Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chuyện bên lề: Bạn có thích Glamping không? (4)
0 Bình luận - Độ dài: 1,526 từ - Cập nhật:
Suda và mọi người đấu sumo xong đã quay lại.
“Bọn tớ về rồi đây, Yuu.”
“Vậy à. Sắp xong cả rồi đây.”
“Xin lỗi nhé, bắt Yuu làm một mình hết cả.”
“Là tớ muốn tự làm mà.”
Akaishi đặt thịt lên vỉ nướng.
“Shiraha cũng giúp một tay này.”
Uemugi cũng đặt thịt lên vỉ nướng.
“Xin lỗi mọi người nha, chỉ có bọn mình là vui vẻ thế này.”
“Không sao, không sao đâu.”
Sendou để Kureishi ngồi vào ghế.
“Vậy mọi người cứ ngồi tự nhiên nhé~”
Uemugi ngồi bên phải Akaishi, rồi gọi Suda ngồi sang phía bên phải mình.
“Suda, bên này này.”
Cô vỗ vỗ lên ghế.
“Tớ thì muốn ngồi cạnh Yuu cơ mà.”
“Cấm phàn nàn.”
Uemugi tiếp tục đặt thịt lên vỉ nướng.
“Đừng chỉ đặt mỗi thịt không thế. Cho thêm rau củ vào nữa chứ.”
“……!”
Uemugi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Akaishi.
“Vậy tớ bắt đầu nướng đây~”
Sendou và Akaishi lần lượt nướng những nguyên liệu đã mua ở siêu thị.
“Em yêu Yukari-senpai nhất ạ!”
“Azuki-chan thực dụng ghê ha.”
“Đây,” Sendou gắp thịt đặt lại gần Azuki.
“Shiraha, cậu bị kẹp giữa hai tên đàn ông nhếch nhác, nguy hiểm lắm đó.”
Takanashi nói từ phía đối diện.
“Cậu bảo ai nhếch nhác hả?”
“Hahahaha, thật đấy à.”
Suda sảng khoái cười to.
“Mọi người cứ lấy đồ nướng chín rồi ăn nhé~”
Sendou lia lịa nướng thịt.
“Cảm ơn nhé~ Sendou-san, lát nữa tớ đổi ca cho.”
“Không sao, không sao đâu~”
Kureishi gắp cả rau lẫn thịt, ăn một cách ngon lành.
“Ngon quá~”
Kureishi vừa nhai vừa cười tươi roi rói.
Bọn Takanashi cũng thế, ai nấy đều cười nói vui vẻ thưởng thức bữa ăn.
“Ăn cùng mọi người, ngon thật sự.”
Uemugi vừa nói vừa chất đầy thịt vào đĩa mình.
“Này, cậu lấy bao nhiêu thịt thế hả. Cung không đủ cầu rồi đó.”
“Shiraha, ăn thịt đi. Thịt, để lớn.”
“Sao cậu nói chuyện như golem thế. Này, tém tém lại chút đi.”
“Phì.”
“Tự giễu cái nỗi gì!”
Ánh mắt của đám Kureishi cũng dồn cả vào Uemugi.
“Shiraha, cậu chỉ ăn mỗi thịt thì không lớn nổi đâu. Phải ăn cả rau củ cho đàng hoàng vào.”
“Shiraha thích thịt!”
“Chính vì cậu kén ăn như thế nên mới chẳng lớn lên được chút nào đấy. Rau cũng phải ăn vào.”
Takanashi gắp rau bỏ vào đĩa của Uemugi.
“Đồ ác quỷ!”
“Không thì phần thịt của bọn này sẽ ít đi mất.”
Uemugi chỉ chăm chăm ăn thịt.
“Suda cứu tớ!”
“Cậu để Touki ngồi cạnh là vì thế này đây hả.”
Uemugi quay sang cầu cứu Suda.
“Không không, mỡ thịt mà ăn cùng rau củ sẽ ngon hơn đấy. Uemugi cũng thử ăn thịt với rau củ xem.”
“Ưmmm~~”
Uemugi vừa ăn thịt vừa ăn bắp cải.
“……Ngon.”
“Thế mà lại ngon à.”
Akaishi đặt thêm bắp cải lại gần Uemugi.
Đặt nào hành tây, bắp cải, bí ngô và đủ thứ rau củ khác lại gần Uemugi.
“Ahaha, vòng vây rau củ cho Shiraha.”
Kureishi vỗ tay cười khoái chí.
“Đồ ác quỷ!”
“Cứ việc nói.”
Akaishi đặt thịt vào những chỗ còn trống trên vỉ.
“Vậy tớ đổi ca nhé, Yuu.”
“Vậy nhờ cậu đó.”
Suda và Akaishi đổi chỗ cho nhau.
Kureishi và Sendou cũng đổi chỗ cho nhau.
“Thế thì, thịt của mình...”
Akaishi nhìn vào đĩa của mình.
Thịt đã không còn một mống, chỉ trơ lại rau củ.
“Con nhỏ này!”
Uemugi vừa ngồm ngoàm nhai, vừa mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Nhả ra! Nhả ra mau, đồ linh cẩu cái nhà cậu!”
“Này Yuuto, thịt còn nhiều mà, không cần phải tranh giành ở cái xó chật hẹp này đâu~”
“Từ từ nào, từ từ nào,” Sendou xoa dịu Akaishi.
“Cậu canh me chỗ này là vì thế hả?”
“Thịt ngon ghê.”
“Haizz.”
Akaishi thở dài, rồi bắt đầu ăn rau.
“Thôi kệ, sao cũng được.”
“Akaishi, bỏ cuộc đi. Tha cho Shiraha ấy.”
“Dù có tức thì thịt cũng không về lại được đâu. Đành bó tay thôi.”
Tiếng la hét ầm ĩ vang lên, một góc trở nên náo nhiệt.
“Mà đông người thật đấy nhỉ.”
Akaishi đảo mắt nhìn quanh.
Ở khu vực lấy căn chòi làm trung tâm, nơi bàn ghế được xếp ngay ngắn, có rất nhiều gia đình và nhóm học sinh đang nướng BBQ.
Tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên khắp nơi, và mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa.
“Dù sao thì dạo này đang là mốt mà~”
Sendou vừa nhai vừa nói.
“Lát nữa đi leo núi không?”
“Tán thành~”
Có mấy cánh tay giơ lên hưởng ứng đề nghị của Suda.
Sendou vừa nói vừa nhìn chỗ thịt Kureishi nướng mang đến cho mình: “Chuyện này không liên quan lắm nhưng mà, Kureishi-chan nướng thịt giỏi ghê nhỉ?”
“Mấy cái này mà cũng có giỏi với dở à?”
“Có chứ, có chứ! Kiểu như là, thịt không hề bị dính lại trên vỉ nướng ấy.”
“À~ Quả nhiên là vì cậu ấy là con gái nhà hàng mà.”
“““Con gái nhà hàng!?”””
Tất cả đồng thanh nhìn Kureishi.
“Ể, s-sao vậy? Mọi người bị sao thế?”
“Còn hỏi sao nữa, đây là lần đầu tớ nghe chuyện này đấy.”
“Ừm, tớ cũng thế.”
“Tớ cũng vậy.”
“Shiraha, còn cậu?”
“Shiraha biết rồi.”
Trừ Uemugi ra, những người khác đều ngạc nhiên vì lần đầu tiên nghe được chuyện này.
“Lẽ nào Uemugi, cậu chơi với Kureishi là vì...”
“Shiraha không có bỉ ổi vậy đâu.”
“Đó là hồi bọn tớ còn bé tí, vì Shiraha bị mọi người xa lánh nên tớ đã gọi cậu ấy đến nhà chơi. Lúc đó tớ mời cậu ấy ăn cơm, từ đó đến giờ Shiraha vẫn luôn chơi chung với tớ.”
“Ra là thế.”
Akaishi nhìn Uemugi và Kureishi, lòng đầy cảm khái trước quá khứ cảm động ấy.
“Hai cậu đều trưởng thành cả rồi nhỉ.”
“Cậu thì thấy được cái gì chứ!”
Kureishi giơ nắm đấm lên.
“Mà Uemugi đúng là dễ bị cô lập thật đấy.”
“Đúng thế~ Shiraha toàn nghĩ gì nói nấy, thật sự làm người ta phải đổ mồ hôi hột.”
“Shiraha cũng biết nói dối.”
Uemugi nhìn thẳng vào mắt Akaishi.
“Akaishi... thú vị thật.”
“…………”
Akaishi nheo mắt nhìn xuống Uemugi.
“Vì cậu ấy cũng hay cãi lại cả Tomo nữa, nói thật là đến giờ tớ vẫn thấy toát mồ hôi hột đây.”
“Hirata kênh kiệu thật. Shiraha ghét lắm.”
“Ra thế.”
“Mọi người đang nói gì vậy chứ. Giờ đang là chuyện nhà Kureishi-san mà, phải không.”
Takanashi xen ngang.
“Đúng, đúng rồi. Nhà Kureishi-chan mở nhà hàng à~”
“Là quán gà xiên nướng.”
Uemugi vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói.
“Vậy tức là quán nhậu rồi.”
“Chính là cái câu ‘xiên ba năm, nướng cả đời’ ấy hả?”
“Ai mà biết được cơ chứ~”
Kureishi cười phá lên.
“Mitsuha nấu ăn giỏi lắm đó.”
“Đúng là con nhà nòi có khác, nấu ăn giỏi ghê~”
Sendou chắp hai tay lại.
“Lần tới tớ cũng muốn đến nhà Kureishi-chan ăn thử ghê~”
“Không được không được, không được đâu~”
Kureishi làm dấu X bằng tay.
Bọn Akaishi lại tiếp tục ăn thịt nướng một cách ngon lành.
Ăn uống xong xuôi, nhóm Akaishi bắt đầu dọn dẹp.
“Nào, Shiraha ăn dưa hấu đây.”
Kureishi đút dưa hấu cho Uemugi.
“Ngon.”
“Ừm, nhưng đừng có xơi luôn cả ngón tay của tớ đấy.”
Kureishi chăm bẵm Uemugi rất tận tình.
“Trông như người với chuột lang vậy.”
“Cẩn thận cái mồm cậu đấy.”
Akaishi khẽ cười.
“Mà chỉ cần có Shiraha-chan ở đó là không khí lại khác hẳn nhỉ.”
“Nhưng mà, kiểu người chỉ cần tồn tại thôi cũng làm thay đổi không khí thì đâu chả có.”
Sendou vừa dập lửa than vừa nói.
“Yuuto, thịt đã đủ chưa?”
“No căng rồi.”
“May quá may quá, tại Shiraha-chan chén mất bao nhiêu là thịt rồi còn gì.”
“Như thiên tai ập xuống vậy.”
Suda dựa người vào Akaishi.
“Đúng là ăn uống giữa thiên nhiên thế này cảm giác ngon miệng hơn hẳn.”
“Nói thật thì tớ vẫn thích ăn ở nhà hơn. Ăn ở ngoài thế nào cũng dính cát, phải không.”
“Thiệt tình~ Yuuto toàn nói mấy lời chẳng dễ nghe chút nào.”
“Về ý kiến này, hẳn là có nhiều người đồng tình lắm đây.”
Ba người Akaishi, Suda, và Sendou cùng phá lên cười.
“Mà nói mới nhớ, Yukari mà cũng bày đặt lên kế hoạch thì đúng là chuyện hiếm có.”
“Tớ chỉ bất chợt nghĩ ra thôi mà~”
“Chà~,” Sendou gãi đầu.
“Tại nghỉ hè cũng sắp hết rồi còn gì~”
“Cậu không rủ những người khác à?”
“Ừm~…………”
Sendou khẽ đưa ngón tay chống cằm.
“Dạo này tớ không có chơi chung với họ nữa~”
“Sao vậy?”
“Sao à? Tại kỳ thi đại học sắp tới rồi, cũng phải lo mà tập trung thôi~”
“…………Thế à.”
Akaishi và Sendou im lặng tiếp tục dọn dẹp.


0 Bình luận