Chương 677: Đi dạo chay không tốn tiền?!
Ngày khai trương đầu tiên của Joy City đã thành công rực rỡ, sang đến ngày thứ hai không khí náo nhiệt vẫn chưa hề hạ nhiệt.
Tự tay xây dựng một trung tâm thương mại, mở cửa cái là đón ngay dòng người tấp nập, cảm giác thành tựu đó đúng là không gì sánh bằng.
Trong bối cảnh đó, công cuộc chiêu thương đang diễn ra cũng suôn sẻ hơn hẳn. Dù vài thương hiệu hot vẫn chưa quyết định mở cửa hàng, nhưng thái độ của họ đã tích cực hơn nhiều.
Với một trung tâm thương mại mà nói, tỷ lệ thay đổi cửa hàng trong một năm không vượt quá 50% thì vẫn được xem là bình thường.
Các thương hiệu hiện đang có mặt ở Joy City tuy chưa đủ mạnh để cạnh tranh với Wan Zhong, nhưng chỉ cần chứng minh được lượng khách hàng ổn định, rồi từ đó thu hút các thương hiệu lớn vào thay thế các cửa hàng nhượng quyền của nhà họ Phùng, kết hợp điều hành tốt thì chuyện nổi tiếng cũng không khó khăn gì.
Vì vậy, trong ngày thứ hai hoạt động, Phùng Thế Vinh đặc biệt mời vài giám đốc thị trường khu vực Bắc Kinh của các thương hiệu lớn đến tham quan Joy City.
Trước lượng khách khổng lồ, những người quản lý thị trường này chỉ biết gật gù liên tục.
“Giám đốc Lý, Uniqlo mà đặt cửa hàng ở Joy City là đảm bảo chắc chắn luôn.”
“Bước chuyển mình của nhà họ Phùng sang bất động sản thương mại đúng là chơi lớn thật. Lượng khách đã đạt chuẩn mở cửa hàng của bên tôi rồi, xem ra Giám đốc Phùng không hề nói quá.”
“Giám đốc Lý quá lời rồi, vậy chuyện hợp tác thì…”
“Thế này đi, sau Quốc khánh tôi sẽ dẫn cả đội qua, đến lúc đó mình ngồi lại bàn chi tiết.”
Phùng Thế Vinh nghe xong liền nói ngay: “Thế thì không cần phiền Giám đốc Lý đâu, để tôi bảo trưởng phòng kinh doanh bên tôi ngày mai đến thẳng tổng công ty của các anh.”
Giám đốc Lý xua tay: “Cứ để sau Quốc khánh đi, cũng chỉ còn mấy ngày nữa, lúc đó tôi đích thân dẫn đội đến, tiện thể xem luôn vị trí cửa hàng.”
“Vậy cứ theo ý Giám đốc Lý.”
Sau khi đưa các đoàn khảo sát thương hiệu đi tham quan Joy City đông nghẹt người, Phùng Thế Vinh còn cho người tặng quà, rượu thuốc đầy đủ.
Cùng lúc đó, bộ phận kinh doanh của tòa nhà văn phòng bên cạnh cũng gọi điện thông báo hôm nay lượng đơn hàng tăng vọt, chắc là được hưởng lợi từ lưu lượng khách của trung tâm thương mại.
Nhân viên phòng thị trường phụ trách tiếp đón các thương hiệu khác cũng đi tới. Vài người trao đổi chốc lát, phát hiện mấy thương hiệu đều nói na ná như nhau, rằng sau ngày Quốc khánh sẽ cùng bàn chuyện hợp tác và chọn vị trí mở cửa hàng.
Mọi chuyện thuận lợi đến mức người ta chỉ muốn cười toe toét cả ngày.
Nhưng sau ưu đãi khai trương, việc giữ chân khách vãng lai hàng ngày mới là điều quan trọng nhất.
Phùng Thế Vinh rảo bước xuống tầng ba, phấn khởi đi tìm quản lý vận hành trung tâm – Hàn Hùng: “Đã có thống kê doanh thu ngày hôm qua chưa?”
“Có rồi…”
“Nói đi, hôm qua bán được bao nhiêu?”
“Ờ… nhìn từ lưu lượng khách thì chương trình khai trương rất hiệu quả, đông nghẹt luôn, đúng là máu lửa thật. Nhưng về doanh thu thì… không khớp lắm với lưu lượng. Giám đốc Phùng xem rồi đừng buồn.”
Hàn Hùng vừa nói vừa đưa bảng thống kê cho Phùng Thế Vinh.
Phùng Thế Vinh hơi khựng lại, cầm lấy bảng xem thử, mới hiểu vì sao Hàn Hùng lại dặn mình như vậy: “Chỉ có hơn tám trăm nghìn?”
“Đúng vậy, hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu. Khai trương thì có biểu diễn, có chương trình, đa số là người xem náo nhiệt. Chưa kể nhiều bà cô đi dạo không mua gì cả, thật ra không phải nhóm khách hàng mục tiêu của chúng ta.”
“Nhưng vậy cũng ít quá rồi…”
Phùng Thế Vinh cảm thấy có điềm chẳng lành: “Tổng Hàn, anh cho người điều tra xem hôm qua Wan Zhong bán được bao nhiêu?”
Hàn Hùng gãi đầu: “Chắc là gấp tụi mình một con số 0.”
Phùng Thế Vinh sững người: “Họ tổ chức chương trình gì mà doanh thu cao vậy?”
“Họ… không tổ chức gì cả.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi đã cho người canh cả ngày hôm qua, họ chẳng làm gì cả, như mấy cuối tuần bình thường thôi. Con số tôi dự đoán cũng là doanh thu trung bình mấy cuối tuần gần đây.”
Phùng Thế Vinh sững sờ: “Doanh thu bình thường cuối tuần đã tám trăm mấy triệu? Vậy lúc khai trương thì sao?”
“Có thể hơn mười triệu. Vì lần nào khai trương họ cũng phối hợp với nền tảng Pingtuan làm chiến dịch tiếp thị. Họ gọi là kế hoạch ‘Rút kiếm’. Nhóm khách được nền tảng điều phối về đều là người trẻ có khả năng chi tiêu.”
“Nhưng cũng không thể chênh nhau nhiều như thế chứ?”
Phùng Thế Vinh thật sự không thể tiếp nhận dữ liệu này.
Wan Zhong không tổ chức chương trình gì mà vẫn có doanh thu gần tám triệu, còn Joy City tung khuyến mãi khủng mà chỉ thu được hơn tám trăm nghìn.
Trong đầu ông ta không kìm được mà hiện lên hình ảnh từng đoàn các bà cô cầm phiếu rút thăm trúng thưởng, hớt hải chạy về quầy đổi quà.
Hàn Hùng đứng dậy dẫn Phùng Thế Vinh quay lại trung tâm, đi khảo sát mấy cửa hàng ở tầng ba.
Hai hôm nay khách đông thật, nhưng tỷ lệ vào mua cực thấp. Nhiều nhân viên phục vụ còn nói, mấy ngày nay nhàn tênh như đi nghỉ, mong ngày nào cũng như vậy.
Còn với các chủ và quản lý cửa hàng, họ đã bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm. Khách thì nhiều mà “chất” quá thấp.
Hàn Hùng nhìn sắc mặt của Phùng Thế Vinh, có một câu muốn nói nhưng lại nuốt vào bụng.
Chương trình ưu đãi khai trương làm quá rầm rộ, siêu thị dưới tầng gần như mua một tặng một, khu bốc thăm trúng thưởng thậm chí còn có cả xe hơi. Không hút được người mới là lạ.
Nhưng khi ngày mai chương trình kết thúc, bước vào ngày thường, nhiệt rút xuống thì cả thị trường sẽ nhận ra: tụi mình đang bơi mà không mặc quần.
“Còn một chuyện nữa, Giám đốc Phùng nên chuẩn bị tâm lý.”
“Chuyện gì nữa?”
“Một kênh dẫn khách quan trọng trong ngày thường là dùng combo món ăn trên các nền tảng giảm giá, kéo khách đến trung tâm ăn uống. Nhưng cửa hàng ẩm thực của Joy City hôm qua vừa lên sàn thì lập tức bị đẩy xuống xếp hạng rất thấp trên Pingtuan, dù mình đã thuê người cày đơn vẫn không kéo lên nổi.”
Sắc mặt Phùng Thế Vinh lập tức khó chịu: “Pingtuan thật sự đang nhắm vào Joy City sao? Kinh doanh là vì tiền, có ai chơi trò tình cảm nam nữ kiểu này chứ!?”
Hàn Hùng mím môi, trong bụng thầm nhủ: tình cảm nam nữ ấy, người ta đang cưng chiều con gái ông đó.
“Vậy ngoài hướng đó ra, còn kế hoạch nào hút khách nữa không?”
“Như mấy cửa hàng chính như Hè Lý Lao, Bách Lam Dessert, Hỉ Điềm…”
Phùng Thế Vinh nghe xong liền quay đầu bỏ đi, không hỏi thêm câu nào.
Đúng lúc này, Đoạn Dĩnh xách túi lớn túi nhỏ đi tới, vui vẻ bảo Joy City quá đáng để dạo, đến cô còn không kìm được mua bao nhiêu là đồ. Cô còn nói qua bên Wan Zhong thử xem mà bên đó khách chỉ bằng một nửa bên này thôi.
Nghe vậy, giữa chân mày Phùng Thế Vinh nhíu lại thật sâu.
Hàn Hùng nhìn vợ chồng họ, không nhịn được thở dài. Sau lưng vang lên tiếng bước chân thanh thoát, CEO của Hurricane Capital – một công ty con của Phùng thị – là Thái Minh đi tới.
“Tổng Hàn sao thế? Joy City đông thế mà còn u sầu à?”
“Dẫn được khách tới nhưng không tiêu tiền, muốn vào giai đoạn vận hành bình thường thì còn phải vượt một ải lớn đó Tổng Thái. Tôi không hiểu sao Tổng Phùng đã mâu thuẫn với bên Pingtuan rồi mà còn dấn thân vào bất động sản thương mại nữa?”
“Lúc đầu ông ấy không biết.”
“Hả? Thế sau này thì sao?”
“Bận tối mắt mù luôn.”
“?”
Thái Minh chống tay lên lan can nhìn xuống: “Tổng Phùng lúc mới về nước tiếp nhận Phùng thị từ tay đại nhân Tần tổng, quyết tâm làm một thành tích nổi bật, thế là đi khắp nơi xã giao, tiếp khách, làm việc quên ăn quên ngủ, đến con gái cũng không có thời gian gặp. Không thể không nói, ông ấy rất nỗ lực.”
Hàn Hùng nuốt nước bọt: “…”
“Giám đốc Giang thật ra cũng rất nể mặt, thấy ông ấy mãi không đến thăm con gái nên đã chủ động đến tận nhà, mà ông ấy lại bận đi xã giao mất rồi. Ông ấy đâu biết mình đã bỏ lỡ điều gì.”
Hàn Hùng giật giật khóe miệng: “Ra là vậy…”
Thái Minh cười: “Thật ra lúc biết Giang tổng là CEO của Pingtuan, ông ấy cũng chưa thấy có gì. Một bên là công ty internet, một bên là bất động sản, tưởng chừng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng ông ấy đã đánh giá quá thấp thế lực của thương hội Lâm Xuyên rồi.”
“Tổng Phùng không biết Wan Zhong cũng có liên quan đến Pingtuan à?”
“Biết, nhưng đã quá muộn. Giang tổng thông qua Kim Tơ Nam mà nắm 30% cổ phần của Wan Zhong. Chuyện này là do Phùng Thế Hoa bảo tôi nhắn lại với Phùng Thế Vinh. Em trai đã cho anh trai một cơ hội, muốn anh ấy hiểu rằng làm bất động sản thì không thể tránh khỏi Giang Cần.”
Hàn Hùng sững người: “Đã biết hết rồi mà Tổng Phùng không tìm cách hàn gắn sao?”
Thái Minh nhún vai: “Gió đầu gối của bà Phùng quá lợi hại, mà Tổng Phùng thì không phải kiểu người dễ cúi đầu.”
“Tổng Thái, tôi nhìn doanh thu của Joy City hôm nay mà lo quá trời, anh có cách gì không?”
“Đặt tên sai rồi, đổi tên có khi tốt hơn.”
“?”
“Anh thấy gọi là Nam Thư Thành thì có phải nghe có tương lai hơn không?”
Thái Minh vừa nói vừa tự bật cười: “Nước sắp rút rồi, đến lúc đó ai không mặc quần thì rõ ngay.”
Hàn Hùng ngây người một lúc lâu, bỗng như nhớ ra gì đó: “Tổng Thái, tôi nghe nói Vạn Thương Hội ở Thâm Thành sắp khai trương, tôi xin qua đó làm giám đốc được không?”
“Ê, mấy lời này đừng nói bậy. Tôi là người của Phùng thị, Vạn Thương Hội là của đại nhân Tần tổng, tôi đâu có quyền quyết định anh đi đâu?”
“Không phải, mà anh cứ mở miệng là đại nhân Tần tổng rồi đấy!”
Cùng lúc đó, Phùng Thế Vinh và Đoạn Dĩnh đã trở về khách sạn, đầu óc vẫn còn rối như tơ vò.
Vừa rồi lại có mấy người bên bộ phận kinh doanh gọi điện đến nói rằng rất nhiều thương hiệu mục tiêu đều nói giống như Giám đốc Lý bên Uniqlo, tức là sau Quốc khánh mới dẫn đội đến khảo sát.
Phùng Thế Vinh cởi đồ ra, ngồi xuống phòng khách của phòng suite, chìm vào trầm tư.
Nếu hôm nay Wan Zhong có tổ chức hoạt động mà Joy City vẫn giữ được lưu lượng như này thì doanh thu thấp chút cũng không sao.
Nhưng Wan Zhong chẳng làm gì cả, mà doanh thu bên mình lại thấp thế này, đúng là trí mạng.
Joy City là trung tâm thương mại, đâu phải công viên giải trí miễn phí đâu chứ.
Điều khiến ông ta lo nhất bây giờ là, ngày mai hoạt động khuyến mãi sẽ chính thức kết thúc, lúc đó liệu còn lại được bao nhiêu khách nữa, vẫn là một ẩn số.


0 Bình luận