Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chương 232: Bạn có thích bình minh không?
1 Bình luận - Độ dài: 1,695 từ - Cập nhật:
Sau khi cuộc trò chuyện với Mizuki kết thúc, Akaishi một mình rảnh đến phát chán.
Giờ mà về phòng thì còn sớm chán, bữa sáng cũng phải một lúc nữa mới được dọn ra.
Biết làm gì đây? Akaishi một mình đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà. Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“...?”
Một giọng hát kỳ lạ truyền đến.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“...”
Akaishi quay đầu nhìn, Uemugi vừa khoa tay múa chân túi bụi vừa đi tới, lọt vào tầm mắt cậu.
“...”
“...”
Phát hiện ra Akaishi, Uemugi ngừng hát, dừng bước.
“Có chuyện gì?”
“Đó mới là câu tớ muốn hỏi.”
Uemugi nhíu mày.
“Đừng nhìn tớ!”
“Ồ.”
Akaishi rời mắt khỏi Uemugi.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“...”
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“...”
Uemugi đứng yên tại chỗ.
“Nhìn tớ!”
“Rốt cuộc là sao hả.”
Uemugi đi về phía Akaishi.
“Bài hát đó là sao thế?”
“Là “Bã trà của Shiraha”.”
“Là nhạc hiệu lúc ra sân đó! Cậu tưởng mình là hồng trà chắc?”
“Akaishi ồn chết đi được!”
“Cậu mới ồn!”
Akaishi liếc xéo Uemugi đang chỉ tay vào mình.
“Akaishi, cơm.”
“Được.”
Akaishi lôi từ trong túi ra ba chiếc bánh quy.
“Ở đâu ra thế?”
“Mọc ở đằng kia đó.”
“Không thể nào!? Phải trồng cái gì mới mọc ra được chứ!?”
Uemugi lon ton chạy đến chỗ Akaishi chỉ.
“Đương nhiên là lừa cậu rồi.”
“Akaishi, cậu thích nói dối quá đấy.”
“Môi trường tớ từng sống trước đây, không nói dối thì không sống nổi đâu...”
Akaishi trả lời với vẻ mặt phức tạp.
“Xin lỗi...”
Shiraha chau mày hình chữ bát xin lỗi.
“Là lừa cậu thôi.”
“Khó hiểu thật!”
Uemugi gõ nhẹ vào đầu Akaishi.
“Sao thế, dậy sớm vậy.”
“Akaishi cũng vậy mà.”
“Tớ...”
Đã gặp Mizuki. Chuyện này cậu quả thực không muốn nói ra.
“Vì dậy sớm nên đi dạo một chút.”
“Shiraha đói bụng rồi, nên đi tìm cơm ăn.”
“Cậu đúng là Uemugi ham ăn.”
“Đói quá nên tỉnh ngủ.”
“Vậy à.”
Akaishi liếc nhìn đồng hồ. Còn lâu mới đến giờ ăn.
“Ra ngoài không?”
“Ngoài?”
Akaishi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đi cũng được đó.”
“Tại sao Akaishi lại có quyền quyết định! Chuyện Shiraha muốn làm, do Shiraha quyết định! Ra ngoài!”
“Thật vô lý.”
Uemugi kéo Akaishi ra sau lưng mình, rồi đi ra ngoài.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
Uemugi đi trước, vừa đi vừa hát một cách đầy hoạt bát.
“Akaishi cũng hát đi!”
“Haiz.”
Uemugi nhặt một cành cây rơi trên mặt đất, vung tay lên xuống như thể người chỉ huy đội diễu hành, rồi tiến về phía trước.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“Pu pu pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“Hoàn toàn sai!”
Uemugi quay lại nhìn Akaishi phía sau.
“Sai chỗ nào chứ?”
“Nghe tớ hát cho kỹ vào!”
“Vậy à.”
Rồi cô lại hướng mặt về phía trước, dẫn Akaishi diễu hành.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà pu nà pu nà pu nà.”
Akaishi vừa hát với giọng đều đều khô khốc, vừa lẽo đẽo theo sau Uemugi.
“Cảm giác như một chương trình truyền hình theo chân mèo hoang vậy.”
“Mèo hoang đáng yêu lắm!”
Uemugi trả lời vào khoảng lặng giữa lúc hát.
“Akaishi, nước trái cây!”
“Hả?”
Uemugi đi đến trước máy bán hàng tự động, dừng bước.
“Nước trái cây!”
“Bắt tớ mua à?”
Akaishi bất đắc dĩ lôi tiền xu từ ví ra, đút vào máy bán hàng tự động.
“Akaishi gợi ý loại nào?”
“Loại này đi.”
Akaishi chỉ vào nước trái cây có nha đam.
“Đây là câu chuyện về bạn học cũ của tớ——”
“Ồn chết đi được!”
“Quá đáng thật.”
Uemugi nhấn nút chọn nước trái cây có nha đam.
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà.”
Rồi cô cầm lấy lon nước trái cây, cứ thế một mình bước đi.
“Này, khoan đã! Tớ còn chưa chọn mà! Đừng tự ý bỏ đi chứ!”
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà.”
Uemugi cứ thế tiếp tục đi.
“Thật hết cách với cậu.”
Akaishi chọn nước lọc, nhận tiền thừa rồi đuổi theo Uemugi.
“Akaishi, cảm ơn đã đãi.”
“Chỉ là cậu không trả tiền thôi.”
“Pu pu~ nà, pu nà pu nà.”
“Là cái hệ thống hễ thấy không ổn là hát để cho qua chuyện hả?”
Hiểu ra rồi, Akaishi bắt đầu uống nước.
Rồi cả hai đến căn chòi nghỉ chân mà hôm qua Takanashi và Uemugi đã ở.
“A.”
“A.”
Kurono đang ở đó.
“He he he, hai người sao thế?”
Kurono cất tiếng cười nghe đến rợn tóc gáy.
Kurono hết chỉ Uemugi rồi lại chỉ sang Akaishi.
“Sao, hai người đang hẹn hò à?”
“Tớ chỉ dẫn Akaishi đến đây thôi!”
“Thế chẳng phải là hẹn hò sao?”
Kurono trừng mắt nhìn Akaishi.
“Chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Akaishi trả lời thắc mắc của Kurono.
“Vào buổi sáng thế này á?”
“Cậu cũng dậy sớm còn gì.”
“Tớ chỉ là ghét ở cùng người khác nên mới trốn đến đây.”
“Tớ đang đi dạo. Uemugi thì đói bụng tự động thức dậy.”
Akaishi và Uemugi ngồi xuống băng ghế dài trong căn chòi nghỉ.
“Sáng sớm tinh mơ thế này mà đã dắt díu con trai theo, giỏi thật đấy.”
Kurono buông lời châm chọc Uemugi.
“Giỏi? Gì cơ?”
Uemugi hơi nghiêng đầu.
“Sáng sớm tinh mơ đã đi dạo với con trai, cậu cũng nổi tiếng gớm nhỉ. Ý là vậy đó.”
“Cái gì! Kurono!”
Uemugi chỉ vào Kurono.
“Còn được người ta mua nước trái cây cho, nổi tiếng thật đấy nhỉ.”
“Gì cơ?”
Uemugi nhìn Akaishi.
“Cậu dễ thương nên được con trai mời nước trái cây thì sướng quá rồi còn gì. Người dễ thương đúng là có lợi thế nhỉ, ý là vậy đó.”
“Cái gì!”
Uemugi nhíu mày.
“Nhưng được mời nước trái cây là sự thật mà.”
“Akaishi tự nguyện trả tiền mà.”
“Tại sao chứ?”
Kurono nhăn mặt tỏ vẻ cay cú trước cuộc đối thoại của Akaishi và Uemugi.
“Idol bé nhỏ của trường sống một cuộc đời cũng ra gì phết nhỉ.”
“Shiraha ghét Kurono!”
Uemugi nép sát vào người Akaishi.
“Tớ cũng ghét cái loại người Hệ Sóng Điện như cậu.”
“Hệ Sóng Điện?”
Uemugi ngước nhìn Akaishi.
“Nghĩa là người lập dị đó.”
“Tớ ghét Kurono!”
Cô lại nép sát vào người Akaishi hơn nữa.
