Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 419: Bạn có thích khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không? (3)
3 Bình luận - Độ dài: 1,499 từ - Cập nhật:
Trong lúc đang hướng đến điểm hẹn, Akaishi đột nhiên nhận ra một điều.
“Khoan đã...”
Nếu suy đoán của mình là đúng, nếu đó là sự thật, liệu mình có nên đến nói chuyện trực tiếp với cô ấy ngay bây giờ không?
Ngay tại nơi mà các học sinh sắp tốt nghiệp đang vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm?
Akaishi cố gắng bình tĩnh lại.
“Vô nghĩa... thật.”
Nhận ra rằng lúc này chẳng thể làm được gì, Akaishi dừng bước.
Ở phía trước cậu, rất đông học sinh đang ríu rít, vui vẻ trò chuyện rôm rả.
“...Hết cách rồi.”
Akaishi quay gót bước đi.
“...!”
“Ủa~?”
Đúng vào khoảnh khắc Akaishi xoay người, một giọng nói ngọt đến ngấy rót vào tai cậu.
“Cậu đang làm gì ở một nơi như thế này dợ~?”
Akaishi đối mặt với cô gái.
Chủ nhân của giọng nói ngọt ngấy đang săm soi Akaishi một cách uốn éo――
Là Hazuki Touka.
Như thường lệ, ngoài bộ quần áo hở hang, Hazuki còn đeo những món phụ kiện kêu leng keng và đang uốn éo phần thân trên.
“Phía trước chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi đó~? Ủa~?”
Vì đã đi đường vòng từ một tòa nhà khác đến, nên Akaishi đang định quay lại trên con đường chỉ dẫn đến nhà vệ sinh nữ.
Hazuki vừa dùng ống tay áo dài đến mức che cả bàn tay dụi dụi mắt, vừa mơ màng nhìn Akaishi.
“Chà~, chẳng lẽ~, là một tên biến thái, có phải không ạ~?”
Hazuki cúi người, ngước nhìn Akaishi.
“Umyuu... Touka không ưa mấy người biến thái đâu à nha...”
Hazuki trả lời với đôi mắt ngấn lệ.
“Ừm~”
Hazuki chỉ tay vào Akaishi.
“Lớp một? Phải không nhỉ~. Sao cậu lại ở một nơi như thế này dợ~?”
Vào năm hai, Akaishi và Hazuki gần như chẳng có mối liên hệ nào. Hầu hết đều là nói chuyện gián tiếp thông qua người thứ ba, nên cậu không hề biết rõ về tính cách của Hazuki. Thế nhưng, dù trong hoàn cảnh như vậy, Akaishi đã từng tiếp xúc với Hazuki vài lần.
Trong ký ức về những lần tiếp xúc đó, Akaishi đã tự mình rút ra được một câu trả lời.
“Này.”
Akaishi đã kết luận như thế này. Trực giác của cậu đang mách bảo thế này.
—Thủ phạm của tất cả mọi chuyện, chính là Hazuki.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện riêng được không?”
Phía trước là nhà vệ sinh nữ, còn phía sau là các học sinh đang trò chuyện rôm rả. Nếu nói chuyện ở đây, việc có người đi tới chỉ là vấn đề thời gian. May mắn là giờ giải lao vẫn còn. Akaishi bèn đề nghị với Hazuki như vậy.
“Umyuu... Touka, bây giờ, đang bận lắm cơ~...”
“Vậy nói ở đây luôn có được không?”
“Akaishi-kun tuy đẹp trai đó~, nhưng mà~, không phải gu của Touka đâu à~”
“Không phải tỏ tình.”
“...umyuu.”
Hazuki vừa dùng tay áo che miệng, vừa nhìn Akaishi với đôi mắt lờ đờ mơ màng.
“Con trai ấy à~, ai cũng là biến thái hết á~, nên Touka~, không tin được đâu, nhưng mà~, nếu Akaishi-kun đã nói vậy thì~, chỉ một chút thôi~, tớ sẽ dành thời gian cho cậu vậy~...”
Huhu, vừa khóc, Hazuki vừa bước xuống cầu thang.
“Cảm ơn cậu.”
Những lời nói của Hazuki luôn làm xáo trộn nhịp điệu của cậu. Suy cho cùng đây cũng chỉ là phỏng đoán, có khả năng là mình đã hiểu lầm. Akaishi tự kiểm điểm hành động của mình, thầm nghĩ “Mình có quá hấp tấp không nhỉ?”.
“Ở sân sau~, được không~?”
“Ừ.”
Hazuki mở cửa, đi ra sân sau.
“Touka á~, được con trai tỏ tình~, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu nữa rồi~, Touka hoàn toàn không thích họ, cũng không làm gì ra vẻ gieo hy vọng cả~, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị tỏ tình nhiều thế~”
Vừa đi trước mặt Akaishi, Hazuki vừa thao thao bất tuyệt.
“Mấy người con trai trước đây cũng vậy~, cũng giống Akaishi-kun~, nói là thật ra không phải tỏ tình đâu~, rồi dẫn tớ đi~, nhưng mà~...”
Họ đã tới sân sau. Ngay lập tức, Hazuki ôm chầm lấy Akaishi.
“Rồi cứ thế này này~, áp sát vào người ta~”
Hazuki vòng tay ra sau lưng Akaishi.
“Rồi nói ‘Hãy trở thành người phụ nữ của anh’.”
Hazuki đặt lưỡi lên gáy Akaishi, rồi liếm dọc theo mạch máu lớn ở đó.
“...!”
Akaishi đẩy Hazuki ra.
“...!? ”
Akaishi đưa tay sờ lên gáy mình. Nước bọt của Hazuki dính nhớp nháp trên tay cậu.
“...!?”
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Akaishi đảo mắt lia lịa nhìn Hazuki.
“Fumyuu... đằng nào thì Akaishi-kun cũng nhắm vào cơ thể của Touka thôi chứ gì...”
Hazuki vừa sụt sịt, vừa mè nheo đặt tay lên váy. Đồ lót của cô lộ ra.
“Hức, hức... tớ hiểu rồi mà... Cởi ra~... là được chứ gì~...”
Nói rồi, Hazuki còn định cởi cả đồ lót ra.
“Khoan đã, bình tĩnh lại.”
Trước hành động không thể hiểu nổi của Hazuki, Akaishi vội vàng ngăn cô lại. Cậu có trực giác rằng nếu cứ tiếp tục, mình sẽ biến thành một tên biến thái ra lệnh cho nữ sinh cởi đồ. Chuông báo động trong lòng Akaishi vang lên inh ỏi.
“Touka~, không có thích Akaishi-kun đâu~, nhưng mà~, nếu bị bảo cởi ra thì~... vì là con gái~... nên không từ chối được~...”
Hazuki bật khóc nức nở.
“Trước hết hãy nghe tôi nói đã.”
Akaishi giữ một khoảng cách nhất định với Hazuki rồi lên tiếng.
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vài điều thôi.”
“Hửm?”
Má Hazuki ửng hồng, cô liếc mắt nhìn Akaishi từ dưới lên.
Tim vẫn còn đập thình thịch vì hành động bất thường của Hazuki, Akaishi mở lời:
“Không phải Kirishima đã nói cho cậu biết chỗ của bọn tôi sao?”
“...?”
Hazuki nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau một lần ở biệt thự của Takanashi, đúng chứ? Lúc đó cậu nói, là được ai đó chỉ cho. Người đó, chẳng phải là Kirishima sao?”
“...fumyuu.”
Hazuki che mắt đi.
“Tất cả, đều là do Kirishima sắp đặt sao?”
“...”
Hazuki chậm rãi gật đầu.
“...Quả nhiên, là vậy à.”
Akaishi đã thông suốt cả rồi. Vụ bắt nạt Yatsugai, diễn đàn ngầm của trường, những xích mích và bất hòa, thông tin không biết từ đâu mà bị lộ ra—cậu đã hiểu rõ danh tính thủ phạm của tất cả những chuyện đó.
“Tất cả, là do cậu làm sao?”
“...?”
Hazuki nghiêng đầu.
“Tất cả, đều là trò của cậu sao?”
“...mư?”
Hazuki lại nghiêng đầu lần nữa.
“Cậu nói gì~, tớ không hiểu. Mới nãy~, cậu vừa nói là Kirishima-kun mà~”
“Tôi biết không phải Kirishima rồi. Chỉ là gài bẫy cậu thôi.”
“...”
Hazuki im bặt.
“Tôi vẫn luôn thắc mắc, là ai đã giật dây cho cậu đến biệt thự của Takanashi.”
Akaishi tiến lại gần Hazuki.
“Tôi đã luôn nghĩ là do Kirishima làm. Luôn luôn nghĩ, nguyên nhân của mọi vấn đề là Kirishima. Vì làm gì có kẻ nào đáng ngờ như hắn. Nhưng, cái định kiến đó đã đẩy tôi đi sai hướng, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Kirishima. Bằng việc dựng Kirishima lên thành một thủ phạm ảo, để hắn gánh hết mọi tội lỗi, chẳng phải cậu đã chuyển hướng sự nghi ngờ khỏi bản thân mình sao?”
“...”
Một cú lừa.
Cái vỏ bọc là đã nghe từ Kirishima và cũng được mời nên mới đến. Chính mình, người đã tự thuyết phục bản thân rằng với một kẻ nông nổi phù phiếm như Kirishima thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, đã sai rồi. Cái định kiến tự áp đặt rằng ‘chính vì là Kirishima nên hắn sẽ làm thế’—đã cản trở việc nghi ngờ những người khác ngoài Kirishima.
Thủ phạm thực sự đã hành động và biến Kirishima thành người thế tội, liệu có phải là Hazuki không?
“...”
Akaishi chờ đợi câu trả lời của Hazuki.
“Hửm? Tớ không hiểu cậu đang nói gì hết á.”
Thế nhưng, từ phía Hazuki, phản ứng mà cậu mong đợi đã không xuất hiện.
“...”
Akaishi suy nghĩ.
“Hiểu rồi, vậy tôi sẽ dựa trên suy luận này và đi hỏi Kirishima thôi.”
Akaishi quay người, chuẩn bị trở về.
“Kirishima sẽ xử lý vụ đại án này thế nào đây? Thật đáng mong đợi.”
Nói xong câu đó, cậu mở cửa.
“...”
Bàn tay đang kéo cửa, bị nắm lấy.
“Haiz...”
Hazuki thở dài một hơi.
“Làm sao cậu biết?”
Giọng nói ngọt ngấy đã biến đi đâu mất.
Đôi mắt tam bạch sắc lẹm, với ánh nhìn đầy sát khí, đang trừng trừng nhìn Akaishi.


3 Bình luận