Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 16 : Kem cam

0 Bình luận - Độ dài: 1,423 từ - Cập nhật:

Thứ trông có vẻ tà ác kia... lại là một bùa hộ mệnh. Diễn biến tới đây đã vượt khỏi dự đoán của Trương Hằng.

Trước đó, cậu vẫn luôn cho rằng chuỗi tai nạn xảy ra trong gia đình của Điền Điền có liên quan đến những bức tranh của cô bé. Nhưng giờ nhìn lại, thực ra những bức tranh đó mang tính cảnh báo. Điền Điền muốn dùng cách này để báo cho người thân về mối nguy sắp tới. Đáng tiếc, không ai để tâm. Hoặc cũng có thể cô bé từng thử nói chuyện với người xung quanh, nhưng chẳng ai tin chỉ cho là trùng hợp.

Sau đó, cô bé được đưa đi trị liệu tâm lý, không còn chia sẻ tranh với người khác nữa, cho đến khi bị Trương Hằng vô tình phát hiện.

Về bức tranh cuối cùng, nơi cô bé vẽ mình trốn dưới gầm giường, con mắt tà ác kia thực chất không phải ám chỉ chiếc bùa hộ mệnh, mà là chỉ Trương Hằng kẻ xâm nhập.

Khi Trương Hằng cúi người nhìn xuống gầm giường, ánh mắt cậu cũng vừa vặn xuất hiện trong tầm nhìn của Điền Điền, khiến lời tiên đoán trong bức tranh trở thành hiện thực.

Thế là toàn bộ hướng điều tra trước kia đều hoàn toàn lệch lạc. Những sự cố xảy ra trong nhà Điền Điền không phải do cô bé gây ra. Không... không đúng, vẫn có liên quan. Tính đến hiện tại, trong cả nhà, chỉ có mình Điền Điền là chưa từng bị thương. Tại sao?

Dù là kẻ nào đang ra tay với gia đình Điền Điền, rõ ràng đều mang ác ý cực lớn. Nhưng tại sao lại tha cho cô bé? Vì còn nhỏ tuổi ư? Trương Hằng không tin. Một kẻ đến cả chó cưng cũng không buông tha, sao có thể vì tuổi tác mà nương tay?

Nghĩa là, vẫn còn điều gì đó cậu đã bỏ sót.

Vừa suy nghĩ, Trương Hằng vừa đi bộ về nhà. Trên đường, cậu nhận được cuộc gọi từ mẹ. Bà nổi hứng muốn ăn kem, lại còn đòi hẳn vị cam. Thế là Trương Hằng ghé qua siêu thị Walmart, nhưng trong tủ đông chẳng còn loại nào vị cam. Cậu đành mua một hộp kem vị truyền thống, kèm theo một túi cam tươi.

Trên đường về, Trương Hằng lại tình cờ gặp cô bé đã đến thăm Điền Điền hôm nọ. Cô bé đang đứng trước bồn cây, ngẩng đầu nhìn cửa sổ có rèm kéo kín của nhà Điền Điền. Cảm thấy có người tiến đến từ phía sau, cô bé quay lại định rời đi thì bị Trương Hằng gọi :

"Em là bạn cùng lớp của Điền Điền à?"

Nghe vậy, cô bé liền cảnh giác lùi lại hai bước, không nói một lời, rồi quay đầu bỏ chạy.

Trương Hằng cũng không đuổi theo, chỉ đứng yên nhìn bóng dáng cô bé xa dần.

Thông thường, các bé gái đều được bố mẹ dặn dò kỹ càng, trong tình huống thế này sẽ không dễ dàng nói chuyện với người lạ, nên phản ứng của cô bé không làm Trương Hằng quá bất ngờ. Tuy không mở lời, nhưng cậu gần như có thể khẳng định cô bé cũng sống trong khu tập thể này.

Vì ở lứa tuổi đó, bố mẹ sẽ không để con mình đi xa một mình. Chỉ trong những khu tập thể như thế này, cùng lắm mới cho phép tự do hoạt động quanh sân.

Thực ra, đây là lần thứ ba Trương Hằng nhìn thấy cô bé chỉ trong vòng chưa đầy một tuần. Lần đầu là khi cô bé vào nhà thăm Điền Điền. Hai lần còn lại chỉ đứng nhìn từ xa. Chỉ xét điểm này thôi, quan hệ giữa hai người bạn hẳn là khá thân thiết.

Là bạn thân chăng? Trương Hằng thu ánh mắt khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy. Cậu mang kem và cam về nhà. Vừa mở cửa ra thì thấy mẹ đang ngồi trên sofa, chân trần khoanh lại, tay cầm tay cầm chơi King of Fighters với bố. Bà thao tác nút bấm loạn xạ, nhưng nhân vật Kusanagi Kyo của bà vẫn bị Athena Asamiya do bố điều khiển đánh cho sấp mặt. Thấy sắp thua đến nơi, bà lập tức ném tay cầm, hét to:

"Yeah, có kem rồi! Ván này coi như anh may thôi, ăn xong mình đấu tiếp!" ra sức lảng tránh.

Nhưng khi bà đầy kỳ vọng bóc cây kem ra và phát hiện chỉ là vị truyền thống, tâm trạng liền tuột dốc: "Cam đâu?"

Trương Hằng ném cho bà một quả cam: "Đây, ăn chung luôn đi. Siêu thị hết kem cam rồi."

"... ... ..." Mẹ Trương Hằng ôm quả cam, ngẩn người.

"Thế có hơi tàn nhẫn quá không?" bố Trương Hằng lên tiếng bênh vực vợ.

"Vậy bố ra ngoài kiếm kem cam cho bà ấy?" Trương Hằng nhướn mày.

"Thôi thôi, thế này cũng tốt rồi. Tự nhiên, không chất bảo quản gì cả."

"À, lát ông ngoại về thì nói giùm, tối khỏi nấu cơm cho con." Trương Hằng dặn thêm với hai người trên ghế.

"Ơ... bố mẹ về nước chưa được mấy ngày, chưa gì đã thấy con chạy suốt ngoài đường rồi. Mấy đứa trẻ thời nay chẳng phải đều không thích giao tiếp xã hội, chỉ thích ru rú ở nhà một mình thôi sao?" mẹ cậu vừa bóc cam vừa than thở.

"Con đang bận một chút việc, giải quyết xong sẽ về. Với lại, dạ dày mẹ yếu, đừng ăn kem nhiều."

"Ha ha, đúng là con trai mẹ, chuyện này mà cũng nhớ." Mẹ cậu tươi cười nói, tâm trạng lại tốt lên dù không có kem vị cam.

Vì lần này ghé điểm chơi game giữa ban ngày, khả năng bị người khác nhìn thấy là rất cao, nên khi quay về Trương Hằng đã vòng vèo khá xa, sau đó còn thay bộ đồ khác cho chắc. Rồi cậu gọi điện cho Tần Chân bạn chơi từ nhỏ với cậu, từng học chung cấp hai, đến giờ vẫn rất thân thiết.

"Cậu muốn hẹn Lưu Minh? Bảo cậu ấy dắt em gái theo? Khoan... tớ rối rồi nè, rốt cuộc cậu định hẹn Lưu Minh hay hẹn em gái người ta vậy? Mà con bé mới tiểu học thôi đó, cậu cũng khát đến nỗi cạp đại hả?" giọng bên kia điện thoại đầy kinh hãi.

"Cậu nghĩ gì vậy, tớ chỉ muốn hỏi em ấy vài chuyện." Trương Hằng bất lực đáp. Trong quyển bài tập, cậu đã tìm thấy tên trường và lớp của Điền Điền, phát hiện trùng khớp với một tấm ảnh trên vòng bạn bè cách đây không lâu.

Cũng không quá trùng hợp vì học tiểu học thường chọn trường gần nhà. Trước đây Trương Hằng có nhiều bạn sống quanh khu này, dù cậu không thân với Lưu Minh lắm, chỉ từng đi học chung vài lần. Ngược lại, Tần Chân và Lưu Minh thường xuyên chơi bóng cùng nhau. Bức ảnh trong vòng bạn bè là do Lưu Minh đăng, khi đang kèm em gái học bài.

Chú thích kèm theo là: Học lực học sinh tiểu học bây giờ là gì vậy trời?! Đề này tôi còn không giải nổi, cảm thấy IQ bị đè bẹp luôn rồi!

Trương Hằng dự tính bước tiếp theo sẽ tìm hiểu tình hình của Điền Điền ở trường. Dù bố mẹ cô bé đã thu thập kha khá thông tin, và gần như loại trừ khả năng bị bắt nạt, nhưng cách họ điều tra vẫn mang góc nhìn của người bình thường. Nếu có sự siêu nhiên xen vào, khả năng cao là họ đã xem như lời trẻ con rồi bỏ qua. Vì thế, Trương Hằng quyết định tự mình thu thập lại thông tin tuyến đầu, xem có gì bị bỏ sót.

Em gái Lưu Minh học cùng lớp với Điền Điền, đúng lúc giúp cậu tiết kiệm được khá nhiều công sức.

"Giúp tôi hẹn Lưu Minh đi ăn tối, bảo cậu ấy dẫn theo em gái. Tớ mời." Trương Hằng nói.

"Được... thôi, nhưng mà nếu cậu dám giở trò với em gái người ta thì đừng trách tôi diệt ác vì chính nghĩa." Tần Chân chính khí lẫm liệt tuyên bố.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận