Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò

Chương 209: Bạn có thích đi du lịch bằng xe buýt không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,431 từ - Cập nhật:

“Yuuto ơi~, cơm này con~”

“…………Ừm.”

Bốn giờ sáng ngày diễn ra chuyến du lịch học đường, Akaishi dụi đôi mắt ngái ngủ, đi đến phòng khách.

“Yuuto, hôm nay đi du lịch học đường cho vui vẻ nhé con.”

“Vâng ạ.”

Akaishi nhai món mẹ nấu rồi bắt đầu chuẩn bị.

--------

Một tiếng sau, Akaishi ra khỏi nhà.

“Vậy con đi đây.”

“Ừ~, con đi cẩn thận nhé.”

Akaishi mở cửa nhà.

“……Ực!”

“……Hả!”

Ngay khi vừa mở cửa, Suda đã đứng sẵn ở đó.

“Kh-không phải! Không phải đâu! Đây chắc chắn là nhầm lẫn gì đó!”

“Nhầm lẫn gì cơ?”

Suda nói nhỏ.

“Tao không làm! Tao không làm gì hết!”

“Đây là câu thoại của tội phạm mà.”

Akaishi bắt đầu tìm giày ở sảnh cửa.

“Nghĩ lại thì, bánh răng của tao bắt đầu trật bánh từ lúc đó... Chỉ vì hắn, chỉ cần không có hắn thì Yuuko-chan đã...!”

“Đừng đột nhiên vào vai tội phạm kể chuyện quá khứ chứ.”

Akaishi ngáp một cái.

“Mà nói chứ mày ở đây từ bao giờ thế?”

“Khoảng ba phút trước. Năm giờ tập trung mà đúng không? Tao tính tạo bất ngờ chút thôi.”

“Vậy à, mày rảnh rỗi thật đấy.”

“Ehehe…… Tui đến rồi nè.”

“Mày là nữ chính romcom à?”

Suda vừa nói vừa vung vẩy chiếc cặp qua lại.

“Nhanh lên nào, Yuu.”

“Hành lý nặng quá đi mất.”

“Rồi rồi rồi rồi! Của Akaishi-kun! Tui muốn xem mặt ngầu của cậu ấy quá đi à~!”

“Thôi cái kiểu dân quẩy đi.”

“Nào, xỏ~ vào xỏ vào xỏ vào xỏ~ vào xỏ vào xỏ vào xỏ~ vào xỏ vào xỏ vào.”

“Bắt xỏ bao nhiêu lần thế. Tao có mỗi hai chân thôi.”

Suda vui vẻ vỗ tay.

“Ôi chao, Touki-kun, con năng nổ thật đấy.”

“…………Vâng ạ.”

“Đừng có làm như thiếu niên tuổi dậy thì nữa.”

Akaishi nói với Suda, người đang khiêm tốn cúi chào nhẹ.

“Chào buổi sánggggg cô ạ!”

“Đừng có chào kiểu đội bóng chày dùng khí thế lấn át nữa.”

“Ahahaha, Touki-kun hôm nay cũng năng nổ ghê ta.”

Akaishi và Suda nói chuyện khe khẽ.

“Chú hôm nay cũng đi làm ạ?”

“Thôi cái kiểu nói chuyện của nữ chính ngây thơ trong anime Nhật đi.”

Mẹ của Akaishi thở dài, một tay chống cằm.

“Ừm, hôm nay bố nó cũng đi bảo trì máy chủ từ sáng sớm rồi. Touki-kun này, con đừng có mà trở thành kỹ sư hệ thống đấy nhé.”

“Nghe sống động thật đấy…”

“Trực tiếp à? Phải là có sức thuyết phục chứ.”

“Vậy thưa cô, chúng con đi đây!”

“Ừ ừ, hai đứa đi cẩn thận nhé.”

Nói rồi, Akaishi và Suda rời khỏi nhà.

“Cô đúng là một người vui tính nhỉ!”

“Bình thường mà.”

Hai người Akaishi và Suda đi đến địa điểm tập trung.

“Vậy nha Yuu, tao đi xe buýt bên kia.”

“Ừ, tao bên này. Vậy nhé.”

Akaishi và Suda mỗi người lên xe buýt của lớp mình.

“Ồ, Akaishi, cậu đến đầu tiên à?”

“Vậy sao?”

Trong xe buýt có Kanna.

“Đến sớm nhất thế này, quả là một tinh thần đáng khen đấy chứ.”

“Nếu trễ thì phiền lắm ạ.”

“Mà, nếu có học sinh đến muộn thì bọn tôi đúng là cũng phiền thật~”

“Nói cứ như không liên quan đến mình...”

Kanna cười khúc khích.

“Cô ơi.”

“Hửm?”

“Cô sắp nghỉ việc ạ?”

“……Cô chuyển công tác thôi.”

“……Vậy ạ.”

Akaishi không hỏi thêm gì nữa.

“Vậy Akaishi, em cứ ngồi đâu tùy thích nhé. Lát nữa học sinh khác đến thì bảo lại các bạn giúp cô.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Nói rồi, Kanna rời xe buýt để nhập hội cùng các giáo viên khác.

Akaishi, vốn chẳng định ngồi đâu cụ thể, bèn chọn ghế đầu tiên trên xe.

Rồi cậu đợi khoảng năm phút.

“……A.”

“……”

Học sinh thứ hai đến là Uemugi.

“Akaishi!”

“Ừ.”

“Tớ là người đến đầu tiên à?”

“Trừ tớ ra thì đúng vậy. Cô bảo cứ ngồi đâu tùy thích.”

“Hể~”

Uemugi ngồi xuống cạnh Akaishi.

“Còn nhiều ghế trống khác mà.”

“Tớ ngồi đây đợi Mitsuha đến.”

“Hôm nay cậu đến bằng gì thế?”

“Mẹ tớ chở đến. Đến sớm quá.”

Vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ tập trung.

“Akaishi, cậu đến sớm quá đấy.”

“Tớ là kiểu người hay đến sớm.”

“……A.”

Uemugi khẽ kêu lên.

“Lần trước Akaishi đãi tớ. Tớ cũng cho cậu này.”

Uemugi “ưm” một tiếng, định đưa thứ gì đó cho Akaishi.

“……”

Đó là một hộp kẹo ngậm.

“……”

Akaishi nhìn chằm chằm hộp kẹo ngậm.

Uemugi đang cầm một viên kẹo ngậm màu trắng.

“Ăn nhanh đi.”

Uemugi nhìn về hướng ngược lại với Akaishi.

“Không cần.”

“Ăn đi cho tớ!”

Uemugi cố nhét kẹo ngậm vào miệng Akaishi.

“Đã bảo không cần rồi! Vị bạc hà chứ gì! Cô ghét nó nên mới định đùn cho tôi ăn chứ gì!”

“Bước đầu tiên để trở thành người lớn!”

“Cô mới trẻ con thì có! Tôi cũng ghét vị bạc hà! Tự lấy ra thì tự ăn đi!”

Uemugi chịu thua trước sức của Akaishi, đành miễn cưỡng bắt đầu ngậm viên kẹo ngậm vị bạc hà.

“Ư ư……”

Uemugi nhăn mặt, ngậm viên kẹo ngậm vị bạc hà.

“Sức mạnh áp đảo, thường là thứ nhàm chán...”

Ngay lúc Akaishi vừa lẩm bẩm xong, học sinh thứ ba, thứ tư bước vào xe.

“Akaishi-kun……”

Đó là Kureishi.

“Ể, Shiraha…… Ể?”

Kureishi nhìn qua nhìn lại giữa Uemugi và Akaishi.

“Mitsuha, cứu tớ với……”

“Ể!? Ể!?”

Kureishi xoa đầu Uemugi đang ôm chầm lấy mình.

“Chỉ vì có hai đứa thôi mà…… Akaishi đã…… làm bậy với tớ.”

“Ể!? ỂỂỂỂỂ!?”

Kureishi hét lớn.

“Này Akaishi, có vẻ mi muốn chết nhỉ?”

Torikai đứng phía sau lườm Akaishi, tặc lưỡi.

“Phải biết cách nói chứ. Tôi chỉ thực thi công lý thôi.”

“Akaishi-kun, quả nhiên cậu với Shiraha…!”

“Kẻ ra vẻ nạn nhân chưa chắc đã là nạn nhân đâu, Kureishi.”

Akaishi nhặt hộp kẹo ngậm ở khe ghế lên.

“Ngoại trừ vị bạc hà ra tôi sẽ ăn hết đấy nhé.”

“Akaishi tệ quá! Trả đây!”

Uemugi giật lại hộp kẹo ngậm từ tay Akaishi.

“À, ra là vậy…… Xin lỗi nhé, Akaishi-kun. Shiraha đúng là ngốc thật.”

“Akaishi, là cậu sai!”

“Sao lại thế?”

Kureishi dẫn theo Uemugi đang bám dính lấy mình đi về phía những hàng ghế sau.

“Hảả!?”

Đi ngang qua, Torikai lườm Akaishi một cái cháy mặt.

Akaishi thở dài, lại nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

“A, Akaishi……”

Vài chục phút trôi qua, học sinh bắt đầu lục tục kéo đến. Yatsugai vừa lên xe thì chạm mắt Akaishi.

“……Chào buổi sáng.”

“Ừ.”

Yatsugai đứng tần ngần một lúc bên cạnh ghế của Akaishi,

“……”

Rồi đi thẳng về phía những hàng ghế sau.

“Ara, Akaishi-kun.”

Tiếp đó, Takanashi bước vào.

“Ừ.”

“Cậu ngồi ghế đầu tiên luôn nhỉ.”

“Ừ. Kẻ không có quyền lực nhất trong cái lớp này sẽ ngồi ở đây.”

“Đúng là một con người xấu xí.”

“Sao lại thế?”

Takanashi ngồi ở ghế đối diện Akaishi, cách một lối đi.

“Nếu ngồi cạnh Akaishi-kun, nhỡ đâu lại bị dính bãi nôn nữa thì phiền nên tớ xin giữ khoảng cách vậy.”

“Đừng nói như thể tớ đã làm chuyện đó một lần rồi chứ.”

Học sinh đang dần dần tập trung đông đủ.

“Akaishi, chào!”

“Ừ.”

“Akaishi-dono, chào buổi sáng de gozaru!”

“Chào buổi sáng de gozaru.”

“Chào chào Akaishi-kun, vẫn khỏe chứ?”

“Ừ.”

“Akaishi…… Fufuhehe……”

“Chào buổi sáng.”

Các ghế lần lượt được lấp đầy, bắt đầu từ phía sau.

Kurono ngồi xuống ghế sau lưng Akaishi.

“Akaishi, cậu cũng can đảm thật đấy khi ngồi ghế đầu.”

“Tớ bị say xe.”

“Đúng đó, Akaishi-kun say xe ngay ấy mà. Phải nói là sức bền của cậu ta với tư cách một con người thấp thật đấy nhỉ.”

“…………”

Kurono im bặt.

“Nàーーーーy!”

Giờ tập trung sắp đến, Kanna hớt hải chạy vào xe buýt.

“Các em có thấy Sousuke đâu không!?”

“Ể, Sakurai-kun……?”

“Tên Sakurai đó……?”

Trong xe buýt nhất thời xôn xao.

“Không thấy bóng dáng Sousuke đâu cả.”

Kanna trông rất hoảng hốt.

“Với lại, Kanami cũng chưa đến nữa……”

“Không thể nào……”

“Tại sao vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Không ai có thông tin gì về Sakurai và Kanami.

“Gay go rồi đây…… Làm sao bây giờ……”

Kanna vò đầu bứt tai.

Sakurai và Kanami, đã không đến.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Làm 1 đứa rồi đi cũng chưa muộn 🐧
Xem thêm