 từ - Cập nhật:
"Như vậy... thật sự không sao chứ?" Nhìn bóng dáng Bành Giai Đình chạy xa, gương mặt Lưu Minh hiện rõ vẻ lo lắng, bên cạnh là Tần Chân cũng đứng ngây người.
"Tớ buộc phải làm vậy. Chỉ có dồn em ấy vào đường cùng thì mới biết được rốt cuộc thứ sau lưng em ấy là thứ gì." Trương Hằng nói một cách mơ hồ, cũng không giải thích gì thêm, rồi quay sang Lưu Vũ Vi: "Cảm ơn em đã giúp anh. giờ hai người có thể về nhà được rồi, phần việc còn lại cứ giao cho tớ."
"Cậu ấy... sẽ không sao chứ?" Trên mặt Lưu Vũ Vi hiện lên một tia lo âu.
"Ai cơ, Điền Điền hay Bành Giai Đình?"
"Cả hai."
"Anh không chắc. Anh sẽ cố hết sức." Trương Hằng đáp.
"Em... hồi ở trường chưa từng kể chuyện gia đình Bành Giai Đình cho người khác biết." Lưu Vũ Vi lấy hết can đảm nói tiếp.
"Anh biết." Trương Hằng xoa nhẹ đầu cô bé, rồi quay sang Lưu Minh: "Trễ rồi, đưa em gái cậu về nhà đi."
"Vậy còn tớ thì sao? Tớ có thể ở lại giúp mà." Tần Chân hào hứng xung phong.
"Về đi. Giai đoạn cần các cậu giúp đã qua rồi. Phần sau này, tớ có thể tự lo." Trương Hằng nói.
"Thêm một người là thêm một tay mà!" Tần Chân mặt dày nài nỉ.
Chủ yếu là chuyện tối nay mù mờ như sương khói, trong lòng hắn ngứa ngáy không chịu nổi. Đến giờ hắn mới chỉ thấy Trương Hằng chửi một học sinh tiểu học, mà Trương Hằng thì rõ ràng không định giải thích gì. Cảm giác này giống hệt như đang xem phim truyền hình giữa chừng, thì đạo diễn và biên kịch đột nhiên bỏ dở, phần sau không còn nữa.
Trương Hằng liếc nhìn Tần Chân một cái: "Tuỳ cậu. Theo được thì theo."
"Hay quá!" Tần Chân vừa nghe hai chữ "tuỳ cậu" liền mừng rỡ ra mặt, còn nửa câu sau "nếu theo kịp" thì hắn tiện tay ném ra sau đầu. Thể chất hắn xưa nay vẫn rất tốt, từ cấp ba đến đại học đều là thành viên đội bóng rổ của trường, mỗi tuần đều luyện tập. Trước khi tốt nghiệp cấp ba, thể chất của hắn còn hơn cả Trương Hằng.
Theo hắn thấy thì chẳng có cái gọi là "không theo kịp" gì hết. Mà thực tế Trương Hằng cũng không di chuyển quá nhanh, trông cậu chẳng có vẻ gì là đang vội, cứ thế đi bộ với nhịp độ bình thường, rồi đến dưới lầu nhà Bành Giai Đình.
"Tiếp theo thì sao, chúng ta làm gì đây?" Tần Chân tò mò hỏi.
Khác với nhà Điền Điền, nhà Bành Giai Đình ở tầng năm cũng là tầng cao nhất của khu chung cư này. Trương Hằng rõ ràng không định tiếp xúc với người nhà cô bé, Tần Chân không khỏi tò mò: Trương Hằng định tiếp cận Bành Giai Đình kiểu gì?
Trương Hằng không trả lời, mà đi sang phía bắc toà nhà. Nơi đó đối diện với một cái hồ nhân tạo trong khu, nhưng hồ đã khô cạn từ lâu. Để tiết kiệm điện, đèn đường khu đó cũng không còn bật nữa, vào ban đêm gần như tối đen như mực. Ưu điểm lớn nhất của nơi này là... không ai có thể thấy được gì cả.
Trương Hằng ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, một chân đặt lên máy nén của dàn điều hoà, chân kia phát lực bám lấy mái hiên tầng hai.
"Này, đừng nói là cậu định..." Tần Chân thất kinh.
Hắn đã hiểu ra Trương Hằng định trèo thẳng từ đây lên mái nhà. Nhưng thế cũng quá nguy hiểm rồi. Với người bình thường mà nói, chuyện này chẳng khác gì trèo lên Vách núi El Capitan ở Yosemite!
Trương Hằng nhíu mày: "Cậu nhất định phải hét to thế để gọi hết mọi người trong khu đến à?" Tay chân cậu vẫn không dừng lại, nhanh chóng leo lên đến tầng ba.
Lúc này, Tần Chân mới hiểu câu "theo kịp được thì theo" nghĩa là gì. Giờ hắn chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn, chẳng khác gì đang xem Spider-Man ngoài đời thật.
