Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 24 : Giao thừa vui vẻ

0 Bình luận - Độ dài: 1,442 từ - Cập nhật:

"Mỹ Nam, con tan học rồi à?"

Cô gái tên "Mỹ Nam" liếc Trương Hằng một ánh nhìn kiểu 'cười thử xem, tôi xử đẹp anh', rồi cúi đầu thì thào: "Tôi biết tôi đẹp rồi đừng cười nữa nhớ lát nữa lên bàn ăn đừng có nói nhiều. Tuy anh là bạn cùng lớp tôi, nhưng không quen với trường tôi, cũng không hiểu tôi thời cấp ba thế nào. Ít mở miệng thôi, kẻo mẹ tôi sinh nghi."

Vừa dứt lời, cửa nhà cũng bật mở.

Người phụ nữ bên trong tươi cười bảo: "Đưa cặp cho mẹ, mau vào thay dép rồi ăn cơm nhé." Nhưng khi trông thấy Trương Hằng, bà khựng lại một nhịp: "Người này là...?"

"...Bạn cùng lớp con. Cậu ấy... à thì, ba mẹ có việc gấp không về được, không có chỗ nào để đi nên con đưa về nhà ăn tạm."

Mỹ Nam nhanh miệng chen vào.

"Ồ ồ, hoan nghênh hoan nghênh, dì cũng nấu hơi nhiều, con vào ăn cùng cho vui."

"Cảm ơn dì." Trương Hằng đáp, rồi theo hai mẹ con bước vào nhà.

Đó là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích không lớn, hơi cũ kỹ. Trần nhà thấp đến mức vừa bước vào, Trương Hằng đã cụng đầu vào bóng đèn tròn treo lơ lửng.

Mẹ Mỹ Nam vội vàng áy náy: "Trời ơi, xin lỗi cháu, đầu có sao không?"

"Không sao, đầu cậu ta cứng như đá ấy. Mẹ nên lo cho cái đèn thì hơn." Mỹ Nam lườm.

Từ hành lang có thể nhìn thấy nhà bếp. Trong chiếc nồi sắt đặt trên bếp ga đang hầm món gì đó tỏa hương thơm ngào ngạt. Trương Hằng cũng thấy một cậu nhóc chừng lớp ba lớp bốn đang nằm bò trên bàn làm bài tập.

Vừa thấy Trương Hằng, thằng nhóc liền ré lên: "Mẹ ơi, người chị đẹp trai của con có bồ rồi kìa!"

"Muốn chết hả mày, làm bài tập không đủ nhiều hay ngứa đòn?" Mỹ Nam vung tay tặng cho cậu nhóc một quả vào sau gáy.

"Em trai tôi là đồ ngốc."

Thằng bé ôm đầu khóc hu hu: "Mẹ ơi, hôm nay chị nhiều chuyện lắm, còn đánh con mạnh hơn thường ngày nữa!"

Mẹ Mỹ Nam bưng món ăn từ bếp ra, vừa đặt lên bàn vừa nói: "Không được đánh nhau, Mỹ Nam đi lấy cơm giúp mẹ." Rồi quay sang Trương Hằng niềm nở: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi cháu. Nhà hơi bừa bộn, đừng chê nhé."

"Không đâu ạ, nhà rất ấm cúng."

Trương Hằng chọn một cái ghế cạnh bàn ngồi xuống. Cậu em trai thì làm bộ tiếp tục viết bài, nhưng mắt thì cứ lén liếc Trương Hằng từ đầu tới chân.

Thừa lúc chị và mẹ đang trong bếp, nó ghé đầu lại thì thầm: "Anh ơi, chị em vừa xấu vừa dữ vừa bạo lực ác độc, rốt cuộc anh thích chị ấy điểm nào vậy?"

"..............."

Trương Hằng tử tế nhắc: "Chị em đang đứng ngay sau lưng em kìa."

Thằng nhóc trợn trắng mắt kinh hoảng: "Anh sắp mất em rể rồi đấy, cứu em với có lẽ em sắp không còn sống nổi tới ngày tận thế mất!"

"Không cần đợi tới tận thế đâu, giờ tao xử mày luôn cũng được." Mỹ Nam đặt bát cơm "cái rầm" ngay trước mặt em trai, rồi quay sang Trương Hằng nói: "Không có đũa đâu, có cũng chả dùng được. Lát ăn bốc nhé."

".................."

Trương Hằng gật đầu.

Cậu nhận ra mẹ của Mỹ Nam dù có chút tò mò về người bạn học bất ngờ xuất hiện này, nhưng vẫn giữ lễ độ và kiềm chế. Bà chỉ hỏi vài câu về tên tuổi và nơi ở của Trương Hằng, sau đó liên tục gắp thức ăn cho cậu, còn ngại món ăn quá đơn giản không hợp khẩu vị. Đến khi thấy Trương Hằng ăn liền hai bát cơm, gương mặt bà mới hiện rõ nét vui mừng.

Lúc đầu, Mỹ Nam còn giúp Trương Hằng chống chế vài câu, nhưng rồi cô dần đắm chìm vào không khí gia đình, dành hết sự quan tâm cho mẹ và em trai, dường như quên hẳn cậu đang hiện diện ở đó.

Mãi đến khi Trương Hằng đứng lên nói: "Cảm ơn dì đã cho con ăn tối, món nào cũng ngon lắm. Giờ chắc ba mẹ cháu đã về rồi, cháu cũng nên đi thôi."

"Để con tiễn." Mỹ Nam lập tức đặt bát xuống, đứng dậy theo.

Hai người xuống dưới lầu. Mỹ Nam ngước lên, thấy em trai đang ghé đầu ra khỏi cửa sổ rình mò, liền ra hiệu cắt cổ. Thằng bé giật bắn mình, suýt rơi khỏi ghế.

"Cảm ơn anh đã về nhà cùng tôi." Mỹ Nam nói. "Tôi không ngờ mình còn được trải qua một buổi đoàn viên đêm Giao thừa, dù hiện tại thời gian trong phó bản này không trùng với ngày đó."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Trương Hằng hỏi. "Sao cậu không về nhà thật?"

"Vì tôi đang tiễn anh xuống lầu đây, tiện chỉ luôn mấy khách sạn quanh đây cho anh."

"Tôi hỏi là trong thế giới thực. Ba mẹ hoặc em trai cậu gặp chuyện gì à?"

Trương Hằng nhìn sâu vào mắt Mỹ Nam.

"Họ đều ổn cả. Thật ra người có vấn đề là tôi." Mỹ Nam nói. Nhưng rõ ràng cô không muốn đi sâu vào chuyện đó. Cô chỉ nói: "Yên tâm, vấn đề sẽ sớm được giải quyết. Đến lúc đó tôi có thể trở về với họ như bình thường."

Rồi cô lại tiếp: "Tôi biết gần đây có vài khách sạn khá ổn, anh có thể ở lại hai hôm, đi dạo quanh thành phố, ngoài tháp truyền hình ra thì mấy chỗ khác đều có thể tham quan. Đến khi tận thế xảy ra, tôi sẽ đến tìm anh..."

"Ừm, hẹn gặp lại vào ngày tận thế. " Trương Hằng cắt lời cô, "Còn bây giờ, cậu nên trở lại với gia đình mình. Tôi tự lo được."

"Cảm ơn vì đã đi cùng tôi." Mỹ Nam khẽ gật đầu.

"Giao thừa vui vẻ." Trương Hằng nói.

"Giao thừa... vui vẻ."

Trương Hằng vẫy tay, bước vào con hẻm nhỏ mà cậu đã đi qua ban nãy. Sau khi tạm biệt Mỹ Nam, cậu quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi. Phó bản này sẽ không kéo dài lâu, chỉ có ba ngày quy đổi ra thực tế là vỏn vẹn chín phút mà bây giờ còn chưa đến nửa đêm, nghĩa là thời gian ngừng trôi trong 24 giờ sẽ không nằm trong lần này.

Thêm vào đó, cơ chế phó bản cho phép thoát ra bất cứ lúc nào. Nếu muốn, cậu có thể rời khỏi ngay sau khi đưa Mỹ Nam về nhà.

Nhưng hiếm khi có cơ hội thế này một thế giới hoàn toàn làm bằng Lego. Như lời Mỹ Nam, cứ xem ba ngày này như kỳ nghỉ dưỡng cũng không tệ.

Trương Hằng hỏi thăm vài bà cô đang nhảy quảng trường, tìm được một khách sạn có giao thông tương đối thuận tiện.

Thế nhưng, cậu vừa bước vào sảnh thì lập tức thấy gã trọc đầu buổi chiều kẻ từng ngồi ở Starbucks đọc Harry Potter. Giờ thì hắn đang giả vờ đọc Dương Thành Vãn Báo, vẫn ngồi ngay chiếc ghế sô-pha trước cây đàn piano tự động như đang đợi ai mở lời.

Nhưng Trương Hằng lẳng lặng đi thẳng đến quầy lễ tân.

"Cho tôi một phòng thương gia." Trương Hằng nói với cô nhân viên.

"Vâng, xin anh chờ chút ạ."

Gã trọc đầu thấy kế hoạch "ngồi rình bắt mồi" thất bại, đành đứng dậy, ho khan lấy lại phong độ, bước về phía Trương Hằng với vẻ muốn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng chưa kịp đến nơi, Trương Hằng đã nhận lấy thẻ phòng, quay người đi về phía thang máy.

Gã trọc cuống cuồng chạy theo, cuối cùng cũng kịp chen vào khoang trước khi cửa đóng.

"Ông đang theo dõi chúng tôi à?" Trương Hằng nhướn mày.

"Cho tôi một phút, tôi có thể giải thích." Gã trọc nghiêm túc đáp.

"Vì thế giới sẽ hủy diệt sau ba ngày nữa?"

"Cả chuyện đó cậu cũng biết?!" Gã trọc sững người, rồi lập tức hưng phấn: "Không hổ là người được chọn! Vậy thì mau cùng tôi cứu thế giới nào!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận