Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 12 : Món quà

0 Bình luận - Độ dài: 1,484 từ - Cập nhật:

Trên bảng điện tử, chuyến bay mang số hiệu CZ5376 cuối cùng cũng hiển thị trạng thái "đã đến nơi".

Mười mấy phút sau, hành khách bắt đầu đi ra từ cổng đến. Trương Hằng cùng ông ngoại đã chen lên hàng đầu, dõi mắt theo từng đợt người bước qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc nào xuất hiện.

Lúc này, điện thoại Trương Hằng vang lên. Là mẹ cậu gọi đến.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi~ Hai ông cháu đợi lâu rồi phải không? Không ngờ chuyến bay lại bị trễ thế này. À, còn một cái vali chưa tìm được nữa, trong đó có quà mẹ mua cho hai người nữa đó. Đợi bọn ta thêm chút nữa nha."

"Không sao, không vội, cứ từ từ tìm đi nhé." Trương Hằng nói.

Cúp máy, lại qua thêm mười phút nữa. Cậu đoán cả đám hành khách của chuyến sau cũng đã ra gần hết thì cuối cùng mới thấy hai bóng người hấp tấp xuất hiện ở sảnh đến.

"Bố ơi!" Một người phụ nữ trông như chỉ mới ba mươi, da dẻ được chăm sóc kỹ càng, tay buông chiếc vali nhỏ rồi lao nhanh tới. Ai ngờ bị vướng phải thanh chắn bằng nhựa, cô ấu vấp một cái, vừa xuýt xoa xoa đầu gối vừa tiếp tục chạy.

"Này, đi chậm thôi, coi chừng té." Người đàn ông phía sau có vẻ bất lực.

Anh ta kéo theo một chiếc vali cỡ đại, khoác áo phao đen hiệu CK, cổ quàng khăn nâu, kính râm cài vào túi áo ngực, còn xịt nước hoa nam nồng nặc trông rõ là kiểu đàn ông từng đẹp trai thời trẻ. Có điều giờ đây, đường chân tóc đã lùi sâu, bụng phệ cũng bắt đầu lộ rõ. Nhìn thấy Trương Hằng, anh ta sững lại: "Ủa, cậu là ai vậy?"

"..............."

Nói xong liền nhe răng cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóc: "Đùa thôi. Thế nào, con nhớ bọn ta lắm phải không?! Tiểu mỹ nam."

Trương Hằng nhận lấy cái vali siêu to từ tay anh ta: "Giờ bố già rồi, bố có thể trưởng thành hơn chút được không?"

"Chậc chậc chậc, nhớ hồi con còn nhỏ ghê... Bố xuống dưới mua chai xì dầu mà con cũng khóc um lên, miệng gào mãi: 'Bố ơi con muốn bố! Bố ơi bố đâu rồi!'... Đáng yêu phải biết."

"Chuyện đó hoàn toàn không có, đừng có bịa nữa." Trương Hằng bất lực, "Con hỏi ông ngoại rồi, vụ bố nhảy xuống hồ lạnh mùa đông cứu con cũng là bố tự tưởng tượng ra. Già rồi thì tranh thủ chữa bệnh Alzheimer đi, đừng để nặng thêm."

"Lần đó là thật mà... Hồi nhỏ con dính bố lắm." Ông bô gãi đầu, rồi đảo mắt nhìn quanh, "Bạn gái con đâu? Không đi đón cùng à?"

"Nếu con có bạn gái, việc đầu tiên là bảo cô ấy tránh xa bố ra."

"Thật tiếc. Bố mẹ còn chuẩn bị quà riêng cho cô gái ấy nữa cơ mà, chắc chắn sẽ thích lắm."

Hai người đang trò chuyện thì bỗng một bóng áo đỏ từ bên cạnh lao tới, nhảy bổ lên lưng Trương Hằng một cú rõ mạnh.

"Ha ha ha ha! Mới gặp lần trước mà thấy con lại cao thêm rồi! Nhìn qua video không thấy rõ, giờ mới biết cả cơ bắp cũng có luôn nha! Giỏi lắm giỏi lắm, xem ra có nghe lời mẹ, chịu khó tập luyện, tuy hơi cực tí nhưng ráng giữ được tới khi lừa cưới được vợ là tha hồ ăn uống thoải mái rồi!"

"Ờ, bố cũng đâu có ăn thoải mái gì đâu... Là do mẹ con gọi đồ ăn xong không chịu ăn hết, bố thấy lãng phí nên mới phải ăn phụ thôi." Trương bố cảm thán.

Dù Trương Hằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cậu vẫn đánh giá quá thấp độ "nhiệt huyết" của hai người này. Họ nói từ lúc bước ra cổng đến tận bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lên xe rồi vẫn chưa chịu im. Hai người bắt đầu chỉ trỏ sự thay đổi của thành phố, ra dáng kiểu "Kiều bào về nước chỉ đạo giang sơn".

May mà đi được nửa đường, họ rốt cuộc cũng yên lặng lại đôi chút.

Không phải vì hết chuyện để nói.

Mà là... đói bụng rồi.

"Nguyên liệu nấu ăn ta đã chuẩn bị xong cả rồi. Nhịn thêm chút nữa là về tới nhà ăn lẩu được rồi." Ông ngoại quay sang nói với mẹ Trương Hằng.

Bà liền giơ ngón cái, nở nụ cười hạnh phúc: "Người bố tuyệt vời nhất thế gian! Không ai bằng được!"

Trương bố liếc sang Trương Hằng: "Lúc này bố không nên nói gì đó à?"

"Con thấy bố cách danh hiệu đó còn xa lắm."

"Haizz, nên bố mới nói là muốn có một đứa con gái... Chỉ có con gái mới hiểu lòng cha, là cái áo bông nhỏ nhắn giữ ấm trái tim của bố." Ông thở dài.

...

Bốn người về đến nhà, ông ngoại mang thịt bò thái lát, dạ dày bò và rau củ đã cắt sẵn ra khỏi tủ lạnh, đổ nước dùng hầm xương vào nồi đồng.

Nhân lúc chờ nồi nước sôi, mẹ Trương Hằng mở chiếc vali khổng lồ, đầu tiên lấy ra một món được bọc kín bằng xốp và giấy báo, đưa cho ông ngoại: "Bố, bộ sứ xương Anh Quốc mà Quốc Kiến chọn cho bố, để pha trà."

"Có lòng rồi." Tuy mặt ông vẫn nghiêm, nhưng nhìn ra được là ông rất thích món quà này. Từ khi nghỉ hưu, ba thú vui lớn của ông chính là chơi cờ, uống trà và làm vườn. Giờ nhận được bộ ấm chén sứ xương này, nhìn Trương bố cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.

Trương bố ở dưới bàn làm dấu OK với mẹ, ý nói: "Đã vượt ải thành công."

Sau đó, mẹ Trương Hằng lấy ra một cái hộp khác. So với bộ trà lúc nãy, chiếc hộp này nhỏ hơn hẳn, chỉ cỡ hộp trang sức.

Trương Hằng nhướng mày: "Cái gì vậy?"

"Xin lỗi, vì những năm qua bố mẹ không thể ở bên con, bỏ lỡ quá trình con trưởng thành. Đó là lỗi của chúng ta." Vẻ mặt Trương bố lần này cũng hiếm khi nghiêm túc, không còn cái kiểu cười cợt như ban nãy nữa.

"Hai năm liền không thể về ăn Tết, nợ con hai món quà năm mới. Lần này gom lại tặng một thể." Mẹ Trương tiếp lời, đưa chiếc hộp cho cậu, động viên: "Mở ra xem đi."

"Ờ..." Trương Hằng mở nắp hộp, lộ ra một chiếc chìa khóa xe.

"Chúc mừng con, con trai, con đã có chiếc xe đầu tiên trong đời rồi." Trương bố và mẹ Trương nhìn nhau cười, "Giờ chắc con nên bắt đầu học lái đi là vừa. Dù chỉ là một chiếc Polo thôi, nhưng hy vọng sẽ giúp con tìm được bạn gái dễ hơn một chút."

"Về khoản biển số thì đừng lo, mẹ nhờ bạn đứng tên hộ trước rồi." Mẹ nói tiếp, "Giờ con có thể bắt đầu tham gia bốc thăm lấy biển. Khi nào bốc trúng thì sang tên chính thức. Phí bảo hiểm năm đầu bọn ta đã đóng rồi. Nhưng sau đó, tiền xăng, phí gửi xe và các loại bảo hiểm về sau thì con tự lo nhé. Mẹ cũng nói trước là không tăng tiền tiêu vặt đâu. Tuy còn hơi sớm, nhưng con cũng nên chuẩn bị dần để bước vào xã hội đi là vừa."

"Cảm ơn bố mẹ." Trương Hằng cất chìa khóa, nhẹ giọng nói.

Thật ra cậu cũng đang tính mua xe. Dù gì cậu có thêm 24 giờ mỗi ngày trong khoảng thời gian đó, mọi phương tiện giao thông công cộng đều ngưng hoạt động. Cậu vẫn còn dùng được xe đạp công cộng, nhưng tốc độ thì rõ ràng không đáp ứng được, phạm vi di chuyển cũng rất hạn chế.

Nếu có xe riêng thì tiện hơn nhiều. Với tình hình hiện tại của cậu, tiền không phải vấn đề chỉ cần một chút điểm là đổi ra được ba, bốn vạn. Vấn đề là bốc thăm biển số quá khó. Nếu thật sự không được, Trương Hằng cũng tính đến việc thuê biển số.

Nhưng giờ thì vấn đề đó xem như đã được giải quyết.

Còn về hiệu năng của chiếc Polo này, với cậu mà nói đã là quá đủ. Nếu cần, cậu hoàn toàn có thể tự nâng cấp dù sao kỹ năng độ xe và sửa chữa của cậu giờ cũng đã đạt cấp 2 rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận