Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[601-700]

Chương 662: Vậy thì cưới một người thôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,955 từ - Cập nhật:

Chương 662: Vậy thì cưới một người thôi

“Lão Tào, chạy gì thế? Vào đánh trận máu lửa nào!”

“Không chạy thì ông đây toi mạng mất, trong đó toàn đá!”

“Ráng nhịn tí, nhắm mắt lại, mười tám năm sau lại là hảo hán!”

“?????”

Từ đợt tuyết đầu mùa đến tiết Đông chí, thời tiết ngày càng lạnh, lạnh đến mức phải gọi là băng thiên tuyết địa mới đúng.

Sau màn “chặt tay” ngày 11/11, hội mê mua sắm online mãi đến cuối tháng Mười Hai vẫn chưa kịp hồi máu, khiến thương mại điện tử rơi vào trạng thái im lìm kéo dài.

Lúc này, các chiến dịch marketing nhân dịp Đông chí và Tết Dương lịch do Pingtuan khởi xướng bắt đầu nóng lên.

Thương trường giống như một sân khấu lớn, các doanh nghiệp lần lượt ra trận, ánh mắt nhìn ví tiền người tiêu dùng không khác gì hổ đói rình mồi.

Ngày 26/12, Pingtuan nhân dịp dư âm Đông chí và chuẩn bị Tết Dương đã phát động chiến dịch giành phiếu giảm giá, sau đó lại tung một đợt quảng bá riêng hướng vào CloudPay.

Những người từng bị mua sắm online dụ dỗ rời đi, một lần nữa quay lại vòng tay CloudPay.

Alibaba tức đến nghiến răng nhưng chẳng làm gì được, đành tăng đầu tư vào lĩnh vực thiết bị thanh toán, tung ra loạt phần cứng phù hợp với các ngữ cảnh sử dụng khác nhau, như súng quét mã và hộp quét mã.

Trước đây, thanh toán offline yêu cầu người dùng mở Alipay, bấm vào “quét mã”, quét mã QR của cửa hàng, rồi nhập số tiền mới có thể thanh toán.

Nhưng khi thiết bị thanh toán phổ biến, các bước đó sẽ được rút gọn rất nhiều.

Người dùng chỉ cần mở mã thanh toán, chạm nhẹ là xong.

Hiện tại, một số siêu thị lớn ở Kinh Đô và Thượng Hải đã bắt đầu chạy thử, một cuộc cách mạng thanh toán trong ngành bán lẻ đang dần manh nha.

Trong khi đó, Pingtuan chuyển trọng tâm sang xây dựng chuỗi cung ứng, tăng đầu tư vào kho bãi số hóa và hệ thống đặt hàng online, cung cấp cho các thương nhân giải pháp mua sắm tiện lợi và hiệu quả hơn, dần dần có xu hướng thống nhất thị trường cung ứng.

Tốc độ phát triển của hai công ty nhanh đến kinh ngạc, tốc độ kiếm tiền cũng khiến người khác phải đỏ mắt.

Cùng lúc đó, chiến trường giải trí cũng bùng nổ.

Tencent Video, iQIYI, Youku Tudou ba đại gia tranh bá, điên cuồng mua bản quyền phim ảnh, còn mấy nền tảng đời đầu như 56.com, PPS, Baofeng thì trượt dốc không phanh.

Cùng thời điểm đó, một trang web tên Bilibili chính thức ra mắt trên Android và iOS, chưa nổi danh nhưng đã thu hút được một nhóm fan trung thành.

JinYe Headlines đạt giải “Ứng dụng được yêu thích nhất năm” trong cuộc thi Zhihu Campus Cup…

Zhihu Campus cũng được bình chọn là mạng xã hội được sinh viên đại học yêu thích nhất, lọt luôn top trending…

Tính đến thời điểm này, hệ sinh thái thương mại từng trăm hoa đua nở đã bị vốn tư nhân kiểm soát gần 70%, ba trụ cột chính của Internet dần dần hình thành: bán lẻ, dịch vụ và giải trí.

Quan niệm “không có vốn thì không làm nên chuyện” cũng trở thành tín điều trong giới kinh doanh.

Nhân cơ hội này, Giang Cần quay về thăm Đại học Lâm, đến chào thầy Trương Bách Thanh, thầy Nghiêm và thầy hướng dẫn sau đại học của mình – giáo sư Kim.

Năm nay thầy Kim nhận năm sinh viên, nhưng mãi đến cuối kỳ bọn họ mới phát hiện mình là đồng môn với Giang Cần, thế là cả đám sững sờ.

“Học phí mà không trả lại cho tôi thì vô lý quá, đám bạn học cao học của tôi chẳng ai biết tôi là ai, còn ra thể thống gì nữa?”

Giang Cần hùng hổ chạy vào phòng hành chính, vừa vào đã đâm thọc Trương Bách Thanh.

Nhưng Trương Bách Thanh đã miễn dịch với kiểu “chó sủa” của cậu, lập tức hỏi đến chuyện biệt thự.

Giang Cần còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe thấy từ “biệt thự”, lập tức định chuồn, kết quả bị hai ông thầy kéo lại.

“Năm nay trường có vẻ chuộng khởi nghiệp, tòa nhà ươm mầm khởi nghiệp đã kín chỗ rồi, đáng tiếc là chưa thấy thêm được doanh nghiệp nào như Pingtuan.”

Thầy Nghiêm suýt phun cả ngụm trà: “Còn mong ươm mầm thêm một cái? Nhìn cả nước mà xem, được mấy công ty như Pingtuan?”

Giang Cần gật gù: “Đúng vậy, showbiz cũng đâu ra thêm một Cổ Thiên Lạc nữa đâu.”

Trương Bách Thanh biết mình mơ mộng rồi nên bĩu môi đổi đề tài: “Giang Cần, cho thầy phỏng vấn một chút, bốn năm khởi nghiệp qua, em thấy quyết định quan trọng nhất mình từng làm là gì?”

“Chắc là đứng ra thành lập Thương hội Lâm Xuyên và Quỹ Kim Ti Tứ, giờ giới đầu tư đã bắt đầu ôm nhau sưởi ấm rồi, nếu không có hai tổ chức đó, Pingtuan chắc đã sớm chết queo rồi.”

Thầy Nghiêm gật đầu: “Thị trường vốn ngày càng đậm mùi, người bình thường muốn thành công thì gần như không còn cơ hội nữa.”

Giang Cần tặc lưỡi: “Đó là xu hướng tất yếu của xã hội thôi.”

“Nhưng vốn nắm càng nhiều tài sản thì dân thường càng khổ, môi trường làm việc cũng ngày càng khắc nghiệt, dân văn phòng khó mà có tiếng nói. Thầy hỏi em, dịp Tết Dương Pingtuan cho nghỉ mấy ngày?”

“Năm ngày.”

Thầy Nghiêm liếc cậu: “Thầy hỏi nhân viên bình thường, không phải lãnh đạo cao cấp.”

Giang Cần khựng lại: “Nhân viên bình thường cũng năm ngày, có phải xã hội phong kiến đâu mà nghỉ lễ cũng phân biệt giai cấp?”

“Thực tế là nghỉ bù bốn ngày?”

“Nghỉ bù thì tính gì, nghỉ không nổi thì khỏi nghỉ luôn cho rồi, chắp vá lung tung thấy mệt.”

Giang Cần đầy kiêu ngạo uống ngụm trà: “Tớ còn phát tiền thưởng cho họ, ai muốn đi du lịch thì được dùng thẻ nhân viên để nghỉ ở Khánh Hán Hà Thanh giá nội bộ, tớ tự bỏ tiền túi bù vào.”

Trương Bách Thanh uống ngụm trà: “Thằng nhóc này bình thường rớt năm hào cũng lục tung lên tìm, mà mấy chuyện thế này lại chẳng tiếc, lạ thật.”

“Mất tiền ai mà vui, nhưng đây là chuyện khác, tớ cố gắng kiếm tiền là để nhân viên có thể ở nhà tốt hơn, không bị chủ nhà dí tiền thuê đến mức không dám về, cũng không phải gần ba mươi tuổi vẫn cõng một đống nợ đi xem mắt.”

“Cậu mà cũng có suy nghĩ này à?”

“Không biết nữa, suy nghĩ thay đổi theo thời gian, nhưng tớ thấy nếu chỉ có tiền thì cũng vô nghĩa, nhân viên dưới quyền tớ mà cưới không nổi vợ thì mất mặt quá.”

Giang Cần giơ một ngón tay: “Mấy ông chủ khác muốn cưới cả chục vợ, kết quả là hàng trăm nhân viên cưới không nổi. Còn tớ chỉ cưới một, thà để mọi người đều cưới được còn hơn.”

Thầy Nghiêm nheo mắt nhìn cậu: “Vậy cậu định cưới ai?”

“Tớ chỉ ví dụ thôi mà!”

“Thế sao cậu chắc đời này chỉ cưới một người?”

“Tớ…”

Giang Cần nghẹn họng, có phần tức giận: “Tớ phẩm hạnh cao quý!”

Trương Bách Thanh và thầy Nghiêm liếc nhau: “Người phụ nữ có thể thu phục được một người đàn ông thành công mới là người lợi hại nhất.”

“Tớ không biết mấy người đang nói gì hết, tớ về trước đây, mấy người cứ từ từ mà nói xấu.”

Trương Bách Thanh ngẩng đầu: “Vội gì thế? Cậu ba tháng rồi chưa quay lại.”

“Bạn thân tớ tan học rồi!”

“?”

Trương Bách Thanh nhìn sang thầy Nghiêm: “Tưởng nó về thăm tôi cơ.”

Thầy Nghiêm liếc lại: “Nằm mơ.”

Rời khỏi phòng hành chính, Giang Cần đến viện cao học của Học viện Tài chính, đứng trên con đường phủ tuyết chưa tan, chờ làn sóng sinh viên tràn ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Phùng Nam Thư ở trong đó, trông hơi ngốc ngốc, ôm tập vở từ cầu thang bước xuống.

Nắng đông rực rỡ mà trong trẻo, chiếu lên nền tuyết khiến cả con đường ấm áp hẳn.

Cô vừa bước xuống đã thấy Giang Cần, liền chạy lại, hai tay luân phiên nhét vào túi áo cậu, miệng thở ra từng làn khí trắng, nhìn ngốc nghếch mà đáng yêu, khiến Giang Cần có cảm giác như đang đi đón con tan học.

Tiểu phú bà mặc chiếc áo lông vũ ngắn, phối với quần bò cạp cao màu đen, mông căng tròn, cong hết biết.

Mông con gái có muôn hình vạn trạng, nhưng của tiểu phú bà chắc chắn là loại đẹp nhất, y như quả đào mật, khiến đàn ông hồn siêu phách lạc.

Giang Cần dắt cô đến góc khuất sau rặng phong, nhìn cô nghiêm túc: “Dạo này có nghịch ngợm gì không?”

Phùng Nam Thư ngơ ngác: “Tớ không biết.”

“Nghĩ kỹ lại xem.”

Phùng Nam Thư tưởng mình bị phát hiện tội gì rồi, mắt láo liên: “Tớ… tớ có lòng không chính trực.”

Bốp

Giang Cần giơ tay đánh vào mông cô một cái, cảm giác mềm dẻo đàn hồi phản lại vào lòng bàn tay, ấm áp căng mịn, khiến cậu vô cùng mãn nguyện.

Phùng Nam Thư ngớ người, tròn mắt nhìn cậu: “Giang Cần, cậu nói một đống như vậy, chỉ để đánh mông tớ thôi đúng không?”

“Đau không?”

“Có hơi đau, nhưng tớ vẫn nghịch đấy, có giỏi thì đánh tiếp đi.”

Sau đó, Phùng Nam Thư bắt đầu màn tự thú, như hạt bàn tính màu hồng bay đầy trời.

Cô cho cậu xem trang vở viết đầy tên cậu, vẽ kín tim hồng.

Cô kể mình ăn vụng bao nhiêu kẹo, còn giả vờ lạnh lùng bảo Huệ Huệ gọi mình là “nô lệ của chồng”.

Toàn bộ tội lỗi kể vanh vách, từng vụ một, rõ ràng mạch lạc, kể ra như nước chảy mây trôi.

Giang Cần nghe mà người muốn cứng đờ, thầm nghĩ cô nàng bạch phú mỹ “ngoài lạnh trong nóng” này chắc ghi rõ cả dòng “muốn bị đánh đòn” lên mặt luôn rồi.

Đến khi kể hết trò nghịch, Phùng Nam Thư nheo mắt nhìn cậu, mặt không biểu cảm chờ được thưởng, cả người ngốc mà lanh vô cùng.

Giang Cần bị cái kiểu “giả ngốc siêu đỉnh” này chọc cười, đưa tay xoa rối tóc cô.

Trong một ngày đông trong lành như thế, hai người bạn tốt đứng tựa tường rất lâu, một người chân dài eo thon, một người ánh mắt cưng chiều, cuối cùng ôm nhau hôn một chặp.

Điều gây sốc là, trong miệng Phùng Nam Thư thật sự có viên kẹo, cuối cùng bị Giang Cần tịch thu thành công.

“Kẹo trong miệng tớ mất rồi…”

“Ăn ít thôi.”

Phùng Nam Thư mặt lạnh te, lạch bạch đi theo sau cậu, bắt cậu dắt tay mình, hai người đuổi nhau để lại một chuỗi dấu chân rối tung trên nền tuyết, cùng nhau trở về Phong Hoa Lý.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận