Chương 680: Màn trả thù rực rỡ
“Joy City trống hơ à?”
“Ừ, trống thật, trống đến sạch sành sanh.”
Những thương hiệu luôn theo dõi sát tình hình của Joy City lập tức nhận được tin, thậm chí còn có cả ảnh chụp hiện trường, ai nấy đều không khỏi sững sờ nhìn nhau.
Một trung tâm thương mại vừa mới khai trương, đúng mùa Quốc khánh – thời điểm bùng nổ nhất năm (chỉ sau Tết Âm lịch), lại tổ chức khuyến mãi lớn mà vẫn bị "dọn sạch", đúng là trò cười cho thiên hạ.
Tin lan nhanh chóng mặt, chưa đến vài phút sau, gần như cả giới bất động sản đều biết, rồi lại truyền đến tai cổ đông của tập đoàn Phùng thị, tiếp đó là đến trụ sở chính ở Thượng Hải.
Trước thông tin bất ngờ này, ai nấy đều chết lặng.
“Nghe gì chưa, khu Joy City ở Bắc Kinh mà tổng Phùng đầu tư, lễ Quốc khánh không có lấy một bóng người!”
“Vãi thật, có nghiêm trọng thế không?”
“Nghe bảo bị trung tâm Wanzhong bên cạnh cắt đứt hết lưu lượng khách, đến ăn mày cũng không buồn ghé qua!”
“Không đúng mà, tui nghe nói từ khi khai trương đến trước ngày Quốc khánh, lượng khách của Joy City còn cao hơn Wanzhong cơ mà, tổng Phùng còn gửi mail chúc mừng, bảo tập đoàn lại bước thêm một nấc thang mới!”
“Thang cái đầu mày, ngày nào cũng khuyến mãi, mấy ông bà già trong khu cứ chen nhau đi chơi. Nghe bảo hôm nọ quét rác mà gom được hai ký tóc bạc, mà doanh thu ngày vẫn chưa chạm nổi triệu!”
“Nhưng thế cũng không đến nỗi trống không chứ?”
“Bên Wanzhong người ta tổ chức sự kiện, toàn thương hiệu lớn. Quảng cáo chạy đầy đầu trang, cả Pingtuan với Jintoutiao đều phủ sóng. Ngay cả nhân viên cửa hàng ở Joy City cũng kéo sang đó hóng hớt. Trong hoàn cảnh này, trình độ thực sự của Joy City bị bóc trần hoàn toàn.”
“Tui nói rồi mà, ông Phùng kia không ổn, cấp trên nghĩ gì mà thay tổng Tần bằng ổng không biết!”
“Mọi chuyện là tại bà vợ tái hôn của ổng đấy, chứ không thì sao Pingtuan lại nhắm vào tụi mình? Má ơi, giờ thì nghiệp quật rồi!”
“Cặp này, một người bất tài, một người bụng dạ hiểm độc, lần này đúng là đập trúng cục đá.”
Tin tức Joy City diễn cảnh “thành trống” vào lễ Quốc khánh chẳng khác nào tận thế đối với nhân viên.
Ai cũng biết, chiêu duy nhất của tập đoàn Phùng thị khi gặp khủng hoảng chính là: sa thải.
Dự án này đầu tư quá lớn, nếu giờ không vận hành nổi, để đảm bảo dòng tiền, không biết sẽ có bao nhiêu người bị đuổi việc.
Cùng lúc đó, tổ gọi điện bên bộ phận kinh doanh của Joy City phát hiện mấy hợp đồng tưởng như sắp ký được thì đột nhiên mất liên lạc với quản lý các thương hiệu.
Kinh dị hơn, WeChat hiện hẳn biểu tượng chấm than đỏ, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Tổ gọi điện làm việc ở văn phòng riêng, không tham gia vận hành trung tâm thương mại nên chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tiểu Lưu à, đừng gọi nữa, Quốc khánh bên mấy cậu không có lấy một khách, tôi mở tiệm ra chơi đồ hàng với cậu chắc?”
“Không phải đâu, tổng Lý ơi, hiểu lầm rồi, bọn cháu là Joy City, trung tâm mới khai trương đó, lượng khách rất cao mà, bác đã tận mắt thấy rồi mà.”
“Các cậu còn không biết à? Vậy đi mà nhìn thử đi, tiện thể nhắn lại với tổng Phùng một câu: con người phải có trách nhiệm với việc mình làm… à không, câu này không đúng lắm, để tôi sửa lại.”
“Ơ?”
“Bảo với tổng Phùng: con người cuối cùng phải chịu trách nhiệm vì mình… chẳng làm gì cả.”
Giữa cái tiết trời thu náo động, Thái Minh đứng ở bậc thang nhìn trung tâm vắng tanh, trong bụng thầm nghĩ tổng Phùng cứ nhất quyết phải để Joy City nổi tiếng ở thủ đô, phải trở thành trung tâm mua sắm khác biệt.
Giờ xem ra, cũng coi như đạt được rồi?
Nổi tiếng, đúng là nổi thật.
Khác biệt, quá khác biệt.
Lúc này, phòng chăm sóc khách hàng của tập đoàn Phùng thị cũng bị gọi tới tấp. Có người gọi xác nhận thông tin, có người gọi xin phỏng vấn, còn có người gọi đòi lại tiền thuê mặt bằng.
Xác nhận thông tin hay phỏng vấn thì còn dễ, từ chối là xong.
Nhưng những thương hiệu và nhà đầu tư đã ký hợp đồng mà gọi tới đòi lại tiền thì lại là vấn đề lớn, đúng là họa vô đơn chí.
Thế là tổ điện thoại của bộ phận kinh doanh bị điều động sang, làm công tác xoa dịu, trấn an các chủ cửa hàng, nói rằng Joy City sẽ tăng khuyến mãi từ ngày mai, chắc chắn sẽ khôi phục lượng khách.
Nhưng nói thì dễ, muốn khôi phục lượng khách dưới vòng vây của Pingtuan Food Festival và Wanzhong Creation Market thì… nói dễ hơn làm.
“Có thể… thuê người.”
“?”
“Thuê người đến trung tâm đi dạo, chí ít cũng đừng để trống trơn, giữ mặt mũi đã rồi tính tiếp.”
“?????”
Không còn cách nào khác, chiêu dở cũng là chiêu, thế là ngày mùng hai Quốc khánh, Joy City thuê hơn ba trăm người từ chợ lao động đến trung tâm đi lại cho có không khí.
Giữ thể diện đã, rồi tính sau.
Nhưng mấy vị quản lý không ngờ là khi họ đang hí hửng với “kế sách vĩ đại” này, khoảng 40% cửa hàng trong trung tâm lại đồng loạt đóng cửa, treo băng rôn phản đối.
Mấy cửa hàng này chủ yếu là kiểu nhượng quyền, tức là chủ tự gánh lãi lỗ. Mà mấy chủ này phần lớn là tiểu thương, lấy hết vốn liếng ra mở cửa hàng mưu sinh. Anh thuê người đi lại được, nhưng tôi không bán được hàng!
Trong tình hình này, ai muốn chơi trò giả vờ với mấy người?
Quan trọng hơn, tuy mỗi người họ đều là chủ nhỏ, nhưng đối mặt với một tập đoàn khổng lồ như Phùng thị thì vẫn là kẻ yếu. Nếu không nhanh chóng tụ lại phản đối, đợi khi dư luận nguội đi thì muốn rút lui còn khó.
“Hồi đó tổng Phùng cam kết sẽ giữ kín số liệu bán hàng, bảo lễ Quốc khánh sẽ kéo về các thương hiệu lớn như He Li Lao, Xian Hui Sir, JoySweet, còn nói JoySweet sẽ mở ngay cạnh bên ta!”
“Đúng rồi, còn bảo Joy City sẽ trở thành biểu tượng mới của khu này!”
“Lúc đầu tụi tôi định ký bên kia đường đối diện Wanzhong, hợp đồng gần ký xong rồi, là các người cứ nhất quyết bảo Joy City là phiên bản nâng cấp của Wanzhong, còn nói sẽ hoàn vốn trong nửa năm!”
“Giờ ngay cả đơn giao hàng cũng chẳng có là bao, trả lại mặt bằng đi, tụi tôi muốn rút!”
Hàn Hùng cùng quản lý Lưu và quản lý Tống cố gắng xoa dịu, nhưng vô ích.
Liên quan đến tiền thật, của thật, mấy lời nói suông ai nghe?
Thật ra, lượng khách giảm là chuyện bình thường trong vận hành trung tâm thương mại, những chủ tiệm này cũng không phải chưa từng gặp.
Nhưng họ chưa bao giờ thấy cảnh lễ Quốc khánh mà cả tòa nhà không bóng người, lại còn phải tốn tiền thuê người đi lại trong trung tâm, đúng là quỷ nhập rồi.
Trước đó, quản lý Joy City còn bắt họ báo gian doanh thu, lại còn tự tiêu thụ hàng tồn, hứa rằng chỉ cần lôi kéo được thương hiệu lớn về thì tất cả sẽ có lợi.
Mọi người đều tin.
Nhưng giờ thì ai cũng rõ, chẳng có thương hiệu nào đến nữa đâu. Không rút sớm thì có mà chết chắc.
Vậy nên, ngày hôm sau, tiêu đề trên báo giới bất động sản đổi thành: Joy City trống khách thành Joy City trống luôn cửa hàng.
Trong suốt quãng thời gian đó, Phùng Thế Vinh không hề xuất hiện, trốn trong khách sạn không nói một lời. Mãi đến tối mùng ba, sau khi Joy City đóng cửa, anh ta mới lấy hết dũng khí quay lại.
Đoạn Dĩnh giao Andy cho bảo mẫu rồi theo anh ta đến hiện trường.
Từ sảnh tối om nhìn lên, mấy tấm băng rôn đòi trả mặt bằng treo hai bên, chữ đỏ trên vải trắng, nhìn mà rợn người.
Thật ra, nếu Wanzhong làm thế này ngay từ ngày khai trương của Joy City thì chưa chắc đã gây hậu quả thảm hại đến vậy. Dù ngày khai trương không đông người thì ảnh hưởng cũng không nghiêm trọng.
Nhưng Giang Cần lại để họ thoải mái khai trương, khiến họ tự tin đi mời các thương hiệu lớn đến xem mặt bằng, rồi đợi đến Quốc khánh mới đánh đòn chặn dòng người. Chẳng khác nào dụ họ mời cả nước đến chứng kiến màn “thành trống” của Joy City.
“Thương hiệu này, xong rồi.”
Phùng Thế Vinh nhìn mấy tấm băng rôn treo lơ lửng, lòng lạnh tanh.
Đoạn Dĩnh nghe thấy câu đó thì mặt tái mét.
Họp báo hôm trước bị Giang Cần bố trí người đến chất vấn, cô ta tuy tức lắm nhưng vẫn chưa thấy sợ.
Nhưng giây phút này thì cô ta thực sự hoảng rồi.
Nếu Joy City sụp, là lỗi của cô.
Rồi Joy City thực sự sụp.
Tập đoàn Phùng thị, ban điều hành, các thương hiệu, thậm chí cả cư dân mạng ăn dưa đều sẽ biết: Joy City sụp là vì cô ta, là do cô ta!
Lần chất vấn đó không quan trọng.
Quan trọng là nó cắm một cái đinh trong lòng người ta.
Đến giờ, tất cả căm hận đều trút lên đầu cô ta.
“Nếu trả thù mà không rực rỡ, thì đâu còn là trả thù.”
— Giang Cần
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ, Joy City đóng cửa, thông báo ra ngoài là do chưa đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, cần tạm dừng hoạt động để cải thiện. Còn Giang Yanzu thì cập nhật tài khoản Weibo đã bỏ xó bấy lâu, vừa mở miệng đã tràn vị "ngầu lòi".
Trả thù? Trả thù ai cơ?!
Trương Húc Hào đọc xong bài đăng đó thì trằn trọc suốt đêm, sáng ra liền họp gấp, toàn bộ “Người đói” bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nhanh chóng thúc vốn từ hai đại gia là Alibaba và Tencent, có vẻ như sắp có đại chiến rồi.
Bên Alipay cũng họp khẩn, quyết định tạm dừng đối đầu trực tiếp với WeChat Pay, toàn lực đẩy mạnh dự án mới – Yu’e Bao.
Trương Đào bên Dazhong Dianping vừa ra viện, nhìn thấy bài đăng của Giang Cần liền nghiến răng: “Má nó, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
Mấy công ty logistics khác, từ trên xuống dưới, ai nấy cũng căng như dây đàn. Có cảm giác bão lớn sắp kéo đến.
Chỉ những ai bị cuốn vào cuộc chơi bất động sản mới hiểu hàm ý trong lời Giang Cần.
Có người bắt nạt vợ anh ấy.
Vậy nên, đây là một màn báo thù.
“Giang Cần đăng thế là ý gì? Lại ai chọc vào ông ấy nữa rồi?”
“Lão Giang bay ra Bắc Kinh đập bố vợ rồi. Có vẻ đập đẹp lắm. Mẹ nó, đúng là quá ngầu!”
Tào Quảng Vũ vừa chặc lưỡi vừa nghĩ đến chuyện đó, cảm giác sung sướng lan đến tận đầu ngón chân, chui luôn vào lòng Đinh Tuyết.
Đàn ông, là phải như vậy. Bảo vệ vợ yêu, đấm cả bố vợ cũng chẳng sao. Chỉ tiếc Tuyết nhà anh là trẻ mồ côi, không thì anh cũng muốn thử.
Còn Cao Văn Huệ, vừa thấy bài đăng liền tìm đọc tin tức về Joy City, phấn khích đến mức suýt phát rồ.
Má nó, sao mà màn báo thù lại có mùi vị ngọt thế này?!


0 Bình luận