Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chương 211: Bạn có thích Kanami Yuuna không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,726 từ - Cập nhật:
“……”
“……”
Xe chạy được vài phút, tốc độ đột nhiên chậm lại.
“Ông ơi……?”
“……”
Ông quản gia rõ ràng có chút bối rối.
“Ti, tiểu thư……”
“Có chuyện gì vậy, ông?”
“Lốp xe…… bị xịt rồi ạ.”
“Ểể!?”
Kanami quay sang Sakurai.
“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy, ông!?”
“Tôi, tôi cũng không biết nữa. Chuyện xảy ra đột ngột quá……”
Chiếc xe dừng hẳn lại bên lề đường.
“Không, không có cách nào giải quyết sao!?”
“Cũng không phải là không có cách, nhưng nếu vậy thì sẽ không kịp giờ tập trung mất……”
“Sao, sao lại thế……”
Kanami lại nhìn Sakurai.
“An, Sousuke-sama……”
“Xịt lốp thì chịu thôi……! Chúng ta đi bộ thôi, Yuuna!”
“Vâng, vâng ạ!”
Sakurai mở cửa xe.
“Ông, ông ơi, chúng cháu đi bộ đến đó! Ông sửa lốp xe xong thì về trước đi ạ!”
“Tôi, tôi hiểu rồi ạ. Vô cùng xin lỗi tiểu thư……”
Nói xong, Kanami và Sakurai cùng nhau đi bộ đến nhà ga điểm tập trung.
“Tiểu thư…… xin hãy bảo trọng……”
Ông quản gia già nhìn theo bóng Sakurai và những người khác khuất dần. Cứ để chiếc xe không hề hấn gì ở đó, ông dõi theo diễn biến tình cảm giữa Kanami và Sakurai.
“Sousuke-sama! Em thực sự vô cùng xin lỗi! Chuyện lại thành ra thế này……”
“Xịt lốp thì cũng đành chịu thôi.”
Sakurai và Kanami hai người cùng nhau đi bộ đến điểm tập trung.
“A…… đợi một chút……”
“?”
Kanami hơi dừng bước.
“Hộc, hộc, hộc.”
“Yuuna?”
Kanami đứng tại chỗ hít sâu mấy lần.
“Yuuna, cậu không sao chứ?”
“X-Xin lỗi Sousuke-sama. Em hơi vội nên hụt hơi ạ.”
“Chúng ta đi từ từ thôi, Yuuna.”
“Nhưng mà, điểm tập trung……”
Kanami nhìn đông ngó tây, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Chắc là sẽ có xe buýt đi qua chứ.”
“Giờ này không có xe buýt nào chạy qua đâu.”
“Taxi hay gì đó……”
“Taxi cũng vậy thôi.”
“Ừm, vậy thì chịu rồi……”
Sakurai và Kanami hai người cùng nhau đi bộ đến điểm tập trung.
Trễ hơn giờ tập trung mười lăm phút, Sakurai và Kanami cuối cùng cũng đến được điểm tập trung.
“Đ-Đến nơi rồi ạ, Sousuke-sama……”
“Ừ, đến rồi à……”
Xe buýt đã khởi hành mất rồi.
“Này~, muộn quá đấy hai đứa.”
“……Ể?”
Nghe giọng nói vọng đến, mặt Kanami tái mét.
“Yamauchi-sensei?”
“Cuối cùng cũng tới nơi rồi hả, hai đứa.”
Tại điểm tập trung, có một thầy giáo dáng người cao to lực lưỡng đang đứng.
“T-Tại sao Yamauchi-sensei lại ở đây ạ!?”
Kanami thốt lên.
“Ha ha ha, đó là đương nhiên rồi. Chỉ để học sinh đi, lỡ có chuyện gì thì phiền phức lắm. Thầy với tư cách là người đi cùng, sẽ đưa các em đến Kyoto bình an vô sự.”
“Ra, ra là vậy ạ……”
Kanami rời mắt đi, trong thoáng chốc.
“Vậy thì, nhờ cả vào thầy ạ.”
Rồi, cô bé lễ phép cúi đầu chào.
“Đâu có gì, không phải lo. Thầy vốn dĩ cũng định đến muộn hơn một chút. Chỉ là từ một mình thầy thành dẫn theo các em thôi. Việc có học sinh đến muộn cũng nằm trong dự liệu của thầy rồi. Ha ha ha ha.”
Yamauchi-sensei cười lớn nói.
-----------
“Táo.”
Trên tàu Shinkansen. Akaishi đột nhiên lẩm bẩm.
“Rác……”
Kurono nói tiếp.
“Mọi người!”
“Bạn bè!”
Kureishi và Torikai nối lời.
“Thiệt tình…… Mấy cậu đang làm trò gì vô vị vậy.”
Takanashi xen vào.
Họ đang chơi trò nối chữ Shiritori, ai nghĩ ra từ gì thì cứ tự do nói tiếp.
Sau khi đổi xe buýt và lên tàu Shinkansen, nhóm Akaishi đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi theo ý thích của mỗi người.
Akaishi và nhóm Kureishi tụ tập theo từng tổ, tổ của Akaishi và tổ của Kureishi ngồi đối diện nhau ở hai bên, cách nhau một lối đi.
“Ây da, chuyến du lịch học đường vui thật đấy.”
“Chưa bắt đầu gì sất mà.”
Mitsuya vừa ăn vặt vừa nói.
“Mà này Aka, cậu lại ngồi ở góc nữa à?”
“Vì tớ bị say xe mà.”
“Vừa nhìn ra ngoài vừa nói chuyện, trông cứ như đang làm màu ấy nhỉ!”
“Chạm vào tớ là bị điện giật đấy……”
“Trò đùa nhạt nhẽo của cậu lạnh quá rồi đấy!”
Mitsuya ngồi cạnh lối đi vui vẻ nói.
“Mà này, nghe nói Sakurai-kun đang đi cùng Yamauchi-sensei đến đây hả.”
“Nghe nói vậy.”
Kureishi nói, nhắc lại thông tin nhận được từ Kanna.
“Tốt quá rồi, mọi người đều đến bình an vô sự.”
“Ừ nhỉ.”
“Lên Shinkansen việc đầu tiên làm lại là chơi nối chữ, chả có tí giải trí nào cả.”
Takanashi cũng vừa nhìn phong cảnh bên ngoài vừa nói.
“Chà, nhưng mà thực ra mấy chuyến du lịch học đường thế này thì lúc ở trên xe buýt hay trên tàu Shinkansen, nói chung là lúc di chuyển mới là vui nhất đấy, nhỉ Kurono?”
“Không phải…………”
Sau đó, Kurono im bặt.
Akaishi đưa mắt ra hiệu cho Kurono đừng nhiều lời. Kurono dùng khẩu hình miệng nói với Akaishi “tích cực lạc quan cái con khỉ”. Akaishi cười khổ một tiếng.
“Cậu thấy sao, Yamatake?”
“Ừ, đúng là lễ hội văn hóa cũng là lúc chuẩn bị mới vui nhất, khoảng thời gian không ngừng hướng tới điều mình mong đợi, có lẽ thực sự rất vui.”
“Phải không? Nói cho cùng, cái không gian mà mọi người có thể nói chuyện với nhau không bị ai làm phiền này, mới là thú vị nhất!”
Mitsuya lại “Oa ha ha” cười rộ lên.
“Ồ, mấy cậu trông vui vẻ quá nhỉ, Mitsu!”
“Ồ, Suda à!”
Suda đi ngang qua lối đi.
“A, Suda-kun……!”
“Ồ, Kureishi, chào cậu.”
Suda giơ một tay lên chào.
“Ồ, Yuu lại đang vật vờ nữa kìa.”
Nhìn thấy Akaishi mềm oặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Suda bật cười.
“Yuu cứ lên phương tiện giao thông là y như rằng say xe. Nơi Yuu cầu nguyện là thần điện nhỉ. Trông có vẻ như cố tình tỏ ra nghiêm túc ấy nhỉ.”
“Đừng có nói chuyện gieo vần khó hiểu thế.”
“A ha ha ha ha.”
Suda bật cười.
“Touki, cậu đến đây làm gì thế hả?”
“Đi vệ sinh.”
Suda chỉ tay về phía trước. Tiếng nói cười của đám học sinh đang háo hức mong chờ chuyến du lịch học đường khiến cả toa Shinkansen như rung lên.
“A, Suda-kun, lần trước cuộc thi bơi lội cậu đoạt giải đúng không! Chúc mừng cậu!”
“Ồ, cảm ơn nha.”
Ngay trước chuyến du lịch học đường, Suda đã đoạt giải trong một cuộc thi bơi lội.
“Vậy nhé mọi người, nhờ cả vào mấy cậu chăm sóc Yuu ở đó.”
“Cứ giao cho bọn tớ!”
Nói rồi Suda đi tiếp về phía trước.
“Đó là Suda-kun……”
Torikai, người gần như chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cậu ấy, nhìn theo bóng lưng Suda.
“Thiệt tình, tớ vẫn không hiểu sao cậu ta lại thân với một đứa như cậu đấy Akaishi.”
“Vì bọn tớ ở gần nhà nhau.”
“Hay là cậu dùng tiền thuê cậu ta thế?”
Torikai nói giọng khiêu khích.
“Này!”
“Ái!”
Kureishi rầy Torikai.
“Cậu không được nói thế!”
“Nhưng mà, Akaishi……”
“Hừ……”
Akaishi cười khẩy một tiếng.
“Thấy chưa, cái tên đó! Toàn là tại cậu ta!”
“Là Akane nói trước, nên là lỗi của Akane~!”
“Chết tiệt……”
Torikai ngoan ngoãn chịu thua.
“Người ban nãy, trên người thơm ghê.”
Uemugi hít hà mùi hương.
“Dù sao thì tên đó sáng nay hình như đã ăn cả đống thứ rồi.”
“Mới sáng sớm đã dữ dội vậy à.”
Takanashi và các bạn nữ bắt đầu bàn tán về Suda, không khí náo nhiệt hẳn lên.
“Con gái đối với mùi hương…… rất nhạy cảm, cậu tốt nhất cũng nên để ý một chút.”
“Ai thèm quản cậu chứ. Tớ phải để ý cái gì, rồi để ý thế nào mới được.”
Kurono nói nhỏ với Akaishi.
“……”
“……”
“……”
Khung cảnh nhất thời im lặng.
“Akaishi-kun, bày cho bọn tớ trò nào vui vui đi.”
Takanashi nói với Akaishi.
“Tại sao tớ, một kẻ bệnh nặng như này, lại phải chịu trách nhiệm kiểu đó chứ.”
“Có sao đâu mà, nói mau đi.”
“Haizz……”
Akaishi thở dài.
“Vậy thì chơi nối chữ đi.”
“Vừa nãy chẳng phải chơi rồi sao.”
Kureishi và các bạn lắng nghe cuộc đối thoại của Akaishi và Takanashi.
“Là trò nối chữ hơi khác một chút.”
“Ể, gì vậy gì vậy, có vẻ thú vị đấy!”
Kureishi tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Là trò nối chữ mà chỉ được dùng những từ liên quan đến từ đứng trước.”
“Là sao, nghe vui thế!”
Kureishi nắm chặt hai tay, người rướn về phía trước lắng nghe.
“Có người như cậu thì dễ chơi lắm.”
“Chỉ tớ với!”
“Chơi thử là biết thôi, đây là một trò chơi thể hiện sự trí tuệ. Tớ đi trước nhé, Táo.”
Tiếp theo đến lượt Takanashi.
“Ra là vậy, là thế này à. Cũng khá thú vị đấy. Vàng.”
“……?”
“?”
Cả đám im phăng phắc.
“Ý gì vậy?”
Kureishi hỏi Takanashi.
“Chỉ cần nối chữ bằng những từ liên quan đến ‘Táo’ là được.”
“‘Táo’ với ‘Vàng’ thì có liên quan gì?”
“Trong thần thoại Hy Lạp có quả táo vàng đấy.”
“Hee~, tớ không biết luôn~”
Kureishi gật gù lia lịa.
“Vậy tớ nhé…… Đô la Mỹ!”
“““Ồ~”””
“Vàng với đô la Mỹ à, cũng biết nói đấy chứ.”
“Ê hê hê……”
Kureishi gãi đầu.
“Ru (Roux)……”[note73820]
Uemugi ôm đầu.
“Ru (Roux)!”
“Ru (Roux)? Của cà ri á?”
Kureishi nghiêng đầu.
“Đúng rồi! Vì có thể dùng tiền mua được!”
“Cái này được không, đạo diễn Akaishi!”
Kureishi nói.
“Tuy hơi gượng ép, nhưng chắc là được thôi. Cũng không cần phải quá câu nệ quy tắc.”
“Akaishi, tớ muốn ăn cà ri!”
“Vì Ru (Roux) mà nhớ đến cà ri sao……”
Uemugi chùi mép.
“Ru (Roux)……”
Tiếp theo là Torikai.
“……”
“……”
“……”
“……”
Trò nối chữ dừng lại.
“Dù sao thì đây cũng là trò chơi cần động não mà.”
“Không cần nói hai lần!”
Torikai đỏ mặt nói với lời thì thầm của Akaishi.


0 Bình luận