Trương Hằng không thèm để ý đến Tần Chân đang há hốc mồm bên dưới. Với kỹ năng leo núi cấp độ 1, chuyện như này không làm khó cậu được. Chỉ mất chưa đầy 90 giây, cậu đã leo đến tầng năm.
Thực ra, nhà Bành Giai Đình ở tầng trên cùng lại dễ đột nhập hơn so với nhà Điền Điền ở tầng một. Vì tầng thấp thường được lắp thêm lưới sắt chống trộm ở cửa sổ, còn tầng cao thì không cần mấy thứ đó.
Trương Hằng đổi tư thế, chân trái từ dàn máy điều hoà dịch lên bệ cửa sổ, cả người cũng lướt sang bên kia, khiến Tần Chân bên dưới suýt cắn trúng lưỡi vì sợ.
Trương Hằng chưa từng đến nhà Bành Giai Đình, cũng không biết phòng cô bé nằm ở đâu, đành phải dùng cách thủ công rà từng phòng một. Cũng may việc này không mất quá nhiều thời gian. Dù bị rèm cửa che mất tầm nhìn, chỉ cần dán tai vào kính và nghe tiếng bên trong, cậu có thể phân biệt được đó là phòng của ai.
Cuối cùng, Trương Hằng dừng lại trước một ô cửa sổ không sáng đèn, cũng không có tiếng động.
Cửa sổ này dùng loại khoá lưỡi liềm rất phổ biến loại khoá có độ an toàn cực kém. Chỉ cần từ bên ngoài dùng lực đẩy mạnh vào một cánh, tạo ra khe hở giữa hai cánh cửa, là có thể dễ dàng mở khoá.
Dù Trương Hằng đã cố giữ im lặng hết mức có thể, tiếng kính vẫn phát ra âm thanh răng rắc do đã cũ. Nhưng người bên trong như thể không hề nghe thấy gì.
Trương Hằng lẻn vào phòng qua cửa sổ. Như những gì cậu từng nói với Lưu Minh và Tần Chân cậu cố tình dùng lời nói kích thích Bành Giai Đình, khiến cô bé tưởng rằng cả thế giới đều không quan tâm đến mình, chính là để xem rốt cuộc phía sau cô ta là thứ gì. Bởi vì, Bành Giai Đình dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường. Dù có ghét Điền Điền đến mấy, cô bé cũng không thể một mình khiến gia đình Điền Điền gặp phải hết chuyện xui rủi này đến chuyện xui rủi khác.
Muốn gây ra chuỗi tai họa như thế, rõ ràng là cô bé đã được "giúp đỡ" bởi một thứ gì đó.
Tất nhiên Trương Hằng hoàn toàn có thể đợi đến lúc dừng thời gian rồi lẻn vào khám xét phòng Bành Giai Đình. Nhưng sau chuyện bùa hộ thân lần trước, cậu không chắc liệu thứ mình tìm được có phải là nguồn gốc gây ra tất cả hay không. Chỉ khi nào Bành Giai Đình thực sự tin rằng mình đã bị cả thế giới vứt bỏ, cô bé mới chủ động tìm đến thứ đó.
Giống như kẻ chết đuối nắm lấy cọng rơm cuối cùng. Đó cũng là tàn dư duy nhất trên đời này mà cô bé cảm nhận được "lòng tốt".
Dù đã chuẩn bị tâm lý, cảnh tượng sau tấm rèm cửa vẫn khiến Trương Hằng giật mình.
Chỉ thấy Bành Giai Đình đang nằm trên chiếc giường nhỏ, nhắm nghiền mắt. Cô bé không mặc quần áo, mà làn da lộ ra ngoài thì phủ đầy những vảy nhỏ li ti như da cá sấu, thậm chí dưới bụng còn mọc ra hai cái gai nhọn.
Khung cảnh đó kỳ quái đến rợn người Trương Hằng thậm chí không thể phân biệt rõ cô bé trước mặt là người hay là quái vật nữa.
Cậu bước thêm hai bước, tiến lại gần giường. Đúng lúc đó, "Bành Giai Đình" trên giường đột ngột mở mắt và lao về phía cậu.
Sắc mặt Trương Hằng không hề thay đổi. Cậu rút tay phải từ trong túi áo ra, một tia lạnh loé lên chuôi dao gọn gàng gõ trúng huyệt Thái Dương của "Bành Giai Đình". Đồng thời, để đề phòng trường hợp tấn công vật lý không có hiệu quả, cậu còn cố ý lùi lại nửa bước.
Nhưng kết quả chứng minh là cậu đã lo xa. Tuy hình thể Bành Giai Đình đã biến đổi đáng kể, nhưng ngoài việc thân thủ nhanh nhẹn hơn người bình thường một chút, cô bé chẳng có gì đặc biệt. Những điểm yếu cơ bản của loài người vẫn còn. Bị Trương Hằng đánh trúng một cú, cô bé lập tức hôn mê bất tỉnh.


0 Bình luận