Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6: Du lịch học đường - Phần hẹn hò

Chương 218: Bạn có thích Kanami Yuuna không? (9)

0 Bình luận - Độ dài: 1,539 từ - Cập nhật:

“Vậy, vậy tiếp theo đến lượt tớ vào nhé?”

“V... vâng ạ.”

Sau khi Kanami ra khỏi phòng tắm, Sakurai bước vào.

“Ha~...”

Sakurai thở phào một hơi dài, rồi ngâm mình vào bồn tắm.

“...”

Sakurai đăm chiêu, chìm trong dòng suy nghĩ.

“Yuuna...”

Cậu khẽ lẩm bẩm.

“Mình rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây~~!”

Rồi cậu nghĩ đến giờ đi ngủ sắp tới.

Một lát sau, Sakurai đứng dậy khỏi bồn tắm để tắm rửa cơ thể.

Cạch cạch cạch.

“Oái!?”

“X-Xin anh đừng ngạc nhiên đến thế ạ.”

Kanami đột ngột bước vào phòng tắm. Quấn độc một chiếc khăn tắm, Kanami đối diện với Sakurai.

“C-Cậu làm sao thế hả!? Chẳng phải cậu vừa mới tắm xong sao?”

“X-Xin anh đừng nhìn về phía này!”

Kanami, người đang che thân bằng một chiếc khăn tắm, đỏ mặt ngồi thụp xuống.

“X-Xin lỗi!”

Sakurai vội vàng quay lưng về phía Kanami.

“Nhưng sao Yuuna lại...”

“Em cũng xấu hổ lắm chứ ạ!”

“V-Vậy thì tại sao?”

“V-Vừa rồi Sousuke-sama đã giúp đỡ em, vậy mà em chẳng báo đáp gì cho Sousuke-sama cả, em thấy hơi áy náy ạ...”

“Yuuna.”

“...”

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai người.

“Vì vậy, em nghĩ là... em có thể kỳ lưng cho Sousuke-sama được không ạ...”

“Ra là vậy à.”

Sakurai gật đầu.

“Tớ cũng là con trai mà! Yuuna, vậy cậu kỳ lưng cho tớ nhé?”

“Tất nhiên rồi ạ!”

Kanami bắt đầu kỳ lưng cho Sakurai.

“Anh có thấy ngứa chỗ nào không ạ?”

“Ừm.”

“Sousuke-sama...”

Kanami nhìn chăm chú vào lưng Sakurai với ánh mắt nồng nhiệt.

“Em sẽ kỳ lưng cho anh.”

Rồi cô áp sát người vào lưng Sakurai.

“Y-Yuuna-san, ng-ngực cậu...”

Ngực của Kanami chạm vào lưng Sakurai.

“Nó, nó đang chạm vào tớ...”

Sakurai cảm nhận được sự tiếp xúc ở lưng, mặt cậu đỏ bừng.

“X-Xong rồi ạ! Xin anh đừng nghĩ đến chuyện gì lạ lùng!”

“X-Xin lỗi!”

Nói rồi, Kanami vội vã rời khỏi phòng tắm.

“Ngực của Yuuna...”

Sakurai, bị bỏ lại một mình trong phòng tắm, chạm vào lưng mình như thể đang hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy.

------------

“Vậy, ngủ thôi nhỉ, Yuuna?”

“V-Vâng...”

Rồi Sakurai và Kanami ngủ chung giường.

“Hay là tớ ngủ dưới sàn nhà là được rồi nhỉ...”

“Không được đâu ạ!”

Kanami ngăn Sakurai, người đang định ngủ dưới sàn.

“Vậy thì, tớ sẽ ngủ ở mép giường, Yuuna cứ dùng thoải mái phần rộng nhé.”

“X-Xin lỗi anh...”

Rồi Sakurai và Kanami cùng đắp chăn.

“...”

“...”

Tiếng sột soạt cựa quậy trong chăn vang lên.

Ở khoảng cách có thể nghe thấy hơi thở của nhau, một sự căng thẳng không hề nhỏ len lỏi giữa hai người.

Rồi vài chục phút trôi qua.

Kanami đã ngủ say, tiếng thở đều đều vang lên.

Còn Sakurai thì vẫn chưa thể ngủ được.

“Căng thẳng thế này sao mà ngủ được chứ...”

Cậu thì thầm.

“Sousuke-sama~”

Kanami nói mê.

“Em yêu anh.”

Tình cờ, Kanami trở mình, khuôn mặt cô đối diện ngay trước mặt Sakurai.

“Sousuke-sama...”

“Ối!?”

Cơn trở mình của Kanami không dừng lại, cô ôm chầm lấy Sakurai.

Bất ngờ thay, Kanami và Sakurai lại thành ra đang ôm nhau.

Sakurai cứ giữ nguyên tư thế đó, không dám động đậy.

-----------

Buổi tối. Nhóm Akaishi đã về đến khách sạn và ai nấy đều đã vào phòng của mình.

Akaishi cũng đã về đến một phòng trong khách sạn.

“Chà, toàn con trai thế này ngột ngạt quá nhỉ, chỗ này.”

“Cậu cũng thế thôi.”

Bốn người Kirishima, Akaishi, Yamamoto và Mitsuya đang thư giãn theo cách riêng của mình.

Akaishi đọc sách điện tử trên giường, Kirishima thì đang tra cứu gì đó trên điện thoại. Mitsuya và Yamamoto vừa nhìn ra ngoài vừa tán gẫu những chuyện phiếm.

“Ngài đang làm gì đó, Akaishi-dono?”

Yamamoto bắt chuyện với Akaishi.

“Tớ đang tìm cách làm món focaccia ngon.”

“Là bánh mì Ý nhỉ. Ngài sành ăn thật đấy.”

“Không, đùa thôi.”

“Trò đùa của ngài cũng ‘ngon’ đấy.”

“Ồ, khá lắm.”

Mitsuya vỗ tay.

Cả bốn người đều đã tắm xong, giờ chỉ còn việc đi ngủ nữa thôi.

“Nhưng đúng là chán thật đó nha.”

Mitsuya vừa nghịch tay vừa nói.

“Vì vẫn còn chút thời gian nữa mới đến giờ đi ngủ mà.”

“Vậy thì tớ qua phòng mấy bạn nữ đây!”

Nói “Adios”, Kirishima nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Thiệt tình tên đó... đúng là sống kiểu tận hưởng từng khoảnh khắc mà.”

“A, tớ cũng ra ngoài đây.”

Akaishi như nhận ra điều gì đó, liền chuẩn bị.

“Gì vậy, cậu cũng định qua phòng con gái à? Chỗ Takanashi hả?”

“Không, souvenir—”

“Cái gì đó!”

Mitsuya đứng bật dậy.

“Ý ngài ấy là cửa hàng lưu niệm đó.”

“Nói tiếng Nhật đi xem nào!”

“Ủy ban Nâng cao Trình độ Tiếng Anh Mitsuya đây. Vậy, tớ đi nhé.”

Akaishi chỉ cầm theo ví và điện thoại rồi ra ngoài.

-------

Akaishi đến cửa hàng bán đồ lưu niệm ở tầng một của khách sạn.

Cũng không hẳn là có việc gì cụ thể, nhưng cậu nghĩ xem có nên mua quà gì cho bố mẹ không, bèn đi ngó nghiêng.

“A, Kaishi.”

“...Chào.”

Yatsugai xuất hiện ở đó.

“Khỏe không?”

“Không thể nào không khỏe hơn được nữa.”

“Sao vậy?”

“Ai biết.”

Akaishi cầm một chiếc móc khóa lên.

“Cậu đang làm gì đó?”

“Giết thời gian.”

“Vậy à. Tớ cũng thế.”

Hẳn là cậu ấy thấy khó chịu khi ở cùng nhóm Mizuki, Akaishi đoán vậy.

“Khỏe không?”

“Cậu hỏi câu đó mấy lần rồi hả?”

Trước câu hỏi lặp lại, Akaishi nheo mắt nhìn.

“Tại tớ không biết phải nói gì cả.”

“Vậy thì không cần nói cũng được mà.”

“Bảo tớ phải thờ ơ trong cái tình huống không bình thường này mới khó ấy.”

“Nói mới nhớ, giờ đang là chuyến du lịch học đường mà nhỉ.”

Mình quên béng mất, Akaishi ngẩng đầu lên.

“Sao đang giữa chuyến đi mà cậu lại quên được chứ?”

“Đời là thế mà, phải không.”

“À, vậy à.”

Yatsugai cũng đứng bên cạnh Akaishi.

“Cậu định mua gì?”

“Chắc là đồ ăn thôi.”

“Móc khóa cũng được đó.”

Yatsugai đưa cho Akaishi xem một chiếc móc khóa.

Cô cho Akaishi xem chiếc móc khóa hình linh vật đáng yêu của Kyoto.

“Không cần.”

“Sao thế, dễ thương mà.”

