Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 34 : Chúng ta chết chắc rồi?

0 Bình luận - Độ dài: 1,623 từ - Cập nhật:

"Anh... định giải thích chuyện gì đã xảy ra sau đống rác đó không?"

"Như cô thấy đấy, tôi đã dựng một phiên bản đơn giản của tàu sân bay trên không." Trương Hằng đáp.

Trong lúc hai người trò chuyện, giọng nói phấn khích của anh chàng bồi bàn vẫn vang lên từ đằng xa: "Tuyệt quá, ở đây thậm chí còn có cả máy pha cà phê! Mà là loại nespresso nữa chứ, tôi phải làm một ly mới được. Làm sao cậu có thể dựng được cái này chỉ trong ba phút vậy? Không thể tin nổi... Đây chính là sức mạnh thực sự của người được chọn ư? Tôi rút lại câu nói trước đây bảo cậu là đồ thừa thãi và xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất! Với sự dẫn dắt của các cậu, biết đâu chúng ta thật sự có thể đánh bại tên nhà khoa học điên đó..."

"Giải thích thì hơi phức tạp." Trương Hằng nói. "Hơn nữa trước đó đã xảy ra chút sự cố nên tôi cũng không chắc phương pháp này còn dùng được không."

Trương Hằng đang nhắc đến lần trước khi ở trại huấn luyện Dự án Apollo, khi lần đầu chơi game cùng các người chơi khác, 24 giờ thừa ra trên người cậu đã dẫn tới một lỗi thời gian.

Và lần đó, khác với những màn chơi cá nhân trước đây, hệ thống không lập tức chặn cậu lại bằng cái gọi là quyền hạn cấp hai. Trương Hằng cũng không rõ điều gì sẽ xảy ra nếu thử nghiệm bị thất bại. Mà vì lần này đúng dịp rơi vào một phó bản có thể thoát ra tự do, nên cậu nhân tiện dùng nó để kiểm tra lại.

Kết quả lại vượt ngoài mong đợi: khi đồng hồ ngôi sao biển trên tay chỉ về số không, cậu thuận lợi tiến vào một phụ bản song song. Không có cảnh báo, không có hình phạt vì gian lận, hệ thống dường như mặc định rằng trong các phụ bản nhiều người, 24 giờ dư ra có thể được xử lý bằng cách này.

Lần cảnh báo trước đó giống như chưa từng tồn tại.

Trong phó bản song song lần này, Trương Hằng quay ngược về bốn năm trước, gặp phiên bản trẻ tuổi của người đàn ông hói đầu, anh chàng bồi bàn, Sứ Giả và các Kiến Tạo Đại Sư khác. Cậu thậm chí còn gặp cả nhà khoa học khi ông ta chưa trở thành một tên điên.

Đúng như người đàn ông hói đầu từng nói, ông ta là thủ lĩnh của tất cả các bậc thầy xây dựng: mạnh mẽ, công bằng, vô tư, đầy sức hút cá nhân. Mọi câu hỏi về xây dựng, Trương Hằng đều có thể tìm thấy lời giải từ ông ta. Trên thực tế, nền tảng lý luận lego của Trương Hằng được xây nên từ chính những gì ông ta chỉ dạy.

Chính nhà khoa học là người đầu tiên đề xuất và từng bước hướng dẫn cậu hoàn thành con tàu sân bay trên không đơn giản này.

Cho đến khi cuộc đại chiến kinh hoàng mà người đàn ông hói đầu nhắc đến nổ ra, Trương Hằng cũng đã tham gia và tận mắt chứng kiến nhà khoa học từ thủ lĩnh giới xây dựng sa ngã từng bước trở thành kẻ tà ác. Cũng chính vì vậy mà cậu có cái nhìn trực quan và rõ ràng hơn về sức mạnh thực sự của đối phương.

...

"Thôi được rồi, tôi sẽ không hỏi làm sao mà từ một tay mơ, anh chỉ trong chớp mắt đã hóa thành cao thủ lego nữa... Tôi chỉ muốn biết trình độ lắp ráp lego của anh bây giờ là cấp mấy?" Mỹ Nam hỏi.

"Lv2. Mà chắc là sát đỉnh Lv2 luôn rồi." Trương Hằng đáp.

Trong suốt 480 ngày đó, cậu gần như đã học được toàn bộ các công trình sở trường của các bậc thầy xây dựng. Thực ra, giai đoạn đầu học là khó nhất, còn một khi kỹ năng lên Lv2 thì việc tiếp thu và hiểu những công trình khác sẽ dễ hơn nhiều. Có thể suy ra từ cái đã biết, không cần học lại từ đầu.

"Chậc chậc... Vậy nghĩa là từ giờ trở đi, chúng ta cứ thế mà đánh băng băng tới đích thôi đúng không?" Mỹ Nam ngồi phịch một phát xuống ghế sofa trong phòng điều khiển.

"Không đơn giản thế đâu." Trương Hằng lắc đầu. "Thực lực của nhà khoa học điên chắc tầm Lv3 đỉnh cấp, hoàn toàn vượt xa các Kiến Tạo Đại Sư khác, thuộc một chiều không gian khác hẳn. Mà đó còn là sức mạnh của ba năm trước. Xét đến việc ông ta luôn mang theo khối lego vô hạn bên người, tôi không dám chắc bây giờ ông ta còn mạnh tới mức nào nữa. Tôi không phải đối thủ của ông ta."

"Khoan đã, với trình độ Lv2 max của anh, ở thế giới thực chẳng còn ai giỏi hơn rồi đúng không?"

"Nếu không có bất ngờ gì thì đúng vậy." Trương Hằng nói.

"Vậy nếu đến cả anh còn không đánh bại nổi nhà khoa học điên, thì cái game này cơ bản không ai có thể phá đảo được rồi." Mỹ nam đã cố tưởng tượng sức mạnh của đối phương ghê gớm đến đâu, nhưng không ngờ đến cả không có sự hỗ trợ của khối lego vô hạn, tên đó vẫn mạnh đến mức ấy.

"Mà ba năm trước, mấy Kiến Tạo Đại Sư khác làm thế nào để đánh bại hắn vậy?"

Trương Hằng không trả lời, mà nhìn sang phía người đàn ông hói đầu đang cầm tách cà phê, xếp hàng chờ chung lượt. Đối phương mang vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu nhìn tôi làm gì, tôi chỉ uống một tách cà phê của cậu thôi mà, có cần nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy không? Được rồi... tôi thừa nhận, tôi còn tiện tay lấy luôn cái nút phóng tên lửa trên bàn điều khiển nữa. Nhưng chút nữa tôi sẽ trả lại mà."

Mỹ Nam nhanh chóng hiểu ra ý Trương Hằng.

"Ý anh là... ông ta mới chính là chìa khóa đối phó với nhà khoa học điên?"

"Tôi không chắc." Trương Hằng đáp. "Nhưng cô nói đúng, phó bản này yêu cầu rất cao về kỹ năng lắp ráp lego. Ai không biết xây dựng căn bản thì không thể đi xa được. Càng về sau đòi hỏi kỹ thuật càng khắt khe. Nhưng để hoàn toàn phá đảo, kỹ năng thôi là chưa đủ. Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đánh bại nhà khoa học điên, nhưng tôi biết, trong tất cả các bậc thầy xây dựng, mối quan hệ giữa ông ta và nhà khoa học là đặc biệt nhất. Hơn nữa ông ta cũng là người đầu tiên tiếp cận chúng ta khi bắt đầu phó bản. Tôi nghĩ vai trò của ông ấy không chỉ là người hướng dẫn tân thủ đơn thuần."

"Ha, nghe anh nói mới nhớ, lúc trước tôi chọn rời trạm thu mua phế phẩm từ sớm, người sống sót cuối cùng cũng chỉ còn ông ta và Sứ Giả. Việc Đồ Tể Ác Ma hy sinh để đưa họ thoát ra chắc không phải ngẫu nhiên. Điều đó chứng tỏ ông ta rất có thể là nhân tố không thể thiếu để vượt ải cuối cùng... Nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, tốt nhất đừng đặt quá nhiều hy vọng vào ông ta thì hơn."

Trong khi đó, anh chàng bồi bàn đã kịp uống xong cà phê, cảm giác sảng khoái toàn thân, còn tiện tay làm thêm hai chiếc bánh macaron, chia cho người đàn ông hói đầu một cái. Hai người ngồi nhâm nhi bữa sáng ngay trên tàu sân bay trên không.

"Cuối cùng thì chúng ta cũng an toàn rồi. Giờ nên đi đâu tiếp đây?"

"Ừm, tôi nghĩ tôi muốn về nhà một chuyến trước đã, lấy cái nắp bồn cầu thông minh mà nhà khoa học điên tặng. Cô biết đấy, tôi phải trả lại cho hắn." Người đàn ông hói đầu nói. "Sau đó thì... chúng ta có thể cùng nhau đi tắm, làm massage chân, hát karaoke gì đó. Dù sao hai ngày nữa trận chiến lớn cũng sẽ diễn ra rồi, chúng ta cần phải thư giãn một chút. Với lại đội ngũ của chúng ta mới thành lập, mọi người chưa thật sự hiểu nhau, nên cần làm vài hoạt động tập thể để tăng độ ăn ý."

"Ý hay đấy, tôi cũng lâu rồi chưa hát KTV. Dù quán bar tôi làm việc mỗi tối đều có biểu diễn, nhưng tôi cũng học được không ít bài mới, đến lúc đó có thể hát cho mọi người nghe." anh chànag bồi bàn xoa tay hớn hở. Nhưng sau đó như chợt nhớ ra điều gì.

"Khoan đã, trước đó ông đã cố liên lạc với những người khác nhưng thất bại. Giờ chúng ta không đủ người để tấn công vào Tiểu Man Yêu... Thế chẳng phải nói, hai ngày nữa, trong trận chiến lớn kia... chúng ta chết chắc rồi à?"

"Tôi không nghĩ vậy. Cách nói đó bi quan quá." Người đàn ông hói đầu vừa nhấp cà phê, vừa nói. "Tuy nhiên, tôi có lời khuyên cho mọi người là trước khi ngày đó đến, tốt nhất nên tiêu sạch toàn bộ số tiền còn trong túi đi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận