Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 432: Bạn có thích lời từ biệt trong ngày tốt nghiệp không? (1)
4 Bình luận - Độ dài: 1,466 từ - Cập nhật:
“Cuối cùng chúng ta cũng tốt nghiệp rồi à~”
Vào ngày lễ tốt nghiệp, nam sinh cấp ba Sakurai Sousuke vừa hồi tưởng về ba năm đã qua, vừa lẩm bẩm một mình.
“Cảm giác vừa như rất ngắn lại vừa như rất dài, nhưng quả nhiên vẫn là quá ngắn nhỉ~”
“Hahaha, cậu đang nói gì vậy. Cậu vẫn nói chuyện thú vị thật đấy.”
Sakurai khẽ vỗ vai Amari đang mỉm cười bên cạnh.
“Này này, có muốn đi mua chút đồ uống không?”
Mizuki cầm một cái chai nhựa rỗng, đi đến bên cạnh Sakurai.
“Ồ, đồ uống à. Hay đấy~ Mọi người cùng đi nhé?”
“A, tớ đi tớ đi~”
“Tớ cũng đi nữa~”
Sakurai rủ thêm Amari và Hazuki, cả bốn người cùng nhau đi xuống máy bán hàng tự động ở tầng dưới.
“Chà, nói đi cũng phải nói lại, ba năm qua đúng là đã xảy ra không ít chuyện nhỉ?”
“Ừm~, thật vậy đó.”
“Tớ cũng đã gặp rất nhiều chuyện đáng ghét…”
“Này này, đến phút cuối cùng mà lại lôi ra kỷ niệm đáng ghét, cái tên này…”
“Nyahaha…”
Amari gãi đầu.
“Nhưng đúng là cậu cũng đã gặp đủ chuyện mà nhỉ… Hoài niệm thật đấy…”
Nhờ những nỗ lực của Sakurai, Amari đã chia tay được với hội trưởng hội học sinh là Saionji. Sakurai đã không thể làm ngơ trước Amari, người phải chịu áp lực tinh thần và bạo lực từ Saionji, đồng thời còn bị cuốn vào vô số rắc rối trong thời gian hẹn hò. Kết quả từ những nỗ lực của Sakurai, Amari đã thành công chấm dứt mối quan hệ với Saionji, và kể từ đó, quan hệ giữa Amari và Sakurai đã nhanh chóng trở nên thân thiết.
“Nào nào, nhanh lên!”
Mizuki hối thúc nhóm Sakurai, rồi đi xuống tầng dưới trước.
“Đợi một chút đã, Shiori!”
“Tớ bỏ mọi người lại đấy nhé~”
Giọng của Mizuki vọng lên từ tầng dưới.
“Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến lễ tốt nghiệp nên không cần phải vội vậy đâu~”
Hazuki đưa đồng hồ đeo tay của mình cho Sakurai xem.
“Ồ, cảm ơn nhé, Touka. Cậu lúc nào cũng đáng tin cậy thật đấy.”
“Ehehehe.”
Sakurai khẽ xoa đầu Hazuki. Gò má Hazuki ửng hồng.
Khi nhóm Sakurai xuống tầng dưới và đi về phía máy bán hàng tự động trong trường, đã có học sinh đang dùng máy từ trước.
“Cậu mua gì thế?”
“Nước lọc.”
“Ra máy bán hàng tự động mua nước lọc á? Lãng phí quá. Bỏ tiền mua nước không vị, cậu là đồ ngốc à? Cách tiêu tiền tệ quá rồi đấy.”
“Đi chết đi?”
“Tại sao chỉ mua một chai nước thôi mà lại bị nói như vậy chứ.”
Akaishi Yuuto, Arai Yuki, và Hirata Tomomi, ba người họ đang đứng trước máy bán hàng tự động. Sakurai nhận ra nhóm Akaishi từ xa.
Akaishi đút một tờ một nghìn yên vào máy bán hàng tự động.
“Mua cho tao với.”
“Tại sao tôi phải trả tiền đồ uống cho cậu?”
“Thôi mà, có sao đâu. Dù gì mày cũng là quý tộc đi mua nước lọc cơ mà.”
“Không phải quý tộc.”
“Chơi ăn gian! Lần trước, mày đã khao Shiraha-chan cả bánh kẹo lẫn nước ngọt! Tao biết hết đó!”
“Cậu thì chẳng có chút đáng yêu nào.”
“Hả? Gì mà không đáng yêu? Tao ghét nhất là cái kiểu này của con trai đấy. Thật kinh tởm. Rốt cuộc chỉ cần đáng yêu là các người cái gì cũng làm. Con trai thật kinh tởm. Bẩn thỉu. Đúng là thứ con người từ đống rác mà ra, thật sự.”
“Mày mới tởm đó, đồ xấu xí.”
“Mày mới xấu đó, đồ xấu xí.”
“Đồ xấu xí!”
“Đồ xấu xí!”
“Đồ xấu xí.”
“Đồ xấu xí!”
“Đồ xấu xí!”
“Đồ xấu xí.”
“Dừng lại, hai đánh một. Bọn cậu hèn hạ thật.”
Akaishi đang khốn đốn trước đòn tấn công gọng kìm của Arai và Hirata.
Nhóm Sakurai từ từ tiến lại gần máy bán hàng tự động.
“Mà này, tên này phiền vãi nhỉ? Đăng lên mạng cho nó ăn phốt đi?”
Arai đề nghị với Hirata.
“Tán thành~”
Hirata giơ tay.
“Đừng có đùa. Lũ ranh con vô đạo đức. Bọn cô mới là đứa phải ăn phốt đấy.”
“Tên này ăn nói khó nghe quá, cắt ghép rồi đăng lên là ăn phốt ngay chứ gì?”
“Tôi đã làm cái quái gì bọn cô đâu chứ.”
“Đây!”
Nhân lúc Akaishi đang bận đối phó với Hirata, Arai đã nhấn nút trên máy bán hàng tự động. Một lon cà phê sữa rơi xuống.
“Được rồi~! Cảm ơn Akaishi!”
“Này. Sử dụng máy bán hàng tự động mà không có sự đồng ý của chủ nhân là trộm cắp đấy.”
“A, vậy tao cũng.”
Hirata nhấn nút trên máy bán hàng tự động, và một lon cola rơi ra.
“Này!”
Akaishi nhấn nút nước lọc, và nhận lại tiền thừa.
“Sử dụng mà không có sự đồng ý của chủ nhân–”
“Được mà, phải không?”
Arai cố gắng làm ra vẻ mặt dễ thương hết sức có thể.
“...Haizz, thôi được rồi.”
Akaishi cúi gằm đầu bất lực, rồi cất tiền lẻ vào ví.
“Chuyện đồng ý ấy à, cứ lấy sau là được mà.”
Hirata vừa uống cola vừa nói.
“Chẳng phải là vì tớ đáng yêu nên cậu mới tha cho bọn tớ sao?” (Arai)
“Ghen tị với sự tự tin thái quá của cậu ghê, một thứ mà người hiện đại đang thiếu thốn.”
“Được ngắm khuôn mặt đáng yêu của tớ thì một trăm ba mươi yên cũng là rẻ chán mà, nhỉ?”
“Đừng có mà làm ăn kiểu chợ đen thế.”
“Được ngắm khuôn mặt đáng yêu của tao thì–” (Hirata)
“Cậu thì có làm gì đâu?”
Cậu ta đáp trả ngay lập tức Hirata, người vừa hùa theo Arai.
“Chậc. Này.”
Hirata giẫm lên chân Akaishi.
“Dừng lại, bẩn thỉu! Đồ con gái vô đạo đức.”
“Akaishi tệ thật~. Ăn nói với con gái mà khó nghe thế.”
“Hành vi man rợ thì có phân biệt nam nữ à. Dưới pháp luật, nhân loại đều bình đẳng.”
Trong lúc nhóm Akaishi đang cãi nhau ầm ĩ, Sakurai đã đến gần máy bán hàng tự động.
“…”
Akaishi nhường đường cho Sakurai, nép vào một bên. Arai, Hirata cũng nép vào một bên tương tự.
Akaishi Yuuto, nguồn cơn của mọi vấn đề.
Nguồn cơn của mọi vấn đề, kẻ đã khơi dậy, lan truyền và khuếch tán ác ý khắp cả lớp.
Sakurai biết rằng Arai đã bị Akaishi dụ dỗ, và đến giờ vẫn đang lạc lối. Và ngay bây giờ, Hirata đang ở cạnh Akaishi. Hirata Tomomi, người đã có vô số hành vi gây rối hồi năm hai cấp ba, đang ở đó.
Phần lớn, hẳn là Akaishi và Hirata đã hợp tác để gài bẫy Arai.
Bọn chúng đã hợp tác với một gã trai trường đại học khác để dụ dỗ Arai, chiếm đoạt cô, hành hạ cô, nắm thóp điểm yếu, và đến tận bây giờ vẫn đang thao túng cô theo ý muốn. Vì Hirata và Akaishi đã bắt tay tống tiền Arai, nên đến giờ cô ấy vẫn tiếp tục phải chịu đựng khổ sở.
Và Sakurai, đã không thể ngăn chặn được một phần những hành vi gây rối của nguồn cơn mang tên Akaishi.
Đó là niềm hối tiếc duy nhất trong suốt ba năm cấp ba của cậu.
Chỉ vì bản thân đã không đối mặt với thằng nhóc rắc rối mang tên Akaishi, mà đã gây ra thiệt hại to lớn.
Arai, người từng thân thiết với mình, giờ đây lại bị một gã trai trường đại học khác lừa gạt, bị Akaishi xúi giục, và tiếp tục bị nắm thóp điểm yếu.
Yatsugai, người dù có khuyết điểm nhỏ là hay dùng bạo lực, nhưng đáng lẽ đã rất thân thiết với mình, lại rơi vào ma thủ của Akaishi, bị Hirata bắt nạt, và đã rời khỏi mình.
Và giờ đây, chính Hirata đó, lại đang ở cùng Akaishi như thế này.
Nói tóm lại, có lẽ mọi chuyện là như vậy.
Có lẽ mọi suy đoán của mình đều đã đúng.
Việc Arai bị xâm hại, việc Yatsugai bị bắt nạt, việc Takanashi bắt đầu hẹn hò với người khác, việc Kanna rời trường, việc Kanami khóc trong phòng bệnh, tất cả, tất cả mọi thứ, cái tên này chính là nguồn cơn của tất cả.
Mọi thảm kịch đều bắt đầu từ đây.
Chướng ngại vật duy nhất và lớn nhất trong ba năm cấp ba, đang đứng chắn trước mặt Sakurai.


4 Bình luận
Có gì có cấn cấn á 🤡
Chương có Amari cho ai quên: 264, 268, 334 335
> Bồ gặp Sakurai
> Mất bồ
> #tatcalataiSakurai