Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 53 : Giao dịch công bằng

0 Bình luận - Độ dài: 1,502 từ - Cập nhật:

Tiễn cha mẹ rời đi, Trương Hằng cùng ông ngoại quay trở lại khu dân cư. Vừa xuống xe dưới chân toà nhà, cậu liền bất ngờ gặp lại Giai Giai.

Hôm nay cô không ăn mặc lố lăng như trong Điểm chơi, mà chỉ mặc một chiếc áo phao dày và quần thể thao rộng thùng thình, gói mình kín mít. Dẫu không thể nhìn rõ vóc dáng, nhưng mấy gã đàn ông đi ngang vẫn không kìm được ánh mắt lén liếc.

Cô có thứ gì đó... một loại hấp lực khó diễn tả, quyến rũ đến chết người.

Giai Giai rút ra một điếu thuốc từ bao, ngậm lên môi, nhưng khi thò tay vào túi lại không tìm thấy bật lửa, bèn hướng về phía một người đàn ông qua đường:

"Ê, chú ơi, cho xin tí lửa?"

Người đàn ông kia chẳng phải loại choai choai mới lớn, hắn sống ngần ấy năm, phụ nữ từng gặp chẳng thiếu, vậy mà giây phút đó vẫn sững sờ tại chỗ. Mãi ba giây sau mới lúng túng lấy bật lửa ra, châm lên.

Giai Giai nghiêng mặt, đưa đầu thuốc vào gần ngọn lửa, giữ một chút rồi phả ra làn khói mờ, lười nhác buông một câu:

"Cảm ơn."

Người đàn ông đứng sững thêm một lúc, định lấy hết can đảm để nói điều gì đó, thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

"À, anh về rồi." Giai Giai liếc qua vai hắn, nhìn thấy người đến.

Lòng người đàn ông khẽ trào lên vị đắng. Nhưng khi quay đầu lại, thấy một thanh niên trẻ trung, cường tráng đang xách túi rau trở về, hắn chỉ biết âm thầm thở dài, rồi lưu luyến rời đi.

Giai Giai chẳng mấy bận tâm. Cô nhìn Trương Hằng:

"Tôi đợi anh cũng một lúc rồi đấy."

"Bạn cháu à?" ông ngoại hỏi.

"Ờ... coi như vậy đi." Trương Hằng đáp.

"Vậy hai đứa cứ nói chuyện đi." Nói xong, ông chậm rãi đi vào trong toà nhà.

Tiếng cửa lớn khép lại sau lưng, Trương Hằng mới cất lời: "Sao cô tìm được chỗ này?"

"Địa chỉ anh để lại ở Điểm chơi. Tôi theo đó mà đến. Giữa đường còn gặp một người tốt bụng, cho quá giang một đoạn." Giai Giai vừa nói, vừa rút từ túi áo ra một túi nhỏ, "Của anh đây."

Trương Hằng mở túi đen ra, bên trong là khối gạch LEGO, kèm theo một tấm thẻ giám định.

[Tên gọi: Vô Hạn Tích Mộc]

[Phẩm chất: B]

[Tác dụng: Có thể kết hợp cùng các mảnh LEGO khác để tạo thành tác phẩm có thể biến thành hiện thực. Tác dụng kéo dài một tiếng đồng hồ, sau đó sẽ trở lại trạng thái LEGO ban đầu. (Lưu ý: chỉ có hiệu lực với các mô hình theo hướng hiện thực. Đề tài giả tưởng không thể chuyển hóa.)]

Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy kết quả giám định, Trương Hằng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Một mảnh gạch nhỏ không số hiệu lại thật sự là đạo cụ cấp B. Dựa vào miêu tả, tác dụng của nó hoàn toàn xứng đáng với phẩm chất ấy.

Tuy vậy, điều kiện sử dụng đạo cụ này cũng thuộc loại đặc biệt nhất cậu từng thấy: công dụng thực tế hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng xếp LEGO của người dùng. Mà nghĩ lại, kỹ năng lắp ráp lên LV2 ở phó bản trước của cậu giờ đúng là có đất dụng võ.

"Không ngờ cô còn kiêm luôn chuyển phát cho Điểm chơi."

"Bình thường thì không." Giai Giai đáp. "Nhưng lần này là ngoại lệ. Dù sao cũng là đạo cụ cấp B, gửi qua đường bưu điện không an toàn bằng tự tay giao cho anh... Nhưng thực ra an toàn hay không vốn chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi giúp cái tên ngốc đó chạy một chuyến, chẳng qua chỉ để lấy được địa chỉ của anh, kiếm cái cớ để gặp mặt thôi."

Lúc nào chẳng hay, Giai Giai đã tiến sát đến trước mặt Trương Hằng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô lướt qua da mặt.

"Vậy... đề nghị kia, anh nghĩ thế nào rồi?" Giai Giai thì thầm bên tai cậu.

"Đề nghị gì cơ?"

"Cái gã ngốc kia kể cho anh rồi đấy. Tôi muốn ngủ với anh."

Trương Hằng cau mày, chưa kịp đáp, cô đã nói tiếp:

"Đừng vội từ chối. Đồng ý với tôi, anh sẽ được rất nhiều lợi ích. Tôi có thể trở thành người phụ nữ hoàn hảo nhất trong lòng anh, không chút tì vết. Anh sẽ được trải nghiệm thứ khoái cảm chưa từng nếm trải, khỏa lấp những tiếc nuối mà suốt đời không thể bù đắp... Nếu anh thấy tốc độ này hơi nhanh, thì cứ như các cặp đôi bình thường, bắt đầu từ yêu đương cũng được. Tôi không vội."

"Vì sao?" Trương Hằng hỏi, ánh mắt trầm xuống. "Vì sao lại chọn tôi?"

Giai Giai khẽ cười, ánh mắt trong veo, như mặt băng trên hồ Baikal giữa mùa đông:

"Dùng cách nói của con người thì là nhu cầu sinh sản. Tôi cần một đứa con... Còn tại sao là anh ư? Vì tôi thích mùi của anh. Không phải cái mùi khó chịu do lão già đó để lại, mà là mùi thật sự của anh."

"Mùi của tôi?"

Giai Giai rướn người lên, ghé sát vai Trương Hằng, hít một hơi thật sâu, như cô gái đang thèm thuồng ngửi thấy hương sô-cô-la. Một chút ửng hồng thoáng qua gò má cô:

"Anh có mùi... như một đứa trẻ lạc đường. Đừng lo, ngủ với tôi sẽ không khiến anh gặp nguy hiểm hay mất mát gì cả. Trái lại, anh còn có thể nhận được thứ mình muốn. Anh luôn nghi ngờ trò chơi này đúng không? Không sao. Tôi có thể cho anh một vài câu trả lời. Không giống mấy kẻ kia, tôi và các chị em của mình không bị ràng buộc bởi mấy lời thề cổ xưa đó."

Vừa nói, Giai Giai vừa tiến thêm một bước, ngực cô gần như chạm vào người Trương Hằng, mắt nhìn cậu như thiêu đốt:

"Sao nào? Anh có thể lấy được thứ mình muốn từ em, em cũng có thể lấy được điều mình cần từ anh. Đây là một giao dịch công bằng. Nếu vẫn chưa yên tâm, chúng ta còn có thể lập khế ước."

"Tôi không nghĩ đây là một đề nghị hay đâu."

Người lên tiếng không phải Trương Hằng.

Là gã đàn ông mặc quần đùi ở Điểm chơi.

Không rõ hắn đến từ lúc nào, đang đứng ngoài hàng rào khu dân cư, khoác một chiếc áo bông màu xanh lá, đầu đội bịt tai SpongeBob, cưỡi trên chiếc xe điện màu hồng phấn hiệu Emma. Hình ảnh trông khôi hài kỳ cục, nhưng lúc này nét mặt hắn lại cực kỳ nghiêm túc.

"Succubus, cô đi hơi xa rồi đấy."

Giai Giai phủi tàn thuốc, ánh mắt trở lại lạnh lùng:

"Hễ bàn chuyện nghiêm túc là lại có kẻ đáng ghét xuất hiện. Việc của tôi từ khi nào đến lượt anh nhúng tay?"

"Phải, cô muốn ngủ với ai là chuyện của cô. Trước đó tôi còn giúp truyền lời cho cậu ấy. Nhưng cô biết giới hạn nằm ở đâu mà. Không được dùng thông tin trong tay làm điều kiện trao đổi, không được can thiệp vào quan hệ giữa các người chơi. Hành vi của cô rất dễ dẫn đến cạnh tranh không công bằng. Chẳng lẽ cô muốn chọc giận mấy lão già trong ban điều hành trò chơi sao?"

Giai Giai hừ lạnh, khinh khỉnh đáp:

"Hừ, đúng là một con chó trung thành. Không có xương vẫn chạy nhanh như gió. Chán thật." Rồi cô liếc nhìn Trương Hằng, ánh mắt lưu luyến, kéo cao cổ áo.

"Để tôi đưa cô về." Gã đàn ông nhích tay vặn tay ga.

"Khỏi, tôi không thèm đi cái xe đó." Giai Giai quay người bước tới một chiếc BMW đỗ gần đó. Chủ xe vừa tắt máy, thấy cô thì không thể rời mắt.

"Anh gì ơi, tiện cho tôi đi nhờ một đoạn không?"

"Dĩ nhiên rồi, mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm đấy!" Chủ xe vội đáp, trái tim như bị ai nện một cú thật mạnh, con ngươi co lại, thở dốc, chạy vội đến mở cửa xe cho cô.

"Anh tốt bụng quá, trong xe hút thuốc được chứ?"

"Không sao, không sao, hoàn toàn được!" Chủ xe cười ngờ nghệch.

Giai Giai ngồi vào ghế phụ, rồi quay lại, tặng cho ông chú quần đùi phía xa... một ngón giữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận