Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[601-700]

Chương 620: Uống

0 Bình luận - Độ dài: 1,970 từ - Cập nhật:

Chương 620: Uống

"Tuần này các cậu có tiến triển gì không, kể tớ nghe đi!"

"Không, tớ không thể nói cho cậu biết."

Phùng Nam Thư từ chối thẳng thừng. Cô sợ nếu kể chuyện tối qua ra thì mông chắc bị anh trai đánh bẹp luôn.

Nghĩ tới đó, cô không nhịn được ngước mắt nhìn Giang Cần một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

Con gái thường tò mò hơn con trai, nhất là kiểu như Phùng Nam Thư – tình cảm bị kìm nén suốt trước năm mười tám tuổi – nên giờ dồn lại, càng mạnh hơn nữa.

Mà Giang Cần lại chiều cô, nên bây giờ cô có phần bướng bỉnh, trời không sợ đất không sợ.

Thế là, chuyện gì cũng dám học, học xong dám thực hành, tiêu chí sống là "học là phải xài được".

Y như con mèo tò mò, thấy cái gì cũng muốn cắn thử hai miếng.

《Sự hiếu kỳ của thiếu nữ》

Phùng Nam Thư hoàn hồn, nhìn sang Cao Văn Huệ. Cô biết dạo này Hỉ Điềm cho ra nhiều mẫu mới, có ba loại chỉ bán online theo kiểu ghép đơn.

Nhờ danh tiếng của Hỉ Điềm, cộng thêm hai chữ "giới hạn" cùng với vị cao cấp quen thuộc của trà sữa, ba loại này bán đắt như tôm tươi, đến chiều là không còn để đặt nữa.

Giang Cần để giữ chân người dùng và tăng cảm giác "giới hạn", đã áp dụng một chút chiêu đói hàng, mỗi ngày chỉ bán số lượng có hạn, tạo ra cảm giác lúc nào cũng cháy hàng.

Cái gì càng khó có được thì càng khiến người ta thèm khát.

Nếu đọc được suy nghĩ của người khác, chắc chắn Phùng Nam Thư sẽ gật đầu lia lịa tán thành triết lý kinh doanh của Giang Cần.

"Văn Huệ, tớ muốn uống trà sữa."

"Uống loại nào?"

Phùng Nam Thư chỉ vào poster ngoài cửa: "Loại mới đó."

Cao Văn Huệ cười gian: "Vậy cậu kể tớ nghe đi, giữa cậu với Giang Cần đã có chút xíu tiến triển nào chưa?"

"Cái chút xíu đó bị ăn mất rồi."

"Hả?"

Cao Văn Huệ mặt đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy lời của Phùng Nam Thư chắc chắn đã bị mã hóa bằng tình bạn, cần giải mã mới lấy được đường.

Thế là tốt rồi, tối nay có chuyện để làm rồi, nhất định phải lôi cô ấy về ký túc tra khảo cho bằng được.

Giang Cần cũng hơi khó hiểu: "Bọn mình có tiến triển gì sao?"

"Tiến triển về tình bạn ấy."

Giang Cần chợt nhớ đến cái giường nôi trong biệt thự, tưởng cô đang nói đến chuyện đó.

Tiểu phú bà này đúng là ngốc một cách đáng yêu, cứ nghĩ mua giường nôi là có thể gặp Giang Ái Nam chắc? Có khi còn chưa từng thấy điện thoại dự phòng, cả ngày chỉ biết thèm cơ thể bạn thân.

Giang Cần thậm chí nghĩ rằng, dù anh có lột đồ ra đứng trước mặt, chắc cô ấy cũng không biết phải làm gì.

"À mà, tối qua tớ say, ai cởi đồ tớ vậy?"

"Tần Chí Hoàn cởi đó."

Phùng Nam Thư vừa nói xong, thấy Giang Cần có vẻ tin thật, bèn tranh thủ khen Tần Chí Hoàn là người tốt.

Trong lòng cô bây giờ, ai có thể bị kéo ra làm bia đỡ đạn đều là người tốt cả.

Lúc này Cao Văn Huệ đang làm trà sữa, vừa cầm cốc vừa liếc nhìn Giang Cần: "Sếp, cậu uống không?"

Phùng Nam Thư liếc nhìn anh một cái, bất ngờ nói: "Cho anh ấy một ly rượu trắng, loại to."

Giang Cần đang xem báo cáo tuần trên điện thoại, nghe thế thì ngẩng đầu lên, thấy cốc trong tay Cao Văn Huệ phải bảy tám trăm ml, uống vào chắc mất mạng.

"Pha đại một ly đi, nửa đường thôi. Của Phùng Nam Thư cũng nửa đường, cậu không được ăn thêm đường nữa."

"Ò..."

Buổi trưa nắng nhẹ, Giang Cần ngồi trong tiệm trà sữa đọc báo cáo tuần, còn Phùng Nam Thư thì ngồi sát cạnh anh, lông mi dài nhuộm ánh vàng hồng, nhìn vừa mềm mại vừa cuốn hút.

Thời tiết lúc này chưa quá nóng, phơi nắng một tí cũng thấy dễ chịu.

Khách bắt đầu lác đác bước vào Hỉ Điềm, thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư ở đó liền rì rầm nhỏ to, còn tranh thủ rút điện thoại ra chụp trộm.

《Doanh nhân trẻ không quan tâm đến tiền và cô vợ xinh đẹp của anh ấy》

Biết sao được, Giang Cần từng lên CCTV, tham dự Hội nghị Internet do chính phủ tổ chức, giờ được xem là doanh nhân chính thống, lại còn thể hiện tình cảm công khai đến mức này, hiếm có ai bằng.

Phùng Nam Thư ngồi cạnh len lén nhìn, thấy có người chụp ảnh thì hơi ngại, nhưng bị chụp vào hình rồi thì lại toát lên vẻ lạnh lùng như nữ thần cao quý.

"Cậu uống trà sữa kiểu gì vậy?"

Giang Cần lờ mờ nghe thấy tiếng chụp ảnh, vừa định cảm thán độ hút fan của mình, thì ánh mắt lại bị tiểu phú bà thu hút.

Phùng Nam Thư đang ôm cốc trà sữa, mỗi lần hút là một ngụm to, má phồng lên như con chuột túi tích đồ ăn.

Lạ ghê, cô trước giờ đâu có uống kiểu đó.

Giang Cần nhớ rõ, trước kia cô toàn hút từng ngụm nhỏ, kiểu không nỡ uống hết. Ai ngờ giờ lại từng ngụm từng ngụm lớn.

Phùng Nam Thư nuốt xuống, mím môi: "Anh quản rộng thật đó."

"Phùng Nam Thư, cậu càng ngày càng hỗn, nói, có chuyện gì rồi?"

Tiểu phú bà không nói, trong lòng thầm nghĩ: tớ không nói đâu, tớ bắt nạt cậu rồi còn gì.

Tầm ba giờ chiều, Giang Cần đã xử lý xong hết các dự án ghép đơn đang chờ duyệt, giao thêm vài nhiệm vụ cho các phòng ban, rồi đưa Phùng Nam Thư về ký túc.

Cao Văn Huệ mong chờ "ăn đường", liền gọi sinh viên làm thêm đến thay ca, lẽo đẽo theo về phòng, định hỏi cho rõ cái "chút xíu tiến triển".

Nhưng chưa kịp mở miệng, Vương Hải Ni đi chơi về đã xuất hiện.

Dạo này cô ấy quen được một bạn học cao học năm nhất, giả vờ làm một cô gái ngây thơ kiểu Phùng Nam Thư, định trong thời gian còn lại ở đại học trải nghiệm một cuộc tình đỉnh cao như Nam Thư từng có bốn năm.

Mà phải nói, mỗi lần Vương Hải Ni tròn mắt ngây thơ hỏi "mình có thể làm bạn tốt cả đời không", người ta đều cứng họng.

Yêu đương – chán òm

Bạn thân – quá kích thích

Chắc là do cảm giác trái ngược về thân phận.

Bản tính con người là vậy, việc càng bị cấm thì càng làm càng thấy phê.

Theo lý, bạn thân nên dừng lại ở tình cảm, như bạn quân tử, nhạt như nước.

Nhưng nắm tay bạn thân, ôm nhau, ngồi lên đùi nhau, hôn nhau, kiểu hành vi thách thức thân phận này lại mang theo một thứ cảm giác phản đạo đức.

Vương Hải Ni cảm thấy bốn mối tình trước đều uổng phí cả.

"Ơ, Nam Thư, cậu về rồi à?"

Phùng Nam Thư gật đầu: "Trông cậu có vẻ vui thế?"

Cao Văn Huệ vừa thay đồ vừa nói: "Vương Hải Ni học theo cậu, cũng tìm được một bạn thân có thể hôn. Nghe nói lần đầu hôn xong, cậu kia đơ luôn, hỏi tới hỏi lui: tụi mình không phải bạn thân sao?"

Vương Hải Ni ngửa mặt cười ngốc: "Qua trải nghiệm thực tế, tớ đại khái hiểu cái sự cứng đầu của Giang tổng rồi."

"Sự gì?"

"Ban đầu chắc anh ấy không muốn yêu đâu, sau này thì không chắc nữa, mà là cảm giác với bạn thân kiểu này khiến anh ấy mê luôn. Có bạn thân mà làm gì cũng được, ai còn cần yêu đương nữa chứ."

Nói rồi cô cởi đồ, mặc đồ ngủ, cầm điện thoại nhắn tin cho bạn thân:

【Trần Phong, cậu thấy bạn thân có thể ở chung nhà không?】

Bên kia ông anh nghiên cứu sinh nghe xong suýt phát điên, gửi liền ba chữ "được".

Phùng Nam Thư nhìn mặt cô đầy phấn khích, không nhịn được chui qua rì rầm một tràng.

Vương Hải Ni ban đầu còn hớn hở, nghe xong thì đơ người, mắt trợn tròn, đầu óc xử lý không nổi lượng thông tin dày đặc kia.

Hỏng rồi, đầu đầy hình ảnh.

"Mùi... gì vậy?"

"Hả?"

Tiểu phú bà chớp mắt: "Sao cậu không biết?"

Vương Hải Ni nuốt nước bọt: "Tớ chưa uống mà..."

Phùng Nam Thư híp mắt lại, tự tin: "Vậy tớ giỏi hơn cậu."

Cao Văn Huệ thấy hai người rì rầm, không nhịn được chen vào. Nghe xong thì sững người: "Phùng Nam Thư, tớ tưởng là chút chút, ai ngờ cậu nói là cả tỷ, gan cậu to thật đó. Cái này mà gọi là tiến triển tình bạn sao?"

"Tớ với anh tớ là bạn tốt cả đời mà."

"Nhưng hai người làm chuyện gì cũng dám làm..."

Cao Văn Huệ rất muốn nói với cô rằng, làm vậy thì không tính là bạn thân nữa rồi. Hôn môi còn đỡ, cái này thì quá trời đất.

Mà Vương Hải Ni thì như được khai sáng, thấy rằng bạn thân càng vậy càng phê, Phùng Nam Thư đúng là giáo viên dạy yêu của tớ.

Phùng Nam Thư nhìn hai đứa bạn chưa thấy đời kia, bỗng thấy tự tin lạ, cởi giày lên giường ngủ một giấc.

Cùng lúc đó, trong phòng nam 302 vang lên tiếng gào thảm thiết của cậu ấm Tào:

"Đừng kể nữa!"

Vốn dĩ cậu ta đã bị mấy tin tức gần đây làm cho bức bối, ai ngờ Giang Cần về còn kể thêm một đống chuyện mà báo chí không có.

Ví dụ như, ảnh và Mã Vân ngồi góc tường bàn về tương lai của điện toán đám mây, với Lưu của Kinh Đông bàn về hậu cần tự xây, với Lôi tổng thì bàn về chiến lược đói hàng.

Đáng sợ nhất là trước khi Giang Cần về, Tào Quảng Vũ đang bắn tung nóc với khẩu "Hỏa Kỳ Lân" mua bằng cả gia sản, Giang Cần vừa bước vào đã bảo: "Nhỏ tiếng thôi, tớ quen người bên Hoa Đằng, cậu mà ồn nữa là tớ bảo họ thu hồi Hỏa Kỳ Lân đấy."

Cậu ấm lúc này thở không ra hơi, như bị hội đồng tra tấn.

Nhậm Tự Cường và Chu Siêu thì nghe mê mẩn, không nhịn được hỏi: "Giang ca, mấy doanh nhân lớn sống kiểu gì vậy? Có phải toàn tiệc tùng, gái đẹp vây quanh, thích ai là có người đó?"

Dạo này mạng phát triển, tin đồn tiệc tùng đầy rẫy, mấy sinh viên mê hóng chuyện như họ thì thích lắm.

Giang Cần lắc đầu: "Tớ không biết, chắc có tiệc riêng cũng nên, nhưng tớ không tham gia. Tám giờ là về rồi."

"Sao về sớm vậy?"

"Tớ đặt giờ giới nghiêm cho Phùng Nam Thư, sau khi trời tối là phải ở nhà, không được chạy lung tung."

Chu Siêu ngớ người: "Cậu đặt giờ cho Phùng Nam Thư thì liên quan gì tới cậu?"

Giang Cần nhếch mép: "Tớ phải về xem cậu ấy có chấp hành nghiêm không chứ."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận