Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
Chương 03 : Tổng vệ sinh
0 Bình luận - Độ dài: 1,539 từ - Cập nhật:
Việc người đàn ông trung niên thiếp đi trên tàu hệt như một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, chỉ thoáng qua rồi lập tức bị bỏ lại phía sau.
Sau một hồi bàn tán, sự chú ý của đám đông cũng nhanh chóng chuyển hướng. Người thì tiếp tục ăn hạt dưa, người thì dỗ con nít, không khí dần trở lại như thường.
Trương Hằng nhân lúc đi lấy nước đã âm thầm quan sát kỹ toàn bộ toa tàu, vẫn chẳng thấy ai có hành vi khác thường. Kết hợp với tin nhắn từ trông cậu lúc nào cũng buồn bã (#'o')", khả năng lớn là kẻ ra tay không hề ở trên tàu.
Trở lại chỗ ngồi, cô gái thi TOEFL vẫn còn đang hào hứng tán gẫu. Trương Hằng đáp lời một cách xã giao, nhưng đầu óc cậu thì vẫn quẩn quanh với chuyện vừa xảy ra. Chuyện này chắc chắn sẽ chưa dừng lại ở đó.
Ba công hội lớn vẫn đang treo thưởng để truy tìm người phụ nữ bí ẩn đột ngột xuất hiện tại buổi đấu giá hôm ấy. Không chỉ vì bị chơi một vố đau, mà quan trọng hơn cả là lấy lại món đạo cụ cấp B "Giấc mộng tử vong" từ tay cô ta. Một món sát khí như thế, chỉ cần còn nằm ngoài tầm kiểm soát, ai cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo, giống như cựu hội trưởng của Cánh Bạc.
Thế nhưng Trương Hằng từ trước đến giờ vẫn chơi đơn lẻ, cậu từng trải qua phó bản cạnh tranh đơn lẻ, mà người chơi còn sống sót cuối cùng chỉ có mỗi cậu. So với người khác, như vậy tương đối an toàn. Bình thường cũng không ai nhắm tới cậu làm mục tiêu. Lần này vì đổi chỗ ngồi nên kẻ kia mới chọn người bên cạnh mà ra tay, nhiều khả năng chỉ là sự trùng hợp.
Cho đến lúc tàu vào ga, cũng chẳng còn sự cố gì đặc biệt xảy ra.
Cô gái thi TOEFL định xin thông tin liên lạc của Trương Hằng, nhưng cuối cùng vì ngượng quá mà chẳng nói nên lời. Chỉ biết đứng đó nhìn cậu đeo ba lô, kéo vali hòa vào biển người. Trong lòng cô bỗng trào dâng một cảm giác mất mát khó tả. Cô biết, hai người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
#Trans: Ae cứ mạnh mẽ lên, nếu biết trước cảm giác mất mát trống rỗng sẽ đau thì thì nói ra để đỡ hối tiếc còn hơn (sợ ngại vì từ chối, tại sao mình lại sợ nếu biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau).
...
Trương Hằng vốn không định làm phiền ông ngoại, thế nhưng ông vẫn lái chiếc xe Volkswagen cũ kỹ tới tận ga đón cậu.
Ra khỏi cửa ga, hai ông cháu ôm nhau một cái, sau đó Trương Hằng bỏ hành lý vào cốp rồi ngồi lên ghế phụ. Việc này nhắc cậu nhớ đến một chuyện khác tuy đã từng bái sư Takeda Tetsuya trong phụ bản "Tokyo Drift", học được kỹ thuật drift điêu luyện và thậm chí còn thắng cả cuộc đua sinh tử nhưng trong đời thật, cậu vẫn chưa thể lái xe. Vì cậu chưa có bằng lái. Có lẽ nên tranh thủ thời gian thi lấy một cái.
"Cuộc sống ở trường thế nào?" ông ngoại vừa lái xe vừa hỏi.
"Cũng ổn ông ạ, mọi thứ vẫn như cũ thôi." Cho dù không có lời cảnh cáo từ ông già mặc đồ kỳ lạ, Trương Hằng cũng sẽ không kể cho ông nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Những việc này, người thường khó mà hiểu được, dù ông có biết thì ngoài việc lo lắng cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Trương Hằng từng nghĩ đến chuyện gián tiếp cảnh báo ông ngoại để ông chú ý hơn, nhưng rồi lại thôi. Sau chuyện của Zaviercha dù có biết trước, người bình thường cũng khó lòng phản ứng đúng cách, chỉ tổ thêm lo.
Hơn nữa, ông ngoại là tri thức thế hệ cũ, luôn giữ vững niềm tin vào chủ nghĩa Marx. Bản thân ông chắc cũng chẳng dễ bị cuốn vào những chuyện kỳ quái kiểu đó.
"Dạo này trông cháu chững chạc hơn trước nhiều." Ông ngoại nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ngừng một chút rồi nói: "Tốt. Đừng giống cha cháu mà bốc đồng lông bông. Là đàn ông, nên biết giữ khí độ, ít nói nhiều làm, hành động quan trọng hơn lời nói."
"Thế sao hồi đó ông vẫn gả mẹ cho ông ấy?" Trương Hằng hỏi, tay mở hộp đĩa CD bên cạnh, lấy ra một album "Thất Lý Hương" cũ mèm. Đĩa này ra mắt cũng gần bằng tuổi chiếc xe. Cậu thành thạo nhét đĩa vào đầu CD.
Một lát sau, giọng hát của Châu Đổng vang lên trong xe.
Ông ngoại hừ lạnh một tiếng: "Mẹ cháu từ nhỏ mắt đã kém, chắc là di truyền từ bà ngoại."
Trương Hằng bật cười, không nói gì thêm.
Nửa tiếng sau, xe về đến khu tập thể. Đây là nhà do cơ quan phân cho nhân viên, xây đã lâu nên không có bãi đậu xe ngầm, sau này mới làm thêm vài chỗ đậu bên lề đường.
Sau khi đậu xe, Trương Hằng kéo vali xuống, trong lúc đó còn chạm mặt mấy người hàng xóm sống cùng tòa nhà. Vì mọi người trước kia đều là đồng nghiệp, tầng trên tầng dưới ai cũng quen biết. Hồi bé cậu còn hay chạy rông khắp khu, nhà nào cũng từng ghé.
Lúc này không thể không đứng lại chào hỏi vài câu, vì thế mấy bước chân ngắn ngủi cũng bị kéo dài thành mấy phút.
Về đến nhà, ông ngoại hâm lại đồ ăn đã nấu sẵn. Trong lúc ăn, ông lại nhắc đến cha mẹ Trương Hằng. Hồi Giáng sinh, Trương Hằng đã nhận được điện thoại báo họ sẽ về ăn Tết, nhưng không nói rõ thời gian. Mãi đến mấy hôm trước mới đặt vé.
Hai người sẽ bay về từ Thượng Hải sau bốn ngày nữa. Ông ngoại tuy có phần bất mãn với việc họ sống ở nước ngoài lâu năm không muốn về, nhưng có thể thấy rõ ông rất mong đợi lần đoàn tụ này. Từ một tuần trước, ông đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, thậm chí còn lấy ra cả chai Mao Đài cất kỹ bao năm.
Trở về nhà luôn là một cảm giác rất đặc biệt nhất là sau nửa năm vừa dài đằng đẵng, vừa đầy biến động như thế.
Sau khi tắm xong, Trương Hằng xách ba lô bước vào phòng ngủ. Cậu bật công tắc, ánh đèn sáng lên, cậu đảo mắt nhìn một vòng.
Mọi thứ gần như vẫn nguyên vẹn như ngày cậu rời đi. Ngoài ga trải giường và vỏ chăn mới thay, tất cả đều không đổi: Mô hình Hulk và Spider-Man cậu mua hồi cấp hai vẫn còn trên kệ, tạo dáng oai vệ bên cạnh Lý Tiểu Long và Ultraman. Chiếc máy chơi game PSP giờ đã thành đồ cổ nằm sâu trong ngăn kéo, bên dưới mấy tấm poster của S.H.E và Châu Đổng.
Trương Hằng ném ba lô lên bàn học, rồi chính mình cũng thả người xuống giường.
Cuối cùng thì cậu không cần suy nghĩ về những chuyện trong phó bản, không cần phân tích tâm tư người khác. Có lẽ, đó chính là ý nghĩa của hai chữ "gia đình".
...
Sáng mười giờ, Trương Hằng dậy ăn sáng xong thì bắt đầu cùng ông ngoại tổng vệ sinh chuẩn bị đón Tết.
Hai người bắt đầu từ phòng sách, từng món đồ nhỏ được moi ra từ các xó xỉnh, lau chùi sạch sẽ rồi sắp xếp lại cẩn thận. Trong lúc dọn kệ sách, Trương Hằng tìm thấy một chiếc máy nhắn tin BB còn nguyên hộp, cậu ngẩn người một lúc, không biết nên xử lý ra sao.
Lúc này, cậu thấy ông ngoại đứng bên kia, tay cầm một cuốn album cũ, vẻ mặt đăm chiêu.
Trương Hằng đặt chiếc BB xuống, bước tới.
Album đã có tuổi, ảnh bên trong đều ngả màu, nhưng gương mặt trong đó vẫn còn rõ ràng một cô gái cười rất duyên và một chàng trai mặt nghiêm nghị.
"Bà ấy nhìn đẹp thật." Trương Hằng nói.
"Ừ, nên ta mới hay bảo mắt bà ấy không tinh. Hồi đó có bao nhiêu người theo đuổi, cuối cùng lại chọn ta." Ông ngoại lau kính, thở dài, "Khi ấy ta là một gã mọt sách tầm thường, chẳng hiểu phong tình. Nhớ hôm chụp tấm này, ta căng thẳng đến nỗi không cười nổi, thợ ảnh bảo thả lỏng, mà ta cứ đơ ra, thành ra mặt cứng đờ chụp chung với bà ấy. Sau này bà cứ bảo trông ta kiêu căng lắm."
Ông ngoại vừa nói xong, một tấm ảnh lặng lẽ trượt ra khỏi album...


0 Bình luận