Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)

Chương 45 : Khiên chắn 329

0 Bình luận - Độ dài: 1,434 từ - Cập nhật:

Từ tầng 107 lên tầng 108, cả sáu người không còn gặp bất kỳ kẻ địch nào nữa. Rõ ràng du khách ở hai tầng này đã bị T virus của tên Nhà Khoa Học Điên biến thành xác sống, tất cả đều bị quân đoàn thực vật của Trương Hằng quét sạch tại quầy bar. Thế là sáu người thuận lợi tiến đến thang máy dẫn lên tầng đỉnh.

Người đàn ông hói chỉnh lại bộ vest trên người, vẻ mặt nghiêm nghị:

"Trải qua bao gian nan và đánh đổi, cuối cùng chúng ta cũng đã đến được bước này. Tôi biết mọi người đều mỏi mệt, nhưng làm một người đàn ông đích thực thì dù kiệt sức cũng phải nghiến răng chịu đựng, vì theo đuổi chính nghĩa chưa bao giờ là con đường dễ dàng. Cũng chính vì thế mà lý tưởng này mới xứng đáng để chúng ta thiêu đốt bản thân!"

Vừa nói, ông ta vừa đưa tay phải ra:

"Nào, cùng tiếp thêm khí thế! Biệt Đội Giao Thừa!... Ừm, giờ mọi người nên đặt tay lên tay tôi, đợi tôi hô 'xung phong' thì cùng giơ tay lên trời..."

"Dù không muốn phá vỡ bầu không khí, nhưng tôi buộc phải nhắc anh rằng từ lúc bắt đầu trận chiến không, chính xác hơn là từ hôm qua lúc chúng ta đi tìm Vua Phá Hoại ở phố thì ông bắt đầu nhàn rỗi rồi." Phạm Mỹ Nam nhịn không nổi cắt ngang "Trong mấy trận chiến vừa qua, ngoài lúc bị sự kết hợp giữa Megatron và Optimus Prime dọa cho bỏ chạy thì ông chẳng hề có đóng góp hay thể hiện được gì đáng kể cR."

"Nhưng Sứ Giả cũng chẳng có tồn tại gì mấy mà, cô ấy mấy chương liền còn chưa xuất hiện lại..." Gã hói tỏ vẻ oan ức.

"Cô ấy xây dựng hình tượng của mình như thế mà, hiểu không?" Phạm Mỹ Nam trợn mắt, "Tóm lại, đừng lãng phí thời gian nữa, kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt!"

Dứt lời, cô là người đầu tiên bước vào thang máy. Trương Hằng cũng tranh thủ thời gian biến chiếc cưa máy trong tay trở lại dạng kiếm ánh sáng, sẵn sàng nghênh chiến lần cuối cùng.

Lần này do chỉ còn mấy chục mét nữa, thang máy hoạt động nhanh hơn hẳn, gần như vừa chớp mắt đã đến được tầng ngắm cảnh.

Không ai cần nhắc nhở, cả nhóm lập tức vào trạng thái chiến đấu.

Không còn cách nào khác, cái tên Nhà Khoa Học Điên ấy quá nổi tiếng. Gã hói, anh chàng bồi bàn và Sứ giả là những Kiến Tạo Đại Sư kỳ cựu đều từng chiến đấu kề vai với gã, thậm chí ít nhiều còn được hắn chỉ dạy. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của hắn khủng khiếp cỡ nào. Trương Hằng dù đã học được gần hết những kỹ năng chế tạo từ các bậc thầy khác trong bản sao song song, nhưng khi đối đầu với gã, cậu vẫn chẳng nắm chắc gì.

Thế nhưng, so với ba người kia, Trương Hằng lại không quá lo lắng. Dù gì lần này cũng là một phó bản đặc biệt, cậu có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, thậm chí chơi lại bao nhiêu lần cũng được. Tệ nhất thì coi như tích lũy kinh nghiệm, chơi lại lần sau là xong.

Cậu liếc nhìn Phạm Mỹ Nam bên cạnh, ra hiệu: nếu tình huống xấu đi, thì rút khỏi phó bản ngay. Trương Hằng tin Phạm Mỹ Nam đủ thông minh để không chơi trò anh dũng si tình, càng không diễn mấy màn "nếu chết thì chết cùng". Thực tế là ở lần chạm trán Zaviercha trước đó, cả hai đã phối hợp rất ăn ý mới tránh được thương vong.

Cửa thang máy mở ra, sáu người cuối cùng cũng đặt chân lên sân khấu cuối cùng.

Chỉ là, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều bất ngờ. Đón tiếp họ không phải robot hay xác sống, mà là một nhóm nghệ sĩ chơi vĩ cầm, đang cúi đầu diễn tấu bản nhạc u sầu. Sàn nhà chất đầy đồ chơi trẻ em và poster thần tượng.