“Nhân vật đó mà dễ thương nỗi gì.”

“Thiệt tình,” Yatsugai vừa nói vừa miễn cưỡng đặt chiếc móc khóa lại.

“Akaishi, đồ ngủ hôm nay của tớ thế nào?”

Yatsugai xoay một vòng nhỏ.

Chiếc váy ngủ diềm dúa khẽ lay động.

“Tươm tất.”

“Gì chứ, tươm tất là sao?”

Yatsugai cau mày.

“Đúng chất đồ ngủ luôn. Cậu cũng gan thật đấy, dám mặc như vậy ra ngoài.”

“Dễ thương mà, phải không?”

“Chắc là vậy.”

“Gì chứ, chẳng có chút thành ý nào cả.”

Trái ngược với bộ đồ ngủ lộng lẫy của Yatsugai, Akaishi mặc một bộ đồ thể thao giản dị.

“Bộ đó của cậu là đồ ngủ đấy à?”

“Lúc ngủ cũng dùng được, lúc ra ngoài cũng dùng được. Thực chất là có giá trị gấp đôi bộ đồ ngủ của cậu rồi.”

Akaishi kéo kéo bộ đồ thể thao của mình.

“Quần áo không phải cứ đo giá trị bằng công dụng đâu nhé. Bộ đồ dễ thương thế này, dù chỉ mặc được hôm nay thôi cũng có giá trị của nó rồi.”

“Vậy à.”

Cậu nói với vẻ thờ ơ.

“Ara, Akaishi-kun.”

“Akaishi.”

Có tiếng gọi từ phía sau.

Takanashi và Kurono đang đứng đó.

“Hai người đang làm gì ở đó vậy? Hẹn hò lén lút hả?”

“Ai là hamburger chứ.” [note73822]

“Không phải thịt xay trộn đâu.” [note73823]

Kurono nhìn Yatsugai chằm chằm.

“Akaishi, con nhỏ này nổi tiếng tính xấu lắm đấy.”

“Ể?”

Hồi mới vào trường cấp ba, Yatsugai thường xuyên bạo hành Sakurai, nổi tiếng là kẻ ngang ngược.

“Nghe nói là bạo hành bất cứ ai, bất cứ lúc nào.”

“Bây giờ tớ không có làm thế nữa!”

Yatsugai đáp lại ngay lập tức. Rồi cô lí nhí nói thêm, “Cũng không hẳn là không còn...”

“Hình như từng bị gọi là ‘Chó điên Yatsugai’ thì phải.”

“Tớ không biết gì hết!”

Yatsugai và Kurono từng học chung lớp hồi năm nhất.

“Là cô gái đáng sợ đấy, nên cẩn thận thì hơn.”

“B-Bây giờ khác rồi mà!”

Yatsugai đỏ mặt nói.

“Tớ nhớ lần đầu gặp cậu ấy cũng có cảm giác như vậy.”

“Sao cả Akaishi cũng về phe đó vậy!”

Akaishi đứng về phía Kurono.

“Mà, sở thích của mỗi người mỗi khác mà...”

“Đó không phải là bênh vực đâu!”

Takanashi ôm đầu nói.

“Vậy tớ về đây.”

Akaishi quay gót.

“Này, đợi đã, tớ cũng về mà!”

Yatsugai đuổi theo Akaishi.

“Đừng có đi theo tớ.”

“Tớ cũng đi hướng này mà!”

“Chó.”

“Không phải chó điên!”

Akaishi và Yatsugai bước vào thang máy.

“Rốt cuộc là sao nhỉ.”

“Khác với Yatsugai mà tớ biết.”

Kurono và Takanashi đi xem cửa hàng lưu niệm.

Ghi chú

[Lên trên]
Trong tiếng Nhật, “hẹn hò lén lút” 逢引き và “thịt xay trộn” 合挽き (ví dụ như thịt bò và thịt heo xay trộn làm hamburger) có cách phát âm là aibiki, nên ở đây Akaishi cố tình giả vờ không hiểu, chơi chữ.
Trong tiếng Nhật, “hẹn hò lén lút” 逢引き và “thịt xay trộn” 合挽き (ví dụ như thịt bò và thịt heo xay trộn làm hamburger) có cách phát âm là aibiki, nên ở đây Akaishi cố tình giả vờ không hiểu, chơi chữ.
[Lên trên]
ý là không nói về món ăn, nói về chuyện hẹn hò cơ
ý là không nói về món ăn, nói về chuyện hẹn hò cơ
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận