Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
Chương 47 : Nhưng tôi vẫn còn điều chưa kịp nói với anh
0 Bình luận - Độ dài: 1,340 từ - Cập nhật:
Nhà khoa học điên tức đến nỗi đấm thẳng xuống sàn: "Tôi chịu đủ rồi! Sự ngu xuẩn của anh đúng là vô tận, y như đoạn quảng cáo đầu video trên iQIYI vậy, xem mãi chẳng hết! Không thể tin nổi tôi từng là một phần trong đám các người! Nếu anh đã muốn chết đến thế, thì đừng trách tôi vô tình!"
Vừa dứt lời, gã vơ lấy một chiếc xe đồ chơi bên cạnh, lắp ráp thành một con rắn máy có nọc độc, định ném thẳng về phía người đàn ông hói đầu.
Nhưng đúng lúc ấy, gã hói mở miệng: "Đợi đã."
"Còn gì nữa? Anh có di ngôn à?"
Gã hói nghiêm mặt: "Đúng, anh nói đúng một điều: gỡ khối LEGO vô hạn khỏi máy gia tốc hạt để ngăn anh phá huỷ thành phố vốn là kế hoạch của chúng tôi. Nhưng ngoài ra, tôi còn một chuyện quan trọng hơn cần làm."
"Chuyện gì?" Tên khoa học điên cau mày.
Gã hói lấy từ dưới nách ra chiếc nắp bồn cầu thông minh mà ông ta đã kẹp suốt quãng đường vừa qua, đưa đến trước mặt gã khoa học điên.
Kẻ đối diện tròn mắt khó hiểu: "Làm gì thế? Lúc tôi tặng anh đâu có bao luôn bảo hành?"
"Tôi vẫn luôn... nghĩ cách để kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta." gã hói cúi đầu, giọng chậm rãi. "Tôi mất cha từ nhỏ, bỏ học từ cấp ba, rồi đi làm chui trong một lò gạch nhỏ. Khi ấy tôi từng nghĩ điều hạnh phúc nhất đời là lúc lĩnh lương, có thể ra đầu làng mua chai nước ngọt hai hào để uống. Nếu không có gì thay đổi, chắc đời tôi sẽ cứ thế trôi đi không ai nhớ tới, chẳng làm được trò trống gì."
"Nhưng rồi... là anh tìm thấy tôi. Anh nói thấy ở tôi một điều mà người khác không có."
"Ờ... ai rồi cũng có lúc nhìn nhầm người thôi. Anh đừng để bụng." Tên khoa học điên lầm bầm.
"Anh nói tôi có thể trở thành một người khác, dạy tôi cách phát hiện tiềm năng trong chính mình, dạy tôi tạo ra những thứ có thể làm thế giới tốt đẹp hơn. Anh không biết đâu... tôi lớn lên trong một môi trường mà ai cũng bảo tôi là đồ bỏ đi. Ông chủ của tôi từng nói, nếu tôi rời khỏi lò gạch thì chỉ có nước chết đói ngoài đường, nên mỗi ngày làm việc 18 tiếng cũng phải biết ơn."
"Anh là người đầu tiên khen tôi. Tôi chưa từng gặp cha mình nên chẳng biết có cha là cảm giác thế nào... nhưng lúc đó, tôi thật sự nghĩ... anh chính là cha tôi."
"Anh nói mấy thứ đó để tôi thấy tội lỗi sau khi giết anh sao? Chiêu này cũng quá bỉ ổi đấy!" Gã khoa học điên gắt lên.
Phía bên kia, anh chàng bồi bàn cũng lên tiếng: "Đúng vậy. Tôi cũng vẫn nhớ lần đầu gặp anh. Hồi đó tôi trượt đại học, đang chuẩn bị theo anh Kun đầu hẻm đi 'làm ăn', thu phí vệ sinh mấy quán vỉa hè trong khu."
"Là anh nói với tôi, tất cả anh hùng trước khi thành anh hùng đều phải chịu đựng những đau đớn và thất bại mà người thường không chịu nổi. Bọn họ cứ bị đánh gục rồi lại đứng dậy, đó là lý do vì sao họ được gọi là anh hùng."
"Thế nên tôi quyết định quay về học lại, dù năm sau vẫn trượt tiếp."
"Chà... lý thuyết thì bao giờ cũng dễ nói hơn lúc áp dụng thật." Gã khoa học điên gãi đầu.
Người đàn ông hói tiếp tục: "Anh từng là thủ lĩnh của chúng tôi, là người tôi kính trọng và yêu quý nhất. Nhưng sau vụ nổ năm đó... anh đã thay đổi. Đáng lý người thất vọng phải là tôi mới đúng."
"Anh thử nhìn lại đi sau đó anh đã làm những gì? Anh cướp lấy mông của Ảo Ảnh Nhẫn Giả rồi đóng đinh nó lên tường rạp chiếu phim, truy sát những Bậc Thầy Xây Dựng còn sót lại, vì lợi ích cá nhân mà không thèm đếm xỉa đến sinh mạng cả thành phố."
"Anh thậm chí... thậm chí còn biến đám khách du lịch vô tội trong tháp thành thây ma. Tiện thể, đáng lẽ anh có thể gọi tôi trước, để tôi rủ luôn cô giáo chủ nhiệm cấp một của tôi lên đấy tôi ghét bà ta lắm."
"..."
"Điều quan trọng nhất là... anh đã phản bội niềm tin và tình cảm tôi dành cho anh. Thế nên... tôi không nghĩ mình còn có thể coi anh là cha, là thầy, hay là người tôi kính trọng nhất nữa."
Gã hói há miệng mấy lần, nhưng mỗi lần đều nghẹn lại rõ ràng việc nói ra những lời đó không dễ dàng gì.
"Tôi... tôi không nghĩ... mối quan hệ giữa chúng ta có thể tiếp tục nữa."
Trong ánh mắt gã khoa học điên, thoáng qua một tia buồn, nhưng ngoài mặt vẫn gắng giữ vẻ kiêu ngạo: "Chấm dứt thì chấm dứt. Không có các người, tôi còn mạnh hơn nữa."
"Vậy thì tôi nghĩ... tôi nên trả lại món quà anh tặng." gã hói vuốt ve cái nắp bồn cầu trong tay. "Đó là lý do tôi đem nó theo. Khi anh nhận lấy, điều đó có nghĩa từ giờ trở đi, giữa chúng ta không còn gì nữa."
Nhà khoa học điên lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay ra: "Cũng được... vậy thì dứt khoát..."
Nhưng ngay khi những ngón tay hắn chạm tới chiếc nắp, gã hói lại rụt tay về, giọng trầm xuống: "Anh không làm được, đúng không? Cũng như tôi vậy."
"Nói thật, trước khi gặp lại anh, tôi đã tưởng tượng ra cảnh này hàng ngàn lần. Tưởng mình đã sẵn sàng kết thúc tất cả. Nhưng khi giây phút ấy đến thật... tôi phát hiện ra, mình vẫn không nỡ."
"Tôi không thể vờ như chưa từng có những tình cảm đó. Tôi không thể... lừa dối chính mình."
Gã hói nhìn sâu vào mắt đối phương, khẽ nói: "Quay về đi, nhà khoa học, tất cả vẫ còn kịp."
Tên khoa học điên im lặng hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên: "Không. Tôi có thể chịu đựng sự ngu xuẩn của các người, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì các người đã làm với vợ và con gái tôi. Tất cả những gì đang xảy ra hãy coi là hình phạt cho tội lỗi năm xưa của các người đi."
Nói rồi hắn giật phắt cái nắp bồn cầu khỏi tay gã hói, hai tay múa máy tháo tung thành từng bộ phận rời, lạnh lùng nói: "Tuỳ anh. Từ giờ, chúng ta không còn bất kỳ liên hệ gì nữa."
"Thật sao? Chúng ta không còn là bạn?"
"Phải. Và tốt nhất các người nên rời khỏi đây trước khi tôi đổi ý, nếu không..."
Nhưng gã hói vẫn đứng nguyên, không nhúc nhích: "Nhưng tôi... vẫn còn điều chưa kịp nói với anh."
"Trời đất ơi! Anh còn định giở chiêu cảm động nữa à? Có gì sao không nói một lần cho xong? Tôi thật sự chịu hết nổi rồi!" Ánh mắt gã lấp lóe sát ý.
"Không, chuyện này... tôi chỉ có thể nói ra sau khi anh không còn là bạn tôi nữa." gã hói bình thản nói, "Năm đó, người hại chết vợ con anh... không phải bọn tôi."
"Cái gì?" Tên khoa học điên nhíu mày, "Anh đang nói vớ vẩn gì thế?"
"Bọn tôi điều khiển cỗ máy đó hoàn toàn theo đúng hướng dẫn anh giao. Lý do nó phát nổ... là vì ngay từ đầu, bản thiết kế đã có vấn đề."


0 Bình luận