Cảnh tượng quái đản này khiến cả nhóm đồng loạt cảnh giác.

Giọng đàn ông từng vang lên trong thang máy lại cất lên:

"Đừng lo. Những gì các người thấy đúng là sự thật không có bẫy nào cả. Thực ra, đối phó với các người, ta không cần dùng bẫy. Bản 'Bài ca chim sơn ca' của Tchaikovsky này từng là bản nhạc vợ ta yêu thích nhất. Khi cô ấy trở lại thế giới này, nhất định sẽ muốn được nghe lại nó đầu tiên."

"Vợ và con gái anh không thể quay lại nữa đâu, Nhà Khoa Học Điên. Đối mặt với sự thật đi họ đã chết trong vụ nổ đó rồi." Gã hói ngắt lời hắn.

Cả nhóm bước ra khỏi thang máy, cuối cùng cũng trông thấy tên đứng sau tất cả: Nhà Khoa Học Điên kẻ khởi nguồn thảm họa, thủ lĩnh của đội quân người máy sinh học. Hắn trạc tuổi với người hói, khoác một chiếc áo khoác đỏ, ngồi ở mép sân thượng. Gió lớn làm tóc hắn tung bay, Trương Hằng mới nhận ra rằng so với ba năm trước, đầu hắn giờ bạc còn nhiều hơn cả tóc đen.

"Sao các người còn dám nhắc đến vụ nổ đó trước mặt ta..." Giọng hắn càng lúc càng lạnh lẽo. "Nếu không phải các người tự ý động vào cỗ máy, không chịu nghe lời ta cảnh báo, thì vợ và con gái ta đã không chết... Chính các người là hung thủ. Ta lẽ ra phải giết sạch các người từ ba năm trước rồi."

"Chỉ là một tai nạn thôi. Không ai muốn làm hại vợ con anh cả. Hơn nữa, Ảo Ảnh Nhẫn Giả cũng đã phải trả giá rồi anh ta còn bị anh cướp cả... mông... Ơ, tôi thấy giờ cũng đến lúc nên trả nó lại rồi đấy." Gã hói nói, "Còn nữa, mấy năm nay anh đối xử với các Kiến Tạo Đại Sư khác quá tệ. Anh nên xin lỗi mọi người."

"Xin lỗi à?" Nhà Khoa Học bật cười "Các người thực sự nghĩ mình đi được đến đây là nhờ thực lực sao? Các người sống sót được tới giờ là nhờ lòng nhân từ của ta đấy. Nếu không vì hôm nay là ngày tái ngộ, ta đã sớm ra tay giết sạch các người rồi."

"Ồ hô, chuyện cười này chẳng vui tí nào. Sao? Khiếu hài hước của anh cũng biến mất cùng với chính nghĩa luôn rồi à?" Gã hói đáp lớn, rồi ghé sát năm người còn lại, hạ giọng: "Tôi đã xác định được máy va chạm lượng tử rồi, ở phía cột ăng-ten hướng 7 giờ, cái hộp xanh lục ấy."

"Chuẩn bài Lego luôn, còn có biển cảnh báo nguy hiểm: 'Không được chạm vào' nữa kìa." Phạm Mỹ Nam nói.

"Kế hoạch là thế này: tôi sẽ tiếp tục cầm chân hắn, các người tranh thủ tiếp cận cái hộp đó, lấy khối LEGO vô cực ra."

Lần này đến lượt Nhà Khoa Học Điên ngắt lời:

"Sao? Các người đang bàn kế để lấy được khối gạch vô cực từ máy va chạm lượng tử của ta à? Đáng tiếc, các người phí công rồi vì nơi này đã được ta phủ lên bằng khiên chắn 329."

"Khiên chắn 329? Ông thực sự chế tạo ra được thứ đó rồi sao?" Anh chàng bồi bàn biến sắc, Trương Hằng cũng khẽ nhíu mày.

"Có ai giải thích cho tôi nghe cái quỷ gì là khiên chắn 329 không vậy?" Phạm Mỹ Nam đảo mắt nhìn quanh, phát hiện hình như chỉ mình cô không biết.

"Khiên chắn 329, hay còn gọi là khiên phòng thủ tuyệt đối." Nhà Khoa Học Điên đắc ý, "Nghe tên là hiểu rồi một khiên chắn không ai có thể phá vỡ. Đừng xem thường nó, dù là tấn công cấp độ hạt nhân cũng không đục thủng nổi. Một khi đã kích hoạt thì không bao giờ tắt được. Chỉ có ta và tay chân của ta mới ra vào tự do được. Nếu ba năm trước ta có thứ này thì kế hoạch của ta đã không bị các người phá hỏng rồi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận