Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[601-700]

Chương 699: Didi nhập cuộc

0 Bình luận - Độ dài: 2,084 từ - Cập nhật:

Chương 699: Didi nhập cuộc

Sau khi nghi thức kết thúc, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành xúc động đến rưng rưng, thím cũng đỏ hoe mắt, không khí tại hiện trường vì thế mà trở nên rộn ràng hơn, tiếng cụng ly chúc phúc vang khắp nơi.

Ảnh chụp tại hiện trường cũng nhanh chóng lan truyền khắp nơi thông qua bạn bè, mạng xã hội và Weibo.

Lúc này, nhóm phóng viên vẫn luôn chờ ở tiền sảnh cũng rục rịch hành động, kéo nhau đến hậu trường buổi tiệc. Họ đã kiên nhẫn chờ đợi từ đầu nghi lễ, giờ mới chớp được cơ hội, vây lấy Giang Cần phỏng vấn.

“Giám đốc Giang, hôm nay tâm trạng của anh thế nào ạ?”

“Hạnh phúc, vui vẻ.”

“Dựa theo cách bố trí chiến lược của Pingtuan vào năm 2013 và những lời anh vừa nói trong lễ cưới, có phải anh định chuyển trọng tâm cuộc sống sang gia đình? Có tin đồn nói rằng bà Giang đã mang thai…”

Giang Cần mím môi: “Tôi hy vọng có thể cân bằng công việc và gia đình. Nếu có dự án phù hợp, Pingtuan vẫn sẵn sàng thử sức.”

Một cô phóng viên trẻ đứng nhón chân đưa micro tới: “Giám đốc Giang đánh giá thế nào về thị trường gọi xe hiện nay?”

“Cạnh tranh rất khốc liệt, quy mô thậm chí còn vượt xa thời kỳ bùng nổ của Groupon và giao đồ ăn.”

“Vậy sau khi kết hôn và giảm bớt cường độ công việc, anh có định tham gia vào thị trường này không?”

Giang Cần hướng về phía ống kính: “Còn phải xem ý bà xã tôi thế nào đã.”

Cô phóng viên không nhịn được cười, tiếp tục hỏi: “Anh là CEO lão luyện trong chiến trường Internet, từng nhiều lần chiến thắng trong các cuộc chiến thương mại quy mô lớn. Vậy anh đánh giá cao nền tảng nào nhất?”

“Chưa thể chắc chắn, nhưng chắc chắn không phải Uber.”

“Cảm ơn anh Giang.”

Giang Cần gật đầu, bảo người phát kẹo cưới cho đám phóng viên, rồi thấy Đổng Văn Hào đi tới cùng một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi kẻ xanh.

Thấy vậy, Giang Cần lập tức bước tới: “Cục trưởng Lưu, cảm ơn anh đã dành thời gian đến dự đám cưới của tôi, thật vinh hạnh.”

“Anh Giang khách sáo quá. Thật ra chúng ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc, anh lại còn để quản lý Đổng đích thân đến Lâm Xuyên mời tôi, tôi rất bất ngờ đấy.”

“Là thế này anh Lưu, mời anh tới không chỉ để dự tiệc, tôi còn có chuyện muốn nhờ anh giúp, mình tìm chỗ nói chuyện nhé?”

“Được, anh Giang dẫn đường đi.”

Giang Cần ra hiệu mời rồi dẫn ông ấy sang phòng bên cạnh.

Lúc này Tần Thanh đang bận rộn tiễn khách, thấy vậy thì bước đến hỏi nhỏ Đổng Văn Hào: “Người đó là ai vậy?”

“Cục trưởng Giao thông Lâm Xuyên.”

Lát sau, Giang Cần và cục trưởng Lưu rời khỏi phòng tiếp khách, trên tay ông Lưu lúc này cầm theo một bản kế hoạch phát triển chung. Ông tạm biệt Giang Cần, vừa đi vừa xem tài liệu, hàng lông mày nhíu lại.

Thật ra khi nghe Giang Cần trình bày, ông đã hơi do dự. Giờ đọc xong toàn bộ kế hoạch, ông càng thêm phân vân.

Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì lãnh đạo thành phố Lâm Xuyên đã gọi ông sang mời rượu, bản kế hoạch cũng được mang theo.

“Giang Cần muốn chúng ta bật đèn xanh, nhưng chuyện này… khá mạo hiểm.”

“Trước khi thầy điều về đã dặn rồi, có cơ hội thì phải giữ Giang Cần lại. Bật đèn đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Hơn nữa nếu làm thành công, còn có ích cho công việc của chúng ta.”

“Được, tối về tôi sẽ cùng bên cục nghiên cứu, soạn trước bản công văn đỏ.”

Lễ cưới này Giang Cần chuẩn bị mất nửa tháng, mà chỉ trong nửa tháng đó, thị trường gọi xe cũng biến động dữ dội.

Uber tăng cường đổ vốn, khiến cục diện càng thêm gay gắt. Cuối cùng, Ong Vàng không trụ nổi, buộc phải hợp nhất với Kuaidi.

Vì trong ba nhà thì Ong Vàng vốn yếu tiền nhất, lúc Bibi và Kuaidi còn đang đánh nhau thì hắn còn có thể đánh du kích, nhưng giờ bị Uber đè vốn thì chẳng còn đất sống.

Ngay trong vài ngày tổ chức lễ cưới, Uber đã bắt tay với Baidu, tung quảng cáo rầm rộ khiến thị phần của Bibi bị thu hẹp nghiêm trọng, cả đội ngũ đều đứng ngồi không yên.

Điều nguy hiểm nhất là do Uber trợ giá cao, tài xế ùn ùn kéo sang dùng nền tảng nước ngoài này, khiến tốc độ phản hồi của Bibi và Kuaidi tụt dốc thảm hại.

Hệ quả là đủ kiểu bình luận tiêu cực dồn dập ập tới.

Để đối phó tình hình, Bibi thiết kế một cửa sổ cảnh báo trong ứng dụng. Một khi phát hiện máy cài Uber, sẽ bật thông báo nhắc gỡ ứng dụng.

Kết quả là... số người dùng hoạt động hằng ngày rớt thê thảm, họ phải vội vã hủy tính năng đó.

Kuaidi nghĩ ra chiêu cao tay hơn: công khai phát ngôn trên Facebook của Travis qua mạng nội địa.

“Người Trung Quốc rất sĩ diện.”

“Doanh nghiệp Trung Quốc chẳng khác gì mấy đứa trẻ chưa lớn.”

“Kiếm tiền của người Trung Quốc là dễ nhất.”

Những câu này vừa lộ ra đã khiến dân mạng dậy sóng phản đối, Uber bị chửi te tua.

Đây là bước cơ bản trong chiến tranh thương mại: chiến tranh dư luận.

Nhưng Trần Truyền Hưng nhanh chóng phát hiện, lượng giao dịch của Uber chẳng hề giảm.

Mạng thì chửi ầm lên, nhưng người cần gọi xe vẫn dùng.

Lúc này Uber đã chiếm 60% thị phần, Bibi cộng Kuaidi còn chưa được 40%.

Trình Vĩ tức đến mức muốn chửi thề, thì lại nhận được cuộc gọi từ Travis mời họp thương lượng.

Thị trường thua rồi, nhưng khí thế thì không thể lép vế. Trình Vĩ vẫn tới hẹn, gặp người đàn ông đã khiến mình thất trận thảm hại.

“Mr. Cheng, cạnh tranh thị trường phụ thuộc vào tiền. Trong chiến tranh Internet, ai rót được nhiều tiền hơn thì người đó thắng, đó là quy luật.”

“Trong tình huống này, Bibi không thể thắng nổi Uber, tôi nghĩ anh cũng rõ.”

“Gần đây các anh đã thử đủ mọi cách, đều thất bại đúng không?”

“Các anh lấy phát ngôn Facebook của tôi ra tung hê, tưởng vậy sẽ ảnh hưởng đến Uber? Kết quả thế nào?”

“Tôi đánh giá người tiêu dùng Trung Quốc không sai. Họ không quan tâm tôi nói gì, dù tôi khinh thường họ, họ vẫn dùng dịch vụ vì khuyến mãi.”

“Nhưng Mr. Cheng, Bibi còn bao nhiêu tiền? Cứ đốt thế này, anh có thể trắng tay đấy. Nên lần này tôi đến để đưa ra lời đề nghị cùng thắng.”

“Tôi muốn mua 60% cổ phần của Bibi, sáp nhập dịch vụ.”

“Mr. Cheng, suy nghĩ kỹ nhé, rất hấp dẫn đấy. Nếu anh không đồng ý, chúng tôi sẽ tiếp tục đầu tư mạnh vào thị trường Bắc Kinh, đến lúc đó, anh sẽ mất sạch.”

Travis nói bằng giọng đầy uy hiếp.

So với việc tiếp tục đốt tiền, bỏ tiền ra thâu tóm cổ phần rẻ hơn, hiệu quả nhanh hơn. Travis muốn sớm thống nhất thị trường, chuyển sang giai đoạn kiếm lời.

Thẳng thắn mà nói, đến cả tập đoàn quốc tế cũng không chịu nổi đốt mãi thế này. Hắn muốn nhanh chóng gom lại một mối, nâng giá cước, giảm hoa hồng cho tài xế, bắt đầu gặt hái.

Ngành Internet là thế, nếu chỉ còn lại một nền tảng, người đó sẽ là kẻ định giá.

Tất cả những khuyến mãi trước kia chỉ là mồi dụ người tiêu dùng.

Lúc gặp CEO Kuaidi – Trần Truyền Hưng, hắn cũng dùng giọng điệu y chang.

Travis thể hiện rõ sự kiêu ngạo và định kiến. Miệng thì nói vì lợi ích hai bên, nhưng lời lẽ lại rõ ràng: chịu thì sống, không chịu thì chết.

Ánh mắt nhìn Trần Truyền Hưng như đang bố thí cho một kẻ ăn mày, giọng điệu bàn về mua cổ phần cũng như đang làm từ thiện.

Hắn vẫn giữ nguyên thái độ với người tiêu dùng Trung Quốc: giả dối, ham lợi, một bên kiếm tiền một bên phỉ báng.

Sau cuộc gặp, nội dung cuộc họp nhanh chóng rò rỉ khắp nơi.

Nhiều người nghe xong ngơ ngác, không hiểu sao gã Tây kia lại dám ngông cuồng đến vậy.

Cũng có người bất lực, vì thị trường đâu dễ thay đổi. Uber gần như đã một chân bước vào cánh cửa chiến thắng, Bibi và Kuaidi không còn đường lùi.

Đánh không lại, giận cũng chẳng giải quyết được gì, cảm giác này thật bức bối.

“Đánh cứng thì không thắng nổi. Thật ra Travis nói đúng một điểm, đốt tiếp thì cả hai đều chết.”

“Cứ thế này, ngành gọi xe sẽ bị nước ngoài thâu tóm mất.”

“Anh Trình, đừng nghe lời Travis, cứ chiến tới cùng!”

Trình Vĩ lướt điện thoại đọc đủ kiểu bình luận, nhìn đám người ăn dưa rảnh rỗi, cười khổ.

Tiền không bằng người ta, công nghệ cũng kém, lấy gì để đấu?

Lúc này, quản lý đầu tư của Tencent là Bành Thắng gọi điện hỏi anh có muốn tiếp tục đánh không. Nếu có, họ sẽ bổ sung thêm một khoản đầu tư.

Nhưng ai cũng biết, khoản đó không đủ để xoay chuyển cục diện. Cùng lắm chỉ khiến Uber mệt thêm chút chứ vẫn sẽ thắng.

Nếu không có bước ngoặt, Uber sẽ giành thắng lợi quyết định trong năm 2014, còn các nền tảng khác sẽ lần lượt lụi tàn.

Trình Vĩ cảm thấy mình bị cuốn vào bóng tối không lối thoát, trong lòng bắt đầu dao động.

Đêm buông xuống, anh không về nhà, ngồi trước cửa kính văn phòng, bồn chồn không yên.

Bỗng, màn hình LED đối diện tòa nhà lóe sáng khiến anh chú ý. Anh tiến lại gần thì thấy dòng quảng cáo “Pingtuan mua sắm theo nhóm” đột ngột thay đổi thành:

“Didi gọi xe – Đặt lịch nhanh chóng – Dịch vụ chất lượng – Một chạm di chuyển.”

Trình Vĩ khựng lại, dụi mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ, rồi sau lưng vang lên liên tiếp tiếng thông báo WeChat.

“Má ơi, Pingtuan và GaoDe liên thủ nhập cuộc rồi!”

“Chó tới rồi, chó tới rồi!”

“Sao lại đột ngột thế?”

“Lễ cưới mới xong, rảnh tay là lao vào ngay?”

“Gì chứ, giờ là hiệp hai rồi, Travis chuẩn bị mở champagne ăn mừng, giờ Giang Cần mới xuống sân là tự sát à? Định làm lại từ đầu sao? Uber đâu dễ nhường đất?”

“Giang Cần có là thần cũng không thể thắng vào thời điểm này…”

Mọi người nhìn dòng tin nổi bật đêm nay mà ngẩn người.

Đúng vậy, đây đã là hiệp hai của cuộc chiến gọi xe.

Nếu Bibi và Kuaidi đồng ý nhập vào Uber, thì Uber sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thị trường.

Nếu họ không đồng ý, Uber sẽ tiếp tục đốt vốn, kết thúc trận chiến bằng một đòn trí mạng.

Pingtuan chọn lúc này để nhập cuộc, hoàn toàn trái với logic thương mại thông thường.

Nhưng cảm nhận của Trình Vĩ lại khác biệt, vì cái tên “Didi”.

Ngày đầu tiên anh định làm phần mềm gọi xe, cái tên anh thích nhất chính là “Didi”. Nhưng tra rồi thì phát hiện đã có người đăng ký trước nửa năm, muốn mua cũng không biết tìm ai.

Nói cách khác, Giang Cần đã có ý định này từ tận nửa năm trước.

Nếu vậy, thì hắn chắc chắn đã tính toán rất kỹ càng trước khi nhảy vào.

Nhưng Trình Vĩ vẫn không thể hiểu nổi, Pingtuan sẽ lấy gì để đỡ đòn tấn công từ Uber đây?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận