Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
Chương 17 : Trung tâm của thế giới
0 Bình luận - Độ dài: 1,484 từ - Cập nhật:
Đêm khuya, khi mang rác ra ngoài, Bành Giai Đình lại không nhịn được mà bước đến trước khung cửa sổ ấy.
Cô chẳng còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình đi ngang qua nơi đó, mỗi lần đi qua đều không kiềm được mà dừng lại.
Trước khi gặp Điền Điền, cô từng là người được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Gia đình hạnh phúc viên mãn, cha là kỹ sư cấp cao, thường xuyên công tác nước ngoài, mỗi lần về đều mang về cho cô vài món đồ chơi mới lạ khiến cô có thể hãnh diện khoe khoang với bạn bè. Cộng thêm gương mặt ngọt ngào và thành tích học tập nổi bật, cô lúc nào cũng giống như một nàng công chúa nhỏ được vầng hào quang bao quanh.
Cho đến một ngày, cô gái tên Điền Điền kia xuất hiện.
Cô ta rực rỡ như một ngôi sao sáng hơn cả, lập tức cuốn hút hết thảy mọi ánh nhìn xung quanh. Bành Giai Đình phát hiện, tất cả những gì mình có, cô ta đều có và đều hơn. Cha của Điền Điền chức cao hơn cha cô, đi nước ngoài nhiều hơn; gương mặt đẹp hơn cô; thành tích học tập xuất sắc hơn cô; và mới nhập học đã được cả lớp nhất trí bầu làm lớp trưởng.
Thậm chí, những thứ mà cô không có, cô ta cũng có.
Cha mẹ Bành Giai Đình ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ. Cha cô nhanh chóng tái hôn và sinh thêm một cậu em trai. Ông bà nội rõ ràng yêu quý đứa em ấy hơn hẳn, cả gia đình đều xoay quanh thằng bé. Mẹ kế tuy vẫn tử tế với cô, nhưng đó chỉ là phép lịch sự không muốn mang tiếng là một bà mẹ kế độc ác và trong đó chẳng có bao nhiêu tình cảm thật lòng. Người duy nhất quan tâm đến cô là cha thì lại chẳng mấy khi có mặt ở nhà.
Không ai biết rằng, cô công chúa nhỏ được mọi người tung hô kia, khi về đến nhà lại chẳng khác gì không khí, một người hoàn toàn vô hình.
Nhưng tất cả những điều đó, Bành Giai Đình vẫn có thể chịu đựng được. Bởi cô vẫn còn trường là học bến cảng cuối cùng của mình.
Ở nơi đó, cô vẫn có thể hóa thân thành nàng Lọ Lem đi giày pha lê, tận hưởng những ánh mắt ngưỡng mộ và những lời khen ngợi. Trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Thế nhưng từ ngày hôm ấy, trung tâm của thế giới đã chuyển dời.
Cô gái tên Điền Điền kia không chút nể nang gì mà hút cạn ánh sáng và sức nóng vốn thuộc về cô. Cô ta là học sinh kiểu mẫu trong mắt thầy cô, là hình mẫu được bạn bè tranh nhau ngưỡng mộ và bắt chước. Mỗi hành động, từng cử chỉ đều trở thành tiêu điểm.
"Điền Điền hôm nay mang đôi giày mới xinh quá, mình cũng muốn có một đôi!"
"Điền Điền buộc tóc hai bên như thiên thần luôn ấy!"
"Điền Điền suýt nữa đến muộn, chạy vào lớp thở hổn hển, hai má đỏ hây trông cũng xinh nữa."
"Điền Điền, hôm nay có bài tập gì vậy?"
"Điền Điền, cho mình mượn cục tẩy nhé?"
"Điền Điền, có thể nói giúp cô giáo Văn bớt giao bài được không? Cậu nói thì chắc chắn cô sẽ nghe đấy."
"Điền Điền... Điền Điền... Điền Điền... Điền Điền... Điền Điền... Điền Điền... Điền Điền... Vì sao ở đâu cũng là cái tên ấy? "
Ngay cả mấy đứa học sinh cá biệt cố tình quậy phá cũng chỉ để thu hút sự chú ý của Điền Điền. Mấy trò ngốc nghếch, lố bịch của bọn chúng đều chỉ để đổi lấy một câu trách mắng "nghe giảng nghiêm túc vào" của Điền Điền rồi cả buổi học sau đó ngồi cười ngây ngô.
Ngay cả khi Bành Giai Đình tung chiêu mạnh nhất: mang socola từ Bỉ mà cha mua từ nước ngoài đến lớp chia cho bạn bè. Những lần trước, mọi người sẽ tấm tắc ngợi khen, nói cô có người cha tuyệt vời. Nhưng lần này, thứ cô nhận được lại là:
"Ơ... vị cũng bình thường mà, không ngon bằng loại của Điền Điền mang đến hôm trước đâu. Đình Đình, có khi cha cậu mua nhầm hàng giả rồi đấy?"
Bành Giai Đình siết chặt cây bút chì, ngón tay trắng bệch cả ra.
Cô từng ghét em trai mình, ghét ông bà nội luôn chỉ chăm chăm vào thằng bé, ghét người cha mãi chẳng có mặt ở nhà, ghét người mẹ đã bỏ đi. Nhưng... chưa bao giờ cô căm ghét một người như lúc này.
Thứ cảm giác đó len lỏi trong từng mạch máu, từng sợi tóc như thể sắp tuôn trào khỏi cơ thể cô mà bùng nổ.
Tại sao? Tại sao có người sinh ra đã có cả thế giới trong tay?
Như thể toàn bộ hạnh phúc của vũ trụ đều bị cô ta chiếm đoạt một mình. Suy nghĩ đó khiến người ta phát điên.
"Vậy đây chính là kết quả mà em mong muốn sao?"
Một giọng nói vang lên phía sau lưng cô. Bành Giai Đình quay lại là anh trai gặp ban chiều.
Cô không thích anh ta, đặc biệt là đôi mắt đó như thể có thể nhìn xuyên vào tâm can cô. Thế là cô quay đầu, định bỏ đi như lần trước.
"Em biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không? Cha mẹ em ấy, ông bà nội em ấy... từng người một sẽ chết đi. Em ấy rồi sẽ sống một cuộc đời thê thảm đúng như mong muốn của em, bị họ hàng khác nhận nuôi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của em. Có thể em ấy sẽ chuyển trường, có thể em ấy sẽ không bao giờ thích nghi được với cuộc sống học đường nữa. Nhưng anh đoán, những điều đó em chẳng bận tâm đâu. Đáng tiếc là dù em đã bỏ ra biết bao công sức, em vẫn không thể có được điều mình muốn."
Trương Hằng điềm tĩnh nói.
Bành Giai Đình dừng bước, rõ ràng câu cuối cùng của Trương Hằng đã chạm tới cô.
"Em thật sự không biết mình trông như thế nào trong mắt người khác, đúng không?" Giọng nói của Trương Hằng tiếp tục vang lên trong đêm, nghe lạnh lẽo đến lạ kỳ. "Sự thật là chưa từng có ai thật sự thích em. Trước đây mọi người khen ngợi em chỉ vì em mang mấy món ăn vặt nước ngoài đến. Trong mắt người khác, em giống như một con ngốc vậy. Sau giờ tan học, em luôn là người cuối cùng được đón về. Lúc ăn trưa trong căng tin, chẳng ai muốn ngồi cạnh em. Em tưởng mình che giấu rất giỏi, nhưng thật ra mọi người đều biết hoàn cảnh nhà em. Biết cha mẹ em ly hôn, biết ông bà nội chỉ quan tâm đến đứa em trai, biết cả sự ca ngợi của người khác dành cho em là đều dối trá."
"Không ai quan tâm đến sự tồn tại của em. Dù không có Điền Điền, cũng sẽ có Lệ Lệ, Nam Nam, Vi Vi... bất kỳ ai cũng đều dễ được yêu thích hơn em." Trương Hằng dừng lại, rồi nói tiếp, "Em không tin anh, nghĩ anh chỉ đang dọa em? Vì anh không học cùng lớp, không hiểu rõ em hay những người quanh em? Nhưng không sao anh đã tìm một người thật sự hiểu em."
Trương Hằng vừa dứt lời, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ bước ra từ sau lưng anh khuôn mặt đầy do dự.
Là Lưu Vũ Vi em gái của Lưu Minh, bạn học cùng lớp với Bành Giai Đình và Điền Điền.
Khi nhìn thấy cô bé, hơi thở của Bành Giai Đình trở nên gấp gáp rõ rệt.
Lưu Vũ Vi mấp máy môi: "Tớ... thật ra hơi sợ cậu."
Câu nói đó như rút cạn hết can đảm của cô bé. Nói xong, cô lại trốn ra phía sau Trương Hằng.
Sắc mặt Bành Giai Đình trắng bệch.
Trương Hằng đã đúng. Lúc cậu nói những lời kia, cô bé vẫn chưa thật sự tin. Nhưng khi Lưu Vũ Vi xuất hiện cô như thể bị một cú đấm nện thẳng vào trái tim.
Bành Giai Đình buộc phải đối mặt với một sự thật đáng sợ:
Trên thế giới này, chưa từng có ai thật lòng yêu quý cô.


0 Bình luận