“Cái vẻ ‘em đây đã lột xác rồi nha~ nên mới làm trò này đó nha~’, ra chiều diễn xuất bằng từng tế bào trên người, đúng là kinh tởm chết đi được.”
“Kurono, tính cậu tệ thật! Tớ không có ý đó!”
Uemugi lấy lon nước trái cây ra xa khỏi Kurono.
“Cậu nghĩ phụ nữ Hệ Sóng Điện nổi tiếng lắm à?”
“Ồn chết đi được! Gì chứ! Tớ mặc kệ!”
“Từ trước đến giờ có bao nhiêu thằng con trai đã cống nạp cho cậu rồi hả?”
“Đừng nói như thể tất cả là lỗi của Shiraha vậy!”
“Thôi nào, thôi nào, hai cậu.”
Akaishi xen vào giữa Kurono và Uemugi.
“Kurono chắc cũng không cố ý nói vậy đâu.”
“Nếu không cố ý thì đã không nói những lời như vậy rồi.”
“Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Uemugi tỏ rõ thái độ thù địch với Kurono, còn Kurono thì không ưa gì tính cách của Uemugi, cả hai trừng mắt nhìn nhau.
“Akaishi, cậu nói gì đi chứ!”
“Bữa sáng hôm nay là gì nhỉ?”
“Nói gì đi chứ, Akaishi.”
“Mong là không bị say xe.”
““Akaishi!””
“Thôi nào, thôi nào, ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm mà.”
“Đừng có lảng chuyện.”
Akaishi bị kẹp giữa Kurono và Uemugi.
“Chà, thời tiết đẹp thật.”
Akaishi ngước nhìn bầu trời.
-----------
“Sakurai-kun.”
“…………Hửm?”
Mizuki quay về phòng, lay lay chăn của Sakurai.
“A, tớ ngủ quên lúc nào vậy?”
“Suỵt——”
Các bạn cùng phòng khác vẫn đang say ngủ.
Mizuki đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Sakurai nói nhỏ.
“Sakurai-kun, tớ có thứ này muốn cho cậu xem, cậu đi cùng tớ được không?”
“Ồ, được.”
Sakurai được Mizuki dẫn ra khỏi phòng.
Đây là tình huống mà Akaishi đã sắp đặt.
Mizuki và Sakurai ra ban công, cả hai sóng vai nhau đi đến gần lan can.
“Chắc là sắp đến rồi nhỉ.”
Mizuki bắt đầu đếm ngược.
“Năm, bốn, ba…”
“Sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
“Hai, một…”
“...”
Không có gì xảy ra cả.
“Ây, không thể thuận lợi như vậy được nhỉ.”
“Ể?”
Bất chợt, một vệt sáng lóe lên.
“Ưm”
“A, đến rồi!”
Mizuki và Sakurai nhìn về phía ánh sáng.
“Bình minh rồi!”
Mặt trời nhô lên từ phía bên kia dãy núi, rọi sáng gương mặt của Mizuki và Sakurai.
“A ha ha ha, tuyệt quá!”
“Ồ ồ...”
Sakurai cảm thán.
“Hôm nay ấy, tớ muốn cho Sakurai-kun xem cảnh này.”
“Đẹp quá...”
Sakurai như bị cảnh bình minh hút hồn.
“...”
“...”
Sakurai và Mizuki im lặng ngắm bình minh vài phút.
“Ừm này.”
“Hửm?”
Mizuki bồn chồn không yên, cứ xoắn xuýt cả người.
“Tớ có chuyện muốn nói với Sakurai-kun.”
“...Chuyện gì?”
Địa điểm lý tưởng nhất.
Trên ban công chỉ có Sakurai và Mizuki. Dưới ánh bình minh hồng rực, khung cảnh ấy tựa như một vầng hào quang chúc phúc cho cả hai. Địa điểm lý tưởng nhất mà Akaishi đã bảo.
Với vầng dương rực rỡ sắc cam làm nền, Mizuki đối diện với Sakurai.
“Ừm!”
“...”
“Tớ thích cậu! Xin hãy hẹn hò với tớ!”
“Ể...”
Mizuki đã ngỏ lời với Sakurai.


1 Bình luận