Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
Chương 51 : Đêm Giao Thừa
0 Bình luận - Độ dài: 1,455 từ - Cập nhật:
Trương Hằng mở mắt, phát hiện mình đã quay trở lại phòng ngủ. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế trước khi bước vào phó bản: ngồi xếp bằng trên giường, laptop đặt trên đùi, tay vẫn lơ lửng giữa không trung như đang ấn chuột. Chỉ có điều, trang web trên màn hình lúc này lại hiện lên một dòng thông báo "404 Không tìm thấy".
Cậu cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay sao biển trong phó bản vừa rồi nó cũng "tùy thời tùy cảnh" mà hóa thành dáng vẻ Lego, may mà giờ đã khôi phục lại như cũ. Trên mặt đồng hồ, kim giờ chỉ 0:05. Nếu không tính thêm 24 giờ gia hạn, thì từ lúc bắt đầu chơi đến giờ, thực tế chỉ mới trôi qua đúng 9 phút.
Khác với những phó bản trước, lần này dù cũng có không ít pha hành động, nhưng gần như chẳng mang lại cảm giác căng thẳng. Phong cách đồ họa Lego khiến mọi thứ trở nên ngộ nghĩnh, mà việc có thể rút lui bất cứ lúc nào lại càng khiến nó giống kỳ nghỉ hơn là một cuộc phiêu lưu.
Tuy nhiên, ở trong một thế giới toàn gạch Lego suốt một năm rưỡi, ra ngoài rồi lại thấy tay ngứa ngáy, cứ muốn phá đồ đây xem như một trong số ít tác dụng phụ của phó bản lần này.
Dù đã qua nửa đêm, nhưng ngoài kia vẫn còn nhộn nhịp.
Trong những năm gần đây, thành phố có quy định cấm đốt pháo hoa, nhưng đến Tết thì vẫn luôn có người lén lút vi phạm. Nhiều người tin rằng: "Miễn không bị bắt thì chính là lời chúc mừng đầu năm".
Với âm thanh pháo nổ ầm ầm như thế, chẳng thể nào ngủ nổi. Thế là Trương Hằng lại mở cửa phòng bước ra.
Ông ngoại đã về phòng từ lâu, nhưng bố mẹ cậu thì vẫn còn rất tỉnh táo. Dù tivi vẫn bật nhưng không ai thèm nhìn tới, hai người chuyển sang chơi trò "Tỷ phú" ngay trên ghế sofa hộp trò chơi này là thứ Trương Hằng đã dành dụm tiền mua hồi tiểu học. Sau khi tốt nghiệp, nó bị cất chung với đống quần áo cũ, lần này dọn nhà mới bị lôi ra. bốn đầu định mang đi làm từ thiện cho vùng núi, không ngờ lại bị bố mẹ cậu chiếm mất.
Mẹ cậu chắp tay, khấn vái lia lịa như thể đang cầu thần hộ mệnh bốn phát vận may. Bà còn trèo hẳn lên lưng ghế sofa để thả xúc xắc từ độ cao "tối đa", kết quả là cả hai sau đó phải bò lăn ra sàn lục tung mọi ngóc ngách tìm viên xúc xắc bị văng mất.
"Ơ, con ra rồi à? Cuối cùng cũng... xong việc hả?" Mẹ cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Xong việc gì cơ?"
"Thôi, ta cũng từng trải qua cái tuổi đó rồi." bố cậu xen vào, ra vẻ đàn ông hiểu nhau cả.
"Ha." Trương Hằng lập tức hiểu hai vị "tiên nhân" này đang tưởng bở cái gì. Họ rõ ràng đã hiểu lầm hành động trở về phòng rồi khóa cửa của cậu. Nhưng cậu cũng lười giải thích.
Mẹ cậu sau đó mở rộng hai tay: "Nào, cái ôm đầu năm là dành cho người quan trọng nhất, truyền thống nhà mình không thể bỏ được!"
"Nhà mình lúc nào có cái truyền thống đó? Sao con chưa từng nghe qua. Với lại hai năm gần đây bố mẹ có về ăn Tết đâu, dù có truyền thống gì thì cũng bị phá bỏ từ lâu rồi." Trương Hằng phản bác.
"Ừm... là mẹ mới vừa nghĩ ra thôi. Bắt đầu từ năm nay nha, duy trì mãi về sau. Khi bố mẹ không ở nhà, con có thể ôm ông ngoại. Sau này có bạn gái thì ôm bạn gái, dù... hai người có thể chẳng đi được cùng nhau tới cuối, thậm chí thành người xa lạ, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc đó, cô ấy chính là người quan trọng nhất. Đúng không?"
"Đừng có giả vờ nghiêm túc để nói mấy lời mẹ còn chẳng hiểu rõ ý nghĩa." Trương Hằng liếc xéo.
"Hahaha, không hổ là con trai mẹ, vạch trần cái rụp. Thế mà mẹ vì ôm con một cái còn phải bịa ra một màn kịch như thế, con không thể chủ động một chút được sao?"
Trương Hằng đành bước tới gần mẹ mình.
"Ờ... mà con không cần đi rửa tay trước à?" Đúng lúc hai người sắp ôm nhau, mẹ cậu đột ngột lên tiếng.
"..."
"Đùa thôi đùa thôi, không rửa cũng được, mẹ hoàn toàn không ngại. Dù sao cũng là con trai mình mà."
Sau khi ôm mẹ, Trương Hằng cũng ôm cả bố mình một cái.
"Hoàn hảo! Giờ thì nhà ta đã có truyền thống đầu năm mới rồi. Sau này con có thể truyền lại cho con trai hay con gái con, rồi tụi nó lại truyền cho đời sau nữa, đến một lúc nào đó cả thế giới đều làm theo thì sao? Nghĩ mà xem, mẹ còn có thể được ghi vào lịch sử như người sáng lập. Dĩ nhiên, với điều kiện là con kiếm được bạn gái trước đã. Nhưng mà con kiếm được đúng không?"
"Lo việc của bố mẹ trước đi." Trương Hằng cúi người, nhặt viên xúc xắc hai người tìm mãi không thấy dưới gầm ghế, đặt lại lên bàn.
Xúc xắc nảy vài cái rồi lăn tròn, cuối cùng dừng lại.
"A! Số sáu, đúng là số mẹ đang mong chờ! Vậy là cả dãy phố đều thuộc về mẹ rồi!" Mẹ cậu reo lên.
"Không tính chứ, là Hằng Hằng ném mà... Em phải ném lại chứ." bố cậu phản đối.
"Không, đây là sự lựa chọn của số phận." Mẹ cậu quả quyết.
Nếu "chơi ăn gian" là một kỹ năng, Trương Hằng cảm thấy mẹ cậu chắc chắn đã đạt đến trình độ LV5.
Mẹ cậu lại quay sang nói: "Con cũng chơi luôn đi. Người đông mới vui. Ngoài kia ồn thế, ngủ cũng chẳng yên, chơi xuyên đêm luôn. Trong tủ lạnh còn cả thùng Coca to đùng, ba người mình vừa chơi vừa uống cho hết!"
"Con thì không sao, chỉ sợ hai người không chịu nổi." Trương Hằng ngồi bệt xuống thảm.
"Hứ, con dám xem thường mẹ? Lúc mẹ thức trắng đêm làm luận văn, con còn là một tế bào chưa phân chia trong bụng mẹ đấy. Giờ cho con xem mẹ thống lĩnh bàn cờ thế nào!"
...
Kết quả, mới sang ván thứ hai, người vừa lớn tiếng thách thức đã lăn quay ra ghế sofa, ngáy o o như trống trận.
bố cậu rút xúc xắc và một nắm tiền đồ chơi từ tay mẹ cậu, Trương Hằng thì vào phòng lấy một chiếc chăn phủ lên người bà. Sau đó hai người lặng lẽ thu dọn bàn chơi, chia nhau nốt chỗ Coca còn lại.
"Dạo gần đây không có chuyện gì bất thường chứ?" Trong lúc sắp xếp lại phòng khách, bố cậu đột nhiên hỏi.
"Ý bố là chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được... tình cảm, học hành, cuộc sống, sức khỏe... À, còn cả chuyện trước đó con đột nhiên hỏi ta về Greenland và ông Taim nữa."
"Nhưng xem ra bố chẳng muốn nhắc đến chuyến nghiên cứu ở Greenland chút nào."
"Ừ." bố cậu gãi đầu. "Thật ra thì... cũng chẳng có gì để kể. Con biết rồi đấy, nơi đó toàn là băng tuyết, thứ duy nhất đọng lại trong trí nhớ bố... là cái lạnh."
"Vâng." Trương Hằng gật đầu.
Sau đó cả hai im lặng một lúc, chẳng ai tìm ra được chuyện gì để nói tiếp.
"Ta đoán... mình chẳng hợp với việc nói dối cho lắm." bố cậu cười gượng.
"Bố chưa bao giờ là người giỏi nói dối." Trương Hằng đáp. "Nhưng không sao. Bố không muốn nói thì cũng không cần ép mình."
"Có lẽ... lần sau vậy. Khi chỉ có ta và con. Mà hè này con tính đi châu Âu không? Ta có thể gợi ý vài địa điểm đẹp, hoặc vài quán bar hay ho."
"Nghe cũng ổn đấy, đến lúc đó rồi tính." Trương Hằng nói. "Con vào phòng ngủ trước. Có cần con để đèn lại không?"
"Để đó đi, lát nữa ta tự tắt. Ngủ ngon nhé, con trai."
"Ngủ ngon, bố." Trương Hằng kéo cửa phòng, bước vào trong.


0 Bình luận